Chương 285: Doraemon phiên bản xanh


Rừng rậm phía trước càng lúc càng thưa hơn, những loại côn trùng khổng lồ kia cũng càng ngày càng ít.

Cô đang định tranh 8thủ đi cho nhanh thì bỗng nhiên, một con yêu thú to lớn xuất hiện.
Tiểu Bạch nhíu mày một cái:
Ta từng thấy một cuốn sách trong phái có đề cập tới, tên là trận pháp 'Húc Nhật Vẫn Bạch
.
Nghe nói trận pháp này rất kiên cố, không gì phá nổi, nơi trung tâm của trận pháp lại có một trận pháp khác, việc phá trận là bất khả thi.

Đậu Đậu, có đồ cấp thấp hơn một chút không?

Đậu...
Đậu Đậu lại kêu một tiếng, đô thêm phát nữa, phun ra một cục gạch...
cấp sáu! Mi có tình yêu to lớn đến thế với cục gạch sao?
Vẫn cao cấp quá, có thấp hơn không?

Đậu!
Cục gạch cấp năm...

Thấp nữa...


Đậu.
Cục gạch cấp ba...
Bức tường ấy thay đổi theo từng tầng, chỗ gần mặt đất thì trắng thuần, càng lên phía trên thì càng nhạt đi.
Nó bao quanh một mảnh đất lớn, như thể bên trong có một tòa cung điện cao vút.
Hóa ra thứ Đậu Đậu ném cho cô không phải gạch mà là iPhone plus nha! Nhưng mà...
pháp khí cấp bảy, cô không dùng nổi đâu! Bây giờ cô chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ thấp kém thôi.

Đây là...
cái gì thế này?
Dạ Kình Thương ngẩn người, cẩn thận nghĩ lại:
Con chưa từng nghe nói đến yêu thú như vậy, không biết là cấp mấy?
Chúc Dao cũng chưa từng thấy, ngay cả khi thú triều xuất hiện, cũng chưa từng thấy loại yêu thú này.
Trên lưng nó mang những lưỡi dao dài sắc bén, dáng ng3ười có vẻ giống một con thằn lằn, nhưng móng vuốt lại có màu đỏ như dung nham lưu động.
Tiếng kêu của nó rất kỳ dị, như 9tiếng thét gào xé họng, không bén nhọn nhưng rất chói tai, điều quan trọng là cô không hiểu được những âm thanh nó phát ra.
6
Không khí nóng bốc lên, khí thể hung bạo, con yêu thú kia không ngừng phun lửa bốn phía, mặc dù trước mắt nó chẳng có gì ngo5ài một khu đất đã cháy đen.
Cô từng có ý định nói chuyện với một con thú, nhưng suýt nữa thì bị nó phun ra mấy cột băng đâm thủng người, thế là lại chạy như điện thêm mấy chục dặm.
Chúc Dao cuối cùng cũng phải thừa nhận, độ thiện cảm của cô ở thế giới này không có đất dùng với những con yêu thú đó.
Chúc Dao thuận tay tiếp lấy, ném cho ta cái này là có ý gì? Người rớt tiết tháo là bọn họ, không phải ta đâu!
Pháp khí cấp bảy!
Dạ Kình Thương hoảng hốt chỉ tay vào cục gạch trên tay cô.
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn xuống, đậu má, đúng là pháp khí phòng ngự cấp bảy.
Chúc Dao vô thức cảm thấy, bức tường này có liên quan đến lý do tại sao vùng đất này lại kỳ quái như vậy.

Cái này...
Những điểm yếu của trận pháp này là chỉ có thể phòng ngự, không có khả năng công kích.

Ý nhóc là, chúng ta không thể đi vào?
Tiểu bá vương gật đầu:
Trận pháp này chỉ có một tâm trận và chỉ có thể mở ra từ đó.

Tâm trận?
Chúc Dao đột nhiên nghĩ tới cái yếm của người nào đó.
Có lẽ...
Không phải là phóng hỏa đốt rừng thì là đào đá vụn nham thạch, tràn đầy địch ý với tất cả những gì đến gần
chúng.

Tiểu Bạch, nhóc có mang cái yếm không?

A hå!?


À, ý ta là, nhóc có mang pháp khí phòng ngự theo người không?
Tiểu bá vương dùng sức lắc đầu một cái, bất kể là yếm hay pháp khí, cậu ta đều không có! Chúc Dao lại nhìn về phía Dạ Kình Thương!
Ta cũng không có sở thích như vậy!
Cậu ta càng lắc đầu nguầy nguậy.
Hai người một đầu cũng nhanh chóng đi theo.
Bay đến gần mới thấy, sợi dây trắng kia chính là một bức tường nửa trong suốt.

Lão lão, có thể thu phục con yêu thú này không?
Tiểu bá vương hỏi.
Chúc Dao bỗng cảm nhận được sự hoảng hốt chưa từng có, theo bản năng, cô không thích con thú này,mơ hồ cảm thấy nó khác hẳn những con yêu thú khác, hơn nữa cô căn bản không hiểu được nó đang gầm cái gì?
Ta không chắc.
Cô lắc đầu một cái:
Sinh vật ở nơi này quá kỳ lạ, không nên tùy tiện dây vào bọn chúng.

Chúng ta đi vòng qua đi!
Chúc Dao chỉ vào phía bên cạnh, đi vào rừng rậm.
Bức tường khá giống một kết giới khổng lồ, vậy hết mọi vật bên trong lại.
Trên mặt tường có chữ pháp phù màu vàng như ẩn như hiện.
Chúc Dao nhìn kỹ một cái, quả nhiên ở phía xa, gần đường chân trời, có một sợi dây mỏng màu trắng treo ở dưới, cứ như bầu trời đang mở mắt vậy.

Đi xem một chút đi!
Chúc Dao gọi kiểm tra, bay về hướng đó.
Không biết có phải do con yêu thú này có cấp bậc quá thấp hay không, nó hoàn toàn không phát hiện ra bọn họ.
Thế nhưng sau đó, tần suất họ gặp yêu thú càng lúc càng nhiều, hơn nữa toàn là các loại yêu thú chưa từng nhìn thấy.
hình như là một đại trận bảo vệ núi rất cổ.
Tiểu bá vương nhìn pháp phù bên trên một lát.

Nhóc nhận ra?
Chúc Dao kinh ngạc.

Cái này thì được.
Chúc Dao ôm bốn cục gạch các cấp, bỗng có cảm giác con nhà giàu mua được đủ loại iPhone từ một đến sáu.

Đây đây đây, đừng khách sáo, mỗi người một cục.
Cô lén lút chuyển mấy cục gạch cho hai thiếu niên bên cạnh, chỉ để lại cục gạch cấp ba.
Chúng có hình thù kỳ quái, thân hình thì có lúc giống loài yêu thú nào đó, nhưng thuộc tính, kích cỡ, hoặc vị trí móng vuốt lại khác.
Những con yêu thú này đều tự chiếm một lãnh địa riêng, điểm giống nhau là chúng đều hết sức hung bạo.
Càng lúc càng có nhiều thắc mắc, cô lờ mờ cảm thấy nơi này thật quái lạ, nhưng vẫn thiếu liên kết, thế nào cũng không nghĩ ra được tại sao.

Bà bà, hình như trước mặt có cái gì đó thì phải?
Dạ Kình Thương chỉ về phía chân trời.
Chúc Dao:
...

Đậu...
Đúng thời khắc quan trọng, Đậu Đậu nào đó chui ra, bay đến trước mặt cô, rồi đột nhiên a ô với cô một tiếng, phun ra một...
cục gạch.

Đậu...
Đột nhiên, Đậu Đậu lại kêu một tiếng, há miệng lần nữa.


Hử? Vẫn còn đồ cho ta hả?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.