Chương 286: Đậu đậu muốn đòi quyền lợi


ạ?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, phân đội nhỏ của cô vừa tránh thoát được đám thú hình thù kỳ dị ở bên ngoài, thuận lợ8i vào trong kết giới, sau đó...

gặp được nhiều quái thú hình thù kỳ dị hơn.

Mẹ kiếp! Sao lại có nhiều s3inh vật đáng sợ thế này?
Ta còn tưởng rằng...
cũng may mà người Kết Đan xong rồi.
Chúc Dao xoa đầu cậu nhóc:
Đừng lo, Lão Lão sống dai lắm!
Coi như đây là lần Kết Đan thoải mái nhất của cô.
Chúc Dao hỏi:
Ta nhận định bao lâu rồi?
.

Hơn nữa...
Bạn học Dạ tiếp tục nói:
Loại nước linh tuyền này không cần mình phải hóa giải như dẫn khí nhập thể trực tiếp uống vào là có thể bổ sung linh khí cho cơ thể trong nháy mắt.
Hữu dụng thế này chẳng phải chính là thuốc xanh trong game online à? Hơn nữa, lại còn tác dụng nhanh, nhất định phải thử mới được!
Chỉ có điểu.
Bạn học Dạ cổ gắng nhớ lại:
Nghe nói linh lực của loại nước linh tuyền này quá mạnh, thường thì một giọt bằng với việc thăng cấp lên tu vi Trúc Cơ, cho nên không thể uống nhiều...
Chúc Dao đã uống cạn:
...

Chàng trai...
Chúc Dao túm cổ áo bạn nhỏ Dạ:
Nhóc có biết là ăn nói kiểu đấy sẽ chết người không?
Ta uống cạn một lọ rồi, nhóc lại bảo ta chỉ được uống một giọt!
Ta...
cũng không ngờ bà bà lại uống nhanh như vậy!
Cậu ta vừa ngạc nhiên vừa áy náy:
Bà bà...
bà bà uống hết rồi à?

Vấn đề đến rồi đây, cô tiếp tục Kết Anh hay vẫn bị linh lực nhồi cho bội thực rồi nổ chết? Nhưng nếu trực tiếp Kết Anh, thì chút linh khí ấy còn lâu mới đủ, hơn nữa Kim Đan của cô vừa mới kết thành, nếu đập đan Kết Anh luôn rồi dẫn khí nhập thể một lần nữa thì kinh mạch yếu ớt sẽ không chịu nổi, căn bản là không thể thành công.
Tiến thoái lưỡng nan, lẽ nào đây là cái giá của việc tham ăn? Cô thà béo thêm ba cân còn hơn.
Linh khí ngày càng sung mãn, dù cô cố dốc toàn lực ghìm lại linh lực đang tăng nhanh, cũng không có cách nào chịu được nỗi đau đớn ở đan điền và kinh mạch.
Cô chẳng còn thời gian lý sự với cậu ta, lập tức ngồi thiền để tiêu hóa linh khí trong cơ thể Hai thiếu niên cũng đành ngồi thiền bên cạnh để hộ pháp.
Mặc dù linh khí trong cơ thể Chúc Dao đang dồi dào, nhưng lại không phải dẫn khí nhập thể như trước, linh khí hiền hòa hơn nhiều, chỉ ngoan ngoãn ở yên trong người, không ngừng va đập vào kinh mạch và đan điển của cô.
Giống như một trận tắc đường rất có trật tự, các xe chỉ không ngừng rút ngắn khoảng cách, không có ai chen lên hoặc rẽ ngang.

Vậy nhóc từ Luyện Khí tầng một lên tầng hai thì sao?
Chúc Dao hỏi tiếp.
Tiểu bá vương sửng sốt, nhìn cô với vẻ khó hiểu:
Ba tầng đầu của Luyện Khí cực kỳ dễ, chỉ cần biết dẫn khí nhập thể thì thông thường trong nửa tháng là có thể đạt đến tầng ba.
Lúc trước ta chỉ cần hai ngày là đến tầng hai.

À.
Chúc Dao chỉ Dạ Kình Thương dưới đất:
Nhưng cậu ta cần những năm năm.
.

Tuy tư chất của Dạ sư đệ không tốt lắm, nhưng ngộ tính lại cực cao, ngay cả ta...
cũng không bằng.
Cậu nhóc nói xong, lại liếc mắt nhìn Dạ Kình Thương.
Chúc Dao lờ mờ nhận ra được chút cô đơn từ tiểu bá vương, cô ra sức vỗ vai cậu ta:
Tiểu bá vương, nhóc nghĩ gì thế? Nhóc hâm mộ người ta à?
Biểu cảm của cậu nhóc chợt khựng lại, ánh mắt lảng đi chỗ khác:
Đệ ấy...
Lẽ nào tác dụng của luồng linh khí kỳ lạ kia là nhuộm màu sao?
Đáng tiếc cô không có thời gian để ngẫm nghĩ, bởi vì sau khi Kim Đan hình thành, linh khí trong cơ thể cô vẫn không ngừng tăng vọt, ồ ạt chảy vào Kim Đan, khiến nó tăng thẳng đến đại viên mãn.
Bấy giờ linh lực của nước suối mới tiêu hao được tám chín phần.
Nhóc và cậu ta bằng tuổi nhau, nhưng giờ nhóc đã là Luyện Khí đại viên mãn, còn cậu ta mới chỉ ở tầng tám.
Người nên hâm mộ phải là cậu ta, chứ không phải nhóc.
Bạch Chí Viễn cúi đầu ngẫm nghĩ, vừa như hiểu ra điều gì, lại như còn chút mơ hồ.

Hơn nữa.
Chúc Dao nói tiếp:
Nhóc hâm mộ cậu ta chỉ trong mấy ngày đã từ Luyện Khí tầng một lên tầng tám, mà sao không hâm mộ ta chỉ năm ngày đã từ Trúc Cơ tầng trung lên hẳn Kim Đan đại viên mãn?
Tiểu bá vương tròn mắt.
Thôi xong, xem ra lần này thực sự chết vì ăn rồi.

Đậu...
Đậu Đậu vẫn yên tĩnh nằm trên đùi cô bỗng nhiên kêu một tiếng, trong lúc hoảng hốt nó loáng thoáng nghe thấy trong đầu có tiếng ngâm xướng pháp quyết gì đó.
Đậu Đậu lập tức phát ra từng tầng ánh sáng xanh lục.
Sau đó nó đột nhiên lao ra khỏi ngực cô, bay về một hướng, được một đoạn lại bay về.
Có phải nó đang dẫn đường cho họ không?
Bên kia có thứ gì?


Đâu!


Nhóc nói xem?
Chết tiệt! Chẳng nhẽ như Oreo, trước khi ăn còn phải liếm kem, nhúng sữa nữa à?
Phụt...
Chúc Dao há miệng phun ra một búng máu.
Chúc Dao chỉ cảm thấy linh khí đang tắc nghẽn trong kinh mạch lập tức bị hút đi, tản ra bên ngoài, truyền vào cơ thể Đậu Đậu.
Chốc lát sau, mọi cảm giác đau đớn trên người cô biến mất, kinh mạch cũng khôi phục lại bình thường.
Hệt như sau khi bị táo bón mấy hôm được uống một gói thuốc xổ, toàn thân khoan khoái, tinh thần sảng khoái hẳn lên.
Tiểu bá vương ngẩn người, sau khi tỉnh táo lại mới phản bác:
Không giống nhau!

Không giống nhau chỗ nào?

...
Tiểu bá vương không trả lời được.
Đúng vậy! Đệ tử xuất thân từ người phàm thường nhập môn vào lúc mười tuổi, mà mấy hôm trước Dạ Kình Thương mới đến Luyện Khí tầng một, chứng tỏ cậu ta quả thực mất những năm năm.

Tiểu bá vương...
Chúc Dao nghiêm túc nói:
Bởi vậy ta mới nói, nhóc chỉ nhìn thấy thành tựu hiện giờ của cậu ta, mà không nhìn thấy phía sau vinh quang cũng phải trả giá bằng nỗ lực bao nhiêu năm.
Kim Đan dần dần thành hình.
Chỉ có một điều la là luồng linh khí trong suốt vẫn luôn trong cơ thể cô cũng hòa tan thẳng vào Kim Đan.
Lúc đầu cô cũng không cảm thấy có gì bất thường, đến khi Kim Đan thành hình cơ bản, cô mới phát hiện Kim Đan vốn phải có năm màu, lại biến thành một viên thủy tinh trong suốt.
Tiểu bá vương chợt ngẩng đầu nhìn cô, nét mờ mịt còn vương trên gương mặt đã biến mất hoàn toàn, đôi mắt cũng trở nên sáng trong, thấu đáo hơn trước.
Bấy giờ trên gương mặt còn mang nét trẻ con mới từ từ giãn ra một nụ cười, cậu nhóc gật đầu với Chúc Dao:
Lão lão, Tiểu Bạch hiểu rồi.

Lúc này Chúc Dao mới thở phào nhẹ nhõm, cô cực kỳ hiểu tâm trạng của trẻ con nhà khác, từ bé cô cũng sống trong bóng ma tâm lý giống vậy.
Chúc Dao không muốn cảm giác mất thăng bằng này sẽ trở thành khúc mắc trong lòng cậu nhóc.

Nghe ta nói đây, tiểu bá vương.
Chúc Dao thở dài một tiếng:
Có phải nhóc cảm thấy một người ngũ linh căn như Dạ Kình Thương, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã thăng cấp từ Luyện Khí tầng một lên Luyện Khí tầng tám là rất lợi hại đúng không?

Vâng.
Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.

Vậy nhóc cần bao lâu?

Ba năm!
Hơn nữa tiểu bá vương còn phải tu hành mỗi ngày, không dám lười biếng mới đạt được tốc độ đó.

Ha ha ha...
nhìn ta làm gì, chạy đi.
Chúc Dao giơ tay ném chiếc iPhone N tro9ng tay ra, vội vàng ngự kiếm kéo theo hai thiếu niên đã sớm tiêu hao hết linh lực, dắt díu già trẻ bắt đầu chạy thoát t6hân.
Trong lòng cô đã sớm lỗi người thiết lập kết giới kia ra chửi mấy trăm lần.
Mặc kệ đi.
Chúc Dao khoanh chân ngồi xuống:
Nơi này tạm thời an toàn, chúng ta hồi phục linh khí trước đã, lát nữa chạy cho nhanh.

Hai thiếu niên gật đầu, cũng khoanh chân ngồi xuống.

Đậu...
Đậu Đậu lăn về phía Chúc Dao, đột nhiên ọe một tiếng, nôn ra hai cái chai.
Người ta thiết lập kết5 giới, nếu không để bảo vệ thì sẽ để cất giấu thứ gì đó.
Còn kết giới này thì hay rồi, khó khăn lắm mới vào được, lại phát hiện trong ngoài đều như nhau.
Cô thực muốn hỏi người bày trận này có phải rảnh quá nên ngứa chân ngứa tay, hay rảnh rỗi nên đau trứng, nhàn rỗi sinh nông nổi hay không? Nhưng sau khi bay điên cuồng mấy dặm, Chúc Dao đã hoàn toàn không thể suy xét vấn đề cao thâm ấy nữa, bởi vì cô không trứng mà cũng thấy đau.

Chẳng lẽ là Linh Tuyền Ngọc Lộ?
Dạ Kình Thương kinh ngạc hỏi.

Nhóc biết thứ này à?

Dạ Kình Thương đáp:
Ta cũng chỉ nghe người ta nói, đây là nước suối do linh khí nén lại mà thành, đậm đặc hơn linh khí bình thường gấp trăm lần.

Thần kỳ vậy sao?
Chúc Dao xoa đầu Đậu Đậu:
Doraemon phái mi tới đúng không? Sao cái gì cũng có vậy?

Đậu!
Đậu Đậu nhảy ngay lên đùi cô.
Bởi vậy, mặc dù Chúc Dao cảm thấy kinh mạch giãn nở ra rất khó chịu, nhưng không bị nổ tung máu me be bét giống trước kia.
Ngược lại tu vi bắt đầu tăng cao một cách có tổ chức, có kỷ luật, có tiết tấu.
Từ Trúc Cơ tầng năm, tăng dần lên tầng sáu, tầng bảy...
Sống sót sau tai nạn, Chúc Dao quyết định sau này phải ăn thật nhiều Oreo.
Cô hít sâu một hơi, thoát khỏi trạng thái nhận định, nhìn Đậu Đậu to hơn một cỡ ở trên đùi, trong lòng tràn đầy cảm kích:
Đậu Đậu, mi hãy thành thật nói cho ta biết, có phải mi còn có một cái tên khác không? Gọi là Doraemon, hoặc là Doraemi cũng được...?
Đậu Đậu thần kỳ trả lời bằng một tiếng

vang trời.

Lão lão!
Tiểu bá vương kích động chạy tới:
Lão lão, người tỉnh rồi.

Bọn chúng làm sao vậy?
Chúc Dao cảm nhận xung quanh:
Trên ngọn núi linh này đều có trận pháp nào ngăn cản, sao chúng không dám tới gần?

Tiểu bá vương và Dạ Kình Thương nhìn nhau.

Có lẽ ngọn núi này có thứ gì đó khiến chúng kiêng kị.

...
Chúc Dao chỉ cảm thấy tay chợt nặng trĩu, loạng choạng suýt thì ngã.
Hạt đậu này mập lên từ bao giờ vậy, không ôm nỗi nữa rồi!

Đậu, đậu, đậu, đậu!
Nó nhảy loạn một hồi, Chúc Dao cảm thấy tay sắp gãy đến nơi.
quả thực rất lợi hại.

Nhóc chỉ nhìn thấy sự lợi hại của cậu ta bây giờ, chứ không nhìn thấy những vất vả ngày trước.
Chúc Dao ra sức xoa đầu tiểu bá vương.
Thằng nhóc này từ nhỏ đã là đệ tử nội môn, từ chất lại thuộc hàng cao cấp, nhưng luôn bị sư phụ nuôi thả, bên cạnh vẫn thiếu một trưởng bối dẫn dắt, cho nên tính cách rất hiếu thắng.
Chỉ xét trong đám đệ tử nội môn cùng thể hệ, không có ai tu vị tăng nhanh đến mức nhìn thấy được như cậu ta.
Chúc Dao cười cười, véo má cậu nhóc sang hai bên:
Tiểu bá vương, điều quan trọng không phải nhóc hâm mộ người khác có gì, mà là bản thân mình đang có thứ gì.
Quan tâm đến bản thân nhiều một chút, đạo của nhóc phải dựa vào chính bản thân nhóc, chứ không phải là người khác.
Cậu ta có xuất sắc đến đâu cũng không thể giúp nhóc đi hết cuộc đời này.

Thì ra là vậy!
Bà bà.
Dạ Kình Thương vừa vặn tỉnh lại, cung kính chào Chúc Dao một tiếng.

Chào, nhà khác...
À nhầm, tiểu Thương này.
Cô đã nghĩ ra cách giải quyết, nên tự dưng thấy nam chính thuận mắt hơn hẳn:
Ta nói...

Đậu...
Chúc Dao vừa định lên tiếng, Đậu Đậu lại xen vào, cố gắng chen vào giữa hai người, cọ vào ngực cô như đang làm nũng.
Linh lực trong cơ thể đã tiêu hao một lượng quá lớn, chẳng mấy chốc, Chúc Dao sẽ không chống đỡ được nữa.
Lúc này phía trước thấp thoáng hiện ra một ngọn núi nổi, trên đỉnh núi còn lấp lánh hào quang.
Từ lúc tới khu vực này, linh khí vô cùng loãng, vậy mà ngọn núi nổi kia lại có hào quang, chứng tỏ linh khí đậm đặc có thừa.

Không tồi nha, nhóc con.
Cô vỗ vai tiểu bá vương:
Đúng rồi, Dạ Kình Thương đâu?
Tiểu bá vương sửng sốt, nhìn sau lưng Chúc Dao:
Sư đệ còn đang nhận định.

Trong giọng cậu nhóc còn mang theo chút hâm mộ:
Hai hôm trước, lúc Lão Lão Kết Đan xong, Dạ sư đệ cảm ngộ được một chút thiên đạo, cho nên cũng nhận định, từ Luyện Khí tầng năm tăng thẳng lên tầng tám rồi!

Quả nhiên không hổ là nam chính, nhìn người khác Kết Đan mà cũng tăng tu vi được.
Đợi đã!
Trẻ con nhà khác...
Đôi mắt Chúc Dao chợt sáng ngời, cảm thấy vô cùng kích động, cô đã biết cách đối phó với BUG lần này rồi.
cuối cùng là Trúc Cơ đại viên mãn.
Uống hết một lọ linh tuyền, còn chưa tiêu hóa hết một phần mười, Chúc Dao đã trực tiếp Kết Đan, chuyển hóa toàn bộ số linh tuyền trong cơ thể thành linh khí, sau đó bắt đầu kết thành Kim Đan.
Đối với người Kết Đan lần thứ N mà nói, việc này chẳng khác nào một sinh viên tốt nghiệp đại học quay lại làm bài thi của tiểu học, không còn gì dễ hơn.
Chúc Dao không nghĩ nhiều, lập tức bay thẳng về phía ngọn núi kia.
Vừa đáp xuống đất, linh khí đậm đặc bốn phía đã bao phủ quanh người cô, nỗi mệt mỏi trong người cũng vơi đi kha khá.
Cô đang định tìm chỗ trốn đợi linh khí hồi phục, thì Tiểu Bạch lại đột nhiên chỉ về phía sau, nói với vẻ ngạc nhiên:
Lão lão xem kìa, lũ yêu thú.
Cô quay đầu nhìn lại, thấy một bầy yêu thú vừa rồi còn đuổi riết không tha, đột nhiên dừng lại cách ngọn núi nổi này khoảng hai ba dặm, không tiến gần thêm nữa, chỉ gắt gỏng gào rú về phía bên này.
Doraemon lại phát phúc lợi rồi!

Đây là cái gì?
Chúc Dao nhặt cái chai lên lắc lắc, phát hiện bên trong là chất lỏng.
Cô vừa mở nắp ra, một mùi thơm ngát lập tức xộc lên mũi, khiến tinh thần người ta phấn chấn lên hẳn, linh lực cũng lập tức hồi phục được một phần.

Năm ngày rồi!
Tiểu bá vương đáp.
Chúc Dao kinh hãi:
Năm ngày! Vậy nhóc...
Chẳng phải bị bỏ đói liên tục bảy tám ngày rồi sao?
Lão Lão đừng lo, ta còn một viên tích cốc đan cuối cùng.
Hơn nữa lúc Lão Lão Kết Đan, linh khí bốn phía vô cùng đậm đặc, tu vi của ta cũng được tăng lên.
Chúc Dao nhìn lại, quả nhiên cậu nhóc đã đến Luyện Khí đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là có thể lên được Trúc Cơ.

Lão lão!


Bà bà!

Chúc Dao gần như cảm nhận được linh khí trong cơ thể tăng vọt ngay tức khắc, điên cuồng rớt xuống đan điền.
Tiểu bá vương đột nhiên nhìn thấy Dạ Kình Thương thăng cấp nhanh như tên lửa, khó tránh khỏi mất thăng bằng, hơn nữa đối phương còn là một người ngũ linh căn.
Cậu nhóc nảy sinh nghi ngờ đối với bản thân cũng là việc rất bình thường.
Song, nếu nỗi hoài nghi này cứ chôn trong lòng, rất có khả năng sẽ biến thành tự ti.
Chúc Dao nhíu mày, gọi phi kiếm ra, bảo hai thiếu niên kia đi theo Đậu Đậu về phương hướng nó chỉ.

Không biết Đậu Đậu phát hiện ra cái gì, dù sao cũng phải đi qua xem thế nào, chắc là cửa ra! Lúc họ vừa tiến vào đã bay thẳng lên đỉnh núi, bây giờ Đậu Đậu lại dẫn họ bay về phía chân núi.

Mới bay được nửa đường, Chúc Dao đã sửng sốt, phanh két lại trên không trung.


Lão lão?Hai nhóc con kia nghi ngờ quay đầu lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.