Chương 287: Thiên tài trong giới tu sĩ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 3081 chữ
- 2022-02-04 04:36:55
Càng tới gần, mùi máu tươi càng nồng, cho dù xung quanh có trận pháp chắn bớt mùi, thì cũng không thể ngăn cản được thứ mùi nồng nặc này.
Lúc này bọn cô mới phát hiện, thứ kia đâu phải là màu nước của hồ, nó rõ ràng là một hồ máu, mặt nước hồ yên tĩnh lặng sóng, nước đã sớm bị đôn3g đặc, màu đỏ cô đọng thành màu đen.
Rõ ràng không phải là máu nhuộm đỏ hồ nước, mà là máu chảy tụ lại thành hồ máu.
Đây...
Đây là...
Cả ba đều sững sờ sợ hãi.
Chúc Dao giật thót.
Ngay sau đó, cô đã bị một luồng uy thế cực lớn đè xuống mặt đất.
Cả người cô chẳng thể nhúc nhích, Kim Đan càng nứt rộng thêm từng tấc.
Thế nhưng đã không còn
kịp, hắn ta chỉ còn nghe thấy vút một tiếng bên tai, ánh kiếm lạnh lùng lóe lên, cứ thế đâm xuyên qua hắn ta.
Tên đàn ông há miệng phun ra một búng máu:
Là kẻ nào?
Cơn rùng mình tận sâu trong đáy lòng trước nay chưa hề có nổi lên, hắn ta kinh hãi nhìn Chúc Dao đang mê man nằm trên mặt đất.
đây là uy thể của Hóa Thần kỳ! Má nó! Kẻ điên cuồng dùng tiên pháp kia, thế mà lại là học sinh xuất sắc Hóa Thần kỳ!
Tiếng bước chân tiến tới từ xa vang lên, hồi lâu cô mới nhìn rõ, kẻ kia là một người đàn ông ước chừng tuổi đôi mươi, tướng mạo thiên về vẻ nham hiểm, còn có chút nữ tính.
Lông mày kẻ đó hung tợn đầy hiểm độc.
Phía trên núi xác, có một pháp trận vô cùng lớn, tỏa ra ánh sáng đỏ chói nhức mắt.
Đám yêu thú gặp phải ánh sáng đỏ này đều hệt như gặp phải lưỡi dao bén nhọn xẻ núi, thân thể chúng bị cắt lìa rời rạc, không cách nào trốn thoát khỏi.
Đám yêu thú chỉ có thể rộng lên những tiếng kêu thảm thiết.
Tiểu bá vương và Dạ Kình Thương càng không cần phải nhắc đến, cả hai đã hộc máu ngã gục xuống từ đời nào rồi, nếu không họ đã sớm bố trí được kết giới phòng ngự.
Chúc Dao liều mạng truyền chút linh khí qua bảo vệ đan điền của hai người, chỉ sợ họ bỏ mạng ở nơi này.
Ấy vậy mà...
Đột nhiên bóng dáng hắn ta tựa như băng cassette bị kẹt lại, vặn vẹo.
Hắn ta khẽ cắn môi, ánh mắt hiện lên sự thâm độc, lát sau, hắn ta biến mất.
Ở một chỗ nấp trong hang ngầm.
Cô khởi động tất cả linh khí toàn thân, lại lần nữa gọi ra kiểm ý.
Gặp phải kẻ địch có tính áp đảo kiểu này, chẳng có cách nào khác, chỉ có thể liều mạng!
Lão Lão...
Tiểu bá vương còn muốn nói gì đó, Dạ Kình Thương đã lôi cậu nhóc ngự kiếm rời đi.
Uy thể đè trên người lập tức nặng thêm vài phần, vết nứt trên Kim Đan của Chúc Dao cũng nhiều hơn.
Gã đàn ông đó cất bước tiến về phía bọn họ, hắn ta đột nhiên ra tay bóp chặt cổ Chúc Dao, nhấc bổng cố lên.
Ngươi làm gì đấy?
Tiểu bá vương hoảng hốt, cậu ta cắn răng ngẩng đầu lên:
Ngươi thả Lão Lão ra ngay đi!
Thả ra?
Hắn ta cười gằn, ánh mắt hệt như loài rắn, hắn ta liếc mắt quan sát cậu nhóc một lượt, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười u ám:
Thứ nguyên liệu tốt như vậy, sao ta có thể buông tay được, ta chưa từng dùng thử xác người để luyện thú, hôm nay vừa hay có dịp rồi.
Luyện thú?
Tiểu bá vương sững sờ, ngay tức khắc hiểu được ý hắn ta:
Con yêu thú kỳ quái ngoài kia là do người luyện chế ra?
Xem ra cũng không ngu lắm.
Gã đàn ông lạnh lùng nói:
Đáng tiếc những thứ đó chỉ là thành phẩm thất bại, có lẽ thêm người tu luyện vào sẽ có thể thành công.
Ngươi hy sinh nhiều yêu thú như thế ư? Rốt cuộc ngươi muốn tạo ra cái gì?
Chúc Dao giãy giụa hỏi.
Hắn ta liếc nhìn cô, không thèm trả lời mà quay lưng kéo Chúc Dao về phía núi xác, dường như định ném cô đi luyện thú thật.
Chúc Dao căng thẳng, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn ta.
Đằng sau...
Dạ Kinh Thương run rẩy chỉ về phía sau núi xác.
Chúc Dao mới ló đầu qua, đã thấy ở đằng sau có mười mấy trận pháp giống nhau như đúc, những trận pháp đó còn chồng lên thành hai lớp.
Dưới trận pháp màu đỏ, còn có một trận pháp dịch chuyển tức thời màu trắng.
Lão lão..
Sắc mặt tiểu bá vương lập tức trắng bệch, cậu ta run run chỉ về phía hồ:
Trên hổ máu...
Ngoảnh đầu nhìn lại, mười mấy trận pháp ban nãy vẫn còn yên ắng trôi nổi trên mặt hồ đột nhiên phát động, có một thứ gì đó đang trồi lên mặt hồ.
Trong chốc lát, một con yêu thủ hình dạng kỳ dị xuất hiện, nó gầm gừ bay ra khỏi ngọn núi di động.
Tay cô bắt lấy tay hắn ta, biến ra một tia sét, tấn công về phía hắn ta.
Gã đàn ông theo phản xạ buông lỏng tay,lùi lại hai bước, hắn ta bị một tia sét ngũ hành của cô giáng trúng, nhưng trên người hắn ta lại chẳng có chút vết thương nào, may thay uy thế của hắn ta đã biến mất.
Hai đứa đi mau đi! Ngay lập tức!
Chúc Dao nhân cơ hội này hô một tiếng với phía sau.
Chúc Dao đã tụ lại tất cả linh khí trong người, chớp mắt chuẩn bị nổ tung.
Muốn tự bạo, thì cũng phải xem ta có đồng ý hay không đấy?
Gã đàn ông cười khẩy, đột nhiên đánh một chưởng vào ngực cô, một trận pháp quỷ dị xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta.
Ngay vào lúc linh khí của Chúc Dao muốn nổ tung, chớp đã mắt tiêu tán, Kim Đan lại vỡ rắc một tiếng, kiểm ý cũng bỗng chốc biến mất.
Hắn ta lạnh lùng nhìn ba người nằm trên mặt đất, cười khẩy một tiếng, lẩm bẩm:
Đây là thiếu sót của ta, dù sao cũng đã lâu không nhìn thấy người sống, một kẻ là Kim Đan, hai kẻ là Luyện Khí mà có thể xông vào đây, cùng xem như có chút bản lĩnh.
Gã đàn ông này là ai?
Hắn ta quay đầu lại nhìn núi xác, mắt quét qua mười mấy trận pháp dịch chuyển tức thời bị phá hỏng, bỗng chốc nhíu mày, giọng lạnh lẽo hẳn đi, hắn ta nổi lên sát ý:
Các ngươi dám phá hủy trận pháp của ta ư, thật đáng chết!
Lão lão!
Bà bà!
Tiểu bá vương và Dạ Kình Thương muốn xông tới, nhưng ngay cả khí lực để bò dậy cũng chẳng còn.
Chúc Dao bó tay hết cách, cô chẳng thể làm gì khác hơn là dùng hết khí lực còn lại để ngưng tụ linh khí trong cơ thể, tạm thời chống lại uy thế của tên kia.
Chúc Dao giật mình cả kinh, cô quay đầu nhìn về hướng núi xác, quả nhiên đám chân tay bị cắt cụt đã vơi đi một chút, núi xác thấp đi một khoảng.
Xem xét kỹ hơn, giữa đám xác vụn nát cũng có mấy trận pháp đặc biệt, vài bộ phận của yêu thú bị phân tách, thoáng chốc đã biến mất trong trận pháp.
Trong đầu cô nảy ra một tiếng
tinh
, từ khoảnh khắc nhìn thấy mấy con sâu kia cô luôn linh cảm có sự kỳ quái nào đó, bây giờ bỗng chốc đã thông suốt.
Thậm chí cô còn thấy rõ một con thú giương móng vuốt về phía cô, nghẹn ngào kêu lên một tiếng không trọn vẹn:
Meo...
Chúc Dao nhất thời không thể thở nổi, cảm giác bất lực rã rời cuốn bay cô, đáy lòng bất chợt có đôi chút xót xa khó chịu, sự bị thương dần dà dậy lên tràn ngập.
Cô cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn, bên tai vẫn còn vảng vật tiếng kêu thảm thiết của đám yêu thú.
Rốt cuộc đây là loại trận pháp kinh khủng gì vậy? Thế nhưng cơn ác mộng vẫn chưa dừng lại hoàn toàn.
Chúc Dao bỗng chốc cảm nhận được một luồng lực cực lớn dội ngược lại, lồng ngực cô đau thắt, há miệng hộc ra một búng máu.
Bà bà!
Lão lão!
Loài sinh vật có bề ngoài kỳ dị kia, thoạt trông không hề có linh khí, ngược lại con yêu thú đó còn vô cùng gắt gỏng, lẽ nào...
Là dùng trận pháp để luyện chế ra
tổ hợp thú
! Ý tưởng này quá đỗi điên rồ, chuyện này sao có thể làm được? Ở trong thế giới tu tiên, tại sao lại có tình tiết vốn chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng? Lẽ nào vùng đất kỳ quái này cũng là khoa học gì đó...
Không đúng là có kẻ kỳ quái dùng tiện pháp chế tạo ra thế giới
Jurassic
?
A, xem chừng có mấy con chuột nhỏ xâm nhập!
Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu.
Cô chưa từng bị phản phế quá mạnh như vậy bao giờ, hệt như kiểm ý bị nhân đôi rồi dội ngược trở về phía cô.
Lão Lão...
Tiểu bá vương kéo tay cô, vẻ mặt cậu ta đượm sự đau xót:
Đã không còn kịp nữa rồi.
Ngay một giây sau, tiếng kêu gào thảm thiết lại truyền tới tận tai, khiến cho cõi lòng người ta run rẩy.
Mấy con yêu thú mới bị dịch chuyển vào đang bị luồng sáng đỏ cắt rời từng tấc một.
Rốt cuộc trận pháp màu đỏ kia là cái gì thế? Chỉ có mười mấy trận pháp dịch chuyển tức thời, cũng do bản thân trận pháp không có tính công kích, cho nên ba người chỉ loáng cái đã phá hủy sạch sẽ.
Thiểu mất trận pháp dịch chuyển tức thời, trận pháp màu đỏ tương ứng ở phía trên cũng trực tiếp vỡ vụn.
Không còn yêu thú nào bị dịch chuyển tới nữa.
Chỉ còn mấy con yêu thú trước mặt bị rơi xuống núi xác.
Bảy, tám con yêu thú bị chôn chân dưới trận pháp, có mấy con ngoảnh đầu nhìn về phía Chúc Dao, trong mắt chúng hiện lên vẻ hoảng loạn và cầu cứu.
Chúc Dao động lòng, cô đánh thẳng vào trận pháp quỷ dị khổng lồ kia, nhưng linh kiếm vừa tiếp xúc với trận pháp đã bị dội lại và nứt vỡ, ngay cả cánh tay của cô cũng bị dư lực làm cho tê rần.
Đằng kia có gì thế?
Tiểu bá vương đột nhiên chỉ tay về một phía, nơi đó là một bãi cỏ trống trơn, từ giữa chỗ ấy đang chầm chậm tuôn ra một lượng lớn máu tươi, chảy vào hồ nước.
Bãi cỏ trống trơn đó thỉnh thoảng lại hơi vặn vẹo một chút.
Chúc Dao nhíu nhíu mày, nơi đó có một trận pháp ẩn giấu, hơn nữa còn chưa ổn định hơn! Cô lập tức làm phép biến ra linh kiếm, dùng kiểm phá vỡ ảo giác kia.
Quanh người cô đã được một luồng sáng màu xanh lục bao bọc, ánh sáng ngày một chói lóa.
Rồi chợt lóe một cái, cô lại đột nhiên biến mất, hệt như chưa từng xuất hiện.
Gã đàn ông còn kinh hoảng hít thở sâu mấy lần, khóe miệng còn vương máu, sắc mặt hắn ta càng thêm âm hiểm.
Tàn dư của sự kích nổ cũng không còn nữa, trái lại tất cả đều quay về cơ thể cô, khiến kinh mạch đứt đoạn.
Đậu má nó chứ, trận pháp quái gì thế, ngay cả tự bạo cũng cần được, cái này có phải tiên pháp không đấy? Cơn đau trong nháy mắt lan ra toàn thân, Chúc Dao thấy trước mắt tối sầm, sau đó cô liền ngất đi.
Tên đàn ông nhếch mép cười khinh miệt, hắn ta ngẩng đầu nhìn hai người đã bay xa, bản thân lại không đuổi theo ngay lập tức, dù sao cả hai cũng không thể trốn thoát nổi.
Rốt cuộc đây là trận pháp gì? Trận pháp bên đó lại bắt đầu khởi động và sáng dần lên, nếu cô không cứu ngay, mấy con yêu thú đó chết chắc rồi.
Chúc Dao cắn răng, cô gọi ra kiếm ý, một con phượng hoàng sét khổng lồ nhắm thẳng về phía trận pháp mà đi.
Nhưng vừa thoáng tiếp xúc với trận pháp, con phượng hoàng đã bị đánh cho tiêu tán.
Tiếng chúng kêu lên đau đớn, tiếng cầu cứu, từng tiếng từng tiếng một đều vang lên bên tai.
Chúc Dao chưa bao giờ nghĩ khả năng nghe hiểu tiếng yêu thú lại là một chuyện đau đứt ruột đến thế.
Chúng đang gào rống vì đau, chúng đang cầu xin cô cứu giúp.
Lúc này cô có thể nghe hiểu chúng, chúng đang kêu lên rằng:
Giết ta đi!
Trong đám yêu thú này có những con cấp bảy, cấp tấm, thậm chí còn có cả cấp mười, nhưng ở trong trận pháp khổng lồ, chúng hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể liên tục bị cắt lìa.
Ba người đều bị cảnh tượng trước mắt khiến cho hãi hùng, họ đều có phần không dám tin tưởng vào mắt mình nữa.
Sau...
Cậu ta hiểu ý của Chúc Dao, có ở lại đây cũng chỉ làm liên lụy tới cô mà thôi.
Cùng lúc ấy, phượng hoàng sét bay vụt lên cao, kêu lên một tiếng dài chọc thủng tầng không.
Gã đàn ông kia ngẩng đầu nhìn kiểm ý, hắn ta có vẻ hơi sửng sốt, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc:
Phượng hoàng!
Hắn ta chỉ chần chừ chốc lát, uy thế trên người lại lần nữa phóng ra ngoài, hắn ta cười khẩy:
Hừ, chút tài mọn!
Đang muốn đánh tan kiểm ý của cô, hắn ta chợt cảm thấy bên người truyền đến một luồng linh lực bạo phát cực lớn, hai mắt hắn ta mở to nhìn về phía Chúc Dao:
Ngươi muốn tự bạo!
Không sai, Chúc Dao vốn không muốn dùng kiểm ý giao chiến với hắn ta, cô dự định tự bạo Kim Đan.
Bạch Chí Viễn và Dạ Kình Thương kinh hoảng kêu lên, cả hai vội vã chạy đến.
Trận pháp khổng lồ sáng lên, luồng sáng màu đỏ chiếu xuống đám yêu thú phía dưới, hệt như tia laser cắt kim loại hướng về cơ thể mấy con yêu thú.
Chúc Dao mở bừng mặt, cố gắng cử động:
Phải cứu chúng!
Nhưng cô vừa mới đứng dậy, lại tiếp tục học ra mấy bóng máu, cô mơ hồ nghe thấy tiếng kim đan vỡ răng rắc hai tiếng.
Hắn ta xoay người bước về phía núi xác, đang muốn quăng người phụ nữ vào đó.
Đột nhiên một luồng sáng xanh lục mang theo uy thế bức người vợt thẳng về phía hắn ta.
Gã đàn ông giật nảy mình, hắn ta nhất thời buông lỏng người trong tay ra, lui về sau hơn mười mét.
Đột nhiên một trong số trận pháp đó chợt sáng lên.
Chưa được bao lâu đã có một con yêu thú ngu ngơ xuất hiện, rối trận pháp màu đỏ phía trên đầu lại nuốt sạch tất cả.
Cuối cùng, con yêu thú kia lại xuất hiện trên núi xác khổng lồ, bị chém chết.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy con yêu thú bị cắt lìa thành từng khúc, máu thịt bầy nhầy lẫn lộn.
Đôi mắt ngơ ngác của chúng, lúc mới đầu còn hoảng loạn, sợ hãi, cầu cứu, rồi chuyển thành tuyệt vọng hoàn toàn.
Mãi đến khi bên kia yên ắng không còn một tiếng động nào nữa, lúc này trận pháp khổng lồ mới ngừng lại.
Mà cô...
không thể làm được gì cả.
Ngay cả quay đầu, bịt tai cũng không làm được.
Tiểu bá vương và Dạ Kình Thương càng không kiềm chế nổi phải quay đi nôn mửa.
Sâu tron6g lòng Chúc Dao dậy lên một cảm giác đau đớn trước giờ chưa hề có, cô bỗng chốc hơi nghẹt thở.
Bao nhiêu là máu như vậy, rốt cuộc làm sa5o mà có?
Bà bà...
Đẳng cấp chênh lệch quá lớn, dù cô lại chống đối ý trời, thì Kim Đan cũng chẳng thể đánh bại được Hóa Thần.
Điều cô có thể làm là tranh thủ thời gian, để cho hai người kia mau chóng rời đi.
Tuy rằng tự bạo Kim Đan không giết được một tôn giả Hóa thân, nhưng có thể khiến hắn ta bị thương mà không thể đuổi giết.
Bãi cỏ nhất thời trở thành sân khấu bị vén màn, lộ ra tình cảnh như địa ngục bên trong.
Xác chết.
Khắp mọi nơi đều là xác của đủ loại yêu thú.
Là do pháp trận dịch chuyển tức thời kia đưa yêu thú đến đây!
Cơn phẫn nộ nhất thời dậy lên trong lòng Chúc Dao, cô gọi linh kiếm, bay đi luôn:
Phá đám trận pháp dịch chuyển tức thời đó đi!
Cô gọi ra kiếm trận chứa hàng trăm hàng nghìn thanh kiếm, tấn công về phía trận pháp dịch chuyển tức thời, ngăn cản chúng dịch chuyển yêu thú.
Hai thiếu niên sửng sốt mất một lúc mới phản ứng lại, cả hai cùng tiến lên giúp cô phá mắt trận của những trận pháp dịch chuyển tức thời khác.
Lần đầu tiên họ chứng kiến một trận pháp giết yêu thú quy mô lớn như vậy.
Xác chất chồng thành núi, trong số đó không có lấy một con yêu thủ toàn thây, vung vãi đầy đất là những phần tay cụt chân cụt, thậm chí ở dưới đáy đã bắt đầu có mùi hôi thối bốc lên.
Trên đỉnh núi xác có những con thú sắp tắt hơi tàn, chúng đang cực lực gào lên những âm thanh nghe mà nổi da gà.
Tiếng gầm rồng thảm thiết nhất thời vang vọng lên tận trời xanh, vang vứt bên tại không dứt.
Quầng ánh sáng màu xanh lục bao bọc cả người Chúc Dao lại đột nhiên xuất hiện.
Luồng sáng chậm rãi tản dần khỏi người cô, tụ lại thành một viên tròn xanh biếc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.