Chương 288: Đậu đậu và thú thú và sư phụ


Cơn giận sắp bùng nổ của Ngọc Ngôn được nén xuống.

Nếu không phải do thời gian có hạn, cộng thêm lo lắng cho vết t8hương của đồ đệ, hắn thật sự muốn quay lại tính sổ với người nào đó một phen.

Hít một hơi thật sâu, bước tới đỡ đ3ồ đệ ngốc nghếch nhà mình dậy, hắn cong ngón tay đặt lên cổ tay của cô, bắt đầu kiểm tra vết thương.
Trong lòng Chúc Dao lập tức cảm thấy căng thẳng lo lắng, hai đứa bé kia không phải bị gã tu sĩ quái đản đó bắt rồi chứ?
Nghĩ đến việc người nọ đã từng muốn luyện bọn họ thành một con thú hỗn hợp, cô liền cảm thấy buồn nôn.

Bọn họ không bị bắt.
Giọng nói của Ngọc Ngôn truyền ra từ trong Đậu Đậu, trước đó người kia bị thương, không thể nào hồi phục nhanh như vậy, chứ chưa nói đến việc bắt người.
Ngọc Ngôn kinh ngạc mở mắt, cơ thể đồ đệ lại có thể tự động Kết Đan! Hắn cau mày, thu hồi con rồng trắng kia lại, giơ tay ra bấm trận pháp, rồi lại quay đầu nhìn về phía quả cầu màu xanh đang ngây ngốc đứng yên bên cạnh.

Linh tuyển thủy.
Đậu Đậu lập tức phụt một cái, phun ra một cái bình.
Đỡ đồ đệ uống nửa chai nước, dùng linh lực hóa giải nước suối trong cơ thể cô.
Ngọc Ngôn nhíu mày, thở dài một tiếng, dáng vẻ như định nói gì đó.

Hôm đó sau khi trở về Lôi Thần điện, ta vô tình gặp sự tôn xuất quan.


A?
Đang định đánh trống lảng à?
Ta nói cho sự tôn chuyện song tu của hai chúng ta.

A.
Cái này thì liên quan gì đến chuyện cái yếm?
Sư tôn nói nếu muốn song tu, cần phải cưới hỏi đàng hoàng.

Sau đó...

Sư tôn nói, bộ đồ cưới mà ta chuẩn bị cho nàng thiếu mấy chiếc yếm.

..
Sư tổ, người tra kỹ càng quá đấy?
Sư tôn nói cô gái nào cũng phải mặc cái này, cho nên ta liền may mấy cái.

A...
May luôn một lố sao? Thì ra đồng yếm đầy màu sắc kia là đồ cưới của cô! Ngọc Ngôn thở dài, nói tiếp:
Haizz, ta cũng không biết vì sao quần áo của nàng lại nhiều hơn ta một món? Rõ ràng đều to như nhau.

Nhìn là biết cách dạy dỗ của cô rất chính xác!
Sư phụ!
Chúc Dao hô lên một tiếng, mặc dù cô rất vui nhưng cũng phải chờ khi cô trở về làm thiếu nữ rồi nói chứ, như bây giờ thì thật sự là quá mặn mòi! Làm con trâu già gặm cỏ non, áp lực của cô rất lớn biết không? Đáng tiếc phản đối không có hiệu quả! Dưới sự hoảng hốt và sợ hãi của đồ đệ, người nào đó hai ba động tác liền lột sạch quần áo của cô, sau đó lại cầm một bộ quần áo màu trắng Đậu Đậu vừa nhổ ra, mặc lại cho đồ đệ.
Hắn còn cẩn thận vuốt từng nếp nhăn trên vạt áo cho đồ đệ, lúc này mới hài lòng buông cô ra.
Toàn bộ quá trình, hắn luôn nhìn thẳng, trong mắt không hề có sự bất thường nào.
Trận pháp nơi này rất kỳ lạ, ta cũng không thể do thám được trước tất cả nguy hiểm, nên cẩn thận hơn.
Chúc Dao ngừng chân một lát:
Sư phụ cũng không nhận ra là trận pháp gì sao?

Ừ!
Âm thanh của hắn hơi trầm xuống:
Trận pháp kia ta cũng chưa từng nhìn thấy, hơn nữa linh lực để vận chuyển nó vô cùng đặc biệt, như là...
trong đó có một nguồn năng lượng đặc biệt vậy.
Năng lượng đặc biệt?
Đó là cái gì?

Không phải tiên khí, cũng không phải linh khí, ta cũng không rõ, nàng cẩn thận vẫn hơn.
Giọng sư phụ ngày càng yếu, sau cùng biến mất hoàn toàn.
Cô gọi mấy tiếng nhưng không có âm thanh đáp lại.

Vị trí của hai người đó đang di động, chắc là đi tìm con.
Má nó, hai đứa nhóc này cũng to gan đấy, còn dám quay trở lại à? Cô thở dài, đi tới hướng mà sư phụ chỉ.

Ngọc...
Dao.
Nhau! Bụp bụp bụp bụp bụp, năm cây dao đâm thẳng vào ngực! Lật bàn! Lý nào lại như vậy, bảnh bao nhỏ cũng là ngực nhé! Hóa ra từ trước đến giờ hắn chưa từng làm yếm là vì cho rằng cô không dùng được sao!
Sau đó Chúc Dao mới biết, cô không hề rời khỏi tòa núi lơ lửng kia, mà là đi vào trong núi, cả một ngọn núi rộng lớn như vậy lại trống không.
Cô chỉ đi vòng một đường, ra khỏi cái hang động đó là một căn phòng trống trải.
Cô vừa nghĩ vậy, đột nhiên xung quanh thấp thoáng ánh sáng của trận pháp, một lát sau, toàn bộ mặt tường đột nhiên giăng đầy những sợi dây như dây điện vậy, những sợi dây màu đỏ này giăng khắp nơi.
Chớp mắt, toàn bộ không gian sáng bừng, xung quanh sáng rực lên như những đám mây đỏ, ánh sáng ấy xông thẳng lên trên, nhìn kỹ còn thấy trong đó ánh sáng đỏ lướt qua, như là đang phát triển vậy.
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn kỹ cảnh tượng kỳ dị này, sao cảm giác hình dáng ánh sáng đỏ này giống như một cái cây nhỉ? Đây chỉ là nó đang phát triển thôi.

Sư phụ...
Nó chỉ là một hạt đậu.
Bóp nữa là vỡ mất!
Vốn là một hạt đậu tròn vo sáng bóng như trân châu, bây giờ...
Ngọc Ngôn quan sát kỹ đồ đệ đang hôn mê bất tỉnh, nhìn tới chiếc váy dài nhuốm máu trên người đồ đệ, hắn nhíu mày một cái, là một người sư phụ sạch sẽ, tuyệt đối không thể nào để đồ đệ mình bẩn thỉu như vậy được.
Hẳn tiện tay nhẩm Khí Trần Quyết, chiếc váy dài lập tức khôi phục lại màu xanh đậm vốn có.
Nhìn lại lần nữa, hình như vẫn có chỗ nào đó chưa đúng.

Ta nhớ ta đặt nội đan của Bạch Nguyên ở thần thức...
Không đúng, bây giờ ta không thể tu luyện thần thức được, vậy nội đan ở...

Đậu...
Đột nhiên Đậu Đậu bay tới, muốn nhào vào ngực cô như trước đây nhưng lại bị Ngọc Ngôn chặn lại.
Khó khăn lắm đồ đệ mới sạch sẽ, không thể để thứ gì làm cô lại bẩn được, Đậu Đậu cũng không được.
Chẳng qua sư phụ chỉ là một chút thần thức, thời gian xuất hiện rất có hạn, lần tiếp theo xuất hiện không biết phải đến bao giờ.
Chúc Dao không khỏi căng thẳng hơn, bày ra kết giới phòng ngự trước rồi mới đi vào sâu hơn.
Ngọn núi này rất rộng, vốn dĩ cô cho rằng trong đó là một cung điện, nhưng bất ngờ là phòng ở lại vô cùng đơn giản, giống như là tùy tiện xây nên vậy.

Sao huynh lại hạ giới

Nàng có nhớ hạt trân châu ban đầu nàng để trên người ta không?

Hạt trân châu?
Chúc Dao suy nghĩ một lát:
Huynh nói là cái viên mà Vong Xuyên cho ta à?


Cái này thì liên quan gì đến việc huynh hạ giới chứ?
Tay Ngọc Ngôn chuyển động, một hạt trân châu màu trắng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Nàng có thấy hạt trân châu trắng này quen không?
Chúc Dao nhìn một chút, mắt trợn to, sư phụ không nói cô còn không biết, giờ quan sát kỹ mới phát hiện ra hạt trân châu này trông quen quen, quen đến mức cô đã nhìn thấy cả một đống.
Vì vậy, hắn lại tiện tay chải lại mái tóc bù xù của đồ đệ.
Lại nhìn lần nữa, vẫn cảm thấy lạ.
Vì vậy, hắn tiện tay đổi đôi giày đầy bùn kia.
Nếu không phải hắn tới kịp thì e rằng chút hơi tàn này cô cũng không giữ được.
Sắc mặt Ngọc Ngôn trầm xuống một chút, ngồi xếp bằng phía sau lưng cô, hắn hít một hơi thật sâu, lập tức một con rồng trắng bay ra khỏi người hắn, bắt đầu quấn quanh trước người đồ đệ, mỗi một lần quấn, tổn thương trong cơ thể Chúc Dao dần dần tự phục hồi, đầu tiên là kinh mạch, sau đó là đan điền, tiếp theo là nội tạng.
Lúc sắp phục hồi đến Kim Đan, linh khí lại bắt đầu tự động vận chuyển, có dấu hiệu sẽ Kết Đan.
Đột nhiên có cái gì đó lao tới.
Chúc Dao tỉnh táo lại, mười mấy thanh linh kiểm lao về phía cô.
Cô lập tức hóa ra từng thanh đao gió cản lại, tung người lùi về phía sau:
Ai?
Bên kia thoáng dừng lại, giọng nói vui mừng vang lên.
Má nó, thảo nào nó có thể phun ra nhiều nội đan tới vậy.

Sông Vong Xuyên nối liền tam giới, độ dẫn tất cả linh hồn, Bạch Nguyên cũng có khả năng chuyển kiếp tới nhiều thế giới khác nhau.
Ngọc Ngôn nói:
Nàng và ta đều có nội đan của nó, đương nhiên ta sẽ cảm nhận được tình trạng của nàng.
Có điều dù có vật này, ta cũng chỉ có thể chia ra một phần thân thức để xuống hạ giới.
Chúc Dao nhìn kỹ, đúng thật là cơ thể sư phụ không thật như mọi khi, cơ thể thật của sư phụ vẫn còn ở tiên giới:
Bây giờ thần thức của sư phụ đang gửi nhờ ở nội đan của Bạch Nguyên à?

Ban đầu, khi Bạch Nguyên nuốt các cô vào, thực ra là đang phá vỡ thời không, vừa hay đưa các cô tới nơi này.
Nói cách khác, nếu muốn trở về phải tìm ra cửa của bí cảnh hoặc là để Bạch Nguyên nuốt các cô lần nữa.
Vốn dĩ cô định đi tìm tiểu bá vương và Dạ Kình Thương để tập hợp những sư phụ lại nói hơi thở của hai người kia ở ngay bên trong ngọn núi này.

Vết thương của nàng đã không còn đáng ngại nữa, đi thôi!
Ngọc Ngôn kéo tay đồ đệ ra ngoài.

Chờ đã!
Chúc Dao đầu đầy vạch đen:
Sư phụ huynh có thể giải thích trước cho ta chuyện cái yếm được không?
Ngọc Ngôn sững sờ, nghiêm túc trả lời:
Của nàng đấy.

Nói bậy! Từ trước đến giờ bà đây không mặc...
Mà không, cái ta mặc là áo ngực mà.
Để giữ dáng cho bánh bao nhỏ, cô chưa từng mặc kiểu áo yếm không thể giữ dáng ngực này.
Cuối cùng lại nhìn lần nữa, hắn vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Ừm, nhất định là do màu sắc của chiếc váy này, trước kia đồ đệ chỉ mặc đồ màu trắng hoặc màu hồng.
Hay là, đổi cả người? Vì vậy, sau khi Chúc Dao mê man ba tiếng tỉnh lại, lúc mở mắt ra không chỉ phát hiện vết thương trên người mình đã lành, Kim Đan đã phục hồi lại, còn nhìn thấy người sư phụ như bông hoa sen tinh khiết kia đang làm chuyện lưu manh với mình.
Càng kiểm tr9a, hắn càng nhíu mày, hơi lạnh trên người càng nặng nề hơn, hắn lại càng muốn đi ra tóm người khi nãy đánh cho một trận. 6
Kinh mạch vỡ, Kim Đan vỡ, đan điền vỡ, toàn bộ cơ thể cô không có một chỗ nào còn lành lặn.
Không thể khô5ng thừa nhận, đồ đệ có thể cố gắng không đổi sang một thân xác mới đã được coi là kỳ tích rồi.
Bây giờ sư phụ chỉ là một luồng thần thức, không thể duy trì hình người được lâu, chỉ có thể trở về trong nội đan của Bạch Nguyên.
Có thể bởi vì chui vào quả đậu nên nội đan cũng có ý thức của Bạch Nguyên, nói cách khác bây giờ thật ra Đậu Đậu chính là Bạch Nguyên.
Sư phụ nói rằng đây cũng không phải thế giới ban đầu cô ở, có lẽ là một bí cảnh hoặc là một không gian hạt nhân khác.
Chờ chút! Bà lão = cô.
Tại sao lại càng khó chịu thế nhỉ?

Sư phụ, sao huynh lại tới đây?
Cô nhớ rõ là ban đầu Giới Linh đã đưa sư phụ truyền tổng về Lôi Thần điện rồi mà.

Lão lão!

Bà bà!
Hai bóng người chạy ra từ phía sau luồng sáng đỏ ấy, là tiểu bá vương và Dạ Kình Thương.

Tiểu bá vương, Tiểu Thương!
Không ngờ nhanh vậy đã gặp được hai người họ, quan sát hại thiếu niên, khá tốt! Không cụt tay cụt chân.

Lão Lão, người không sao chứ?
Tiểu bá vương thở phào nhẹ nhõm:
Bọn ta vừa mới lớn trở lại cái nơi luyện thú ấy nhưng không tìm được người.
Lập tức, linh khí ngũ hành chảy thẳng vào chỗ Kết Đan, nó giống như tự chuyển động bắt đầu thôi thúc quá trình Kết Đan, chỉ một lúc sau Kim Đan mới ngưng tụ thành hình.
Kiểm tra cẩn thận vết thương của đồ đệ, thấy không còn gì đáng ngại nữa, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua là đồ đệ ngốc nghếch vẫn chưa tỉnh lại.
Đều...
To...
Như...

Sư phụ...


Ừ?


Ta là một bà lão.

Ta biết.

Vậy huynh đang làm gì vậy?

Cởi quần áo.
Hắn cởi thắt lưng của cô ra, động tác liền mạch nhanh chóng.
Lúc này Chúc Dao mới tỉnh táo lại, à, thì ra là hắn không thích bộ quần áo rách rưới này của cô.
Sao không nói sớm chứ, làm cô cứ tưởng đột nhiên sư phụ có sở thích kỳ lạ gì.
Đã bảo rồi, làm sao sư phụ có thể thích một bà lão được.
Mặc dù rất rộng lớn nhưng không được ngay ngắn.
Trong không khí tỏa ra một mùi khó ngửi, có hơi giống với mùi xác chết.
Càng đi vào trong, không gian càng lớn, sắp không thể nhìn thấy nóc nữa rồi, xung quanh ngày càng mờ ảo, nếu có chút ánh sáng thì tốt.

Cái này...
Không phải là nội đan của Bạch Nguyên à?
Hạt trân châu này giống y như đúc viên nội đan Bạch Nguyên lén đưa cho cô.
Khoan đã! Giới Linh đã từng nói, hạt trân châu này là nước Vong Xuyên tinh khiết nhất, có thể rửa sạch tất cả mọi vật, mà Bạch Nguyên chính là khởi nguồn của Vong Xuyên.
khoan đã! Tròn vo như trân châu? Hình dáng này sao mà giống...

Bạch Nguyên?!

Đậu!
Khóe miệng Chúc Dao giật giật:
Sư phụ, đây không phải chính là...

Chính là viên nội đan mà Bạch Nguyên đưa cho nàng.

Má nó! Đậu Đậu chính là nội đan của Bạch Nguyên! Vậy tại sao nó lại chạy vào trong hạt đậu vậy, còn nhuộm thêm cả màu sắc nữa?
Vấn đề là, nội đan của Bạch Nguyên tương đương với Đậu Đậu, sư phụ có thể hiểu được tình huống thông qua Đậu Đậu, bây giờ phụ thuộc vào Đậu Đậu, như vậy sư phụ tương đương với...
Còn tưởng là...

May mà người không sao.

May cái con khỉ đấy! Mấy đứa về đây làm gì?
Chúc Dao trợn mắt nhìn bọn họ:
Vất vả lắm mới tranh thủ cho mấy đứa chạy thoát, còn tự quay về chịu chết à?
Tiểu bá vương nhíu mày, nét mặt cậu ta thể hiện rõ sự không đồng ý, khẽ cắn răng nói:
Dù sao...

Ta không thể bỏ lão lão được, chết cũng vậy.
Ỗ, còn rất có tình nghĩa!


Có ngốc không hả!
Chúc Dao giơ tay định gõ đầu cậu ta, cô liếc xéo:
Ai bảo mấy đứa bỏ ta, mấy đứa chạy về tìm cứu viện, dù gì còn có đường sống.

Lần này hay rồi, chết chùm luôn.

Ta.
Sắc mặt tiểu bá vương cứng đờ, sự chính nghĩa hoàn toàn sụp đổ:
Ta...

Không nghĩ nhiều như vậy!

Cho nên ta mới nói nhóc ngốc đó!
Chúc Dao lười dạy mấy đứa nhóc ngốc nghếch này, nói thẳng luôn:
Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, đi nhanh lên đi, nhân lúc còn chưa bị phát hiện ra.
Cô thật sự sợ tên tiến nhân quái đản kia lại từ đầu nhảy ra.

Sư phụ không có phản ứng gì, nếu người kia xuất hiện thì sẽ bị giết hết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.