Chương 289: Ta muốn đích thân đánh kẻ này
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2965 chữ
- 2022-02-04 04:36:52
Đi ra ngoài trước đã!
Bất kể như thế nào thì trước tiên phải rời khỏi ngọn núi di động này trước rồi tính.
Cô dẫn hai đứa nh8ỏ quay về theo đường cũ, cô mới chỉ đi vào đây không sâu, chỉ cần rẽ vào đường hầm kia...
Con mẹ nó, đường đâu mất rồi? Khi n3ãy rõ ràng là cô đi tới từ hướng bên này, hiện giờ lại chỉ nhìn thấy một vách đá, căn bản không hề có bất kỳ con đường nào cả.
Bà bà?
Dạ Kình Thương ngờ vực hỏi.
Móa!
Chúc Dao muốn chửi bậy:
Chúng ta bị nhốt trong này rồi.
Sư phụ có nói6 ở trong này có rất nhiều trận pháp không biết rõ, hiện giờ ngẫm lại thì rất có thể là ngay khi vừa tiến vào trong núi này, mấy người5 bọn cô đã bị vây khốn trong trận pháp rồi.
Lão lão, phải làm sao bây giờ?
Tiểu bá vương nhíu chặt mày, vẻ lo âu hiện rõ trên gương mặt.
Chú phượng hoàng nhỏ đã từng vô cùng cao ngạo, còn tỏ thái độ ghét bỏ cô khi xưa giờ lại rơi nước mắt lã chã ngay trước mặt cô, trên gương mặt tràn ngập vẻ tủi thân.
Đệ không nên tin tưởng lời phàm nhân, tên nhân tu kia lừa đệ, bảo đệ dùng nguyên thần mở ra không gian này, cầm tù đệ vĩnh viễn ở đây, còn định lấy nội đan của đệ nữa.
Trái tim của Chúc Dao run lên, cầm tù! Tiểu Bát cũng bị nhốt ở trong này sao? Cô đột nhiên nhớ tới tên cuồng nhân tiên pháp kia, chẳng lẽ là hắn ta? Vốn Chúc Dao chỉ cho rằng hắn ta là một tên điên thuần túy, giống như những tiến sĩ biến thái ở trên phim vậy, không ngại giết chết vô số thú vật để tạo ra một loại thú tổng hợp.
Không ngờ rằng hắn ta không chỉ giết chết vô số yêu thú, mà còn ra tay cả với Thẩn tộc!
Tiết Bát, đệ có sao không?
Chúc Dao nôn nóng đi tới trước.
Chỉ thấy ở cách đó chừng mẩy trượng, có một ngọn lửa lớn màu tím đột nhiên bùng lên, ngay cả núi đá ở bên cạnh cũng bị đốt cháy chỉ trong nháy mắt.
Lão lão!
Tiểu bá vương tiện tay kéo cô lùi ra xa mấy bước.
Chuyện này...
Cả ba đều sợ ngây người, bọn họ chưa từng nhìn thấy ngọn lửa nào mang màu sắc như vậy.
Mà Thần tộc đó là...
Tuyệt đối đừng nên là người mà cô đoán.
Một giọng nam khàn khàn đột nhiên vang lên từ phía sau vách đá:
Không ai có thể chống lại được thiên đạo, cho dù là Thần tộc cũng vậy...
Lòng Chúc Dao trầm xuống, lập tức gọi kiếmy ra xông thẳng về phía vách đá kia.
bất cứ thứ gì cũng được.
Ngươi muốn gì cũng được!
Ta muốn người đền mạng!
Cô điều động linh khí toàn thân, khống chế kiểm ý, một lần nữa tấn công về phía hắn ta.
Chưa bao giờ cô muốn tiêu diệt một người giống như lúc này.
Cô gọi kiếm ý ra, xông thẳng về phía người trong hồ máu, nhưng ngay khi sắp tiếp xúc thì bị một trận pháp màu đỏ chặn đứng lại.
Có một bóng dáng lóe lên ở bên phải hồ máu, một ảo ảnh giống hệt với người ở trong hồ xuất hiện bên cạnh.
Lại là các ngươi!
Gã đàn ông kia hừ lạnh một tiếng:
Lại dám tới tận đây để tìm chết!
Hắn ta khinh miệt nhìn tiểu bá vương và Dạ Kinh Thương một cái, sau đó kiêng kị nhìn về phía Chúc Dao.
Điều kỳ lạ hơn chính là bọn họ không hề cảm thấy nóng bức.
Trong lòng Chúc Dao rối như tơ vò, một ý nghĩ đột nhiên lóe lên rồi lập tức biến mất.
Cô cảm thấy mình sắp nghĩ ra điều gì đó, nhưng dù làm cách nào cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ này.
Thất tỷ...
Hả?
Nếu vẫn nói ta già, ta sẽ đánh đệ đó! Tiểu Bát đột nhiên nở nụ cười xán lạn rực rỡ, vui tươi nói với Chúc Dao:
Quá tốt rồi, bây giờ được gặp lại Thất tỷ một lúc, Tiểu Bát vô cùng vui vẻ.
Trái tim Chúc Dao giật thót, mơ hồ cảm thấy vẻ mặt của Tiểu Bát có gì đó khác lạ.
Cô đi tới trước một bước, đưa tay định tóm lấy cậu ta:
Tiểu Bát, sao để lạ vậy hả? Còn nữa, vì sao để lại ở đây?
Tiểu Bát đột nhiên lui về sau một bước, né tránh bàn tay của cô, oán giận nói:
Thất tỷ, đệ phải nói thật, cho dù từ nhỏ tỷ đã bắt nạt đệ nhưng đệ rất nhớ tỷ.
Tiểu Bát...
Chúc Dao nhíu chặt lông mày, không biết tại sao nhưng khi nghe cậu ta nói chuyện như vậy khiến cô cảm thấy sợ hãi, dự cảm bất thường xuất hiện trong lòng.
Chỉ còn cách đi một bước tính một bước chứ biết làm sao.
Hai đứa bố trí xong kết giới phòng ngự thì đi theo sau ta, phải chú ý cẩn thận.
Hai đứa nhỏ gật đầu, gọi phi kiểm tra, cẩn thận đi sau lưng cô.
Chúc Dao nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên phát hiện ra dưới chân vừa xuất hiện một sợi dây đỏ đang phát sáng, kéo dài thẳng tắp ra phía xa.
Ở xung quanh đỉnh núi được khắc vô số trận pháp màu đỏ máu.
Lượng lớn máu tươi đỏ như lửa liên tục chảy ra từ những chiếc đinh đen, chảy vào trong hồ máu phía dưới.
Bên tai cô vang lên tiếng thì thầm của Tiểu Bát:
Có thể gặp được Thất tỷ sau khi chết, Tiểu Bát rất vui mừng.
Cơ thể của cậu ta cũng đồng thời mờ đi, càng lúc càng mờ.
Chúc Dao siết chặt bàn tay, không khống chế được thân thể đang run rẩy, cắn răng gằn từng chữ một:
Tiểu Bát...
Là do ngươi hại?
Gã đàn ông kia sửng sốt, hỏi:
Ngươi quen con phượng hoàng này sao?!
Sau đó trên mặt lập tức hiện về vui mừng.
Vậy chắc chắn người biết cách lấy nội đan của nó phải không? Mau nói cho ta biết đi! Chỉ cần có nội đan của Thần tộc thì ta sẽ có thể sống lại hoàn toàn, không cần dùng thần thức để xuất hiện, thậm chí có thể phi thăng thượng giới.
Đôi mắt Chúc Dao bị ngọn lửa giận trong lòng nung đỏ, cắn răng nói:
Biết!
Mau nói cho ta biết đi.
Hắn ta cuống cuồng nói:
Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, vậy ta có thể cho ngươi thuật pháp, linh dược, pháp bảo...
Tiểu Bát vẫn tránh né:
Đệ bị một tên nhân tu giam giữ.
Thất tỷ, tỷ có cười đệ hay không? Đệ không phải là một con phượng hoàng tốt!
Tiểu Bát...
Trái tim Chúc Dao như bị bóp nghẹt, từ trước tới giờ cô chưa từng thấy vẻ mặt của cậu ta giống như vậy, cảm giác bất an trong lòng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Thất tỷ tới rồi...
Gã đàn ông kia giật mình, cánh tay vừa cử động đã biến ra một thanh linh kiểm, tấn công về phía Chúc Dao, đánh tan kiểm ý của cô:
Không biết tự lượng sức mình!
Hắn ta hừ lạnh một tiếng, linh khí toàn thân đột nhiên tỏa ra, một con rắn khổng lồ màu đen bay ra khỏi người, cái miệng há rộng mang theo khí thế ép người đánh tới.
Đây chính là kiếm ý của hắn ta.
Chúc Dao cảm thấy một luồng áp lực không thể phản kháng đánh thẳng tới, dưới linh áp kia, cô như muốn quỳ xuống.
Ngọc...
Dao, dừng lại!
Giọng nói của sư phụ đột nhiên vang lên trong lòng.
Chúc Dao giật bắn người, đặt chân xuống.
Ngọc Dao.
Giọng nói của Ngọc Ngân vang lên bên tai cô:
Những gì nàng thấy chỉ là một sợi thần niệm mà Tiểu Bát lưu lại.
Cậu ta sớm đã...
Ta biết!
Cũng bởi vì biết cho nên cô càng đau khổ hơn, bởi vì cô đã đến quá muộn, không kịp tiến cậu ta đi nốt quãng đường cuối đời! Cô tưởng rằng hai người được gặp lại, nhưng hóa ra lại là tạm biệt nhau! Cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ đã giết chết Tiểu Bát!
Hồ máu đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ, một bóng người chậm rãi trồi lên trên, đó chính là tên quái nhân tiên pháp mà cô từng gặp được trước đó.
Đã quá muộn rồi.
Tiểu Bát cười khổ một tiếng, cơ thể bắt đầu mờ nhạt dần.
Thất tỷ, Tiểu Bát quá ngu ngốc, bị sự ngu ngốc của mình hại chết...
Từ rất lâu, rất lâu rồi...
Toàn bộ không gian đột nhiên xuất hiện ánh sáng đỏ chói mắt, lúc này Chúc Dao mới nhìn rõ tình hình ở trong này.
Cô tiến lên trước một bước, thở dài một tiếng, nói:
Tiểu Bát...
Đúng vậy, đó chính là thằng nhóc trước đây bị một năm hạt dưa xử lý, phượng hoàng nhỏ tuổi nhất của Phượng tộc: Tiểu Bát.
Thất...
Thất tỷ?
Cậu ta sững sờ không dám tin, ngơ ngác nhìn khuôn mặt già nua của cô, dường như có hơi nước tụ lại ở trong mắt:
Đúng là tỷ thật sao?
Chúc Dao cũng cảm động không thôi, đã bao lâu rồi? Không ngờ rằng cô còn có thể gặp lại cậu ta ở nơi này, thật muốn lao tới ôm cậu ta một cái đầy yêu thương.
Nhưng Tiểu Bát đột ngột nói:
Sao tỷ lại trở nên xấu xí như vậy?
...
Có biết nói chuyện hay không hả? Trở nên xấu xí cái gì chứ? Cô chỉ trải nghiệm cuộc sống nhiều quá thôi mà!
Tỷ đúng là Thất tỷ của đệ thật hả?
Phượng Tiểu Bát đi quanh cô một vòng, vẻ mặt buồn thiu, nói:
Phải làm sao bây giờ? Lúc tỷ không có đuôi đã xấu đau xấu đớn rồi, bây giờ biến thành như thế này, liệu có xấu vượt tiêu chuẩn Phượng tộc, xấu ngang ngửa loài người không?
Đệ cút ngay cho ta!
Chúc Dao nhấc chân lên đá tới, Tiểu Bát nghiêng người né tránh, trong nháy mắt đã lùi ra xa mấy bước, vẻ mặt tươi cười hớn hở.
Thất tỷ, tính cách của tỷ vẫn không hề thay đổi chút gì, đã xấu còn không cho phép người khác nói, đúng thật là!
.
Cho ta hỏi đánh chết tên đệ đệ ngu ngốc này thì liệu có bị giảm tu vi hay không? Nụ cười trên mặt Tiểu Bát tắt dần, cẩn thận đánh giá lại Chúc Dao một lần, ánh mắt ngày càng tối tăm hơn, một loại cảm xúc không tên xuất hiện trong lòng, sau đó lẩm bẩm gọi một câu.
Cô nghe thấy một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, thân thể bị ghim chặt tại chỗ, trừng to mắt nhìn mặt tường phía trước.
Đó là một con phượng hoàng màu đỏ, một con phượng hoàng đã không còn sức sống.
Thân hình khổng lồ của nó bao phủ cả đỉnh núi to lớn, trên thân thể màu đỏ lửa có mấy chục chiếc đinh khổng lồ màu đen đâm vào, đính chặt nó lên trên đỉnh núi.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Cậu ta ngẩn ngơ một lúc, vẻ mặt trầm lắng, cười gượng gạo đáp:
Thất tỷ, hình...
hình như đệ...
đệ đã khiến Phượng tộc mất mặt.
Cho dù cậu ta đang cười nhưng nước mắt lại đột nhiên trào ra, càng ngày càng nhiều hơn.
Ngọn lửa màu tím kia cháy suốt nửa canh giờ sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện trên đời này.
Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một dấu ấn màu đỏ máu.
Sao dấu ấn này nhìn giống hình con chim vậy?
Tiểu bá vương lên tiếng.
Đây là...
chỉ đường cho cô ư? Cô ngẫm nghĩ một chút, dùng một pháp thuật hệ Hỏa mới khiến không gian xung quanh sáng hơn, cô cẩn thận đi theo con đường kia, hiện giờ cũng chỉ còn cách thử nghiệm một lần mà thôi.
Càng đi về phía trước, không gian lại càng rộng lớn hơn, dường như còn có tiếng nước đang nhỏ giọt, mùi khó ngửi trong không khí tan đi không ít, Chúc Dao còn mơ hồ ngửi thấy mùi cỏ cây xung quanh.
Không biết vì sao mà trong lòng Chúc Dao lại xuất hiện cảm giác bất an.
Hình như...
cô đã từng ngửi thấy mùi vị này ở đâu đó rồi.
Bất kể như thế nào, đệ cứ yên tâm, tỷ nhất định sẽ cứu đề ra ngoài.
Cô tiến tới một bước kéo cậu ta lại, nhưng cô lại chụp hụt, tay của cô xuyên qua thân thể Tiểu Bát.
Chúc Dao sững sờ tại chỗ! Không thể nào! Cô chụp lại vài lần, nhưng không hề có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi lần tay cô đều xuyên qua thân thể của Tiểu Bát.
Chuyện này...
Tiểu Bát!
Chúc Dao không dám tin vào sự thật đang diễn ra, nhiều lần muốn giữ chặt cậu ta lại, nhưng mỗi lần đều xuyên qua thân thể của cậu ta, cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn Tiểu Bát biến mất ngay trước mắt mình.
Cô không thể làm được điều gì cả! Trái tim cô đau nhói, dường như có vô số chiếc kim bé nhỏ đâm thẳng vào lồng ngực cô.
Cô không kìm được, đưa tay lên ôm ngực, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn đến mức nghẹt thở.
Lão lão...
Đúng lúc này tiểu bá vương và Dạ Kình Thương chạy tới nơi, nhìn thấy Tiểu Bát ở bên trong thì sững người tại chỗ, theo bản năng nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Chúc Dao phất phất tay với hai người, ra hiệu cho hai đứa không cần phải lo lắng.
Khó trách trận pháp trước đó có uy lực lớn như vậy, chẳng trách chỉ vẻn vẹn mấy trận pháp dịch chuyển không gian đã có vô số yêu thú không ngừng được dịch chuyển vào.
Chẳng trách bất kể là yêu thú đẳng cấp cao tới đâu cũng không có cách nào chống lại được trận pháp kia.
Đó là trận pháp máu, trận pháp dùng máu của Thần tộc để bố trí.
Già...
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, siết chặt lòng bàn tay lại, chỉ hận không thể tấn cho cậu ta một trận nhớ đời.
Bà bà...
Cô co chân chạy về phía trước.
Con mẹ nó, sao cô lại quên những điều này cơ chứ, rõ ràng là Thiều Bạch đã từng dạy cho cô.
Lão lão?
Tiểu bá vương và Dạ Kình Thương đưa mắt nhìn nhau, sau đó lập tức đuổi theo.
Dạ Kình Thương tiếp lời:
Hình như...
là một con phượng hoàng.
Phượng hoàng! Chúc Dao sững sờ, đi lên một bước quan sát kỹ dấu ấn kia, cảm thấy đầu óc ong ong.
Trận pháp máu, mùi thơm lạ, sợi dây đỏ mà người khác không nhìn thấy được, ngọn lửa màu tím, tất cả lập tức móc nối lại với nhau.
Một tiếng nổ vang lên, vách đá có hình phượng hoàng ẩm ầm sụp đổ, một không gian âm u lộ ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy rõ người đàn ông đứng trong đá vụn, Chúc Dao cảm thấy mình như bị một chiếc bổn sắt lơ lửng giữa không trung nên trúng người.
Đậu má, đúng là cậu ta kìa!
Phượng hoàng thuộc tính Lôi, Thất...
Gương mặt người đàn ông kia mừng rỡ như điên, quay đầu nhìn về phía cửa hàng, sửng sốt một hồi, sau đó sắc mặt xù xuống:
Sao lại già vậy chứ? Ngươi là ai?
Chúc Dao chạy thẳng theo hướng sợi dây đỏ chỉ dẫn, thậm chí dùng cả pháp thuật, mau chóng phóng đi.
Mãi cho tới khi cô đi tới điểm cuối của sợi dây đỏ, nhìn thấy một vách đá khổng lồ, nhìn thấy đồ án phượng hoàng khổng lồ do sợi dây đỏ kia xếp thành.
Cô sững sờ nhìn đồ án kia, Mê Tiến Dẫn! Đây là thuật dẫn dắt đặc thù của Phượng tộc, dùng nguyên thần làm dây dẫn chỉ đường, chỉ có ai mà người thi triển thuật này muốn gặp mới có thể nhìn thấy.
Chỉ là hiện giờ dường như có một luồng hơi thở chết chóc lượn quanh cơ thể hắn ta, nhờ máu thần tẩy rửa, luồng hơi thở chết chóc kia dần dần bị áp chế.
Chúc Dao lập tức hiểu ra đó chính là gã tu sĩ mà Tiểu Bát đã nhắc đến, kẻ đã lừa gạt cậu ta, cũng hiểu được mục đích của hắn ta.
Tuổi thọ của hắn ta đã hết, hắn giết Tiểu Bát là để dùng máu thần kéo dài tính mạng! Chúc Dao đột nhiên trừng lớn hai mắt, bàn tay siết chặt lại, móng tay đâm cả vào lòng bàn tay, cơn giận dữ vô tận bao phủ lấy cơ thể.
Chúc Dao cắn chặt răng, cố đứng vững, linh khí lại ngưng tụ thành kiếm linh, nghênh đón con rån kia.
Ngọc Dao!
Hạt đậu tỏa ra ánh sáng trắng, thân thể Ngọc Ngôn lại xuất hiện.
Hắn vung tay lên, biến thành một bức tường gió, ngăn cản đòn tấn công của đối phương, sau đó đưa tay ra tóm chặt lấy Chúc Dao, muốn ngăn cản hành động liều mạng này của cô.
Chúc Dao đưa tay tóm lấy hạt đậu trong ngực, dùng sức bóp mạnh.
Đậu...
Hạt đậu bị đau há lớn miệng, cô lập tức quay người ném về phía hai người ở phía sau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.