Chương 298: Tiểu bá vương, nhóc phải làm người tốt đó



Tùy ngươi.
Tâm trạng Tiểu Bát không vui lắm:
Dù sao thất tỷ muốn giúp ngươi, ta cũng chỉ có thể nghe theo tỷ ấy, nhưng nếu có một ngày ngươi d8ám làm hại tỷ ấy!
Giọng nói của Tiểu Bát lạnh xuống, cậu ta gần

từng chữ:
Ta nhất định sẽ khiến người chết không được siêu sinh.

3
Giọng điệu chắc nịch của Tiểu Bát khiến Tiểu Bạch không kìm được run lên, dường như con chim này thật sự có thể làm được như thế, Tiểu Bạch 9không khỏi nghi hoặc, xoa xoa bàn tay đau đớn:
Rốt cuộc ngươi là loài

Chẳng lẽ không đúng sao?
Tiểu Bạch lập tức kích động:
Lão Lão, con không biết con làm sai cái gì? Ngũ linh căn thật sự là tội ác to lớn thế sao?


Haizzz...
Chúc Dao xoa đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu nhóc, cô đột nhiên cảm thấy may mắn vì đã đi chung với đứa trẻ này, sau sự việc lên voi xuống chó vừa rồi, nếu không được chỉ dẫn, cậu nhóc sẽ ngày càng
Chúc Dao vừa thức dậy đã thấy kỳ lạ, Tiểu Bát cứ ngơ ngẩn, thỉnh thoảng lại nhìn đôi cánh của mình, vẻ mặt như thể trên đời này không còn gì lưu luyến, Tiểu Bạch cũng như thế, trên mặt như viết rõ hai chữ chán
nản.

5Phượng hoàng... phượng hoàng trông như thế nào?
Rõ ràng là Tiểu Bạch không tin, có phượng hoàng nào tròn vo thế này không? Hơn nữa trên người toàn là lông mao, rõ ràng trước mặt cậu nhóc là một con chim
nhỏ vừa mới chui ra khỏi trứng thôi mà.
Tiểu Bạch sững sờ, từng cơn sóng kích động ào ạt dâng lên trong trái tim cậu nhóc, có một thứ mang tên hy vọng bắt đầu chậm rãi nảy mầm, dường như trước mắt Tiểu Bạch đã mở ra cánh cửa thế giới mới.
Có lẽ... có lẽ thật sự như Lão Lão nói, cậu ta cũng có thể làm được!
Nghiêu, trước giờ cô không hề xem chúng là đồ của mình.
Bọn họ tôn ta làm sư thúc, để một tu sĩ tu vi Trúc Cơ có thân phận ngang với tôn giả tu vi Hóa Thần, ta được hưởng thụ thân phận này nên ta giúp họ trông coi Thiên Tề Phong, bây giờ bọn họ không cần ta trông coi nữa, tất nhiên cũng lấy lại thân phận này, giao dịch thành công, rất công bằng! Ta còn để ý gì nữa chứ?


Nhưng... nhưng...
Tiểu Bạch vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không biết nói thế nào.
Quay đầu nhìn sang Tiểu Bạch, trong đôi mắt của cậu nhóc cũng phản chiếu một quả cầu y hệt trong gương.

A...
Một tiếng kêu chói tai xé rách bầu trời.

Ơ... ha ha ha, trẻ con không được nói lung tung, Lão Lão chỉ muốn cho người khác một cơ hội thể hiện thôi.

Rõ ràng là như thế mà!

Lão Lão, người... người người người...

Chúc Dao gật đầu, gằn từng chữ:
Tiểu Bạch, đừng quên, ta cũng là ngũ linh căn!

Tiểu Bát im lặng.
Con chim ngốc nào vậy?

Ừm.
Chúc Dao gật đầu.
Nơi có linh khí dồi dào rất khó tìm. Hơn nữa phần lớn linh mạch đều bị các môn phái chiếm cứ, chỉ có thể từ từ tìm thôi.

Tiểu Bạch, con phải nhìn xa hơn, đừng giới hạn trong những sự vật trước mắt.
Chúc Dao xoa đầu cậu nhóc:
Ngũ linh căn không đại diện cho bất kỳ điều gì hết, càng không đại biểu cho thiên đạo!

Chúc Dao nói hết câu, liền phóng ra thực lực Hóa Thần kỳ của mình, toàn bộ cây cối lập tức đổ rạp trước sức ép kinh khủng, mặt đất rung chuyển, mọi sinh vật đều không dám lên tiếng, xung quanh lặng ngắt như tờ.
tự động, tiện lợi nhanh chóng không có mặt xấu, bên trong còn cung cấp linh khí cả ngày, quả thật chính là thánh địa cần thiết cho khách lữ hành muốn nghỉ chân.
Nhưng tiền đề, là bạn phải có tiền.

Lão Lão, con đã mười lăm rồi, không phải trẻ con nữa rồi.


Mười lăm thì sao? Mười lăm cũng chỉ là một đứa nhóc tì cấp hai thôi, giáo dục nghĩa vụ chín năm còn chưa hoàn thành thì sao dám nói trưởng thành trước mặt ta!


Con cảm thấy bọn họ không được đối xử với ta như thế, con quá để ý tới cách nhìn của người khác mà thôi.
Chúc Dao tiếp tục nói:
Nhưng tu hành là chuyện của bản thân chúng ta, trên đời không nhất thiết phải có
được mọi thứ, không có Thiên Tề Phong, chẳng lẽ ta không thể tu tiên được nữa sao? Con không còn ở phái Húc Nghiêu thì không thể tu hành nữa sao? Thiên đạo có quy định đó không? Hay là mỗi người muốn thành
Thế là tiểu nhị dẫn hai người Chúc Dao vào thành, quán trọ của giới tu tiên khác với trần gian, phần lớn các phòng đều là động phủ, cũng không có người gọi là chưởng quầy quản lý, trên cửa của mỗi động phủ đều có
bố trí trận pháp, nếu muốn ở thì đặt linh thạch vào mắt trận trên cửa là có thể vào được một viên linh thạch hạ phẩm một đêm, hết thời gian thì trận pháp sẽ tự động truyền tống người bên trong ra, cơ chế hoàn toàn
Chúc Dao cau mày, vỗ vỗ vai cậu nhóc và nói:
Sao thế? Không nỡ à?

Ánh mắt của Tiểu Bạch tối lại, một lúc sau cậu nhóc mới mở miệng nói:
Từ nhỏ con đã sống ở đây... giờ tư chất lại thế này, e sẽ không thể tu tiên được nữa.

Tiểu Bát lại không hề có chút tự giác nào, còn cố ý rung rung đôi cánh:
Sao thế? Choáng ngợp trước uy phong của tộc ta rồi phải không? Mấy con yêu thủ tầm thường làm sao sánh...

Tiểu Bạch không nói gì, chỉ biến ra một chiếc gương trước mặt Tiểu Bát, bên trong phản chiếu một quả cầu màu đỏ.

Không cần, bọn ta tìm một nơi nghỉ ngơi là được rồi.
Chúc Dao từ chối.

Được! Vậy tiểu nhân dẫn đạo hữu đi xem động phủ nhé?

phải ông ta không tin con, mà là không thể không làm như thế, còn về những người khác, bọn họ vốn dĩ là người ngoài, chỉ xét đúng sai, lựa chọn danh tiếng của môn phái và hy sinh con! Cũng không ai có thể trách
họ được.

kia chẳng phải vừa ra đời đã là một thảm kịch sao?

Tiểu Bạch im lặng.
Tiểu Bạch không biết tại sao Chúc Dao lại hỏi điều này, nhưng vẫn thành thật đáp:
Hàng chục triệu?
Các môn các phái, lại thêm tán tu, chắc hẳn tầm đó.

Con chắc chứ?


Lão Lão...
Tiểu bá vương bước tới, nghiêm túc nói:
Vết thương của con đã ổn rồi, bây giờ... có thể rời khỏi được chưa?
Cậu nhóc không kìm được quay đầu nhìn về phía phái Học Nguyên, ánh mắt đong đầy cảm xúc
phức tạp, có lo lắng, có đau lòng, cả một chút tức giận và mê man.

Thế nhưng... thế nhưng Lão Lão thì sao...
Đôi mắt Tiểu Bạch đong đầy hơi nước, nỗi hổ thẹn như muốn tràn thành biển:
Vậy Lão Lão phải làm sao? Tiểu Bạch có thể bị đuổi khỏi môn phái, có thể mất tất cả.
Nhưng... rõ ràng Lão Lão chẳng làm gì cả... lại vẫn bị... Lão Lão làm sao đây?

có khả năng sẽ thê thảm hơn lúc này trước sự áp bức của người khác. Ban đầu con đã đạt được nhiều thứ hơn những người khác, những thứ này có lẽ không thuộc về con, bây giờ bị lấy đi, con lại trách ngược lại người
khác không tiếp tục cho con những thứ đó sao?


Tiểu bá vương.
Chúc Dao đẩy Bạch Chí Viễn một cái:
Trả tiền.


Lão Lão...
Vẻ mặt Tiểu Bạch đẩy xấu hổ:
Con... ngay cả túi không gian còn không mang theo, vì thế...

Chúc Dao thở dài, quay đầu nhìn về phía phái Húc Nguyên:
Tiểu bá vương, con có oán hận không?

Tiểu Bạch không đáp lời, chỉ chắp tay lại.
con đã trả giá cái gì đó. Con nói nếu ban đầu con biết mình là ngũ linh căn thì tốt rồi, nhưng nếu ban đầu con biết thì chuyện này sẽ không xảy ra hay sao?

Chúc Dao trầm giọng nói:
Con hiểu rõ quy tắc của phái Húc Nghiêu hơn ta, nếu ban đầu con là ngũ linh căn thì con sẽ không được vào nội môn, con sẽ không có sự phụ, càng không được chưởng môn dạy dỗ, thậm chí

Không phải chứ, một viên linh thạch cũng không có sao? Hạ phẩm cũng được!

Tiểu bá vương lắc đầu.
Tiểu Bạch im lặng, giáo dục nghĩa vụ chín năm là cái gì thế?
Ban đầu Chúc Dao muốn về Tĩnh U Cốc, nhưng nghĩ tới linh khí ít ỏi đáng thương trong cốc, cô bèn thay đổi ý định, do đã mở phong ấn linh căn, tu vi của tiểu bá vương rơi thẳng từ Luyện Khí tầng ba xuống tầng một,

Ha ha ha ha... đạo hữu.
Chúc Dao mỉm cười với tiểu nhị:
Hay là đạo hữu tổ chức vài chương trình giảm giá cho bọn ta được không?

Khuôn mặt tiểu nhị lập tức tối sầm.

Hům?


Thật ra người cố ý đúng không? Người đã muốn rời khỏi Thiên Tề Phong từ lâu rồi đúng không?


Con có oán hận phải không? Hận bọn họ vu oan cho con, hận vị chưởng môn nhìn con lớn lên từ nhỏ không hiểu con, càng hận bọn họ phát hiện ra linh căn của con liền trở mặt đuổi con ra khỏi phái Húc Nguyên?

Chúc Dao nhìn thẳng vào mắt Tiểu Bạch:
Con còn hận bọn họ lấy cớ này bắt ta giao ra Thiên Tề Phong, càng hận bản thân tại sao lại ngũ linh căn, phải không?
cũng coi như trở về điểm bắt đầu.
Nếu cô đã quyết định bồi dưỡng tiểu bá vương thành tấm gương mới, tất nhiên sẽ phải đôn đốc nâng cao tu vi của cậu nhóc, muốn như thế thì tìm một nơi dồi dào linh khí để tu luyện là việc cơ bản nhất.
Dao, sau đó ánh mắt tập trung vào Chúc Dao có tu vi cao nhất:
Xem ra các vị mới đến thành Hàn Ngự lần đầu tiên, mười dặm bên ngoài thành chính là rừng rậm Ninh Linh, dù là tìm kiếm bảo vật hay săn thú, quán
bọn ta đều bán đủ các loại bùa chú, linh đan, đạo hữu có muốn mua một bình không?

Bọn họ vừa bước vào thành một đệ tử Luyện Khí kỳ trông như tiểu nhị lập tức nghênh đón.

Các vị đạo hữu đã có chỗ nghỉ chân chưa? Động phủ của quán bọn ta rộng rãi thoải mái, an toàn đáng tin, hơn nữa còn gần linh mạch, phục vụ cung cấp linh khí cả ngày!
Hắn ta vừa nói vừa đánh giá hai người Chúc
Đầu của Tiểu Bạch càng cúi thấp hơn, bàn tay vô thức siết chặt, cơ thể khẽ run lên.
Chúc Dao im lặng, hàng may cau chặt lại.

Lão Lão...
Đột nhiên Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, vồn vã hỏi:
Tại sao... tại sao mọi người lại không tin con? Ngay cả sư phụ chưởng môn cũng... con thật sự không cố ý giấu giếm linh căn, nếu con sớm biết con là... con
là...

Tiểu Bạch ngây người, lúc này mới hiểu cô hỏi là số người, chứ không phải số tu sĩ:
Nếu tính thêm người trần thì thật sự vô số kể...

Chúc Dao mỉm cười:
Con xem... trong vô số người trần, chỉ có hàng chục triệu tu sĩ, dù con là tu sĩ kém cỏi nhất cũng có thể xếp trong top hàng chục triệu rồi, nếu con cảm thấy con bất hạnh, vậy những người trần
Người đứa trẻ này lo lắng nhất thì ra vẫn là cô, trái tim Chúc Dao như tan chảy, cô bước tới ôm lấy đứa trẻ đã khóc như mưa.

Con nghĩ Lão Lão sẽ để ý sao?

Đến khi tu vi đạt tới đỉnh cao thì cậu nhóc sẽ nổi tiếng thiên hạ, uy chấn bốn phương, quả thật là so easy! Nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi.

Lão Lão, đằng trước là thành Hàn Ngự rồi.
Tiểu Bạch chỉ vào một tòa thành lớn trôi nổi trước mặt:
Thành Hàn Ngự là thành thị tu tiên lớn nhất lục địa Lâm Tây. Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ lại ở đây ạ?

Đây... đây là...
Bạch Chí Viễn kinh hoàng, đây là năng lực dời núi lấp biển, sức ép của Hóa Thần kỳ!

Sớm biết là ngũ linh căn thì con sẽ làm gì?


Con...
Tiểu bá vương ngẩn ra, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng lại không tìm được câu trả lời.
Tiểu Bạch im lặng, vẻ mặt càng mê man.

Tiểu Bạch... về tình thì bọn họ làm như vậy đúng là không chấp nhận được, nhưng về lý thì lại chẳng có gì sai cả, Khúc Giang và con đúng là có tình cảm sư đồ, nhưng đồng thời ông ta cũng là chưởng môn, không
Một lúc lâu sau...

Lão Lão...

trở nên cực đoan, cuối cùng nếu không trở thành vô dụng thì sẽ trở thành BUG mới đi báo thù xã hội.

Tiểu Bạch, Lão Lão không thể nói con hận bọn họ là đúng hay sai, nhưng ta chỉ muốn nói, trên thế giới này không ai có nghĩa vụ tuyệt đối phải đối xử tốt với con. Phản bội tuy rất vô sỉ, nhưng điều này dựa trên cơ sở
tiên đều phải có tài nguyên của Thiên Tề Phong, phải gia nhập phái Húc Nghiêu sao? Tiểu Bạch... thế giới này rất lớn, không chỉ có một phái Húc Nghiêu, hãy nhìn thế giới xung quanh đi, đừng để thù hận trước mắt
ngăn cản bước chân truy cầu đại đạo của con, cũng đừng để tự ti trở thành cái cớ để con không tiến về phía trước.


Chẳng lẽ... không phải sao?


Tiểu Bạch...
Chúc Dao thở dài:
Con biết trên đời này có bao nhiêu người không?

Chúc Dao nhìn sang trái, rồi lại nhìn sang phải, thế là đầu óc cô bắt đầu tự biên ra một trăm lẻ tám câu chuyện mờ ám giữa hai người vào đêm qua, rốt cuộc tối hôm qua hai đứa này đã xảy ra chuyện gì? Đừng nói nhân
lúc cô không ở nhà mà làm loạn nha!
Cậu nhóc ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng chứa đầy nỗi nghi hoặc.

Những thứ trên Thiên Tề Phong kia vốn dĩ không phải của ta, giờ cũng xem như của thiên trả địa mà thôi.
Ban đầu khi vừa bước vào điện, lão già Vọng Thượng đã nói rõ những thứ bên trong đều để lại cho phái Húc
Ánh mắt Tiểu Bạch trở nên trong sáng, dường như đã hiểu ra điều gì đó, bàn tay cậu nhóc nắm siết lại:
Nhưng với tư chất ngũ linh căn hiện giờ của con, làm gì có hy vọng...


Ngũ linh căn rất kém à?
Chúc Dao hỏi ngược lại:
Hay là con cảm thấy thật bất hạnh khi sinh ra là ngũ linh căn?

thú gì vậy?


Thú cái đầu ngươi!
Tiểu Bát lập tức cho th6êm một cái:
Hỡi con người ngu ngốc, ta là phượng hoàng, Thần tộc đấy biết không? Đừng gộp bọn ta vào giống loài yêu thú thấp kém ấy.

Tiểu Bạch im lặng.
Chẳng lẽ con chim này chưa bao giờ soi gương sao?

Tóm lại, con chỉ thấy hụt hẫng mà thôi, trước đây con đứng ở vị trí cao, bây giờ xuống thấp, tất nhiên là hụt hẫng, nhưng điều con nên suy nghĩ bây giờ là làm sao để bò lên cao, chứ không phải trách móc những
người đã đưa con lên cao rồi từ bỏ con.


Quay số trúng thưởng, hoặc chia sẻ có quà cũng được!


Câu trả lời của tiểu nhị là, đuổi thẳng hai người ra ngoài thành.

Thế là hai người Chúc Dao chỉ đành lặng lẽ dựng một căn nhà tranh bên ngoài thành, cảm giác cuộc sống sẽ khó mà khá lên được, sớm biết thế đã mang theo vài viên linh thạch rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.