Chương 299: Cảm giác bị ngu đi
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2320 chữ
- 2022-02-04 04:37:03
Ngươi không đi thì ta đi.
Luồng khí âm đó lập tức bay vào phòng, Chúc Dao mở mắt liền thấy một con ma nữ mặc áo trắng đột ngột 8xuất hiện trong phòng, đầu tóc cô ta rũ rượi, khuôn mặt đẫm máu, cái lưỡi dài lê lết dưới đất, trông cô ta sẽ
cực kỳ đáng sợ nếu3 cái lưỡi của cô ta không bị kẹt ở khe cửa.
như thể muốn bản thân trong kinh khủng hơn, chậm rãi bay lên và u ám nói:
Cô nhìn xem, ta không có chân.... ta không có chân...
...
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, không có chân rất đáng sợ à? Chúc Dao đứng lên, vỗ vỗ ngực nói:
Cô xem này, ta không có ngực... ta không có ngực...
Con ma nữ nghệch mặt ra.
Lại có thêm một người nữa rồi!
Con ma nữ kia hưng phấn vô cùng, hồn nhiên không biết thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma, nó chỉnh sửa lại ngoại hình, sau đó u ám bay tới chỗ Bạch Chí Viễn:
Hù... ta là ma.... ta là ma
nữ...
Tiểu Bạch im lặng.
Đến trần gian để dọa người phàm à?
Chúc Dao hỏi.
Con ma nữ ngoan ngoãn gật đầu:
Vâng!
Cô còn mấy người nữa mới trở thành quỷ sai?
Bầu không khí tĩnh lặng hai giây...
Oa oa
Con ma nữ đột nhiên nằm dài trên bàn khóc toáng lên, tinh thần cô ta như đá sụp đổ:
Không ngờ ta chẳng dọa được ai hết luôn, thời buổi này sao làm ma cũng khó khăn quá vậy trời!
Chúc Dao im lặng.
kìa, bọn họ không sợ ta, ta đúng là chẳng đáng sợ gì hết, hu hu hu...
Trách ta nữa à!
Còn thiếu hai người.
Con ma nữ nhìn Chúc Dao với ánh mắt đáng thương rồi giơ hai ngón tay lên.
Con ma nữ mê man nhìn xung quanh, tiếp tục hỏi:
Các người không thấy hắn ta thật sao? Hắn ta là con ma chết vì treo cổ, họ Trần, tên là Trần Trinh.
Cái gì? Trần Trinh ư?
Đệt mợ, đây chẳng phải là hàng xóm của cô lúc còn ở Minh giới ư?
Cô nói rõ xem, tờ giấy vàng gì? Sao lại bị đánh tan?
Thấy vẻ gấp gáp của Chúc Dao, con ma nữ hơi sững lại rồi yếu ớt trả lời:
Đó là... đó là khi vượt giới, mọi người đã bị một cơn gió to ơi là to thổi tới khu vực gần đây, rất nhiều con ma bị hút vào trong lá bùa. Ta đứng xa
Con ma nữ ngẩn ra, quả nhiên đã dừng khóc, đôi mắt cô ta sáng rực nhìn Chúc Dao:
Tốt quá rồi, còn thiếu hai người nữa thôi!
Lão Lão!
Ẩm một tiếng, cánh cửa bật mở tung, tiểu bá vương và Tiểu Bát xuất hiện trước cửa:
Chuyện gì thế, con nghe thấy... A, ma nữ!
Sắc mặt tiểu bá vương lập tức thay đổi, cậu ta bấm quyết định tấn công, ngay cả Tiểu Bát cũng bắt đầu chuẩn bị quả cầu lửa.
Khoan đã!
Chúc Dao lập tức ngăn hai người họ lại, con ma nữ trông thì đáng sợ nhưng thật ra yếu nhớt, tiểu bá vương và Tiểu Bát mà tấn công thì cô ta hồn bay phách tán là cái chắc:
Hiểu lầm thôi.
Thế là cô giảng
giải lại cho hai người kia nghe quy định kỳ quặc phải dọa mười mấy người mới có thể trở thành quỷ sai.
Sau khi hiểu ra, hai người đều cười khổ.
Lão Lão...
Sắc mặt Tiểu Bạch trắng bệch.
Chúc Dao gật đầu:
Cờ chiêu hồn!
Chỉ có cờ chiêu hồn mới có thể hút hồn ma từ nơi xa tới đây, vừa rồi cô còn cảm thấy kỳ lạ, tuy hồn ma rất đáng sợ với người phàm, nhưng chúng sẽ không dám chọc tới tu sĩ, phần lớn người bị nhát ma đều là người
Ma nữ, cô mau trở về Minh giới đi, nhớ đừng xuất hiện nhát ma người ta nữa đấy! Ma Trần sẽ lập tức trở về thôi.
Chúc Dao dặn dò con ma nữ một tiếng, sau đó ngự kiếm đưa tiểu bá vương bay thẳng tới rừng rậm
Ninh Linh.
Ban đầu cố định để tiểu bá vương ở lại, nhưng nghĩ nếu có thể khiến cậu nhóc đối mặt với một số việc để trưởng thành hơn thì cũng là việc tốt.
Phía Đông.
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên trong lòng cô.
Sư phụ?
Phía Đông có hơi thở của tu sĩ.
phàm mà thôi, vậy mà con ma nữ dám nghênh ngang chạy vào phòng cô nhát ma, ban đầu cô còn tưởng là con ma nữ này đầu óc có vấn đề, thì ra là do tu sĩ làm.
Cô còn nhớ tờ giấy vàng có nhìn thấy đã hút các người tới đâu không?
Ta bay từ bên đó qua đây đấy!
Con ma nữ chỉ về hướng Tây.
Mười người, mười người rồi, đủ rồi đủ rồi, ta có thể làm quỷ sai rồi.
Con ma nữ vui muốn phát điên, cô ta kiêu ngạo ưỡn ngực nói:
Ta biết ngay trong ta rất đáng sợ mà!
Ba người im lặng.
Ta về Minh Giới đây, tạm biệt!
Con ma nữ vẫy tay với Chúc Dao:
Sau này phải cẩn thận đó, nếu không sẽ bị những con ma khác hù dọa đó!
Ma quỷ ở Minh giới đều như thế à?
Tiểu Bát im lặng.
Đừng nói lúc trước cô ta chết vì ngu nhé?
nhất nên không bị hút vào trong đó, Trần Trinh đứng cũng gần gần nên bị hút tới tan hồn phách luôn.
Gió...
Chúc Dao cau mày:
Ý cô là ban đầu các người không ở đây mà do bị gió hút tới đây ư?
Ừ, ừ ừ!
Con ma nữ điên cuồng gật đầu:
Nơi này cách của Minh giới rất xa, bọn ta chả thèm tới đây đâu! Thế nhưng gió lớn ơi là lớn, thoắt cái tất cả hồn ma đã bị gió hút vào đây rồi.
Cô tự lo cho bản thân trước đi!
Chúc Dao thở dài nhìn con ma nữ bay ra khỏi phòng, nghĩ tới chuyện của Minh giới và Linh giới, cô không kìm được siết chặt nắm tay, cũng không biết Vương Từ Chi thể nào rồi? Chắc thằng nhóc đã lên đến cấp Hóa
Thần, không bao lâu nữa sẽ phi thăng rồi.
Nghe thể Chúc Dao mới nhớ ra, ban nãy đúng là cô có nghe hai giọng nói một nam một nữ.
Có lẽ đã về Minh giới rồi đấy!
Không thể nào!
Con ma nữ lắc đầu nguầy nguậy:
Ma Trần trước đây bị một tờ giấy vàng đánh tan không thành hình người nữa rồi, hắn ta không tự trở về Minh giới được đâu, thường là ta đưa hắn ta về cơ.
Giấy vàng? Chắc là lá bùa! Chẳng lẽ trước đó hai người này đã gặp phải tu sĩ khác sao, còn có một con ma bị đánh tan hồn phách, có thể trốn được đúng là mạng lớn.
Minh Giới cử con ma này tới ăn vạ à?
Được rồi, đừng khóc nữa.
Sao cứ có cảm giác đang bắt nạt trẻ vị thành niên vậy. Cô rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ, được chưa nào?
Thể... thế nhưng...
Con ma nữ ngóc đầu dậy, khuôn mặt đẫm máu ban nãy giờ đã nhòa đi:
Cô vẫn chưa sợ ta, ta sẽ không được làm quỷ sai, hu hu hu hu...
Lòng Chúc Dao thắt lại, cô lập tức bay về phía đó và dừng lại trước một mặt hồ theo chỉ dẫn của sư phụ. Xung quanh tĩnh mịch như tờ với phong cảnh đẹp đến nao lòng. Hồ nước được bao bọc bởi một vành đai hoa tươi
sặc sỡ đủ màu, trông hệt như được người tỉ mỉ cắt tỉa chăm sóc, ngay cả cây cối xung quanh cũng sum suê đến lạ, thậm chí nơi đây còn có sương mây vờn quanh như chốn tiên cảnh trong truyện cổ tích.
Gió thổi lướt qua mang theo từng đợt cánh hoa tựa như mưa rơi vậy.
Chúc Dao giật giật khóe miệng, sau đó quay đầu nói với Tiểu Bạch:
Huynh đệ, phối hợp tí đi.
Tiểu Bạch im lặng, nét mặt sượng cứng, giật giật vài cái, một lúc sau mới hét lên bằng chất giọng đều đều chẳng có một chút âm điệu nào:
A! Đáng sợ quá!
Con ma nữ lập tức vui mừng bay vài vòng tại chỗ, sau đó dừng lại giơ ngón trỏ lên:
Còn một... chỉ còn một người nữa thôi.
Đây là...
Chúc Dao và các bạn nhỏ đều ngây ra.
Sư phụ?
Ở đây thật à? Chỗ này hoàn toàn không giống với cái gọi là sào huyệt Boss phe phản diện đó! Trông nó giống như nơi ở của một công chúa hơn!
Ba trường bên phải.
Ngọc Ngôn trầm giọng nói.
Chúc Dao lẳng lặng nhìn về phía Tiểu Bát, phượng hoàng có được tính không?
Mơ đi!
Tiểu Bát quay đầu đi:
Ta đường đường là Thần tộc, ngay cả Ma tộc cũng không sợ, sao có thể... Ui da, Thất tỷ, sao tỷ lại bút lông đệ!
Nhìn đi, nó sợ rồi kìa!
Chúc Dao thổi bay sợi lông vũ vừa nhổ trong tay, sau đó nhìn sang con ma nữ.
Con ma nữ ngơ ngác giơ ba ngón tay trắng bệch:
Ba... ba người nữa.
Ồ...
Chúc Dao gật đầu, không nói gì nữa.
Con ma nữ ngẩn ngơ nửa ngày trời mới nhớ tới mục đích đến đây của mình, thế là cô ta lè lưỡi ra, nắm lấy tóc khò khè vài tiếng, hai ngọn lửa ma trơi một trái một phải sáng lên, sau đó cô ta chặt hai chân của mình
Bên đó là...
Là rừng rậm Ninh Linh.
Tiểu Bạch trả lời.
Chúc Dao cau mày, dù thế nào đi nữa, Trần Trinh không thể không cứu.
Ui da!
Con ma nữ bay vào phòng một lúc mới phát hiện lưỡi mình bị kẹt, thế là cô t9a không thể không nắm lấy cái lưỡi dài bằng hai tay, đạp một chân trên cửa, sau đó làm như kéo co hì hục kéo mãi, phựt một tiếng,
đầu lưỡi đã được rút ra, nhưng cô ta lại bị hụt chân ngã đập mông xuống đất.
Ui da da da da!!!!!!!!!!!!
Con ma nữ chật5 vật xoa mông bò dậy, khoảnh khắc chạm phải cái nhìn của Chúc Dao, cô ta đần mặt ra.
Tiểu Bát, đệ nhớ bảo vệ tiểu bá vương đó.
Chúc Dao quay đầu dặn dò Tiểu Bát trên vai cô.
Biết rồi.
Tiểu Bát tỏ vẻ miễn cưỡng nhảy sang vai của tiểu bá vương, sau đó leo lên đầu cậu nhóc rồi nằm rạp xuống yên vị ở đó không nhúc nhích nữa.
Người sử dụng cờ chiêu hồn hẳn là tà tu, dùng hồn phách tu luyện là chuyện cực kỳ ác độc, danh môn chính phải thường sẽ không phạm vào điều này. Hơn nữa Quỷ Vương cờ chiêu hồn luyện ra tuy rất lợi hại, nhưng
Chúc Dao im lặng.
Coi như ta chưa nói gì hết, ta không quen cái tên ngốc nghếch này.
Con ma nữ hù dọa cả buổi nhưng Tiểu Bạch còn chả thèm để ý tới cô ta chứ nói chi là sợ, thể là cô ta lại quay đầu nhìn về phía Chúc Dao với đôi mắt ầng ậc nước, dường như đang tủi thân mách với Chúc Dao: Cô xem
Cái này trách ta được chắc?
Trán Chúc Dao nổi gân xanh, nhìn con ma nữ đang khóc muốn lụt nhà, cô thở dài. Được rồi, xét thấy ta cũng từng làm ma, thôi thì giúp cô ta một tay vậy.
Chúc Dao hắng giọng, hít sâu một hơi, sau đó thét lên bằng chất giọng chói tai nhất mà cô có:
AIIIII! Đáng sợ quá! Sợ chết mất thôi!
Còn có Nguyệt Ánh.
Ma Trần, ngươi ở đâu.
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gọi gấp gáp của con ma nữ.
Chúc Dao hơi nghi hoặc, bèn ra ngoài xem xem, con ma nữ đang rối rít bay xung quanh căn nhà tranh:
Các ngươi có nhìn thấy Ma Trần không? Con ma đến đây cùng với ta ấy?
hồn phách bình thường hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có âm khí, ngày lâu tháng dài cơ thể tu sĩ cũng sẽ bị loại âm khí này ăn mòn, vì thế rất ít người đi luyện tà vật này.
Vừa bước vào rừng rậm Ninh Linh, Chúc Dao liền phóng thần thức tìm kiếm manh mối về cờ chiêu hồn, nhưng thần thức cô trải rộng hơn nữa rừng rậm rồi mà vẫn không phát hiện ra chút âm khí nào chứ đừng nói
đến cờ chiêu hồn.
Chúc Dao quay người đi về phía bụi hoa bên phải, sau đó cô phát hiện một mắt trận giấu trong bụi hoa màu hồng, đó là một bông hoa đang nở rực rỡ đầy sức sống, trông nó rất giống hoa hồng. Nếu không phải cô cảm
giác được linh lực vờn quanh nó và bùa pháp thoắt ẩn thoắt hiện trên thân hoa thì thật sự cô không nhìn ra được đây là một mắt trận.
Có mắt trận chứng minh gần đây có trận pháp, Chúc Dao cúi người ngắt bông hoa đó đi.
Khoảnh khắc bông hoa rời khỏi mặt đất, mặt hồ lấp lánh ánh sáng bạc trước mắt lập tức biến mất, để lộ một biển hoa rộng lớn với vô số hoa tươi nhìn không thấy điểm cuối, phía cuối của biển hoa là một cung điện
lộng lẫy dát vàng và ngọc bích, chói mắt đến mức suýt nữa khiến cô lóa mắt.
Chúc Dao lẳng lặng xoa mắt, cảnh tượng này quả thật chẳng khác gì với truyện cổ tích, nếu bây giờ xuất hiện một con ngựa trắng, cô chắc chắn trên con ngựa trắng đó chính là hoàng tử, người tạo ra biển hoa này
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.