Chương 300: Xin hãy kêu bình thường đi
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2170 chữ
- 2022-02-04 04:37:01
Giống như sư phụ nói, dọc con đường này không có trận pháp gì, cô không hề gặp trở ngại gì cả, cho đến khi đi tới cách cung8 điện kia khoảng hai trăm mét, đột nhiên tòa cung điện kia phát ra một tiếng
rầm
, cánh
cửa bằng vàng sáng chói k3hiến người ta mù mắt kia mở ra.
Nam thần nói:
Sao ngươi xấu vậy, ngay cả lông chim cũng không có, đừng có đứng trước mặt ta nữa.
Con cóc:
Được. Được. Được.
(@_@)
Nét mặt Ngọc Ngôn trầm xuống, dáng vẻ hết sức bất mãn với hành động chậm chạp của cô, vung tay lên, Chúc Dao cảm thấy có một luồng lực đánh về phía cô, cơ thể không tự khống chế được nữa, cô bay về phía sư
phụ nhà mình, rơi vào lồng ngực đang tỏa ra khí lạnh của hắn.
Không được sinh con cho người khác.
Hå?!
ộp ộp.
Lúc này nó mới hóa thành hình người làm ra vẻ đáng thương nhìn Chúc Dao:
Thú thú không biết cờ chiêu hồn là cái gì?
Vớ vẩn, trên đường bọn ta đến đây, chỉ có nơi này của ngươi có âm khí.
Trên người nó rõ ràng còn có quỷ khí.
Cờ chiêu hồn nhất định ở trên người ngươi.
Cóc này, trong cờ chiêu hồn này có mấy trăm âm hồn, trong vòng ba ngày không thả bọn họ về âm giới, bọn họ sẽ hồn phi phách tán, cho nên lá cờ chiêu hồn này ta sẽ mang đi.
Được thôi!
Con cóc không chỉ không phản đối, còn vô cùng hưng phấn chỉ chỉ đóng vàng chất đầy cạnh mình:
Có muốn những thứ khác không? Nơi này của ta có rất nhiều thứ. Nếu không thích những thứ đó, ta tự
Đầu lông mày vừa giãn ra một chút lại nhíu lại:
Đến đây!
Sư phụ, huynh đánh xong rồi sao?
Vậy sự lạnh lùng kia cũng nên tản bớt đi được không?
Quay đầu nhìn về phía đồ đệ nhà mình.
Hi... sư phụ.
Chúc Dao đang đứng cách xa mười mấy mét lên tiếng chào.
Ngọc Dao...
Vâng?
Ta thấy người đàn ông kia đâm cô gái đó một nhát, sau đó cô gái đó cướp của người đàn ông kia cái gì đó. Sau đó cô gái kia biến thành người đàn ông, rồi bị ta dọa chạy mất.
Con cóc nói xong lại giơ giơ lá cờ trong tay:
Ta nhìn lá cờ này quá hợp với ta, vứt đi thì tiếc nên lại nhặt về.
hiện trước mặt Chúc Dao, vô cùng lạnh lùng. Ngay cả hoa cỏ xung quanh dường như cũng bị lây nhiễm sự lạnh lùng này.
Lold gào...
Từ cánh cửa vỡ vụn kia truyền tới một tiếng kêu gào tức giận, đột nhiên một luồng sáng xanh lóe lên, ẩm một tiếng, trước cung điện đột nhiên xuất hiện một... con cóc to lớn, có cánh dài màu vàng!
Con cóc là bá chủ của khu rừng, yêu thú cấp mười, độc thân! Từ trước đến giờ tính cách tốt bụng, ngoại trừ nhìn lên thiên nga tắm và tích trữ các loại tiền vàng thì không có sở thích gì đặc biệt. Đáng tiếc độc thân mấy
nghìn năm rồi, cũng chẳng có con thú cái nào đồng ý đi với nó, nó rất buồn, cho dù đạt tới tu vi có thể phi thăng cũng không muốn tới thượng giới. Thể nào cũng phải chờ để dắt một cô em lên thượng giới cùng.
điện nguy nga tráng lệ phía sau cũng bị thiên lôi đánh thành một đống gạch vụn, ngay lập tức mắt cô thấy thoải mái hơn nhiều.
Chúc Dao lùi về phía sau một bước, rồi lại lùi thêm bước nữa...
Sư phụ sao vậy? Thật là đáng sợ!
Trận sét này có thể so được với lối kiếp khi phi thăng, đánh suốt nửa tiếng đồng hồ, đến khi mây đen tản đi, bầu trời quay trở lại khi quang đãng, cảnh tượng thần tiên vừa rồi đã trở thành một bãi đất khô cằn. Còn con
Thấy cô mãi không trả lời lại, người sư phụ nào đó không vui, tay kéo một cái:
Đây là mệnh lệnh của sư phụ! Nghe rõ chưa?
Nghe rồi, nghe rồi! Sinh, nhất định sẽ sinh, chỉ sinh cho huynh thôi. Tối nay sinh luôn!
Cho nên, xin bảo vệ cái của ta thật tốt nghe chưa? Kéo nữa là gãy đó.
Khụ khụ khụ... Ngại quá, ta tiếp tục nói.
Nó chấn chỉnh lại nét mặt, nhìn trên nhìn dưới người Chúc Dao một cái, ánh mắt lại bắt đầu mê ly:
Nhưng mà... Mỹ nhân, cô còn thơm hơn cả em gái thiên nga, có muốn vào
tắm trong ao của ta không?
Con thú biến thái này!
Chúc Dao muốn rán nó lên, biến nó thành chín tám phần, chín chín phần, chín mười phần...
.
Thất tỷ, chuyện gì xảy ra vậy?
Thấy bọn cô nửa ngày không ra, Tiểu Bát và tiểu bá vương không nhịn được cũng đi vào:
Tìm thấy đám quỷ kia chưa?
có...
Này!
Rốt cuộc nó đang nghĩ đến cái gì vậy, nước miếng cũng chảy ra rồi! Mặc dù ngươi chỉ là một con cóc lười biếng nhưng cũng không cần nghĩ đến thiên nga một cách ngưỡng mộ như vậy chứ.
Tiếng sét ầm một tiếng...
Chín tám phần!
Không sao, ta sinh cho cô một đứa cũng được!
Hắn ta sửa lại nói:
Hay là chúng ta cứ tiến hành...
Hắn ta còn chưa nói hết, trong ngực Chúc Dao đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng trắng, bắn cho hắn ta bay ra, đập vào cánh cửa làm bằng vàng kia ầm một tiếng, cánh cửa nát vụn. Một bóng người màu trắng xuất
Ánh đỏ vụt lên, một thứ thì đó bụp bụp lặn tới dưới chân cô. Chúc Dao trợn mắt há 9hốc mồm...
Là thảm đỏ!
Ngọc Ngôn càng trở nên lạnh lùng hơn, hắn phất tay, bầu trời bắt đầu vang lên từng đợt sấm rền vang, từng tia chớp hồng hoặc tím ùn ùn đánh xuống. Ban đầu cóc ta còn rất huênh hoang, mười lăm phút sau đã bị sét
đánh thành các nướng rồi, sét đánh xong mặt chính lại lật lên đánh mặt phụ, mặt phụ đánh xong lại lật lên đánh mặt chính, cả người nó bị đánh đến đỏ rực, mùi thơm của thịt nướng tỏa ra khắp nơi. Ngay cả tòa cung
...
Cô đột nhiên hiểu ra, vì sao cung điện này lại làm bằng vàng rồi.
Đầu tiên con cóc kia gào thét với Ngọc Ngôn, đột nhiên ánh mắt xoay chuyển, nhìn Chúc Dao phía sau, nó như giật mình, đôi cánh nhỏ run lên như điện giật, nghiêng đầu kêu một tiếng:
Meo...
...
Thứ đồ này nói nhặt là nhặt được sao?
Con cóc giải thích:
Ngày hôm đó khi ta đang đi dạo trong rừng, kết quả gặp được hai tu sĩ loài người, sau đó... bọn họ liền chết hết rồi.
...
Chết hết là sao?
Là ngươi giết bọn họ?
Nó lắc đầu thật mạnh:
Tu sĩ loài người thối như vậy, ta còn lâu mới thích ăn! Vẫn là em gái thiên nga thơm, mỗi ngày em ấy đều đến cái hồ mà ta biển ra để tắm rửa, lông chim trắng tinh kia, cơ thể mềm mại kia, còn
Chờ cả nghìn năm, nó vẫn là người đàn ông độc thân
hoàng kim
. Cuộc sống mỗi ngày vô cùng nhàm chán, cho đến một ngày kia, nó gặp nữ thần trong cuộc đời nó (Chúc Dao) và nam thần (Tiểu Bát) và cả tử thần
(Ngọc Ngôn), vì vậy nó biến thành một con cóc giữ nhà.
Mắt con cóc lập tức sáng lên:
A, cô nói là cái này sao!
Nó móc ra một quyển trục màu vàng trong ngực, rung một cái, lá cờ màu vàng lập tức rũ ra, phía trên còn viết một chữ
hồn
bằng phù văn thật to. Mặc dù là màu
vàng, nhưng trên đó còn âm khí lượn quanh, ít nhất nó đã hấp thu được hơn một trăm âm hồn.
Chúc Dao chỉ cảm thấy bốn chữ bạch mã hoàng tử này bộp một tiếng rơi xuống, thay vào đó là bốn chữ
nhà giàu mới nổi
, khảm thêm một bộ răng vàng nữa thì lại càng giống hơn.
Người nọ đi nhanh như bị ai đuổi, dường như vô cùng kích động, thoáng cái đã đến trước mặt Chúc Dao. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, người nọ đã kéo tay cô, đôi mắt lấp lánh như sao nhìn cô:
Cô gái, cô đã đính hôn
Không phải sao? Vậy ta còn có những thứ khác!
Nó lại vùi đầu móc đổ ra, những thứ bằng vàng trên mặt đất ngày càng nhiều, dần dần có khuynh hướng làm mù mắt người khác.
Được rồi, được rồi...
Không muốn nhắc nhở việc cô nghèo đến mức nào, Chúc Dao vội vàng ngăn cản hành động móc vàng của nó:
Ta tìm một thứ như lá cờ ấy.
Cô miêu tả đại khái dáng vẻ của cờ chiêu hồn.
tặng mình cho cô, thế nào? Không lấy tiền đâu.
Cút!
Trên người ta..
Thú thủ thoáng sửng sốt, nó bắt đầu lục đồ trong người ra, gì mà nhẫn vàng, dây chuyền vàng, vòng tay vàng, bát đĩa vàng... loạn hết thành một đống:
Cô có muốn không?
...
Cô gặp được một tay đại gia thực thụ, còn sống!
Nói, cờ chiêu hồn có phải trong tay ngươi không?
Chúc Dao giẫm lên con cóc chín bảy phần kia, ra vẻ như một vị nữ vương.
Meo...
Con cóc kia không biết đường hối cải, kêu lên một tiếng, dáng vẻ chẳng đau đớn gì, tựa như là nói: A! Thoải mái quá...
Đây là buổi dạ tiệc trao thưởng gì sao?
Chúc Dao thoáng do dự, cắn răng bướ6c lên thảm đỏ kia, mới đi được một nửa, đột nhiên xuất hiện một bóng người ở trước cánh cửa bằng vàng kia, thì ra là hoàng5 tử... Tôi đã có bạn trai rồi!
Ẩm một tiếng, một tia sét đánh vào mặt đất cách nó không xa, Ngọc Ngôn lạnh lùng nhìn nó một cái.
Con cóc lập tức run rẩy.
chưa? Đã lập gia đình chưa! Sinh con trai cho ta được chứ?
...
Bây giờ đang thịnh hành kiểu Boss thần kinh à?
Con cóc to lớn hướng bụng lên trời giật giật, mặt mũi đỏ tưng bừng. Biểu cảm gợi đòn kia cứ như nó không phải trải qua một hình phạt tàn khốc, mà là nhận được phúc lợi gì vậy.
A... Ta muốn chín mười phần...
Nàng là đồ đệ của ta, chỉ được... sinh con cho sự phụ thôi.
A...
Sư phụ đang ghen sao?
Người nọ đẹp trai da trắng môi đỏ, mái tóc đen được chải chuốt cẩn thận, nhìn tổng thể thì cũng được coi là đẹp trai phóng khoáng, đấy là nếu như hắn ta không mặc một cái áo khoác màu vàng, quần màu vàng và
một đôi giày cũng màu vàng.
>
Meo má nhà người ấy! Ngươi là một con cóc, kêu ộp ộp đi!
Ngươi còn nói là không có!
Chúc Dao trợn mắt nhìn nó một cái:
Âm hồn trên mặt này là sao?
Nhưng... Đây là ta nhặt mà!
Con cóc vô tội nói.
Ta sai rồi!
Nói tiếp đi.
Nữ thần nói:
Cóc này, ta thấy vùng đất này linh lực rất dồi dào, là nơi hội tụ linh mạch ngũ hành trong khu rừng, rất thích hợp nuôi đồ đệ, hay là cho ta mượn ở một thời gian được không?
Con cóc:
Được! Được! Được!
-- --
Mặc dù Chúc Dao bị một đống đàn ông với phụ nữ làm cho hơi loạn óc nhưng cuối cùng cũng hiểu. Xem ra là giết người đoạt báu vật, nhưng mà người có thể đoạt xác tu vi ít nhất cũng là Nguyên Anh, người con cóc
nhìn thấy hẳn là một tu sĩ Nguyễn Anh. Chúc Dao nhìn cờ chiêu hồn, trên đó mặc dù âm khí rất nặng nhưng vẫn có màu vàng kim, vậy chứng minh lá cờ chiêu hồn này chưa dính sát khí, chưa thấm máu người. Hơn nữa âm khí trong đó lại ôn hòa, không quá hung ác, chắc hẳn cũng không sinh ra Quỷ Vương.
cóc nào đó... đã chín bảy phần rồi.
Lúc này nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của sư phụ mới giãn ra được một chút, chỉ là một con yêu thú cũng dám mơ tưởng đến đồ đệ của hắn!
Con cóc sững sờ, nhìn vào đám màu đỏ trên đầu tiểu bá vương, cặp mắt dường như cũng sáng thêm một chút, nó lướt nhanh như gió tới trước mặt tiểu bá vương, chớp chớp mắt nhìn Tiểu Bát:
Cô gái này, bao nhiêu
tuổi rồi? Đã đính hôn chưa? Nếu chưa thì gả cho ta được không? Ta có tiền...
...
Tiểu Bát ngẩn người, vụt đứng lên, há miệng khè ra lửa, đốt con cóc về lại nguyên hình:
Ông đây là đực!
Chín chín phần!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.