Chương 3: Sự tò mò hại chết con mèo


Chúc Dao chợt nổi hứng muốn trêu nó một chút:
Vậy nếu nhóc không được chọn?


Thằng bé ngẩn ra, gãi gãi đầu, cái miệng nhỏ dẩu lên tỏ rõ vẻ không vui, dường như nó đang bất mãn vì cô không tin mình, lầm bầm nói:
Nếu như không được chọn, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm, chờ ta lớn rồi, ta nhất định sẽ cưới ngươi.
Chúc Dao còn chưa kịp cảm động, thằng bé ngẩng đầu quan sát cô một chút, nghiêm túc bổ sung thêm một câu:
Làm thiếp!


Chết tiệt, phải đánh thằng nhóc này đến mức mẹ nó cũng không nhận ra mới thôi! Thằng bé hình như cũng biết cô sẽ tức giận, nó ngay lập tức quay người lủi vào giữa đám trẻ con trên đài, rồi lè lưỡi làm mặt quỷ với cô.

Chúc Dao siết chặt nắm đấm, cô nhịn, thằng nhóc kia mày cứ chờ đấy. Lát nữa chị đây đảm bảo sẽ đánh chết mày luôn! Hít sâu vài hơi, cô bình tĩnh lại một chút, nhìn xuống dưới đài, phát hiện hàng người không hề giảm xuống mà ngược lại càng đông thêm. Thế nhưng những đứa trẻ được giữ lại trên đài không nhiều.

Tính cả thằng bé kia thì vẫn chưa tới mười người. Xem ra số trẻ em có linh căn là rất ít. Xác suất có lẽ không tới 1%. Hơn nữa trong số đó, đa số là tứ linh căn hoặc ngũ linh căn.

Nhìn quả cầu lơ lửng kia một chút, Chúc Dao không khỏi tò mò, thứ đó không chỉ tự trôi nổi mà còn có thể chuyển màu, đứa trẻ ăn mày chạm vào sẽ biến thành xanh lục và vàng, còn thằng bé kia lại là màu đỏ, không biết cô chạm vào sẽ là màu gì.

Quỷ thần xui khiến thế nào mà cô lại duỗi một ngón tay ra, chạm vào nó. Trong nháy mắt, quả cầu liền trở nên rực rỡ, màu xanh lục, xanh lam, vàng, nâu, đỏ, năm sắc thái lập tức lấp đầy quả cầu.


Ngũ linh căn.
Người đàn ông trung niên phụ trách kiểm tra thấy hành động lén lút của cô nhưng cũng không tức giận. Thỉnh thoảng vẫn có phụ huynh đưa con nhỏ tới không nhịn được tò mò, cũng muốn thử xem mình có linh căn không, ông cũng đã quen. Huống hồ cô nương này lại mang đứa trẻ có thiên linh căn tới, đương nhiên ông sẽ không tính toán với cô. Vậy mà cũng có linh căn, đáng tiếc chỉ là loại ngũ linh căn kém nhất, tuổi lại lớn như thế, dù tu tiên cũng không có tương lai.

Nghe được người kia nói ngũ linh căn, Chúc Dao thở dài, tốt xấu gì cô cũng đã xuyên không tới đây, còn tưởng rằng mình sẽ có cái linh căn gì đó siêu phàm siêu mạnh siêu ngầu cơ, hóa ra chỉ là ngũ linh căn kém cỏi, xem ra cô vẫn hợp làm gái nhà nông cuốc đất trồng ruộng hơn. Ông trời cũng thật là, sao lại không cho cô thứ linh căn đặc biệt hơn chứ!?

Chúc Dao hơi thất vọng, vừa định thu tay lại thì đột nhiên thấy năm màu trong quả cầu trở nên vặn vẹo, năm sắc màu hòa lẫn vào nhau, một luồng chớp nhỏ bật ra, tràn ra khắp quả cầu, sau đó choang một tiếng, quả cầu đang lơ lửng vỡ vụn ngay tại chỗ.

Ấy…

Chúc Dao còn chưa kịp thu tay về, ngón tay cứng đơ tại chỗ. Cái này… không phải là cô làm nó vỡ tan đấy chứ! Cái này… rõ ràng nhiều trẻ em đặt tay lên cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, sao chỉ mình cô chạm vào nó lại vỡ?


Ta… giờ ta xin lỗi có được không?
Yếu ớt ngẩng đầu nhìn bốn vị tiên nhân mặc đồ trắng, thấy bốn người đều không trả lời mà chỉ dại mặt ra nhìn cô, Chúc Dao bỗng muốn bỏ chạy, đừng bắt cô bồi thường mà! Cô chỉ là một đứa con gái nhà quê thôi! Chỉ làm ruộng không thì đền kiểu gì?


Ta… ta không cố ý!
Tóm lại, cứ nhận sai trước đã.


Ngươi… ngươi ngươi là…
Người đàn ông trung niên run rẩy đưa tay chỉ về phía cô, mặt vẫn dại ra.

Chúc Dao lui về sau một bước, bị dọa sợ đến ngây ngẩn:
Ta không có tiền đâu!



Vừa rồi… chẳng lẽ là?
Một thanh niên áo trắng đi tới, chăm chú nhìn Chúc Dao, lần này cô chạy không kịp rồi.


Hẳn là không sai!
Người mặc đồ trắng số ba cũng vây lại, có phần bình tĩnh hơn hai người trước.


Việc này phải lập tức báo cho chưởng môn!
Người mặc đồ trắng số bốn, cũng là người có vẻ trẻ nhất trong cả bốn, nghiêm túc nhìn cô một cái:
Đây là việc hệ trọng, chúng ta phải trở về phái ngay bây giờ.



Vâng, Lý sư thúc.
Ba người cùng đáp lại.

Chúc Dao giờ chẳng còn tâm tư thắc mắc vì sao ở môn phái này người càng trẻ thì thân phận càng cao, bởi vì cô sắp bị bốn người này bắt cóc.

Vị tiên nhân trẻ tuổi nhất, người được gọi là Lý sư thúc, vung tay ném một vật gì đó lên, đột nhiên một chiếc lá khổng lồ xuất hiện trong không trung. Chiếc lá vững vàng ổn định lại, còn ba người khác đưa tay ra hiệu, mấy đứa nhỏ vừa được chọn và cả cô liền cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, bay lên chiếc lá kia.

Khi bình tĩnh lại, cô đã đứng trên chiếc lá rồi. Này, thế sao trước đó còn nói sẽ dừng chân ở đây một ngày?

Ạch… Không phải họ muốn trói cô đưa về môn phái hỏi tội chứ!?


Đợi một chút… Ta có thể giải thích.
Tôi thật sự không cố ý đâu, việc sản phẩm chất lượng thấp đâu thể trách người sử dụng.

Tiếc thay, bốn người kia hoàn toàn không nghe lời cô nói, hình như họ đang sốt ruột muốn mang cô về môn phái để báo cáo. Phất tay một cái, nơi cô và mấy đứa nhỏ đang đứng đã bị bao bọc bởi một thứ gì đó như kết giới, bốn người kia đi tới phía trước chiếc lá, bay lên bầu trời. Họ không để Chúc Dao có cơ hội giải thích.

Sắc mặt Chúc Dao cực kỳ tệ, ngồi giữa bảy, tám đứa trẻ con, cô có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, có một đứa bé ra vẻ tức giận nhìn cô chằm chằm? Này này này, đồ rắm thối, sao lại nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn ta như thế?


Ngươi làm hỏng bảo vật của tiên nhân! Ngươi là người xấu!
Một bé gái tết tóc hai bên lên tiếng hỏi tội đầu tiên.


Ấy… ta không cố ý mà.



Làm sai còn không chịu nhận, quả nhiên là người xấu!
Lại thêm một thằng bé nữa hỏi tội.

Này, mắc mớ gì đến mày.

Thấy có người lên tiếng, mấy đứa khác cũng vây lại, mồm năm miệng mười chỉ trích. Chúc Dao bỗng thấy đau đầu, làm ơn đi, chính bản thân cô còn chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, mấy đứa này kích động gì chứ.


Bọn ta sẽ bồi thường, các ngươi không được phép bắt nạt tỷ ấy! Ai còn nói nữa, ta đánh đó!
Đúng lúc này, Tiểu Vương đột nhiên xông ra, đứng trước mặt cô, còn giơ nắm đấm nhỏ lên uy hiếp. Chúc Dao thấy hơi cảm động, thằng bé này cũng có lương tâm thật, không phí công cô giúp nó:
Tương lai tỷ ấy sẽ là thiếp của ta, bắt nạt tỷ ấy cũng như bắt nạt ta vậy!


Chết tiệt, muốn đánh nó quá!

Có lẽ là bị tiểu Vương làm cho sợ, mấy đứa trẻ không vây lại nữa.


Ta đã nói ta sẽ có trách nhiệm với ngươi mà!
Thấy bọn trẻ tản đi, thằng bé kiêu ngạo nói với cô.

Chúc Dao véo khuôn mặt nhỏ bé kia, thấy thật nhục nhã, cô nghiến răng nói từng chữ:
Vậy ta phải cảm ơn nhóc quá rồi, Vương, tiểu, phu, quân.


Thằng bé cố sức giãy giụa rồi yếu ớt lui về sau hai bước, thoát khỏi móng vuốt của cô, nó ấm ức xoa khuôn mặt nhỏ:
Ta có tên, ta tên Vương Từ Chi, chúng ta… chúng ta còn chưa kết hôn, ngươi không thể gọi… gọi như vậy!


Nói xong, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, nó chạy vụt đi.

Ơ, còn biết đỏ mặt cơ đấy? Chúc Dao cạn lời lắc đầu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.