Chương 4: Bước vào sơn môn


Nhìn bốn người trước mặt đang chuyên tâm thi pháp, cô hơi chột dạ, mấy người này rốt cuộc muốn làm gì. Quả cầu đó thật sự quan trọng đến vậy sao? Trong giới tu tiên, vật dùng để kiểm tra linh căn không phải chỗ nào cũng có sao? Cho dù có hỏng cũng không đến mức túm cô lại để hỏi tội chứ!

Nghĩ đến chuyện một đứa nghèo rớt mùng tơi như cô như chỉ trong thoáng chốc đã phải gánh nợ lớn, đoán chừng nửa đời còn lại sẽ phải sống trong cảnh nợ nần chồng chất, cả người đều cảm thấy bứt rứt. Mẹ ơi... con muốn về nhà quá.

Đúng vào lúc Chúc Dao đang lo lắng không yên, phong cảnh trước mắt bỗng nhiên thay đổi, vừa nãy trên bầu trời chỉ có thể nhìn thấy biển mây trắng mênh mông, giờ đột nhiên lại giống như tấm màn sân khấu bị kéo ra vậy, từng tầng mây trắng bắt đầu tản ra. Phía sau dần hiện ra những đỉnh núi lớn nhỏ treo lơ lửng giữa trời. Thác nước từ trên đỉnh núi đổ xuống, trông giống như những dải lụa bạc bồng bềnh rơi xuống biển.

Chúc Dao bỗng chốc bị cảnh tượng giống như đồ hoạ trong game này làm cho ngây ngẩn, không ngờ cô lại có thể tận mắt thấy được cảnh sắc như thế này.

Chiếc lá cô ngồi bay về phía ngọn núi cao nhất trong mấy ngọn núi kia, nhưng dừng lại ở một nơi cao mấy trăm thước, Lý sư thúc là người trẻ nhất trong bốn người, móc từ trong ngực ra một lệnh bài bằng gỗ, ném lên không trung, chỉ thấy bên ngoài đỉnh núi, một lớp vật chất giống như lớp màng mỏng nứt ra một khe hở cho chiếc thuyền lá đi qua. Sau khi thuyền đi vào thì tự động khép lại rồi biến mất. Chúc Dao đoán đây có lẽ là thứ giống như hộ sơn đại trận pháp.

Nhìn gần mới biết, trên mấy đỉnh núi phiêu bồng lơ lửng trên bầu trời đó có từng cung điện lớn nhỏ, mà nơi cô đến, chính là khoảng sân phía trước toà cung điện lớn nhất.

Khó khăn lắm mới được xuống đất, cô lại phát hiện đã có một đám nhóc củ cải đang đứng trên sân rồi. Nhìn kỹ thì số lượng đám nhóc này lên đến cả trăm đứa. Đám người chia làm mấy tốp, đứng đầu mỗi tốp đều là bốn người mặc áo trắng. Chúc Dao bỗng hiểu ra, đây là nhóm người đi chiêu sinh khắp nơi mới trở về.

Sau khi Lý sư thúc đáp xuống đất, chào hỏi đơn giản với mấy người bạn đồng môn, cũng không biết bọn họ đã rỉ tai nhau nói câu gì. Không lâu sau, những người áo trắng trên sân đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía cô, không trừ một ai.

Chúc Dao bỗng cảm thấy vô cùng áp lực, muốn trốn vào phía sau đám người, nhưng ở đây đều là đám nhóc chỉ cao bằng nửa cô, cô muốn trốn cũng không có chỗ trốn, trừ khi xếp hai người chồng lên nhau. Chúc Dao quay đầu nhìn thân hình nhỏ bé loắt choắt của bạn nhỏ Vương Từ Chi, sau đó suy nghĩ về tính khả thi của cách này.

Thằng nhóc dường như đã phát giác ra ý định của cô, thoắt cái đã lẩn vào trong đám người, tránh cô đi thật xa.

Nhóc lưu manh! Không có nghĩa khí!


Lý sư thúc, chuyện này vô cùng hệ trọng, cũng không kịp chú ý quy tắc nữa, nên nhanh chóng vào thông báo với chưởng môn thôi.
Đám người áo trắng hình như cuối cùng cũng đưa ra được phương án, một nữ đệ tử trong số đó chỉ vào đại điện trước mặt đưa ra ý kiến, rồi lại quay lại nhìn Chúc Dao một cách quái dị.

Dường như người áo trắng họ Lý đã chấp nhận ý kiến của đối phương, cũng nhìn cô một cái, sau đó xoay người bước nhanh vào trong điện.

Chúc Dao càng chột dạ hơn, cảm thấy sao chuyện này lại ngày càng nghiêm trọng vậy. Giờ này mà chạy thì còn kịp không? Tuy rằng dưới ngọn núi này là biển, nhưng cô cũng biết bơi...


Ta là Trần Doanh, đệ tử của Kiếm Phong Hân Vinh Đường. Không biết nên xưng hô với sư muội như thế nào?
Cô gái vừa nói chuyện với Lý sư thúc bước tới, mỉm cười hỏi.

Thấy chưa, bắt đầu hỏi tội rồi:
Ta tên Chúc Dao! Chuyện đó... Trần cô nương, chuyện quả cầu thuỷ tinh đó, thật sự là ta không cố ý.
Em gái, em phải tin chị!

Trần Doanh cười càng thêm dịu dàng:
Nếu như đã gia nhập phái Khâu Cổ thì chúng ta chính là đồng môn, muội gọi ta một tiếng sư tỷ là được. Sư muội không cần lo lắng, chuyện trong phái, chưởng môn tự có quyết định.



Á, còn phải gặp chưởng môn.
Chắc không phải muốn giữ cô lại để làm thuê trừ nợ đấy chứ.

Trần Doanh gật đầu:
Theo quy định trong phái, vốn dĩ đệ tử mới nhập môn phải đến Giới Luật Đường học môn quy trong một tháng, rồi phong chủ các phong sẽ thu nhận làm đồ đệ, ở lại bồi dưỡng. Chỉ là tình huống của sư muội hơi đặc biệt, cho nên cần phải thông báo trước cho chưởng môn đến định đoạt.


Đặc biệt… Đặc biệt tồi tệ sao? Vừa tới đã phải gánh nợ đầy người.

Trần Doanh còn nói vài chuyện khác nữa, tiếc rằng trong đầu Chúc Dao đều là chuyện quả cầu vỡ, hoàn toàn không nghe lọt tai. Đối phương hình như cũng nhìn ra tâm trạng không yên của cô, cũng im lặng không nói thêm gì nữa. Không lâu sau, Lý sư thúc vừa vào lúc nãy bước ra.


Chưởng môn có lệnh, cho ngươi vào.
Lý sư thúc nói với cô.

Chúc Dao hít một hơi thật sâu, sớm muộn gì cũng phải đền, vào thì vào, liền cắn răng một cái rồi bước lên.


Cái đó... Lý sư thúc, có phải chưởng môn đang rất tức giận không?
Cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý.

Hắn quay đầu nhìn cô một cái, đối với câu hỏi của cô, gương mặt hắn không lạnh lùng giống như lúc vừa rồi ở thị trấn, mà trả lời với vẻ rất dịu dàng:
Chưởng môn của chúng ta tính tình điềm đạm, sao có thể tức giận được chứ.



Ồ.
Không tức giận là được, mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Vào trong điện cô mới thấy trong này có sáu người đang ngồi. Năm người ngồi phía dưới, một người ngồi ở chính giữa, vị đó chắc là chưởng môn.


Cô gái này chính là...
Thấy Chúc Dao đi tới, chưởng môn nghiêng đầu hỏi Lý sư thúc đang ở phía trước dẫn đường.


Bẩm chưởng môn, đúng là nàng!


Nghe xong biểu cảm trên mặt chưởng môn càng thêm kinh ngạc, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một hồi mới mở miệng nói:
Nàng... sao tuổi lại...


Khoé miệng Chúc Dao giật giật, sao nỡ làm tổn thương gái ế quá lứa lỡ thì vậy:
Chào đại thúc, năm nay ta 28, ha ha!
May là mới ngoài 20, chưa chạm đầu ba.

Chưởng môn ngẩn người, dường như phát hiện ra rằng lời nói của mình có chút không ổn, ông ta hắng giọng một cái, đưa tay lên vẫy, bỗng nhiên giữa điện xuất hiện một quả cầu thuỷ tinh giống hệt quả mà cô làm vỡ, nhưng to và trong hơn.


Cô nương, đặt tay lên trên đi.


Chúc Dao mở to mắt nhìn vào quả cầu trước mắt, lặng lẽ lùi một bước, cô bắt đầu mắc chứng sợ các vật hình cầu.


Cái đó... lúc trước đúng là ta không cẩn thận nên làm hỏng một quả, ta sợ...
Cô yếu ớt thò một ngón tay:
Cho nên... đừng đặt lên thì tốt hơn.



Không sao, cô cứ đặt tay lên đi!
Chưởng môn tưởng cô sợ, mỉm cười khích lệ với cô:
Đừng sợ, ta đảm bảo cô sẽ không sao.



Dù có hỏng cũng sẽ không trách ta chứ?
Xem ra hàng tồn của người ta còn rất nhiều mà, vậy sao lại đưa cô về đây?


Đương nhiên không trách.



Vậy quả bị hỏng ở thị trấn lúc trước thì sao?



Cũng không trách cô!



Sao ông không nói sớm!
Hại người ta lo ngay ngáy suốt cả dọc đường, hoá ra không phải bắt cô đến đây để đền quả cầu thuỷ tinh. Chúc Dao đặt tay lên quả cầu, chỉ cần không bắt cô đền, đừng nói là đặt tay, bảo cô ôm lấy quả cầu cũng được.

Tay Chúc Dao vừa chạm, những tia sét nhỏ dày đặc bỗng lại tràn ngập trong quả cầu, không đến năm giây, quả cầu đó lại giống như quả cầu trước, bụp một cái vỡ vụn.


Quả nhiên!
Ông chú chưởng môn đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt đầy kích động, quay đầu nhìn Lý sư thúc:
Mau, đến Ngọc Lâm Phong, thông báo chuyện này với thái sư thúc tổ của con.



Vâng!


Đợi đến khi Lý sư thúc bước ra khỏi cửa, chưởng môn mới thoát khỏi tâm trạng kích động, gương mặt trở về với vẻ điềm đạm vốn có, ánh mắt nhìn Chúc Dao càng thêm hiền hoà.
Cô tên là gì?



Ta sao? Ta tên là Chúc Dao, đại thúc tên là gì vậy?
Biết được bản thân không cần trả nợ, tâm trạng của Chúc Dao bỗng trở nên vui vẻ, buột miệng hỏi.

Ông chú nọ:
...



To gan!
Một cô gái mặc áo đỏ ngồi phía dưới lớn tiếng quát, gương mặt giận dữ nhìn Chúc Dao.
Ngươi có biết ai đang ngồi trước mặt ngươi không?



Không biết ạ?
Biết rồi cô còn hỏi làm gì.


Ngươi...
Cô gái áo đỏ không ngờ cô lại dám trả lời như vậy, tức giận quay đầu nói:
Sư huynh, người này nông cạn như vậy, xem ra cô ta chỉ là một đứa vô văn hóa, muội cảm thấy chuyện này vẫn cần phải xem xét thêm.



Sư muội, muội nặng lời rồi.
Chưởng môn phất tay nói:
Muội cũng biết loại tư chất này hiếm có thế nào, trong vạn năm trở lại đây cũng chỉ thấy có một người này thôi.


Cô gái áo đỏ vẫn không vừa lòng:
Tuy là vậy, nhưng cô gái này đã nhiều tuổi, cho dù có được tư chất cực tốt, sợ rằng đến ngày thọ tận cũng khó có thể kết đan. Đến lúc đó chẳng phải vẫn là uổng phí tâm tư sao.



Sư muội, đây...



Này, chuyện này là sao...
Lúc các người đang nói chuyện có thể suy nghĩ một chút cho đương sự được không? Cô vẫn đang đứng sờ sờ ở đây đấy. Hỏi cái tên thôi mà, có đến mức phạm vào tội ác tày trời vậy không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.