Chương 30: Cơ thể đàn ông thì phải cường tráng
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1590 chữ
- 2021-12-31 05:29:28
Sự phụ nói không bao lâu sau có thể vào Kim Đan rồi, chẳng qua cô vẫn chưa đợi được cơ hội để kết đan.
Đệ tử trước Trúc Cơ của phái Khấu Cổ khi Luyện Khí đều phải xuống núi lịch luyện, do một đệ tử Trúc Cơ dẫn đội, hiển nhiên là Vương Từ Chi cũng là một thành viên của nhóm.
Tu tiên giả ra ngoài lịch luyện là cách tốt nhất để rèn luyện tâm cảnh, mà Trúc Cơ một đêm như Chúc Dao chưa từng có cơ hội như vậy, lần này dù thế nào cũng phải thử đi một lần xem sao.
Sư phụ trái lại không hề ngăn cản, chẳng qua chỉ dặn dò cô chú ý một số việc, rồi để cho cô xuống núi.
Lúc cô xuất hiện ở địa điểm tập trung, ngoại trừ ánh mắt lóe sáng của Vương Từ Chi, ngay cả khóe miệng của Tử Mộ chân nhân cũng hơi co giật, nhưng cũng không có lý do gì để từ chối.
Vì vậy, không thể làm gì khác ngoài việc đổi vị trí dẫn đội vốn do Nghiêm Nguyệt Hoành làm, để cho cô lên thay thế.
Dưới ánh mắt tràn đầy oán giận của Nghiêm Nguyệt Hoành, cô đi về phía đội ngũ của mình.
Những đệ tử Luyện Khí này được chia năm người một tổ, Tử Mộ chân nhân rất thức thời, sắp xếp cô vào trong tổ của Vương Từ Chi.
Chúc Dao quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiêu Dật cũng ở trong đội ngũ của mình, cô đỡ trán, đây thật giống như duyên phận do trời cao sắp đặt vậy.
Chưởng môn phất tay áo một cái, mấy chục chiếc lá cây bay ra, từ từ biến thành những chiếc lá cây to lớn, xuất hiện ở trên quảng trường.
Mấy chiếc lá cây này giống như đúc với chiếc lá cây mà cô ngồi lúc nhập môn, ban đầu cô còn tưởng là loại pháp bảo gì, thì ra chỉ là một công cụ giao thông mà môn phái thường sử dụng.
Tử Mộ lệnh một tiếng, tất cả đội ngũ cùng lên đường.
Làm một đội trưởng tạm thời, Chúc Dao gọi đội ngũ của mình lên chiếc lá.
Vương Từ Chi tạm biệt sư phụ của mình, lại nói với Nghiêm Nguyệt Hoành mấy câu gì đó, cuối cùng mới bước lên.
Chúc Dao thấy mọi người đã đến đông đủ, lúc này mới khởi động linh khí, điều khiến nó bay lên cao đi theo đội ngũ lớn.
Chỉ trong chốc lát đã ra khỏi ngọn núi địa phận của môn phái, phi hành trên biển, Chúc Dao quay đầu lại nhìn đội viên của mình, ngoại trừ Vương Từ Chi và Tiêu Dật ra thì hai người còn lại đều là hai cô gái, cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi, tuổi tác như hoa như vậy, so sánh với hai cô gái ấy, đột nhiên cô nảy sinh cảm giác oán hận với tuổi tác của mình, xem ra sự phụ sớm để cho cô kết đan là chính xác.
Kim Đan chính là sự khác biệt giữa thành tiên và con người, sau khi kết đan tuổi thọ sẽ tăng lên đến ngàn năm, lúc đó tuổi tác không còn quan trọng nữa rồi.
Chúc Dao không quen biết hai cô gái ấy, chẳng còn cách nào khác đành nói chuyện phiếm với Vương Từ Chi đang trợ giúp cô ngự khí:
Này, nhóc, vừa rồi để nói chuyện gì với tiểu tam vậy?
Tiểu tam? Vương Từ Chi ngây ra một hồi, lúc lâu mới phản ứng được người cô nói tới là Nghiêm Nguyệt Hoành, cười khẽ với cô một cái, móc ra ngọc bài tùy thân:
Là nhiệm vụ lần này của chúng ta.
Nhiệm vụ?
Chúc Dao có chút khó hiểu:
Không phải nói là ra ngoài lịch luyện sao? Sao còn phải làm nhiệm vụ nữa?
Nhiệm vụ chính là nội dung lịch luyện!
Cậu nhóc xem như đương nhiên nói:
Mỗi một đội ngũ đều sẽ có nhiệm vụ riêng của mình.
À!
Đây không phải là đi công tác sao, sự hăng hái của Chúc Dao lập tức tiêu tán mất phân nửa.
Sau khi trở về, môn phái sẽ dành một phần thưởng tương ứng với độ hoàn thành nhiệm vụ của đội ngũ.
Nhìn dáng vẻ uể oải của cô, Vương Từ Chi hiếu kỳ nói:
Chúc Dao tỷ lại nghĩ là gì thế?
Khóe miệng của Chúc Dao khẽ giật mấy cái, yên lặng nuốt xuống những câu hỏi đi đâu chơi, lên rừng xuống biển, ăn uống thỏa thuê mà cô định hỏi cậu nhóc.
Khụ khụ, nhiệm vụ của chúng ta là gì?
Chúc Dao nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Vương Từ Chi đưa linh khí vào ngọc bài trong tay để kiểm tra nội dung, một lúc lâu sau mới trả lời:
Địa điểm của nhiệm vụ nằm ở hướng Tây Nam, trong một trấn nhỏ bên cạnh thành Úc U, nghe nói chỉ trong vòng gần một tháng, trấn đó đã liên tục có gần năm mươi người mất tích.
Nhiệm vụ của chúng ta chính là tìm hiểu nguyên nhân.
Thành Úc U được đặt tên như vậy bởi gần với rừng Úc U, vì thường xuyên có người tu luyện tới rừng Úc U bắt linh sủng và đào linh dược, thành Úc U trở thành nơi tiếp tu sĩ lớn nhất khu vực này.
Mà địa điểm của nhiệm vụ là một trấn nhỏ cách thành Úc U không đến mười mấy dặm.
Trấn nhỏ đó tên là trấn Úc, Chúc Dao thuận miệng hỏi một câu, thể có trấn nào gọi là trận U nữa không? Kết quả Vương Từ Chi lại gật đầu, trần U nằm ở phía Bắc cách đó không xa.
Chúc Dao yên lặng buồn nôn, sở thích lấy tên địa danh của nơi này thật đúng là thống nhất.
Dân số của trấn Úc không nhiều, người đến cũng chỉ là những người tu hành trước khi tới thành Úc U, cho nên cũng không quá sầm uất.
Nhóm Chúc Dao đến trấn nhỏ đó thì trời đã tối, để mọi việc được thuận lợi, Chúc Dao để mọi người đổi thành quần áo bình thường rồi tìm một nhà nghỉ vào ở.
Nhân lúc rảnh rỗi uống trà, Vương Từ Chi rất tự giác bắt đầu hỏi thăm chuyện mất tích ở trấn trên.
Chủ quán thấy mấy người đều là người tu hành, vì vậy nói liến thoắng không ngừng tất cả mọi chuyện mà mình biết ra.
Thì ra từ một tháng trước, trên trần thường có người mất tích, có người của trần trên, cũng có người là khách qua đường nhưng đều là đàn ông, hơn nữa đều là những người có cơ thể cường tráng, đang lúc tráng niên.
Không ai biết vì sao những người này mất tích, cũng không xảy ra chuyện gì lạ, chẳng qua ngày hôm sau mở cửa phòng, người đã biến mất không thấy tăm hơi.
Những người mất tích đều là đàn ông.
Một cô bé trong đội lo lắng nhìn Tiêu Dật bên cạnh:
Tiêu Dật ca ca, vậy huynh...
Chúc Dao nhở cô bé này tên là Linh Lung, năm năm trước đã từng gặp một lần, luôn đi theo bên cạnh Tiêu Dật, xem ra cô bé này là fan trung thành của thằng nhóc đó.
Sư muội Linh Lung, không cần phải lo lắng, sư thúc Tiêu Dật lợi hại như vậy, nhất định sẽ không sao cả.
Một cô gái khác tên là Tô Tử quay lại an ủi, quay đầu lại sáng mắt lên nhìn về phía Vương Từ Chi bên cạnh:
Còn nữa, chúng ta còn có Vương sư huynh! Vương sư huynh, huynh nhất định sẽ bảo vệ bọn muội phải không?
Chúc Dao nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sao của cô bé, yên lặng nhìn cậu nhóc bên cạnh một cái, hả, ở đây có phim kịch xem nè! Tình yêu chớm nở, thanh mai trúc mã cái gì? Những thứ này đều sẽ có một đám fan nho nhỏ, thật quá chói mắt! Thanh xuân ơi...
Sắc mặt Vương Từ Chi không thay đổi, ngược lại còn quay đầu nhìn cô, mặt đầy cung kính nói:
Thái sư thúc, người xem chuyện này nên xử lý thế nào?
Lúc này mọi người dường như mới nhớ ra trong đám người có một
bề trên
, đồng loạt quay lại nhìn cô.
Yên tâm, không phải mới vừa rồi chủ quán đã nói rồi sao?
Chúc Dao khoát tay một cái, dùng sức vỗ vỗ mấy cái trước ngực tên nhóc, gằn từng chữ một:
Những người mất tích đều là đàn ông mạnh mẽ, cường, tráng! Hai điều kiện này đều không phù hợp với yêu cầu.
Cũng chưa mọc đủ lông đầu, lo lắng vớ vẩn.
Vương Từ Chi không trả lời, chẳng qua nhìn chằm chằm vào cánh tay đang thu lại của cô, hai tai đỏ lên bằng tốc độ nhanh đến kỳ lạ.
Tô Tử đứng bên cạnh lại chu miệng lên, mặt đầy oán niệm nhìn chằm chằm vào cô.
Ngay cả Tiêu Dật cũng biểu lộ sự quái dị.
Á...
Cô làm chuyện gì khiến tất cả mọi người cùng thấy ghét sao?
Khụ khụ, hôm nay mọi người đi nghỉ sớm chút.
Kệ đi, hoàn thành sớm nhiệm vụ mới là quan trọng:
Ngày mai mọi người chia nhau đi hỏi thăm một chút manh mối, buổi tối quay lại nhà nghỉ họp.
Vâng!
Bốn người cùng trả lời, quay lại phòng của mình.