Chương 31: Thảm kịch máu chó
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1523 chữ
- 2021-12-31 05:29:28
Muội ấy chỉ là sư muội đồng môn mà thôi.
Vương Từ Chi vội vàng giải thích.
Thật sao?
Chúc Dao vẫn nghi ngờ, vậy nhóc căng thẳng làm gì?
Thật mà, hôm nay đệ mới gặp muội ấy lần đầu tiên!
Vương Từ Chi càng sốt ruột hơn, cậu đưa tay tuyên thệ với vẻ mặt thành thực:
Đệ sẽ không thích bất cứ cô gái nào khác đâu!
Đừng có căng thẳng thế.
Chúc Dao kéo tay cậu xuống, dù là người lớn nhưng cô có tư tưởng rất tiến bộ nha:
Tỷ không có ý ngăn cản đệ, nếu để thích thì cứ theo đuổi, tỷ sẽ giúp đệ!
Thái sư thúc!
Vương Từ Chi xị mặt ra, nhìn cô đẩy trách móc, nét mặt này rất giống khi cậu còn bé.
Được rồi được rồi, tỷ không nói nữa.
Nhóc này giận lên là không đùa được đầu.
Chúc Dao mau chóng nói sang chuyện khác:
Được rồi, lần trước ta nghe Tô Tử gọi Tiêu Dật là sự thúc? Hắn bước vào Trúc Cơ kỳ rồi sao?
Mặc dù Tiêu Dật có dị bảo che giấu tu vi, nhưng thoạt nhìn rõ ràng là còn phải tu luyện nhiều.
Vương Từ Chi lắc đầu:
Trong cuộc so tài giữa các môn phái, Phượng Dịch tôn giả đã thu hắn làm đệ tử thân truyền.
Trong Tu Chân giới, thực lực chính là thứ quyết định địa vị, nếu là đồng môn có cùng một bậc tu vi thì là sư huynh, sư đệ, tu vi cao hơn thì địa vị cũng sẽ cao hơn.
Nhưng các bậc Hóa Thần tôn giả lại là ngoại lệ.
Vì sự tôn kính với những tôn giả Hóa Thần, địa vị các đệ tử thần truyền của họ chỉ thấp hơn một bậc so với sự phụ của mình mà thôi.
Cho nên dù tu vi của Chúc Dao thấp hơn nhiều so với các chưởng môn và các phong chủ, song địa vị còn cao hơn cả bọn họ, bởi cô là đệ tử thân truyền của Ngọc Ngôn, đương nhiên, Tiêu Dật cũng giống như thế.
Chúc Dao ngẩn người, trong thời gian ngắn như vậy đã được thu nạp làm đệ tử thần truyền, đúng là đãi ngộ của nhân vật nam chính.
Thăng chức vùn vụt, lương tăng cao ngất, lên làm CEO, kết hôn với người gia cảnh giàu có, cuộc đời trải đầy hoa hồng.
Khoan đã! Sư phụ từng nói với cô, dị bảo của Tiêu Dật che giấu tu vi của hắn có vẻ là Hóa Thần.
Nhưng thứ đó không hẳn là toàn năng, người ngoài vẫn có thể phát hiện.
Mà những người có tu vi ở mức Hóa Thần kỳ, ngoài sư phụ ra, còn ba người nữa! Như vậy, Phượng Dịch...
Tỷ làm sao đấy? Chúc Dao tỷ? Chúc Dao tỷ?
Vương Từ Chi bên cạnh đột nhiên đẩy cái người đang ngẩn ngơ kia.
Hả?
Mặt Chúc Dao đột nhiên xám đi, cô lại vô tình nghĩa thuyết âm mưu rồi:
Không có gì, được rồi Từ Chi, hôm đó cắt ngang trận thi đấu của đệ trong cuộc so tài giữa các môn phái, thật ngại quá.
Không sao đâu, để biết Chúc Dao tỷ lo lắng cho đệ.
Vương Từ Chi không để bụng chuyện đó.
Đột nhiên, cậu như nhớ ra chuyện gì, trầm mặc một lúc, chân mày đẹp đẽ nhíu lại, hơi do dự nói:
Chúc Dao tỷ, thực ra
ngày đó để luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, lúc Tiêu Dật sư thúc ngưng tụ ra thanh linh kiếm, đệ đã cảm thấy có gì đó không ổn...
Giác quan thứ sáu của tu tiên giả rất nhạy cảm, trong khoảnh khắc ấy cậu đã cảm nhận được sự chết chóc, cậu đoản nếu lúc đó Chúc Dao không ra tay, cậu có lẽ đã...
Đừng suy nghĩ nhiều quá!
Chúc Dao xoa đầu cậu, không thể nói cho cậu biết sự thật được.
Xét về cả vận may và đầu óc mưu mô, cậu đều không phải đối thủ của Tiêu Dật, hơn nữa những người chống lại nhân vật nam chính chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp:
Nếu không thích, về sau để tránh xa hắn ra một chút là được rồi.
Vương Từ Chi ngoan ngoãn gật đầu.
Chúc Dao lại dặn dò cậu vài câu rồi mới về phòng mình nghỉ ngơi.
Rạng sáng ngày hôm sau, năm người tách ra để nghe ngóng tin tức, nhưng trọn ba ngày, những gì họ thu được chỉ giống hệt lời vị chủ quán nói, chẳng có chút tiến triển nào.
Mà trên trần lại có thêm một người mất tích.
Chúc Dao dặn mọi người không nên sốt ruột, nghỉ ngơi thật tốt rồi ngày hôm sau tiếp tục điều tra.
Nhưng không ngờ được, Vương Từ Chi vốn đã trở nên ngoan ngoãn, lại dám tập kích cô vào giữa đêm.
Khi thấy bóng đen kia lén lút chạy vào phòng cô, còn định bò lên giường cô, Chúc Dao vừa tỉnh lại suýt nữa đã triệu sấm sét tới đánh.
Đối phương nhanh nhẹn đưa tay chặn cô lại, thấp giọng mở miệng:
Chúc Dao tỷ, là đệ đây.
Thằng nhóc này?
Vừa rút tay ra liền gõ một phát lên đầu cậu:
Nửa đêm nửa hôm nhóc làm cái gì thế hả? Vào nhầm phòng à!?
Tô Tử muội muội ở lầu hai nha.
Chúc Dao tỷ, đệ có chuyện cần thương lượng với tỷ.
Vương Từ Chi lấy một cái khăn tay và một con hạc giấy ra từ trong túi đồ bên người ra.
Đây là cái gì?
Chúc Dao cầm lấy chiếc khăn trên tay cậu, đó là một chiếc khăn tay màu đỏ sậm, nhìn rất đẹp, mặt trên còn thêu một bông hoa mẫu đơn.
Đây là thứ để tìm được trong căn phòng của người đàn ông đã mất tích.
Vương Từ Chi giải thích với vẻ mặt thành thật:
Lúc đó đệ thấy trên những thứ đồ này có sót lại yêu khí, nên đã ếm truy tung chú lên đó, sau đó con hạc giấy bay ra ngoài một ngày một đêm không trở về, để cho rằng mình đã nhầm, nhưng vừa rồi hạc giấy trở về, chắc hẳn là vì chủ nhân của chiếc khăn này đã được tìm thấy.
Chú thuật theo dõi, bám đuôi.
Nhóc muốn nói, nhóc đã tìm được thủ phạm khiến nhiều người mất tích
Vương Từ Chi lắc đầu do dự:
Bây giờ để không thể xác định, nhưng theo đường hạc giấy chỉ dẫn, nhất định có thể tìm được manh mối.
Làm tốt lắm!
Chúc Dao lập tức xoay người xuống giường, tùy ý mặc thêm quần áo, ra hiệu cho cậu thả hạc giấy ra ngoài:
Giờ chúng ta đi xem thử.
Khoan đã!
Vương Từ Chi lại lấy ra hai tấm bùa trong ngực:
Đây là bùa ẩn thân mà sư phụ đã đưa cho đệ trước khi xuống núi, chỉ cần dán lên người là sẽ thành vô hình.
Những tu sĩ dưới kỳ Nguyên Anh thì không thể nhận ra được.
Không ngờ còn có thể tàng hình được, Chúc Dao tò mò nhận lấy, đột nhiên cô nghĩ tới sư phụ nhà mình rồi thở dài một tiếng, người xem sư phụ nhà người ta thể nào kìa! Ở nơi ngàn dặm xa xôi, vị sư phụ nào đó đang tĩnh tọa thì hắt xì một cái, hẳn khó hiểu nhìn bốn phía, rồi lại tiếp tục nhắm nghiền hai mắt.
Chúc Dao và Vương Từ Chi đi theo hạc giấy, ra khỏi nhà nghỉ, đi tới một rừng cây nhỏ thì dừng lại, nhưng xung quanh chẳng có dấu vết gì, gần đó chỉ có vài ngôi nhà tranh lác đác vẫn sáng đèn, như vậy đó chỉ là người bình thường.
Xem ra chủ nhân của chiếc khăn tay đã từng dừng lại ở nơi này.
Vương Từ Chi vạch bụi cỏ trước mặt ra:
Hẳn là kẻ đó đang tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Chúc Dao chỉ về mấy ngôi nhà tranh phía trước:
Mục tiêu tiếp theo mà kẻ đó nhắm vào, nhất định là một trong những gia đình kia.
Chúng ta tìm một chỗ trốn đi, rồi chờ cá cắn câu thôi.
Vương Từ Chi gật đầu, giờ cũng không còn cách nào khác, đành cắm sào đợi nước thối.
Bùa ẩn thân chỉ có tác dụng duy trì trong một đêm, không thể lãng phí.
Hai người tìm một bụi cỏ có điều kiện quan sát tốt, đang định ngồi xuống thì có âm thanh phát ra từ trong rừng.
Tô muội muội, muội nghe ta giải thích đã.
Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe!
Ấy...
Mấy lời thoại máu chó quen thuộc này, có chuyện gì xảy ra thế? Chúc Dao quay đầu nhìn sang, thấy có hai bóng người, một hồng một đen đi ra từ rừng cây.
Là Tô Tử và Tiêu Dật, sao bọn họ lại cùng đi với nhau, hơn nữa còn là ở nơi rừng rú hẻo lánh thế này? Với cả, Tô Tử không phải thích Vương Từ Chi sao? Chuyển biến nhanh thế?