Chương 302: Chết cũng phải đẹp mới được


Hơn nữa, mỗi phiên bản lại có thiết lập khác nhau, sang phiên bản khác thì thiết lập ban đầu sẽ biến mất. Mức độ thiện cảm thế gi8ới cũng như thế, tuy hiệu quả hình như vẫn kéo dài, nhưng đúng là trên đầu cô không

còn nút khởi động nữa. Còn khả năng 3nhìn thấy màu sắc của linh khí thì từ khi cô chính thức tu luyện tới nay chưa bao giờ mất đi.

Vậy chỉ có khả năng...
Vốn dĩ linh khí có màu sắc, khác biệt nằm ở chỗ nhìn thấy hay không mà thôi. Ban đầu cô cũng mất năm năm thời gian mới nhìn6 thấy cơ mà. Cô có thể nhìn thấy thì người khác chắc chắn cũng có thể, điều này có lẽ

Cút!
Tự đi tìm mấy cô nàng xinh đẹp mà nhận làm tỷ tỷ đi.
Ngay sau đó, tiếng đập cửa dồn dập lại vang lên.

Thất tỷ, Thất tỷ, tỷ ra đây đi Thất tỷ!

Vẫn lắc đầu.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Tiểu Bát sụt sịt hồi lâu mới ngừng khóc nấc, mãi một lúc sau mới mệt mỏi dang một cánh ra trước ánh mắt quan tâm lo lắng của Chúc Dao, còn uất ức nói:
Tỷ xem...

Một lúc sau...

Sư phụ...


Hům?


Thất tỷ, đệ không ngủ được, hay là tỷ tâm sự với đệ về lông vũ đi.


Tỷ cảm thấy lông vũ mới của đệ sẽ như thế nào?

Có giống trước đây không? Nhưng để không hài lòng lắm với sợi lông vũ thứ sáu mươi lăm trên cánh bên trái.

Cô giậm mạnh chân bước ra ngoài, sau đó mở toang cửa ra, đang muốn nổi bão:
Tiểu, Bát!


Thất tỷ...
Một quả cầu màu đỏ bay thẳng vào lòng cô như viên đạn, Chúc Dao còn chưa kịp phản ứng lại, Tiểu Bát đã bắt đầu khóc òa lên:
Thất tỷ... Thất tỷ, đệ phải làm sao đây? Oa oa... để không muốn sống nữa.

Lòng Chúc Dao chùng xuống, lửa giận hoàn toàn tan biến:
Chuyện gì vậy?
Ở bên Tiểu Bát từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng nhìn thấy cậu ta khóc thê thảm thế này.
Đừng khóc, đừng khóc nữa, có chuyện gì nói với Thất

Lông mới mọc có đẹp hơn lông trước đây không Thất tỷ?


Đệ vẫn sẽ là phượng hoàng đẹp nhất chứ Thất tỷ?


Tất cả phượng hoàng đều phải thay lông hả Thất tỷ?


Thất tỷ, thay lông là sao? Vậy giờ đệ rụng lông là không sao phải không?


Lông sẽ mọc ra nữa đúng không Thất tỷ?


Khi nào mới mọc ra vậy Thất tỷ?


Tất nhiên là không!
Chúc Dao ngẩng đầu:
Ta là người vô trách nhiệm thế sao? Nếu ta đã chọn tiểu bá vương thì tất nhiên phải chịu trách nhiệm tới cùng, nếu cậu nhóc không làm được, trên đời này sẽ không còn
cách nào để giải quyết BUG nữa, tất nhiên cho dù không vì sửa BUG thì chắc chắn ta cũng sẽ bảo vệ tiểu bá vương.


Vậy thì còn lo lắng gì nữa?
Sư phụ vuốt vuốt tóc cô và hỏi ngược lại.

Tỷ nói xem khi mọc lại lông vũ của đệ sẽ đẹp hơn chứ?


Nếu lông vũ mới giống như những con phượng hoàng khác thì làm sao?


Ừm, nếu giống cũng phải giống nhị ca ấy, hoặc là tam ca, tứ ca cũng được...

con đừng dễ dàng từ bỏ.


Vâng!
Cậu nhóc nghiêm nghị gật đầu.
Chúc Dao hài lòng xoa xoa đầu cậu nhóc:
Dù kết quả có thể nào đi nữa, nhưng ta hy vọng con có thể Trúc Cơ trong năm năm, làm được không nào?

Tiểu bá vương bể quan rồi, còn con cóc thì bị đuổi vào rừng canh cửa, sư phụ cũng bị kéo vào phòng rồi, Chúc Dao bày tỏ, trong đêm cô đơn gió lạnh này, phải làm hoạt động đặc biệt gì đó để hâm nóng tình cảm thấy
trò mới được.

Ngọc Vượng, nàng đang làm gì vậy?
Vị sư phụ nào đó cau mày không vui nhìn cô đồ đệ ngốc nghếch đang nắm chặt lấy dây lưng của mình.
tỷ nào.

Nghe cô hỏi, Tiểu Bát càng khóc đau thương hơn:
Đệ mà xấu như Thất tỷ thì chỉ bằng chết đi cho rồi.

Chúc Dao im lặng.

Đệ là đệ đệ duy nhất của tỷ mà, Thất tỷ.


Tỷ không thể bỏ mặc đệ như thế, Thất tỷ ơi!


Đệ không muốn xấu chết đâu!

Chúc Dao cười hì hì:
Sư phụ đã gọi ta là vợ rồi, ta không xác nhận bằng hành động chẳng phải phí hoài cái danh này ư!
Áo quần à, cởi hết, cởi hết!

Vi sự chỉ là một luồng thần thức mà thôi.


Ta không ngại!

Vẻ mặt của Tiểu Bạch càng nghiêm túc hơn, ánh mắt dần trở nên kiên định:
Lão Lão, con sẽ cố gắng!


Tốt lắm, Lão Lão chờ con xuất quan!

Dứt lời, Chúc Dao mới ra khỏi căn nhà nhỏ của cậu nhóc và bố trí một trận pháp xung quanh nhà, sau đó cô ngẩn người nhìn căn nhà nhỏ đang lượn lờ linh khí trước mắt.
Chúc Dao sững người, ngẩng đầu nhìn sư phụ của cô, mọi lo lắng trong lòng như bị quét sạch trong chớp mắt, cô ôm chặt lấy sư phụ, gật mạnh đầu và nói:
Vâng, ta không lo lắng nữa, có sự phụ thì ta chẳng cần lo
lắng chuyện gì nữa.

Nghe xong lời cô nói, gương mặt quanh năm giá lạnh của Ngọc Ngôn như tan chảy đón mùa xuân về, khóe miệng của hắn nhếch lên, để lộ vẻ đẹp không gì có thể miêu tả:
Ngốc!

Thằng nhóc chết tiệt, đã khóc thê thảm thế rồi mà còn không quên đá xéo cô một cái, chắc chắn thẳng này không phải em ruột cô rồi.

Sao thế? Bị yêu thú trong rừng bắt nạt à?


Hu hu...
Tiểu Bát lắc đầu.
Chúc Dao tò mò lại gần, nhưng cô chỉ nhìn thấy một mảng lông vũ màu đỏ chót, chẳng còn gì khác nữa.
Xem cái gì?


Cái này... cái này!
Tiểu Bát lo lắng lấy cánh bên kia chỉ.
Chúc Dao nhìn kỹ một lần nữa:
Chẳng có gì hết mà!


Khi nào huynh mới cùng ta sinh những đứa trẻ kháu khỉnh?


Haizz... muốn mang thai quá đi mất.


Vớ vẩn!

rụng lông nữa thì sẽ xấu xí, như Thất tỷ. Đệ không muốn làm phượng hoàng trọc mông đâu...

Chúc Dao im lặng, thật sự muốn từ mặt thằng này.
Chúc Dao hít sâu một hơi mới nhịn không tung nắm đấm ra, sau đó cô xách con chim ngốc còn đang khóc bù lu bù loa lên rồi ném ra ngoài, ầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Ngọc Ngôn im lặng.

Ta mặc kệ, huynh từng nói phải sinh con với ta.
Sau khi từ hiện đại trở về, bọn họ chưa từng làm những chuyện đỏ mặt này nữa, giờ cô chỉ đang yêu cầu quyền lợi bình thường mà thôi.

Ngọc... Dao.

Tiểu Bát lập tức rối lên.
Tỷ xem kỹ đi, bên trên, bên trên đó!


Không có!

Tiểu Bát không còn cách nào khác, bèn vỗ mạnh cánh một cái như thể đang vứt cái gì đó, một sợi lông vũ nhỏ như cái móng tay chợt bay ra ngoài không trung. Còn chưa kịp rơi xuống đất, Tiểu Bát đã hứng lấy nó như

Im lặng!
Chúc Dao đưa tay mở áo ngoài của sư phụ ra.
Cho dù hôm nay huynh có kêu khăn cả giọng... à không, dù sao ta sẽ không bỏ qua cho huynh đâu, ai tới cũng không có ích gì đâu! Sư phụ cứ ngoan ngoãn...


Thất tỷ! Thất tỷ! Nhanh mở cửa đi!
Đột nhiên có tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Chúc Dao im lặng.

Thích con yêu thú nào đó, rồi bị đá à?

Tiểu Bát tiếp tục lắc đầu:
Đệ mà thích lũyêu thú đó à?


Hay là tới tháng rồi?

liên quan tới IQ của từng người. <5br>
Chúc Dao cảm thấy không thể lãng phí phương pháp tu luyện quan trọng này, cô nhớ kỹ lại cảm giác ban đầu khi nhìn thấy linh khí, sau đó nói đại khái cho tiểu bá vương phương pháp cảm ứng, tiếp đó tìm một nơi có
nồng độ linh khí ngũ hành cao nhất để cho cậu nhóc bế quan luyện công ở đó.

Tiểu bá vương, con có thể vừa dẫn khí vào cơ thể, vừa cảm nhận linh khí ngũ hành, phải dùng trái tim của mình để cảm nhận, ta không thể đảm bảo con có thể nhìn thấy linh khí giống ta hay không, nhưng hy vọng

Xấu như thế thì đệ chết đi cho rồi!

Khuôn mặt của Chúc Dao đã co rúm lại, nửa ngày sau mới có dằn xuống suy nghĩ muốn giết đệ đệ ruột thịt của mình:
Cút đi! Đệt mợ chỉ là thay lông thôi, gọi cái con khỉ ấy?


Thay lông?
Con phượng hoàng nào đó đã quên béng ký ức tuổi thơ xa xôi, một lúc sau, trong phòng lại vang lên tiếng đập cửa điên cuồng.

Để đảm bảo sẽ không chế tỷ xấu nữa, tỷ giúp đệ nghĩ cách đi mà!


Nếu đệ rụng sạch lông, người ta không nhận ra đệ là tộc phượng hoàng thì làm sao đây?


Thất tỷ, Thất tỷ ơi...

Phượng Tiểu Bát, đệ chết chắc rồi!
Lửa giận của Chúc Dao bùng lên, răng nghiến ken két, nhưng con chim ngu ngốc bên ngoài cửa vẫn vô tư không biết thức thời, vẫn mạnh tay đập cửa liên tục như thể nếu người bên trong không mở cửa sẽ không chịu
thôi. Chúc Dao hít sâu một hơi mới không thể không buông miếng thịt đã dâng đến miệng ra.
hứng trứng, cẩn thận dùng cánh nâng lên:
Nhìn thấy chưa?


Lông vũ?


Ừm.
Tiểu Bát gật đầu, nỗi uất ức trong lòng bắt đầu bùng nổ:
Lông vũ, đệ rụng lông rồi. Thất tỷ... không ngờ đệ lại bắt đầu rụng lông, oa oa... Làm sao bây giờ, biến thành quả bóng đã đáng thương lắm rồi, nếu còn

Đệ vẫn có thể giống như trước đây đúng không Thất tỷ?


Câm miệng!
Cậu ta coi cô là chuyên gia động vật học gì cũng biết à, hay là chuyên gia phiên bản tiên hiệp!
Tiếng gõ cửa lúc này mới ngừng lại, Chúc Dao thở phào, tưởng thẳng đệ đệ phiền nhiễu này cuối cùng cũng đi rồi, nhưng bên ngoài bỗng truyền tới tiếng nói u oán:
Đột nhiên một bàn tay mát lạnh đặt lên đầu cô, vuốt vuốt mái tóc của cô:
Lo à?


Vâng.
Chúc Dao quay người dựa gần hơn một bước, vùi đầu vào lồng ngực của sư phụ:
Sư phụ... huynh nói xem, nếu cậu nhóc không nhìn thấy được linh khí thì làm sao bây giờ?

Ngọc Ngôn im lặng một lúc, sau đó ôm lấy eo cô và trầm giọng nói:
Nếu Tiểu Bạch không nhìn thấy thì nàng sẽ từ bỏ cậu nhóc à?


Chỉ cần đừng giống Thất tỷ là được rồi.


Con mợ nó, đừng cản ta, ta phải cạo sạch lông con chim ngu ngốc kia.

Từ khi biết lông vũ của mình vẫn sẽ mọc trở lại, hơn nữa cách ngày còn phát hiện ra những sợi lông mới sáng đẹp hơn hẳn sổ lông tơ cũ, Tiểu Bát đã không còn lo lắng chuyện rụng lông nữa. Nhưng chứng rụng lông

của cậu ta lại ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa quá trình rụng lông còn kéo dài rất lâu, để giấu đi quá trình xấu xí này của mình, cậu ta không còn đi tung tăng khắp khu rừng tìm yêu thú chọc phá hết cướp linh thảo

của yêu thú đến đốt cháy bảo bối của yêu thú như lúc mới tới rừng rậm Ninh Linh nữa. Giờ đây, những con yêu thú bị cậu ta chọc phá hạnh phúc đến nỗi ngửa mặt lên trời gào rống mừng rỡ, Chúc Dao thật sự thấy

mất mặt vì thằng em trai của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.