Chương 303: Ngày nào cũng nhặt được thú
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2012 chữ
- 2022-02-04 04:37:22
dục của mình. Vì vậy cô trực tiếp đi ra vùng biển hoa kia, trong nháy mắt bước ra, cảnh tượng sau lưng lập tức biến thành8 một vùng hổ.
Rừng rậm rất ồn ào, nhìn kỹ còn thấy bên trong tụ tập rất nhiều yêu thú, hơn nữa đều là cao cấp, c3hen chúc nhốn nháo. Nhưng có thể là chúng cố tình hạ thấp giọng nên cô không nghe rõ chúng đang rống cái gì. Con
cóc lớn đứng chắn giữa bầy yêu thú đang gào thét gì đó.
Chuyện gì đây?
Chúc Dao lên tiếng hỏi.
Khi Chúc Dao bắt đầu thấy nản lòng thì lại đột nhiên cảm thấy linh khí dao động, nhưng không phải tiểu bá vương bên kia mà là trong phòng mình!
Cô lập tức chạy nhanh vào trong, đập vào mắt là cảnh sư phụ nhà mình đang rảnh rỗi đứng giữa đống linh khí ngũ hành, màu sắc trông rực rỡ, rất dễ nhận ra.
Sư phụ...
Lão Lão, tiếp theo con nên làm thế nào?
Luyện cấp!
Mấy học sinh giỏi các người đừng nói chuyện với học sinh yếu kém nữa.
Vẫn là thú như những hôm trước.
Tỷ tỷ của chủ thượng, sáu móng của ta...
Ngày thứ chín.
Ta muốn cô ấy cười với ta.
Ta muốn sinh con cho cô ấy.
Chúc Dao không hề biết mình đã vô tình có thêm được một đống
fan
. Đến ngày thứ hai, cô nhặt được một con thú cấp chín bị thương ở chân trong biển hoa, nó đang chớp cặp mắt to chăm chú nhìn cô.
Tốt quá!
Cô kích động tiến lên ôm hắn một cái:
Sư phụ huynh cũng có thể thấy được, vậy chứng tỏ việc dẫn linh khí ngũ hành là khả thi. Ngũ linh căn cũng có thể giống như linh căn thuần nhất, tu vi tăng nhanh...
Ấy, chờ đã!
Tiểu bá vương là ngũ linh căn, người cần tăng tu vi cũng là tiểu bá vương, vậy thì...
Sư phụ thấy cũng có tác dụng quái gì! Chết mất thôi!
(0)
Không được nhụt chí, không được nhụt chí. Sư phụ thấy được chứng tỏ tiểu bá vương cũng có thể. Năm xưa cô còn phải tốn mất năm năm cơ mà!
tiến lên được nữa.
Cậu ta tốn mất ba năm dài đằng đẵng mới có thể bước ra khỏi phòng. Mặc dù trống hết sức chật vật, trên người còn có vết máu do kinh mạch bị tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn không để cô thất vọng, đã Trúc Cơ
thành công.
con thú non.
Các ngươi ai để lạc mất con này?
Khu rừng yên lặng như tờ...
Meo...
Nó cọ cọ bên tay cô, cái đầu nhỏ cúi ngay dưới tay cô:
Sờ nữa, sờ nữa... meo meo...
Chúc Dao buồn cười lại xoa xoa cái đầu nhỏ của nó. Ài, độ thiện cảm của cô với thế giới đúng là càng ngày càng tăng nha! Xem ra không cần lo lắng về chuyện bầy thú nữa rồi, vì vậy cô yên tâm trở lại vùng biển hoa.
Nửa khắc đồng hồ sau.
Chúc Dao đột nhiên nhớ tới con mèo mập mà cô vẫn đối xử như mối tình đầu, dù nó đã ngược mình hàng trăm ngàn lần kia, nhất thời dao động. Cô để nó xuống đất, xoa đầu một cái. Nhìn kỹ mới phát hiện nó bị xước
một chút da ở chân sau, có lẽ là bị bầy thú vừa nãy vấp phải. Cô chỉ đưa tay một cái, trong nháy mắt đã chữa khỏi cho nó bằng pháp thuật.
Sau đó cô lại dịu dàng xoa cái đầu mượt như nhung của nó, chỉ về phía rừng rậm nói:
Về đi nhóc con, sau này đừng có đi lung tung ra ngoài này, thế giới của người lớn rất nguy hiểm.
Từng cặp mắt sáng ngời của bầy yêu thú mới lần lượt nhô ra từ sau một tảng đá trong bụi cỏ dưới gốc đại thụ.
Tỷ tỷ của chủ thượng thật là tốt, ta thích cô ấy.
Ta cũng thích, thật muốn được cô ấy vuốt lông.
Vẫn còn một con.
Tỷ tỷ của chủ thượng, ba cái móng của ta...
Ngày thứ tám.
Ngọc Ngôn vẫy cô, quét mắt quanh đống linh khí một vòng, nói:
Ngọc... Dao, nàng nói không sai, linh khí ở thế giới này có màu sắc rất khác biệt.
Chúc Dao xúc động:
Sư phụ, huynh nhìn thấy được sao?
Ừ.
Ngọc Ngôn gật đầu:
Đột nhiên ta muốn nghiệm chứng một chút cho nên suy nghĩ một lát là thấy thôi.
Lại một con thú nữa.
Tỷ tỷ của chủ thượng, hai móng của ta đều đau...
Ngày thứ sáu.
Tỷ tỷ của chủ thượng, móng của thú thú đau...
Tỷ tỷ của chủ thượng là cái quái gì thế?
Chúc Dao thở dài, nể tình nó cũng như thằng em trai fan não tàn nhà mình, tiện tay chữa trị vết thương giúp nó, rồi để nó rời đi.
Sư phụ, huynh mất bao lâu thì thấy được?
Sư phụ nào đó ngẫm nghĩ rồi đáp:
Hai giờ.
...
Cái đậu mát
Ta cũng muốn...
Ngươi làm gì có lông!
Vậy ta muốn được xoa đầu.
Trong 6nháy mắt bầy thú lập tức yên tĩnh, mấy chục đôi mắt to tỏa sáng lấp lánh đồng loạt nhìn về phía cô.
Chúc Dao bị 5nhìn chằm chằm cũng sợ hết hồn.
Ánh mắt bọn chúng đầy hưng phấn và kích động, lúc lâu sau lại hốt hoảng. Bầy thú bắt đầu xôn xao, con nào con nấy như bị kinh sợ, nhao nhao chạy tứ tán.
quá nhiều công cụ hack. Mặc dù hình thành được lý thuyết nhưng cô vẫn lo không thể vận dụng vào thực hành.
Tiểu bá vương bể quan càng lâu, cảm giác này càng rõ rệt. Thời gian thấm thoát trôi qua, tiểu bá vương đã bế quan được gần một năm, dù vẫn không cảm giác được một chút khác thường nào ở bên kia nhưng tu vi của
tiểu bá vương đã lên tới luyện khí tầng bốn. Điều này cũng có nghĩa là cậu nhóc vẫn chưa tìm được cách.
Vì chạy quá gấp nên có con đạp phải móng nhã nhào, con thì đâm vào cây to kêu rên thảm thiết, bụi đất mù mịt khắp khu rừng. Khi cô định thần lại, trước mặt đã không còn mống nào.
Trông cô đáng sợ như vậy à?
Đột nhiên có tiếng lục cục, thứ gì đó mềm mại chạm vào chân cô. Chúc Dao cúi đầu nhìn, thì ra là một con vật trồng vừa giống mèo vừa giống thỏ chỉ to bằng con cún con, màu lông còn chưa đều, nhìn qua chắc là một
...
Sợ đến mức nào mà ngay cả con cũng không cần?
Chúc Dao thở dài, khom người bế con yêu thú nhỏ lên. Nó chớp đôi mắt to đen nhánh, tò mò nhìn cổ chằm chằm.
Meo...
Nó nghiêng cái đầu nhỏ đầy vẻ ngây ngô:
Meo... Sờ một cái... meo meo...
Cũng ở chỗ đó, lại là một con thú.
Tỷ tỷ của chủ thượng, mau xem móng giúp ta với...
Ngày thứ năm.
Ngày thứ ba.
Cũng ở chỗ cũ, cô lại bắt gặp một con yêu thú khác.
Tỷ tỷ của chủ thượng, ta cũng đau lắm...
Lão Lão.
Trong mắt cậu ta rõ ràng đã có thêm chút tia sáng mà trước kia chưa từng có. Từ khi biến thành ngũ linh căn cho tới nay, đến giờ ánh mắt vẫn luôn chất chứa nỗi phiền muộn của cậu ta mới thực sự biến
mất.
Làm tốt lắm! Không hổ là do ta dạy dỗ.
Chúc Dao xoa đầu cậu ta khích lệ. Sau bốn năm, từ một thiếu niên còn ngây ngô, cậu ta đã biến thành một chàng thanh niên rắn rỏi, có khí khái của một người đàn ông thực
Sư phụ...
Hu?
Huynh nói cho ta biết, huynh không dùng phần mềm hack đấy chứ?
Tiểu bá vương, ngã ở đâu thì phải nằm ở đó... Phì, là đứng dậy ở đó. Trúc Cơ cũng không có gì đáng sợ, thật ra thì điều khó nhất chính là bản thân con tự thấy sợ. Con người phải hướng tới tương lai chứ không nên lưu
luyến mãi thất bại ở quá khứ. Còn nhớ mục đích cuối cùng của con là gì không?
Tiểu bá vương trầm mặc hồi lâu mới gật đầu, cảm giác hỗn loạn trong đáy mắt đã tản đi. Cậu ta từng thất bại một lần, trong lòng có nút thắt, cũng tự biết nếu không giải được nút thắt này, e rằng cả đời mình sẽ không
Sư phụ có thể thấy linh khí, nói chung đó là một tin tốt, chứng tỏ đúng là linh khí của thế giới này có màu sắc. Mà dựa vào màu sắc để phân biệt, cũng là phương pháp nhanh nhất, thuận lợi nhất để dẫn linh khí vào.
Chúc Dao tổng kết sơ lược những kinh nghiệm của sư phụ, sau đó nhớ lại quá trình của bản thân rồi truyền thụ lại cặn kẽ, tỉ mỉ cho tiểu bá vương toàn bộ phương châm học tập.
Cho cậu ta công thức rồi, còn việc học được hay không thì phải xem bản thân cậu ta thôi.
Lão Lão! Con thấy rồi, có rất nhiều, rất nhiều điểm sáng!
Chúc Dao:
...
Một người thì mất có hai giờ, một người thì ba năm. Chúc Dao bỗng cảm thấy kẻ năm năm là mình như học sinh yếu kém vậy! Tại sao lại khó chịu thế nhỉ?
Không thể không thừa nhận rằng, tiểu bá vương là một đứa trẻ rất thông minh. Sau khi thực sự cảm nhận được linh khí, tu vi của cậu ta tăng nhanh như tên lửa. Hơn nữa, cậu ta đã trải qua đại viên mãn một lần nên
hết sức quen thuộc với công pháp bậc Luyện Khí, khi luyện lại lần nữa, ngay cả kinh mạch cũng không cần khuếch trương thêm. Chỉ sau một năm ngắn ngủi, cậu ta đã đạt tới tu vi đại viên mãn lần nữa.
Chúc Dao quyết định để cậu ta đột phá Trúc Cơ luôn.
Coi cô là cái bệnh viện à?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, nhưng thấy nó bị thương khá nặng nên cũng ra tay chữa trị.
Ngày thứ tư.
Chúc Dao từ bỏ việc đi dạo.
Yêu thú nào đó vẫn chờ trong bụi hoa:
Hè hè, tỷ tỷ của chủ thượng sẽ chữa trị cho cái móng nào của ta trước đây? Thật hưng phấn, làm thế nào đây?
Chúc Dao cảm thấy những phương pháp tu luyện khác nhau từ màu sắc tới linh khí đều khả thi, cô chính là một ví dụ sống điển hình. Nhưng mà cô là một GM, không giống những người chơi phổ thông, trên người có
Tiểu bá vương, đừng vội vàng, cứ từ từ thôi. Chuyện nhìn thấy linh khí rất phức tạp, con còn nhỏ, có mất bảy tám năm cũng là bình thường mà.
Ta còn mất tận năm năm đây này.
Vâng Lão Lão, con sẽ cố gắng.
Tiểu bá vương ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục việc bể quan của mình.
Ba năm sau...
thụ. Bây giờ muốn xoa đầu cậu ta thì cô còn phải kiễng chân.
Tiểu bá vương ngượng ngùng gãi đầu, gương mặt có chút cương nghị nở nụ cười thật thà:
Lão Lão, giờ con có phải bế quan để nâng cao tu vi nữa không?
Không cần vội!
Chúc Dao lắc đầu. Cô để đứa trẻ này bước vào giai đoạn Trúc Cơ nhanh như vậy là bởi vì vốn dĩ tâm cảnh của tiểu bá vương đã đạt đến tu vi này rồi. Nhưng nếu mù quáng luyện tiếp, tâm cảnh không
theo kịp thì cũng chỉ phí công. Dù sao nhắm mắt làm liều cũng không phải chuyện tốt.
Giờ đến lúc thực hành rồi.
Thực hành?
Chúc Dao vẫy tay, đưa cậu đến thẳng nơi nhặt được thú
, quả nhiên ở đó đã có một con thú cấp bảy bị thương ở chân không rõ nguyên nhân đang chờ. Con thú này trông hao hao như vượn, nhưng lại có tới sáu chi, một chi đang cầm một bông hoa, nó vừa dứt từng cánh vừa lẩm bẩm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.