Chương 304: Lên đường đến thành tán du


cho không ít yêu thú, cũng phải thu ít tiền chữa bệnh chứ, mặc dù đa số vết thương đều là do tự mình hại mình.

Đã8 có người làm giúp nên Chúc Dao chính thức trở thành quần chúng đứng xem. Mỗi sáng sớm cô đều đến
nơi nhặt yêu thú
chữ3a trị cho một con thú, sau đó chỉ huy nó tập luyện với tiểu bá vương. Sau khi hoàn
thú đó đã lõm xuống một hố.
Hồi lâu sau...

Hà hà hà...
Chúc Dao xoa xoa đầu cậu ta:
Sao con lại nghĩ ta như thế hả? Quan trọng là tham gia mà, vô hương quảº cái gì... Ta cũng đâu muốn lắm!
Đáng ghét.

...
Rõ ràng là rất muốn.

Đi đi, Pikachu, nhất định phải giành được hạng nhất nha.


...
Pikachu là cái gì?
quyết đến cùng với người, là yêu thú mà tất cả tu sĩ và yêu thú đều không dám chọc vào, không một ai.
Những yêu thú rắc rối khác kiểu gì cũng có cách giải quyết, nhưng khi Khấp Linh thủ đã khóc thì tuyệt đối là bị thương ngược dòng thành sống, chưa khóc thoải mái nó sẽ không chịu dừng. Hơn nữa nó còn có một
Một bầy thú tụ tập trong sân nhà Chúc Dao, con linh thú của tiểu bá vương phụ trách kiểm kê số người.
Đầu tiên nó nhảy đến trước mặt Chúc Dao khôn khéo
meo
một tiếng.
nó cũng khóc.
Hơn nữa, tiếng khóc của nó còn như ma âm quanh quẩn bên tai, vang vọng suốt ba ngày liền. Cho dù trông nó yếu đuối dễ bắt nạt, hơn nữa tính tình lại đơn thuần nhưng chỉ cần chọc vào một cái, nó sẽ bung lụa
Đây là linh thú của mình sao?
Khế ước chủ tớ đâu?
Đúng vậy, các môn phái có cuộc thi đấu giữa các phái, tán tu cũng có thi đấu của tán tu.
Cuộc thi này cũng được chia thành ba tổ tranh giải: Luyện Khí, Trúc Cơ và Kim Đan. Khác với cuộc thi đấu của các môn phái, cuộc thi đấu giữa các tán tu hoàn toàn là một đại hội thi đấu đơn thuần. Mặc dù cách thức
EE
Rạng sáng ngày thứ hai, không biết tiểu bá vương vơ vét được một túi linh thạch từ đầu đến, hơn nữa còn chuẩn bị xong tất cả đồ dùng cần thiết, rồi thông báo với cô rằng có thể lên đường.

Đừng khóc nữa được không?


Oa oa...


Đúng thế!


Đổi con khác không được ạ?

linh quả không?


Ờ thì...
Trúng tên.
Ba tháng sau, cô thu hoạch đư6ợc một nhóc tiểu bá vương đánh không chết cùng một bầy yêu thú fan não tàn liều chết trung thành.

Lão Lão...
C5ậu thanh niên nào đó bị bầy thú luyện cho tàn tạ, khóc không ra nước mắt.

...
Cô lại cạn lời, quả nhiên trẻ con càng lớn càng không đáng yêu nữa.
Nói bậy, đó là vì ta muốn tốt cho con thôi.


Hôm qua người còn nói muốn nếm thử linh quả đặc biệt ở thành Tán Du mà.

năng lực phòng ngự mà tất cả những yêu thú khác đều không có, đó là nước lửa bất xâm.
Đợt tấn công siêu sóng âm của Khấp Linh thú vẫn đang tiếp diễn... làm chấn thương hai quần chúng đứng xem.

Tiểu bá vương, cố lên! Đừng coi thường giải nhất tổ Trúc Cơ!
Chúc Dao vỗ vai Tiểu Bạch một cái:
Phần thưởng vô địch đang đợi con!

Tiểu bá vương đen mặt:
Lão Lão... Không phải là người chỉ muốn
vô hương quả thôi đấy chứ?

Cuối cùng nó mới nhảy về bên cạnh chủ nhân của mình, nghiêng đầu:
Xi...

Tiểu bá vương:
...


À... Con đi chuẩn bị.
Tiểu bá vương buồn thiu xoay người đi.
Chúc Dao:
...


Lão Lão...
Đã nói là chỉ đánh quái thú thôi mà?

Ặc.
Hình như chơi hơi quá rồi.
Khụ khụ... Tiểu bá vương à!
Chúc Dao vỗ vai cậu ta một cái, hết sức nghiêm túc, tận tâm nói:
Con phải biết rằng đời người luôn có rất nhiều điều bất ngờ. Con phải học cách kiên
khí tương ứng, mọi người đều thích quả này hơn so với những linh quả có thuộc tính khác. Mặc dù linh khí không nhiều hơn bao nhiêu nhưng vẫn là thứ mà nhiều tu sĩ tranh nhau mua, khó kiếm được một quả.
Đáng tiếc cây vô hương quả này chỉ có thể trồng được ở thành Tán Du, cho dù cố tình chuyển đi nơi khác cũng không thể sống sót. Vì vậy loại quả này trở thành đặc sản địa phương.
thành sẽ vuốt lông khen thưởn9g, rồi xách tiểu bá vương sống dở chết dở về.
Cứ lặp đi lặp lại như thế...

Ừ.
Cuối cùng thì bộ lông của Tiểu Bát đã mọc xong, trong giờ cũng ra dáng một con phượng hoàng lắm, cậu ta đáp.
Khi nhảy đến trước mặt sư phụ thì con yêu thú không dám lên tiếng.

Chàng trai, đây là sự rèn luyện dành cho con!


Nhưng mà, nó... chỉ là Khấp Linh thủ cấp ba thôi.

Bọn họ bay thẳng một mạch về phía Nam, đi suốt một ngày mới tới thành Tán Du.
Thành Tán Du là nơi tán tu tập trung đông nhất, cũng là thành phố lớn nhất, vô cùng náo nhiệt. Nghe đồn thành chủ là một tôn giả Hóa Thần kỳ, cũng là tán tu duy nhất đạt đến Hóa Thần. Mặc dù tuổi thọ không còn
không bằng các môn phái nhưng cũng được đông đảo tán tu hâm mộ.
Chúc Dao cảm thấy xu hướng bình thường như gia nhập môn phái rồi trở thành thần tượng không ấn tượng, đi sâu vào lòng người bằng kiểu anh hùng áo vải này.
Sau khi bị rất nhiều yêu thú tàn phá, à không, là dốc lòng tập luyện cùng, kỹ năng thực chiến của tiểu bá vương đã tăng vọt, có thể dễ dàng ứng phó với yêu thú cấp năm. Mặc dù chưa chắc có thể đánh ngã nhưng ít ra
việc tự vệ đã hoàn toàn không thành vấn đề. Nhớ lúc cô Trúc Cơ đại viên mãn còn bị yêu thú cấp năm hành cho tơi bời, đó cũng là lý do của lần ngỏm đầu tiên.
Cảm nhận được ánh mắt oán giận của đồ đệ nào đó, ánh mắt chuyển động, cúi đầu, chụt! In một dấu lên môi đồ đệ.
Được rồi! Sư phụ dạy cực kỳ tốt!
cường, coi như đây là một thử thách. Giao Khấp Linh thú lại cho con đấy, cố gắng lên!
Cô tuyệt đối không phải nhàn rỗi sinh nông nổi muốn thưởng thức tiếng khóc của Khấp Linh thú đâu, tuyệt đối không phải!
Dứt lời Chúc Dao chạy nhanh như làn khói, ừ, trở về bày một trận pháp giảm thanh.

Ừ thì...
Những chuyện thế này thì nhớ kỹ để làm gì hả? Tiểu bá vương khôn khéo đáng yêu đi đâu mất rồi? Tại sao tên đồ đệ nào mình bồi dưỡng ra cuối cùng đều đáng ghét thế này chứ.

Ai!
Tiểu bá vương thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ:
Được rồi, đi thì đi. Con đi chuẩn bị đã...

Có thể thấy ngộ tính của tiểu bá vương rất mạnh, IQ cao, vượt xa có nhiều. Nghĩ thôi cũng thấy... tan nát cõi lòng!
Ài, quả nhiên hào quang của học sinh xuất sắc đã rời xa mình rồi.

Hů?


Phải đánh ngã con thú này thật ạ?

nhiều nhưng vì có ông ta trấn giữ nên những kẻ khác không dám tùy tiện động tới thành Tán Du. Lâu dần, thành này trở thành nơi tập trung tán tự động nhất.
Ở đây chỉ dựa vào thực lực để phân cao thấp chứ không nhìn xuất thân, tán tụ và đệ tử của danh môn các phái đều được đối xử bình đẳng. Đừng nói tà tu, ngay cả thể lực của các môn phái cũng không vươn được tới

Ta sai rồi được chưa?


Oa oa oa...

Đương nhiên lần này Chúc Dao tới thành Tán Du là vì loại quả này... à không, dĩ nhiên không phải là vì loại quả này.
Chỉ là một loại quả tất nhiên không thể làm nên danh tiếng của tòa thành tán tu đứng đầu. Điều thực sự khiến tu sĩ thích thú là, cứ mười năm nơi này lại tổ chức... hội thi giữa tán tu một lần.

Ai...

Tiếng khóc của Khấp Linh thú kéo dài suốt một ngày một đêm, khi Chúc Dao gặp lại tiểu bá vương, cậu ta đã ôm con thú màu trắng, đợi mình trong viện với vẻ mặt như muốn khóc.
Cậu thanh niên bán mình để làm con thú thôi khóc:
...
Có thể khi sư diệt tổ được không?
Một năm sau.

Đừng chần chừ nữa, đánh ngã con quái thú kia đi! Vì Trái đất, lên đi! Ultraman!

Ultraman là cái quái gì thế? Tiểu bá vương không thể làm gì khác, đành phải tiến lên hai bước, tung một chưởng về phía con thú nhỏ đang nhìn mình với đôi mắt long lanh ngập nước. Trong nháy mắt trên người con
nơi này.
Thành Tản Du không chỉ nổi tiếng vì điều ấy mà còn bởi vì trong thành có thể trồng được
vô hương quả
. Nghe nói quả này do linh khí hỗn độn hóa thành, bất kể linh căn gì ăn nó vào cũng có thể biến đổi thành linh

Oa, oa...
Tiếng khóc rung trời vang tận mây xanh.
Quả thực Khấp Linh thú không có lực công kích, nhưng đặc điểm duy nhất của nó là... khóc! Nó được coi là yêu thú nhạy cảm nhất trong các loại yêu thú, lạnh khóc, nóng khóc, đau đớn sẽ khóc, hơi chọc đến một cái
Chúc Dao ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng rút ra kết luận: Là do sự phụ dạy chưa tốt.
Cô yên lặng quay đầu oán giận nhìn bóng người áo trắng bên cạnh.

Ổ? Tiểu bá vương, đây là linh thú mà con mới thu nhận à? Phẩm vị không tồi nha!


Meo...

Để cân bằng lại cảm xúc, à không, vì hòa bình thế giới, Chúc Dao quyết định bắt đầu kế hoạch bồi dưỡng
tấm gương sáng
của mình.

Tới thành Tán Du?
Tiểu bá vương kinh ngạc, thu lại thanh kiếm trong tay, nghi hoặc hỏi:
Tại sao ạ?


Tiểu bá vương à!
Chúc Dao bắt đầu dẫn dắt từng bước:
Con đã tu hành rất lâu rồi, giờ đã đến lúc kiểm tra thành tích, có thể vận dụng những gì đã học hay không, thì phải xem chuyến đi này thế nào.

Khóe miệng Tiểu Bạch giật giật, khó chịu ra mặt:
Lão Lão, người có chắc là không phải vì người muốn ra ngoài chơi không đấy?

Sao cô lại có cảm giác bị đồ đệ mình dạy dỗ khinh thường nhỉ? Trong đầu còn hiện lên hai chữ
phế vật
nữa!
Địa vị phụ huynh đang bị đe dọa thì phải làm sao? Cấp cứu!
Tiểu bá vương:
...
Mình bị lừa rồi! Chắc chắn là thế!
Cậu ta quay đầu nhìn cái thứ khóc đến mức biến thành màu đỏ kia.

Còn phải chuẩn bị gì nữa?
Chúc Dao hỏi theo phản xạ.
Tiểu bá vương dừng bước, nhìn cô với vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép:
Lão Lão... Người có biết thành Tán Du ở đâu không? Biết ở đó một đêm cần tốn bao nhiêu linh thạch không? Biết bao nhiêu tiền một cân

Ngoan!
Chúc Dao xoa đầu nó một cái.
Sau đó nó lại nhảy tới trước mặt Tiểu Bát gọi:
Chủ thượng...


Ặc... Tiểu bá vương, sao con có thể nói ta như thế hả? Ta là người ham chơi như vậy sao?


Vâng!


Con đừng có khinh địch!


...
Đây không phải vấn đề có khinh địch hay không, mà con linh thủ này hoàn toàn không có tính công kích, người hiểu không?

Không đánh mi nữa mà.


Oa oa oa oa...


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.