Chương 308: Chạy đi tiểu bá vương



Ngọc đạo hữu, chuyện này có liên quan đến vận mệnh tương lai của tất cả tán tu, thực không dám giấu, ta đã chuẩn bị chu toàn hết c8ả rồi. Tuyển thủ Luyện Khí và Kim Đan tham dự ta cũng tìm được rồi,

trước mắt chỉ thiếu mỗi Trúc Cơ thôi.
Hóa Lâm mang vẻ3 mặt nặng nề, thở dài một tiếng:
Ta tự biết tuổi thọ của ta không còn nhiều, lão hủ chết không có gì tiếc nuối, chỉ là không cam 9tâm tán tu mãi mãi xếp dưới người khác.

Cô vừa dứt lời, túi trữ đồ bên hông đã vang lên tiếng gõ.

Sư phụ, yêu huynh, chụt chụt!

Cái thể loại so sánh gì đây trời?

Lão Lão ơi, con đã tích cốc
rồi.
Không cần đi ị.

Sao? Vẫn còn đệ tử tham gia thi đấu chưa tới à?
Chúc Dao hỏi một câu.
Vẻ mặt Hóa Lâm cứng ngắc:
Đó không phải đệ tử tỷ thí.


Hình như tên là... Dạ Kình Thương.

Chán, là thằng nhóc đấy thật à. Xem ra cậu ta đã sáng tạo ra công pháp mới rồi, lên Kim Đan nhanh như thế, tốc độ tu luyện này quả nhiên là nam chính.
Chúc Dao không nói gì nữa, quay người ra khỏi phòng.
Tiểu bá vương lần này thật sự đã suy nghĩ rất nghiêm túc, nghĩ suốt cả ba ngày trời không ra khỏi cửa. Chúc Dao đã định thu dọn đồ đạc về quê rồi, thì cậu ta lại đột nhiên mở cửa phòng cô, quét đi không khí sầu

Ở đây!
Gã béo rút ra một vật từ trong túi trữ đồ đeo bên hông, đó là một miếng ngọc như ý chạm khắc đủ loại bảo thạch, hoa lệ có phần khoa trương. Rõ ràng là gu thẩm mỹ của mấy gã giàu xổi.

Chính là cái này?!
Mắt Hóa Lâm trợn trừng trừng thể hiện sự ghét bỏ.

Nghe nói phong chủ Phù Linh Phong, còn có ý gả đệ tử chân truyền cho hắn nữa kìa.


Đệ tử của Phù Linh Phong, không phải là Khúc Nghệ sư muội năm đó ư?
.

Vì sao người không đồng ý với ông ta?

Chúc Dao quay đầu nhìn tiểu bá vương, khẽ cười nói:
Câu này không phải nên hỏi con à? Người tham gia là con, đâu phải ta?


Ta biết ngay là hai vị kiểu gì cũng tới mà.
Ông ta lộ vẻ cảm động, mở miệng là lại bắt đầu dáng vẻ lãnh đạo ca ngợi công đức, Chúc Dao lập tức chặn miệng lão lắm mồm này.

Chúng ta hãy mau chóng đến phái Húc Nghiêu thôi.


Hả?!


Ấy... Ý ta là có qua có lại mà! Hôm qua ông cũng tặng đồ cho ta, ta chỉ đáp lễ thôi.

Cậu ta chần chừ giây lát:
Nhưng mà... người là sư phụ của con.
Loại chuyện này trước giờ không phải nên do sư phụ quyết định sao? Cho nên Hóa Lâm ban nãy mới hỏi ý kiến của Lão Lão.

Chuyện lớn như vậy đương nhiên phải hỏi người trong cuộc rồi.
Cô là người rất coi trọng nhân quyền đấy. Chúc Dao kéo cậu ta ngồi xuống, nghiêm túc nói:
Vậy con nói cho Lão Lão biết... con thật sự đã sẵn sàng
Chúc Dao hơi do dự, suy nghĩ của Hóa Lâm là tốt, cũng là một lòng nghĩ cho tán tu6. Chỉ nhìn thành Tán Du này cũng đủ biết, ông ta thực sự có suy nghĩ khiển sự nghiệp của tán tu phát triển rực rỡ. Đối với ông già5 có
một bầu nhiệt huyết làm chuyện công ích này, cô thật sự không cách nào từ chối. Chỉ đáng tiếc nơi cử hành tỷ thí môn phái ở đâu không ở lại cứ nhất định phải ở phái Học Nghiêu.
Ấy, quả nhiên càng lớn càng không dễ thương nữa rồi.
Lúc họ đặt chân đến viện Tụ Hiền, Hóa Lâm đương nhiên vui đến phát điên, từ xa đã núng na núng nính chạy ra đón.
không phải phế linh căn.


Vậy thì còn đợi gì nữa?
Chúc Dao kéo cậu ta đi ra bên ngoài:
Mau đi thông báo cho Hóa Lâm, không chừng ông ta còn phát cho chút phí ra sân đấy.
Tốt xấu gì cũng là tu sĩ ngôi sao vừa mới đoạt được chức quán
Trạch nam, trạch nữ: chỉ những người sống khép kín, sống hướng nội, thích ở trong nhà, không thích tham gia các hoạt động ngoài trời.
Tiểu Bá Vương: (@_@)-
Ấy, sao cô lại dùng chữ mùi vị?

Nếu con đã hiểu rồi, vậy thì suy nghĩ cho thật kỹ, bất kể quyết định như thế nào thì Lão Lão đều sẽ tôn trọng chọn lựa của con.
Chúc Dao làm động tác giơ ngón tay cái tán thưởng, nghĩ một chút lại nói tiếp:
Nhưng

Kiểu của con gọi là hội chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương.


Hả?
Tiểu Bạch khó hiểu.
Ví dụ và hạt dẻ đồng âm.
Khóe miệng Chúc Dao co giật, ẩn cái đầu chim của Tiểu Bát về chỗ cũ.
Nhưng cô thật sự không muốn mất mặt!

Sư phụ, sư phụ, mau chóng lên tiếng xin hồi đáp.
Chúc Dao lập tức truyền âm tìm ngoại ứng.

Khương Thành, gọi tất cả đệ tử tham gia thi đấu ra đây, lập tức xuất phát.


Vâng!
Đệ tử Kim Đạn bên cạnh gật đầu, dẫn theo ông chủ béo kia đi thẳng.
không biết bọn họ là vận động viên tham gia tranh tài cũng khó.

Nghe nói phái Húc Nghiêu xuất hiện một tu sĩ Kim Đan ngũ linh căn đấy!

muộn bao trùm toàn thân mấy ngày nay, dáng vẻ tinh thần sảng khoái. Tựa như mây mù tan đi, để lộ ra mặt trời ấm áp.

Lão Lão, con muốn tham dự lần tỷ thí này, dưới danh nghĩa của thành Tán Du.


Nói.


Xin một phương tiện giao thông có thể chở được nhiều người, loại không phô trương có nội hàm ấy, tốt nhất là phẩm cấp cao tí.
Nghĩ ngợi giây lát, lại bổ sung thêm một câu:
Trừ viên gạch ra!

đó đã trở thành một thói quen. Nếu không con đã sớm nhận ra được trái tim muội ấy thuộc về Dạ sư đệ.
Mắt cậu ta sáng lên, chưa chan sự ngưỡng mộ:
Nhưng Dạ sư đệ thật đáng kinh ngạc, không ngờ nhanh như vậy
đệ ấy đã bước vào giai đoạn Kim Đan rồi.

Hóa Lâm sụt sịt:
Đạo hữu yên tâm, đợi sau khi môn phái tỷ thí kết thúc, ta nhất định sẽ hai tay dâng trả vật này.


Không cần đâu.
Chúc Dao không để tâm xua xua tay:
Nhà ta nhiều lắm.


Vậy... vẫn còn hận bọn Khúc Giang đuổi con ra khỏi núi?


Đương nhiên không phải!
Cậu ta lắc đầu thật mạnh, những chuyện ấy cậu ta nghĩ thông từ lâu rồi:
Con cũng không nói rõ được.
Chỉ là cậu ta không muốn quay về nơi đó mà thôi.

Đảm bảo đấy, an toàn đáng tin không tác dụng phụ.

Tiểu bá vương quay lưng đi thẳng.

Được rồi, tin con vậy.
Xem ra tiểu bá vương thật sự không thích Khúc Nghệ, đột nhiên thấy vô vị quá:
Hay là chúng ta vẫn đi cướp hôn cái đi?


Ta giúp con bày kế, bảo đảm sẽ không bị đánh chết.


Quà đáp lễ đống linh thạch hôm qua.

Hóa Lâm lúc này mới tỉ mỉ đánh giá đồ vật trên tay, vừa nhìn đã lập tức hít vào một hơi lạnh:
Pháp khí cấp... mười... mười... mười mười.

Vậy thì là gì? Chúc Dao còn chưa kịp hỏi, chỉ thấy đầu bên kia con đường, có một gã béo lấm lem bùn đất đang chạy tới, vừa chạy vừa thở hồng hộc:
Tới... tới... tới rồi lão tổ, tại hạ tới rồi.


Ừm.
Hóa Lâm gật đầu:
Đồ đâu?


Đây là danh từ cực kỳ chuyên ngành.
Chúc Dao nghĩ ngợi:
Lấy ví dụ thì là...


Cái gì? Hạt dẻ…!
Tên ăn vặt như mỏ khoét Tiểu Bát đang gật gù trên vai lập tức tỉnh táo:
Ở đâu ở đâu?


Không cần đâu ạ!
Tiểu bá vương lập tức đứng dậy, khóe miệng giật giật:
Con đã hiểu rồi.


...
Thật đáng tiếc, vốn dĩ còn đang định lấy cái
hạt dẻ
mùi vị thanh đạm chút!

Chắc chắn?


Chắc chắn!
Cậu ta gật đầu thật mạnh, thở dài một tiếng:
Thực ra giờ nghĩ kỹ lại, ban đầu lòng con chưa chắc đã thích Khúc sư muội, phần nhiều chăm sóc muội ấy như muội muội mà thôi, chỉ là từ nhỏ đến lớn, điều

Quyết định rồi, không thay đổi?


Vâng.
Cậu ta mỉm cười, tựa như lại quay về năm năm trước, dáng vẻ thiếu niên rực rỡ như ánh nắng mặt trời:
Con là tán tu, bất kể có đoạt được thứ hạng gì hay không, con chỉ muốn chứng minh, ngũ linh căn

Tôi cũng nghe nói, Dạ sư thúc giỏi nhất là thuật luyện đan, trước mắt đã là luyện đan sư cấp năm rồi.


Quá phi lý, ngũ linh căn sao có thể lợi hại như vậy?


Nói chính xác là pháp khí cực phẩm cấp mười.
Đồ của sư phụ, bảo đảm chất lượng.
Hóa Lâm run tay, suýt nữa làm rớt xuống dưới. Cấp mười, còn là cực phẩm nữa chứ. Ông ta lớn... đã từng này tuổi đầu rồi, cũng từng gặp pháp khí cấp mười, nhưng mà pháp khí cấp mười cực phẩm?

Đúng vậy, anh hùng đi với mỹ nhân! Tôi cũng muốn làm bạn với người như vậy, vừa hay có thể kiếm được ly rượu mừng mà uống.


Ha ha ha ha...


Ta hiểu rồi, chuyện này ta cũng có thể hiểu được.
Chúc Dao tỏ vẻ cao thâm dò gật đầu.

...
Bản thân cậu ta còn không rõ, rốt cuộc Lão Lão đã hiểu gì chứ?
Chúc Dao vô thức gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm ngâm giây lát mới nói:
Chuyện này ta phải cân nhắc thêm đã, hiện giờ chưa thể trả lời ông được.

Dáng vẻ tràn đầy nhiệt tình của Hóa Lâm phút chốc xụi hẳn xuống, ánh mắt nhìn cô hơi thất vọng tiếc nuối, cười khổ gật gật đầu:
Được! Ba ngày sau, ta sẽ cùng đệ tử xuất phát ở viện Tụ Hiền trong thành, Hóa mỗ
Hóa Lâm ngẩn ra, nhìn sắc trời, thực sự không còn sớm nữa, lúc này mới rụt lưỡi lại, quay sang hỏi tu sĩ Kim Đan bên cạnh:
Ngô gia vẫn chưa tới à?

Tu sĩ kia sắc mặt trắng bệch, khom lưng đáp:
Bẩm lão tổ, ông... ông chủ Ngô đã đồng ý giờ này đem tới, chắc cũng sắp... sắp rồi.

Không ngờ cậu ta lại bật cười, trên mặt đừng nói là đau khổ thất vọng, đến một chút tiếc nuối cũng chẳng có, cậu ta lắc đầu:
Lão Lão... con đã nghĩ thoáng về chuyện này từ năm năm trước rồi ạ.


Thật sự không đau lòng, không buồn bã, không thất vọng?
Chúc Dao mang vẻ mặt hoài nghi:
Yên tâm đi tiểu bá vương, bất kể con muốn giã chết tình địch, hay là phun nước khoáng vào mặt chúng nó, ta đều sẽ... cổ
Chúc Dao móc nó ra, phát hiện đây là một chiếc thuyền màu ngọc bích, cô liền quăng thẳng nó cho Hóa Lâm.

Ngọc đạo hữu, đây là...
Hóa Lâm đờ đẫn.
Đợi đã!
Khóe miệng Chúc Dao co giật:
Này, đạo hữu, không phải chúng ta sẽ ngồi trên cái pháp khí này đi đến phái Húc Nghiêu chứ?
Đánh chết cũng không ngồi OK? Mất mặt quá rồi!

Sao, sợ thua?

Cậu nhóc lắc lắc đầu, đầu mày nhíu chặt, dáng vẻ đắn đo.
Gã béo cười hì hì, xuống nước nịnh nọt:
Lão tổ, đây là pháp khí cấp tám mà bao nhiêu năm trong đời Ngô mỗ mới thấy duy nhất một lần. Không còn cái nào khác nữa đâu!
.
Hóa Lâm dáng vẻ đắn đo nhìn chằm chằm miếng ngọc như ý một hồi, cuối cùng đành cắn răng, không thể không thỏa hiệp:
Thôi đành, đến giờ cũng không có cách nào khác cả.


...
Pháp khí cấp tảm còn phải tìm nhà tài trợ!
Ông sống cũng thất bại quá rồi!


Không còn cách nào..
Ông ta lắc lắc đầu:
Cũng không thể để đám tán tu phận ai người nấy bay qua được. Con giao long kia của ta cũng đủ uy phong, tiếc là trạng thái gần đây không ổn lắm, nếu như lúc đến nơi xảy
quay lại phái Húc Nghiêu rồi à?
Lấy danh nghĩa là tán tu.
Tiểu Bá Vương ngây người, chầm chậm cúi đầu xuống, tay đặt bên người thả lỏng rồi lại nắm chặt không biết bao nhiêu lần, mới nói:
Con cũng không biết...

Chúc Dao ngưng bước, ngũ linh căn? Không phải là bạn học Dạ Kình Thương đó sao?

Ngũ linh căn lên được bậc Kim Đan, không phải chứ? Trước giờ ngũ linh căn không phải đến Trúc Cơ còn gian nan à?

nhất. Thành Tán Du nằm ở vị trí tương đối trung tâm trong giới tu chân, những đệ tử môn phái này chắc trên đường tham gia môn phái tỷ thí, đi qua đây dừng chân nghỉ ngơi, hoặc bổ sung một ít vật tư.
Trên đường đi, Chúc Dao và tiểu bá vương đã gặp mấy tốp người. So với đám tán tụ nhàn rỗi, những đệ tử mặc đồng phục này hiển nhiên càng thêm phần phấn chấn. Còn liên tục thảo luận chuyện thi đấu, muốn
vũ cho con.


.
Không phải giúp con à?
Con thật sự không sao!

mà, ta hy vọng quyết định của con là kết quả của sự đắn đo suy nghĩ kỹ lưỡng, chứ không phải chỉ là tùy tiện nói ra miệng.

Tiểu bá vương lập tức giật mình.
nguyện đợi tin tốt từ Ngọc đạo hữu.
Nói xong còn lưu luyến không nỡ rời quay đầu nhìn tiểu bá vương ở bên cạnh một cái, môi khẽ động, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì hết, cứ thế cáo từ ra về.
Cho đến tận khi không nhìn thấy bóng dáng của đối phương đâu nữa, sau lưng Chúc Dao mới vang lên tiếng hỏi đầy nghi hoặc.
quân.
Thành Tán Du hôm nay vô cùng náo nhiệt, phố xá khắp nơi toàn người là người. Mà phần lớn đều kết thành đoàn, nhưng những tu sĩ này không phải đều là tán tu, mà có cả đệ tử các môn phái mặc đồng phục thống
Tích cốc: xuất phát từ thuật dưỡng sinh trong Đạo giáo, không ăn ngũ cốc, hít gió uống sương mà sống.

Ấy...
Được rồi, cô quên mất tu sĩ đều không
tự do
cho lắm:
Hay là, ta lấy ví dụ khác cho con nhé.

Hóa Lâm cũng đắn đo dữ lắm, ông ta ngó nghiêng tứ phía, thấp giọng nói:
Ngọc đạo hữu, đạo hữu hiểu mà, tán tu chúng ta trước giờ... không có của nả gì mấy. Ta lại chỉ giỏi chế bùa chú, không biết luyện khí. Đây là
pháp khí cao cấp nhất mà ta có thể tìm được rồi.
Vẻ mặt ông ta chua xót, vì để ra quân có tí tiếng tăm, ông ta dễ dàng chắc:
Cho dù chỉ là một món này, cũng là người ta hữu nghị cho thuê tạm đấy.

Người phía trước chầm chậm đi xa, không bao lâu sau đã không còn nghe thấy tiếng nữa. Chúc Dao không khỏi quay sang nhìn tiểu bá vương ở bên cạnh.

Có buồn không?
Đây cho mượn vai này.

Còn không phải ư, ngươi nói chỉ tốn có hai mươi năm thôi.


Vậy chẳng phải còn nhanh hơn cả đơn linh căn à? Là ai là ai?

ra chuyện, tán tu ở trước mặt các phái, sẽ càng thêm...

Chúc Dao:
...

Tiểu bá vương ngẩn ra, hỏi ngược lại:
Gì ạ?


Khúc Nghệ..
Chúc Dao nhắc nhở, thanh mai sắp kết hôn rồi, tân lang chẳng phải nhóc.

Ý nghĩa của hội chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương là gì? Chính là sau khi bị thương, tuy rằng đã được chữa trị, nhưng vẫn sẽ vô thức bảo vệ chỗ bị thương.


...
Ý Lão Lão muốn nói là trong lòng cậu vẫn có khúc mắc à?
Ông vì cái sự nghiệp tán tu này, cũng tính là hao mòn tâm sức.
Cô ngẩng đầu thấy miếng ngọc như ý kia vẫn đang phát quang phát nhiệt...

Ngọc đạo hữu.
Vành mắt Hóa Lâm đỏ lên, muốn khóc quá sao giờ?

Ấy...
Ông già khú thế rồi, có thể đừng cảm tính như vậy không. Lau nước mũi đi giùm cái!
Quà đáp lễ này quý giá quá! Cảm giác như đang nằm mơ vậy. Tuy biết cô là tôn giả Hóa Thần hậu kỳ, chắc chắn có không ít đồ tốt, nhưng không ngờ cô lại hào sảng phóng khoáng đến mức này, có thể tùy tiện cho
người ta một pháp khí cực phẩm cấp mười.

Tiểu bá vương à!
Chúc Dao xoa xoa đầu cậu ta:
Ta biết, tuy rằng con đã buông xuống chuyện năm đó, nhưng đáy lòng vẫn lưu lại sẹo. Tuy nhiên, con không thể cả đời không gặp người phái Húc Nghiêu được đúng
không?
Không thể phát triển theo hướng trạch nam được nha:
Cái này dễ so sánh này, con không cẩn thận bị rơi vào bệ xí một lần, nhưng cho dù ám ảnh tâm lý của con đối với nhà xí có lớn đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nhịn cả đời không đi ị được.

Nói rồi, đón lấy miếng ngọc như ý, vung tay liệng lên không trung, niệm một câu ngự kiểm quyết, ngay lập tức ngọc như ý biển lớn mấy trăm lần, càng thêm châu quang bảo khí, lấp lánh phát sáng, Chúc Dao cảm
thấy chói đến sắp mù rồi.

Lão...
Chợt nhớ ra vụ xưng hô lần trước, trong đầu ông ta hiện ra cả một vựa từ, muội, tỷ, hữu, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại ở:
Đạo hữu à!
q

...
Lão đạo hữu là cái mẹ gì? Sao có cảm giác như đang gọi bọn đạo sĩ lừa đảo thế!
Hóa Lâm chùi mũi thật mạnh, trong lòng tê dại, tay cầm pháp khí cảm giác nặng tựa nghìn cân, đây chính là tình bạn giữa ông ta và Ngọc đạo hữu!

Một lúc sau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.