Chương 309: Chứng nhận bạn tốt do hóa lâm gửi tới
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2284 chữ
- 2022-02-04 04:37:14
Chẳng qua là mấy năm gần đây, bởi vì chuyện của Thiên Tề Phong, các phái đều cảm thấy bất mãn với phái Húc Nghiêu. Tuy rằng trong phái có8 thêm năm vị tu sĩ Nguyễn Anh, thực lực đã tăng lên nhiều, nhưng lại
càng khiến người khác muốn chiếm được Thiên Tề Phong hơn. D3ù sao kiểu gì cũng có người muốn chiếm đoạt bảo vật bên trong.
Điều này khiến chưởng môn Khúc Giang cảm thấy ông ta thật sự là r9ất mệt mỏi. Ngay mấy hôm trước khi cuộc thi giữa các môn phái diễn ra, thậm chí trên núi còn xuất hiện hơi thở của tà tu. Cũng không biế6t bọn
Cơ mà bạn tốt giúp ông ta nhiều như vậy, bản thân ngồi, cô lại phải đứng, dù sao vẫn cảm thấy hơi vô lương tâm.
Vì vậy, ông ta lại đứng lên...
Thế nhưng bạn tốt nói, chuyện về tu vi của cô phải giữ bí mật.
đạo hữu đúng là may mắn ba đời của ta.
Ngô Phù thì không đồng ý, cho là ông ta chỉ vì bảo vệ cô mới nói như vậy:
Sao ta lại không biết Ngọc sư muội còn có thể thuần hóa yêu thú nhỉ?
Ta cũng rất bất ngờ, phái Húc Nghiêu thế mà lại bỏ qua một viên minh châu sáng giá như vậy.
Hóa Lâm nhìn hắn ta đẩy giễu cợt, ở ngay trước mặt mẳng ông ta có mắt không tròng.
Ông ta lại ngồi xuống...
Lặp đi lặp lại như vậy bảy tám lần.
Một đám Hóa Thần: Tên thần kinh.
đến vị trí cao nhất - đặc biệt sắp xếp cho các bậc bề trên, ở đó đã có năm vị tôn giả Hóa Thần đang ngồi rồi.
Hóa Lâm đặt mông ngồi trên chiếc ghế vừa được xếp vào, vô thức nhìn về phía Chúc Dao.
Ơ, không đúng nha, chỉ có một cái ghế, còn bạn tốt của ông ta thì phải làm sao bây giờ?
Mắt Hóa Lâm sáng lên:
Pháp kỹ! Có phải là đạo hữu đang nhắc đến kỹ năng đặc biệt mà pháp khí thượng hạng từ cấp bảy trở lên đều sẽ có đúng không. Chẳng lẽ pháp kỹ của chiếc tiền thuyền này là...
Xuyên qua không gian.
Xuyên qua không gian tới thẳng đích đến, cơ mà thời gian niệm chú có hơi lâu, hơn nữa cần hai mươi tư tiếng đồng hồ để hồi phục, một ngày chỉ có thể dùng một lần.
Hóa Lâm không kiềm chế được mà hít hà, không ngờ lại là xuyên qua không gian! Đây chính là kỹ năng chỉ có tu sĩ Hóa Thân mới có thể dùng, pháp khí này lại sử dụng được, làm sao bây giờ? Ông ta thật sự rất muốn
Ngay cả mặt mũi Ngô Phù tôn giả cũng sa sầm lại.
Hóa Lâm mặc kệ những chuyện này, trên đường Chúc Dao đã sớm kể cho ông ta nghe chuyện về phái Húc Nghiêu rồi. Đối với Hóa Lâm mà nói, phái Húc Nghiêu đã ruồng bỏ một vị tôn giả Hóa Thân hậu kỳ, rồi vị đó
lại được ông ta nhặt về, đây vốn chẳng phải chuyện xấu, mà ngược lại là chuyện vô cùng tốt. Ông ta còn hận không thể cảm ơn mười tám đời tổ tông của phái Húc Nghiêu. Vì thế ông ta nghênh ngang dẫn cô cùng đi
Nhưng mấy tiếng sau đó, những kẻ danh môn chính phái cao ngạo vênh váo này rốt cuộc cũng nếm phải mùi vị của sự bẽ mặt.
Phần thi đấu của nhóm các đệ tử Luyện Khí kết thúc đầu tiên, người chiến thắng cuối cùng không phải đệ tử của bất kỳ môn phái nào mà lại là một đệ tử tứ linh căn tu vi Luyện Khí đại viên mãn mà Hóa Lâm dẫn đến.
Nếu như nói đây chỉ là may mắn thì thi đấu của giai đoạn Trúc Cơ kể tiếp càng khiến họ bất ngờ. Hai người cuối cùng, một đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ đơn linh căn hộ Thổ, lại bị một tên tu sĩ ngũ linh căn đánh bại. Đòn
Trí Viễn?
Khúc Giang lúc này mới nhìn thấy tiểu bá vương phía sau cô, mắt lập tức sáng ngời, tựa hồ còn hơi kích động:
Con... con đã Trúc Cơ rồi!
Chưởng môn.
Tiểu Bá Vương hành lễ với ông ta.
Tốt lắm!
Khúc Giang hài lòng quan sát tiểu bá vương từ trên xuống dưới, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, không ngờ cậu ta đã thành công bước vào giai đoạn Trúc Cơ rồi, hơn nữa còn đã lên tới giai đoạn Trúc Cơ trung kỳ,
chúng trà trộn vào đây kiểu gì, mà trận pháp của Thiên Tề Phong lại mất đi toàn bộ hiệu lực. Trận pháp hiện tại mặc dù đượ5c một vị tôn giả Hóa Thần tự mình bố trí, nhưng hiệu quả đương nhiên không bằng với trước
kia, chắc chắn sẽ bỏ sót vài chỗ. Cho dù đã được sửa lại mấy lần rồi, nhưng vẫn không bằng trước đây!
Tuy cuộc thi giữa các môn phái lần này trông có vẻ vẫn giống với trước kia nhưng ai cũng biết mục đích các phái đến Húc Nghiêu căn bản không nằm ở trận đấu mà nằm ở chỗ Thiên Tề Phong. Ông ta không thể
Chúc Dao rốt cuộc không nhịn được, truyền âm hỏi:
Cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống, đạo hữu có vấn đề gì không?
Hóa Lâm dừng lại, phân vân, vẻ mặt xoắn xuýt trả lời:
Đạo hữu... Hay là đạo hữu ngồi lên người ta cũng được?
Cút!
Già rồi mà không biết xấu hổ, lại còn định sờ mó bà đây nữa à!
Thế nhưng cứ để đạo hữu đứng như vậy, trong lòng ta áy náy lắm! Nếu không...
Câm miệng!
!
cuối cùng ông ta cũng có thể an tâm được rồi.
Khúc Giang gọi đệ tử đến, sắp xếp cho các tán tu tham gia tiến vào trận đấu xong rồi mới dẫn Hóa Lâm và Chúc Dao đi lên đài cao, nơi dành riêng cho các bậc bề trên đến quan sát.
Chúc Dao xuất hiện khiến cho hoàn cảnh trở nên lúng túng một cách quỷ dị, đặc biệt là mấy vị trưởng lão phái Húc Nghiêu, sắc mặt họ đều sa sầm xuống. Nói chung là ngoại trừ Khúc Giang, thật sự là chẳng ai muốn
không toàn tâm ứng phó đề phòng, chỉ sợ sơ sẩy một cái là mất đi Thiên Tề Phong.
Trong khoảng thời gian này ông ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ, còn không bằng khoảng thời gian có Chúc sư thúc ở đây đâu!
Khúc Giang thở dài một cái đầy sầu não, cũng không biết tiểu sư thúc đang làm gì?
Ông ta đáp linh thuyền xuống sân rộng, biển nó nhỏ lại cỡ lòng bàn tay rồi mới dẫn các đệ tử đi về phía Khúc Giang đang ra đón.
Khúc Giang trước tiên hành lễ với Hóa Lâm:
Không biết tôn giả đến phái Húc Nghiêu ta có việc gì không?
Hóa Lâm vuốt râu, cười nói:
Hôm nay là thời gian diễn ra thi đấu giữa các môn phái, bản tôn đương nhiên là mang đệ tử tới tham gia thi đấu.
Chỉ thấy bầu trời vốn quang đãng đột nhiên thay đổi, một linh thuyền cực lớn lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người. Thân thuyền màu xanh biếc, phía trên còn có ánh sáng lấp lánh bao quanh, thân thuyền được
bao phủ bởi bức tường mây, linh khí tỏa ra bốn phía, cư nhiên lại là pháp khí cấp mười. Mà đứng trên đầu thuyền có hai người, một già một trẻ. Nam thì là tu vi Hóa Thần, nữ thì là tu vi Kim Đan đại viên mãn.
Nhất thời tất cả mọi người đều bị sự xuất hiện đầy khí phách này làm cho kinh hãi, ngay cả đệ tử đang trong trận thi đấu cũng phải ngẩng đầu nhìn về phía chiếc linh thuyền kia.
O? Ảo giác à? Sao ông ta hình như thấy tiểu sư thúc đang bay tới đây nhỉ?
A a a a a! Đúng là tiểu sư thúc thật kìa.
Hóa Lâm Tôn giả thành Tán Du đến!
Một âm thanh thông báo vang dội truyền tới, khiến mọi người trên khán đài sợ tới ngây người.
Hóa Lâm tận lực duy trì uy nghiêm Hóa Thần của bản thân, kỳ thật trong bụng đã sớm mừng rỡ, không chờ được mà truyền âm cho Chúc Dao:
Đạo hữu, chuyện gì vừa xảy ra vậy, vì sao vừa mới đi mà nháy mắt đã tới
phải Húc Nghiêu? Tốc độ như vậy nhanh quá nhỉ?
Chúc Dao nháy mắt với ông ta:
Pháp kỹ.
Họ Ngô đơ mặt ra, không thể không nhịn xuống cơn giận trong lòng, quay đầu lại tiếp tục xem thi đấu, hừ lạnh một tiếng nói:
Để ta xem, viên minh châu sáng giá của thành Tán Du này sáng đến mức nào?
Riêng
Hóa Lâm thì hắn ta còn nể vài phần, thế nhưng đây là cuộc thi đấu của Nguyễn Anh trở xuống, mấy tên tán tu linh căn tạp nham này mà cũng đòi tới tham gia, thật đúng là không biết trời cao đất rộng là gì
Những tu sĩ khác đang ngồi đây kỳ thật cũng nghĩ như vậy, cho rằng Hóa Lâm chỉ muốn đến để ra vẻ ta đây mà thôi, thậm chí còn có thể là đến vì Thiên Tề Phong, còn những đệ tử kia cũng chẳng đáng ngại gì cả.
Tán tu cũng muốn tham gia thi đấu ư?!
Khúc Giang kinh hãi.
Sao nào? Không được ư?
Hóa Lâm nhíu mày.
Đương nhiên không phải!
Khúc Giang lập tức liền khôi phục lại:
Đại hội thi đấu giữa các môn phái chỉ để các phái trao đổi học tập, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Tôn giả nếu muốn tham gia, phái Húc Nghiêu đương
nhảy cẫng lên!
Khúc Giang phái Húc Nghiêu, cung kính nghênh đón Hóa Lâm tôn giả.
Khúc Giang đứng ở phía trước chỗ xem trận đấu không xa, cao giọng chào hỏi.
Hóa Lâm bấy giờ mới kiềm chế niềm vui sướng muốn nhảy nhót xuống đáy lòng, ừ, ông ta là tôn giả Hóa Thẩn cao quý uy nghiêm, khi nào về thì nhảy nhót sau vậy.
Ngô Phù tôn giả, người già rồi nên mắt mũi cũng kém ư?
Chúc Dao còn chưa mở miệng, Hóa Lâm đã nóng nảy, trừng mắt nhìn Ngô Phù, cười lạnh nói:
Ai bảo ngươi Ngọc đạo hữu là đệ tử dưới trướng của ta hả?
Ngô Phù sửng sốt:
Cô ta không phải sao?
Vậy ngươi mang đi rêu rao khắp nơi như thế để làm gì vậy?
Đương nhiên không phải.
Vẻ mặt Hóa Lâm kiêu ngạo nói:
Ngọc đạo hữu, tư dung hơn người, còn có tài năng thuần hóa yêu thú hiếm thấy, Hóa mỗ đều cảm thấy không sánh bằng, có thể trở thành bạn bè với Ngọc
nhiên là hoan nghênh, đây là những đệ tử tham gia lần này ư?
Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua mười mấy người sau lưng Hóa Lâm, ánh mắt dừng ở trên người Chúc Dao.
Tiểu... Chúc đạo hữu, đã lâu không gặp.
Lời nói ra đến cửa miệng thì ông ta sửa lại:
Người cũng tới tham gia thi đấu sao?
Không.
Chúc Dao lắc đầu:
Ta chỉ đến xem thôi, người tham gia thi đấu chính là tiểu bá vương.
Ông ta cuối cùng cũng ngồi nghiêm túc, khoanh tay khoanh chân ngồi ở trên ghế, nào thấy áy náy gì đâu.
Chúc sư muội, đã lâu không gặp, không ngờ muội lại về dưới trướng của Hóa Lâm tôn giả nhanh như thế.
Ngô Phù tôn giả đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt hiền lành nhìn về phía Chúc Dao. Chỉ là ẩn ý trong câu nói cũng
chẳng phải dạng vừa, rõ ràng đang nói cô phản bội sư môn.
Ông ta lại lập tức đứng dậy.
Nếu không thì để cho cô ấy ngồi? Cơ mà bạn tốt hiện đang che giấu tu vi, ông ta mà nhường thì chẳng phải sẽ bị bại lộ ư?
Ông ta lại đành phải ngồi xuống.
đã gặp lại vị sư thúc cũ chỉ mới đi có năm năm này.
Chuyện năm năm trước cô rời khỏi Thiên Tề Phong, các môn phái khác đều đã nghe phong phanh được chút ít tin tức. Nhưng phái Húc Nghiêu không thừa nhận, các phái khác cũng đành chịu. Hơn nữa, hồi trước lúc cô Kết Đan, còn đặc biệt mở tiệc giới thiệu cô vì thế mà đa phần các tu sĩ Nguyễn Anh đều nhận ra cô.
Bây giờ cô quang minh chính đại đến cuộc thi đấu cùng Hóa Lâm, mọi chuyện đã rõ cả rồi. Các phái tuy mặt ngoài không nói lời nào nhưng cũng đều ngầm hiểu và khinh bỉ hành vi ăn cháo đá bát này.
phòng thủ tường đất được mệnh danh là có lực phòng ngự mạnh nhất kia đã bị cắt nạt giống như đậu hũ dưới linh kiếm của đối phương. Bất kể tốc độ, thuật pháp, hay là sức mạnh, căn bản không chiếm được một
chút ưu thế nào. Hơn nữa tu vi của đối phương vẫn còn kém hơn một chút, mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.
Đệ tử có thể chất cường tráng như vậy rất hiếm thấy, chẳng lẽ là thể tu?
Nhưng thuật pháp của cậu ta cũng rất nhanh, chắc không phải là thể tu đâu.
Không ngờ còn có nhân tài thể pháp song tu, mặc dù chỉ là ngũ linh căn, nhưng vẫn được coi là một nhân tài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.