Chương 313: Viên đá mắc chứng hoang tưởng bị hại



Vậy hành động ban nãy của Đậu Đậu là để...?



Nó là nội đan của Bạch Nguyên.


Ngọc Ngôn trầm giọng trả lời:
Nguồn của V8ong Xuyên là nước Vong Xuyên thuần khiết nhất, cho nên mới có thể khiến cho linh hồn và thể xác tách rời nhau sau khi chết.

Bà đây chưa làm gì đâu nhé, vả lại, ai mà mặn đến mức đi xâm hại một viên đá như mi chứ?
Chúc Dao đang định bước lên để khẩu nghiệp thì kinh ngạc phát hiện mình không thể cử động được nữa, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lão Lão!
Tiểu bá vương bỗng kêu lên.

Ngoan nào đừng có động đậy!
Chúc Dao nhặt nó lên:
Để ta xem thử xem nào.

Viên đá đó bay lên, chống cự đến cùng, dòng chữ bên trên lại đổi thành: Ngươi muốn làm gì cơ thể của ta?

...
Sao cô lại có cảm giác mình giống như ác bá đi trêu ghẹo con gái nhà lành thế nhỉ? Cô chỉ muốn kiểm tra trung tâm mắt trận để suy đoán hình dáng trận pháp thôi mà.
Lần trước là Trình Thanh Điệu, người ta có khốn nạn thể nào thì cũng chỉ thử nghiệm trên yêu thú mà thôi, mục đích cũng là để phi thăng. Bây giờ đẳng cấp thử nghiệm lại được thăng cấp lên hẳn loài linh trưởng rồi,
trực tiếp thử nghiệm trên con người luôn. Tiến triển quá nhanh, không theo kịp bước đi của thời đại! Rốt cuộc cô đã đến cái thế giới gì vậy, sao ai ai cũng là vua kỹ thuật thế?
Chúc Dao để Đậu Đậu biển về kích thước một hạt châu rồi cất đi, lòng tràn đầy nghi vấn bay về Tĩnh U Cốc. Sự xuất hiện của Thiên Tề Phong ban nãy đã khiến cho kết giới của Tỉnh U Cốc bị vỡ một góc, thần kỳ ở chỗ,
Chúc Dao:
...

Tiểu bá vương:
...
Dạ Kình Thương:
...

... Cầu xin các người buông tha cho ta đi!
... Á! Đừng mà!
Đau quá...
kết giới đó dường như có công dụng tự tu sửa, đã bắt đầu khép miệng lại rồi.
Loại kết giới biết tự khôi phục như thế này thật sự rất hiếm thấy, ít nhất là trong phạm vi hiểu biết của cô là hoàn toàn không có. Không biết ai là người lập ra kết giới này nhỉ?
Khoan đã!
Chúc Dao lại nhìn kỹ viên đá, còn dùng thần thức để thử thăm dò. Hoàn toàn không có gì lạ thường chứ đừng nói là có linh khí dao động.
Không lẽ cô nghĩ sai rồi sao? Chúc Dao đánh giá xung quanh một lượt, đứng lên nhìn vào bức tường đá rộng lớn ở trước mặt. Cô thử dùng sức gõ gõ, đúng là tường đá rồi, chắc lắm. Cũng không giống trận pháp che
mắt, nhưng tại sao khi thổn thức thăm dò tới thì lại không có gì là sao nhỉ?

Bà bà!
Dạ Kình Thương bất ngờ kêu lên, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi chỉ xuống chân cô.

Sao thế?


Viên... viên đá, ta vừa thấy nó động đậy.

Trên viên đá lại hiện ra một dòng chữ: Các ngươi sẽ phải trả giá vì đã xâm hại ta như thế!
Hå?
Xâm hại cái khỉ gì... Đệch!
Khoé miệng của Chúc Dao giật giật, trực tiếp quyết, dựng một cái lưới bằng linh khí, ngăn cản viên đá mắt trận đang định bỏ chạy. Cô thu tay lại, viên đá lập tức bay về phía cô.
Viên đá mắt trận bắt đầu dùng sức đập vào lưới linh khí nhưng không có tác dụng nên chỉ có thể bay về phía cô.
Dòng chữ trên viên đá lại thay đổi.
Cái thứ cầm thú ham muốn cơ thể của ta, đừng có đụng vào ta!
... Các ngươi sẽ phải hối hận!
... Đừng, đừng đụng vào ta!
Dạ Kình Thương:
...

Cái đệch, IQ của viên đá này rốt cuộc là dùng phiên bản nào vậy? Trong đầu nó chứa những thứ gì thể, rõ ràng là cô không hề làm gì mà!
Chúc Dao cạn lời giữ chặt viên đá, không nhịn được nói một câu:
Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng.

có linh khí dao động.
Cô phóng thần thức rộng hết mức có thể thoáng chốc mọi ngóc ngách trong lĩnh U Cốc đều ở trước mắt. Vốn tưởng rằng sẽ tìm rất dễ dàng nhưng do kết giới bị phá vỡ, linh khí từ bên ngoài tràn vào khiến cho có tới
vài chỗ có linh khí dao động. Cô đến từng chỗ để tìm, cuối cùng phát hiện điều dị thường ở phía trước một bức tường đá. Nhìn qua thì chỉ là một bức tường đá bình thường, chẳng có gì khác biệt so với những bức tường
Cô không thể không kiểm tra thêm một lần nữa, nhưng vẫn không phát hiện gì cả.
Cô vừa đứng lên thì Dạ Kình Thương lại lên tiếng:
Người tin ta đi, vừa nãy nó lại động đậy nữa đó.

Đệch! Trêu ta đấy à!
viên đá vậy. Nhưng số lần phản chiếu lại hơi nhiều so với bình thường.
Xem ra đây chính là mắt trận rồi.
Chúc Dao lập tức ngự kiểm đứng trên mặt đất, bước nhanh về phía trước mấy bước rồi ngồi xuống quan sát kỹ viên đá. Kết quả là viên đá đó lại giống như mất điện, đột nhiên không sáng nữa, lẽ nào là ảo giác của cô ư?

Tiểu bá vương, thứ ban nãy con nhìn thấy là viên đá này đúng không?

Vâng.
Cậu ta gật đầu:
Chính là nó.


Sao nó lại không sáng nữa nhỉ?
Kết giới bên trên vẫn chưa sửa xong:
Không phải là hết điện rồi chứ?

Ngọc Ngôn trầm ngâm một lát mới trả lời:
Bên trong trận pháp này có lẽ là có ba nghìn trận pháp nhỏ, hơn nữa thuộc tính của bọn chúng rất khác thường, tự vận hành đã lâu, không cần linh khí của con người dẫn
dắt. Nếu như muốn tìm người bày trận, chỉ sợ là không kịp nữa. Nhưng chỉ cần là trận pháp thì chắc chắn sẽ có mặt trận và pháp chí vận hành.

Chúc Dao bừng tỉnh:
Ý của huynh là có thể tìm được mặt trận ở trong cốc này?

Sở dĩ ban nãy đám Nguyên Anh đó kéo Thiên Tề Phong đến đây là vì muốn lợi dụng kết giới này che giấu những thứ ở bên trong, cũng tức là nói ngay từ ban đầu chúng đã biết kết giới này có thể tự khôi phục?

Sư phụ, huynh từng thấy kết giới kiểu này bao giờ chưa?
Chúc Dao vội hỏi.

Chưa từng.

Hai cậu nhóc:
...

Ý? Hình như có gì đó hơi sai sai thì phải?
Chúc Dao đang chuẩn bị truyền một sợi thần thức vào trong viên đá thì viên đá trong tay lại đột nhiên nóng lên. Chúc Dao không kịp phòng bị, tay cô run lên làm rơi viên đá xuống. Viên đá nhân cơ hội bay ra ngoài, toả ra ánh sáng chói mắt hơn trước. Chúc Dao không nhịn được híp mắt lại.
Lần này Chúc Dao để ý hơn, tỉ mỉ đối chiếu thì thấy đúng là bụi đất xung quanh viên đá bay ra mấy milimet, viên đá này thật sự đã di chuyển.

Có khi nào đây là một viên đá thành tinh không?
Chúc Dao ném viên đá cho nó lăn đi, hoàn toàn không có dáng vẻ đã thành tinh:
Tiểu Thương, mắt có bệnh thì phải đi chữa nhé!


Bà bà...
Dạ Kình Thương khóc không ra nước mắt.
Nó đang chửi cô sao? Chắc chắn là thế rồi!
Hai chữ đó còn dần dần phóng to lên như chiếu bóng, phóng ra xa một mét, không những to lên mà còn in đậm nữa. Sau đó ánh sáng vàng nhấp nháy, đổi thành một dòng chữ khác: Đến viên đá cũng không tha!
Yo, nóng tính ghê nha. Xem ra nó đúng là mắt trận rồi, hơn nữa còn là phiên bản mắt trận
thông minh
cơ đấy.
Trận pháp bao nhiêu năm không có ai phát hiện ra, ngay cả các tinh linh cũng không biết, lẽ nào là do mắt trận biết di động? Như vậy thì thông minh quá rồi đó!
Nhưng cô nhìn rất lâu cũng không nhìn ra được gì nên đành từ bỏ.
Kết quả là cô vừa quay đi được hai bước thì Dạ Kình Thương lại kêu lên:
Nó... nó lại động đậy kìa.


Ù.

Nếu như tìm được mặt trận thì ít nhất cũng có thể biết được một chút tin tức hữu ích.
Đúng lúc tiểu bá vương và Dạ Kình Thương đi tới, Chúc Dao bèn tóm chặt lấy hai chàng thiếu niên khoẻ mạnh, kéo họ cùng đi tìm mắt trận. Nhân lúc kết giới vẫn còn đang được tu sửa, nơi giấu mắt trận chắc chắn sẽ
Nói3 rồi, Đậu Đậu lại ở liền một lúc bảy cái, mỗi lần ợ là lại phun ra một làn khói trắng mỏng manh hình người, trong chúng yếu ớt hơn rất n9hiều so với những hồn ma cô từng thấy ở Minh giới, dường như chỉ cần một
cơn gió thổi qua là có thể khiến chúng tan biến.
Chúc Dao niệm vãng sinh quyết, đưa những linh hồn ấy đến Minh giới. Sự xuất hiện của mấy tà tu này nghĩ thôi cũng đã thấy kinh khủng r5ồi, rốt cuộc là kẻ nào mới có thể luyện ra loại con rối hình người như thế này
đây?
đá khác bao quanh Tĩnh U Cốc, linh khí bên trên còn không được rõ ràng. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, lúc thần thức của cô quét qua, cô hoàn toàn không cảm thấy bị cản trở, chỉ có một vùng đất trống rỗng kéo dài vô tận.

Lão Lão, đó là gì vậy?
Tiểu bá vương bất chợt chỉ vào một viên đá vụn dưới chân tường đá.
Viên đá đó nhìn qua thì không có gì, nhưng quan sát kỹ thì lại phát hiện bên trên thỉnh thoảng còn nhấp nháy ánh sáng màu vàng, giống như ánh sáng được tạo ra từ sự phản chiếu của ánh sáng mặt trời trên bề mặt
Ngay cả sư phụ còn không biết mà những con rồi ấy lại biết, lẽ nào người điều khiển chúng có liên quan kết giới của Tĩnh U Cốc? Chúc Dao nhất cảm thấy buồn bực. Đó là kẻ nào? Muốn làm gì Tĩnh U Cốc?
Những người sống ở đó đều là kẻ ngốc, IQ còn chưa đạt tiêu chuẩn nữa mà!

Sư phụ, có thể tra được rốt cuộc ai là người lập ra kết giới này không?

Chúc Dao kinh ngạc, nhìn kỹ viên đá cô vừa mới nhìn xong, nó vẫn ở yên chỗ cũ, không khác gì so với lúc trước:
Nhóc chắc không?


Chắc ạ.
Cậu ta gật đầu lia lịa.
Chúc Dao lại nhìn kỹ một lượt.

Được rồi được rồi, ta tin.
Chúc Dao cũng bực bội vô cùng, cô vừa xoay tay thì lòng bàn tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa:
Có biết động đậy hay không thì thử là biết ngay ấy mà!

Cô cố ý đưa ngọn lửa tới gần viên đá, kết quả là còn chưa kịp tới gần thì nó đã lăn ra xa rồi.
Viên đá lại toả ra ánh sáng màu vàng như cô từng nhìn thấy, hai chữ
cầm thú
màu vàng nhấp nháy giống như dòng sub hiện lên!
Viên đá lại bay ra xa thêm năm mét nữa: Đừng qua đây, ta thà chết đi còn hơn!
Mọi người:
...

Mi ghét người khác đụng vào như thế sao? Cái mắt trận điên khùng này nữa, có cần phải giữ gìn trinh tiết đến thế không?
.
Chúc Dao:
...

Tiểu bá vương:
...

Chúc Dao nhìn về phía trước, chỉ thấy bức tường đá mới đây vẫn còn yên tĩnh đột nhiên xuất hiện một trận pháp màu vàng khổng lồ, những dòng phù văn lạ lẫm trải khắp bức tường. Cô còn chưa kịp nhìn rõ hình

dạng của trận pháp thì một lực hút cực mạnh bất ngờ phóng từ trong trận pháp ra.

Ngay cả tiểu bá vương và Dạ Kình Thương cũng đồng thời bị hút vào bên trong trận pháp. Một giây trước khi bị cuốn vào trận pháp, cô lờ mờ nhìn thấy một hàng chữ mới xuất hiện trên viên đá đó.

Ngoại trừ chủ nhân, ta sẽ không cho bất cứ kẻ nào đụng vào đầu.

Một giây sau, ánh sáng xung quanh nhấp nháy, khắp nơi đều là ánh sáng màu vàng đang rút dần về phía sau, cả người như đang lao nhanh về phía trước.

Chưa đến nửa khắc đồng hồ sau lại bắt đầu rơi xuống dưới. Sắp chạm đất rồi, khoảnh khắc tiếp đất, áp chế trên người cô mới được tháo gỡ, cô thuận tay sử dụng một pháp quyết hệ Phong mới giúp ba người tránh được
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.