Chương 316: Tiêu diệt bug chính nghĩa


Vị sư phụ nào đó vẫn luôn đứng ở bên cạnh đồ đệ, lặng lẽ quan sát tất cả quá trình đột nhiên tiến tới một bước, vung bàn tay lên, bố trí một l8ớp kết giới quanh người đồ đệ ngốc.


Ủa?
Chúc Dao nghi hoặc quay đầu lại, sư phụ làm gì vậy?
Chúc Dao sững sờ quay đầu nhìn cậu ta:
Nhóc sao vậy?


Hả?
Cậu ta ngơ ngác.
Viễn thì khác, đã từng có được tất cả, sau đó lại bị cướp đi tất cả, việc này tàn nhẫn hơn rất nhiều. Chỉ là lúc này Dạ Kình Thương lại cảm thấy ghen tị với đối phương, bởi vì bất kể là Trí Viễn như thế nào thì vẫn luôn có
bà bà đứng ở bên cạnh.
sẽ không hại nó! Cho dù bị trục xuất khỏi môn phái, cho dù phải trở thành một tán tu, cho dù phải tu luyện lại từ đầu thì Trí Viễn vẫn luôn tin tưởng ta. Thậm chí khi nó rời đi, nó từng oán hận môn phái, oán hận các
bậc bề trên của nó trước kia, oán hận tất cả mọi người, nhưng chỉ cảm thấy nợ một mình ta. Điều đầu tiên nó nghĩ tới không phải tương lai nên làm gì? Mà là thương Lão Lão của nó, vì nó nên Lão Lão đã phải chịu oan
Tia sét màu trắng như tuyết xé ngang bầu trời, kiếp lôi bổ thẳng xuống dưới, đánh về phía... Chúc Dao.
Bạn nhỏ Dạ bị sét đánh cháy đen:
...

Chúc Dao thở dài một tiếng, vỗ bả vai cậu ta:
Tiểu Thương này, có phải nhóc muốn hỏi ta điều gì không?

Cậu ta khựng lại, sắc mặt thay đổi liên tục, nhưng hồi lâu sau vẫn không lên tiếng.
Hình như vừa nãy bà bà gọi ông ta là sư phụ, vì sao ông ta lại nhìn mình với ánh mắt đó? Mình đã làm gì sai à?
Lạnh quá! Thật là đáng sợ! Đột nhiên cậu ta muốn đi ra ngoài chịu sét đánh thì phải làm thế nào?

Ta biết!
Nếu cậu ta ghen tị với Tiểu Bạch thì sẽ không đi mạo hiểm cùng họ. Chúc Dao thở dài một tiếng, nghiêm túc nhìn Dạ Kình Thương:
Tiểu Thương, nhóc trả lời ta trước đã, nếu lúc ấy bọn ta đi tìm nhóc, nói
cho nhóc biết việc bọn ta đã bị trục xuất khỏi môn phái, nhóc sẽ làm thế nào? Sẽ đi cùng bọn ta chứ?

vương, ta cũng không phải tu sĩ Hóa Thần ẩn giấu tu vi, chỉ mới cảnh giới Kim Đan, nhóc sẽ rời khỏi môn phái ư?

Đáp án là không! Dạ Kình Thương cúi gằm mặt xuống. Với tính cách của cậu ta, cho dù phát hiện ra mình là ngũ linh căn cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi phái Húc Nghiêu. Cho dù cậu ta bị trục xuất khỏi môn phái thì
Khóe miệng Ch5úc Dao giật giật mấy cái, lặng lẽ bày nhiều tầng trận pháp cho chính mình, sau đó còn bố trí thêm một lớp kết giới phòng ngự:
Ha ha... Sư phụ, những việc thế này cứ để ta!
Cô luôn cảm thấy vào
những lúc bị sét đánh, sư phụ trở nên rất thiếu tin cậy, bao nhiêu lần hỏng việc vào lúc quan trọng rồi.

Ai! Đã bảo nhóc nên cách xa ta một chút rồi mà!
Chúc Dao đưa tay lên, kéo cậu ta vào trong trận pháp.
Sét trên trời đánh xuống ngày càng nhiệt tình hơn, đùng đùng đoàn, đoàng, không ngừng nghỉ. Tất cả các tia sét đều đánh về phía bên này, không có một tia nào đánh lên người Bạch Trí Viễn.

Bà... bà, bà bà làm gì vậy?
Giờ đến lượt Dạ Kình Thương hoang mang, có chuyện lớn gì sắp xảy ra hả? Hay là có kẻ địch đột kích? Sao lại phải đề phòng như vậy?

Ha ha... lát nữa nhóc sẽ biết thôi.
Chúc Dao gượng cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nghiêm mặt nói:
Tới rồi.


Ta...


Ta không có ý chỉ trích gì nhóc cả!
Chúc Dao nói tiếp:
Nhóc không đi theo là việc rất bình thường. Dù sao cho dù nhóc đi theo bọn ta thì thật ra cũng chỉ là phiền toái mà thôi. Vậy ta hỏi nhóc, nếu như nhóc là tiểu bả
Chúc Dao nhíu mày, trong nháy mắt đó, chữ BUG trên mặt Dạ Kình Thương hiện lên rõ hơn, trước đó rất mờ, chỉ là một vết, nhưng lúc này đã mơ hồ nhìn thấy màu xám. Thiếu niên, khi nãy cậu nghĩ lung tung cái
quái gì vậy hả? Đừng có quay lại đường cũ đấy nha!
Dạ Kình Thương đứng chôn chân tại chỗ, hồi lâu sau vẫn chưa thể bình thường trở lại. Hai chữ
tin tưởng
không ngừng vang vọng trong đáy lòng, càng lúc càng lớn!
Từ nhỏ cậu ta luôn chỉ có một mình, vì tính cách không bao giờ chịu thua kẻ khác nên vẫn luôn dựa vào thực lực của bản thân, từng bước trở nên mạnh mẽ hơn. Cho nên cậu ta cho rằng chỉ cần bản thân mình chịu cố

Nhóc muốn hỏi vì sao ta lựa chọn nhận tiểu bá vương làm đồ đệ mà không phải là nhóc, có đúng không?

Dạ Kình Thương gật đầu, sau đó vội vàng giải thích:
Không phải là ta... ta muốn so đo gì với Bạch huynh đâu! Ta chỉ muốn biết rõ lý do mà thôi.
Muốn biết lý do vì sao bà bà cho rằng Bạch Trí Viễn ưu tú hơn cậu ta.
cũng không hề chùn bước, không hề đắn đo mà theo ta rời khỏi môn phái. Nhưng Tiểu Thương à, nhóc đã chịu trả giá thứ gì? Nhóc đã từng tin tưởng ai đó vô điều kiện chưa? Nếu như chưa từng, vậy sao ta phải chọn
nhóc?

bà, mà toàn đánh trúng cậu ta!

Bà... bà...
Việc này thật phi lý!

Thể ta không tốt với nhóc à?
Chúc Dao hỏi ngược lại.

...
Dạ Kình Thương ngẩn người, chậm rãi lắc đầu đáp:
Đương nhiên là tốt.

Dạ Kình Thương đành phải lặp lại lần nữa:
Ta nói là người đang có ý ngăn cản kiếp lôi giúp Trí Viễn huynh à?


Cố ý?
Chúc Dao lườm cậu ta:
Con mẹ nó chứ, ai cố ý hả? Ai tới cố ý cho bà đây xem hộ cái?!

Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, dường như nhớ lại những hồi ức không vui vẻ kia nên cũng ngầm đồng ý với hành động của cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, dường như Ngọc Ngôn cảm thấy không cam lòng, lại đưa tay kéo đồ đệ ngốc vào ngực, ừm, lần này thì yên tâm rồi.

Bà bà...
Dạ Kình Thương vô tội xoa hai bàn tay sắp bị ánh mắt của người nào đó làm cho đóng băng, định đánh lạc hướng:
Người... đã biết trước tia sét này sẽ đánh vào mình ạ?


Hả? Mười lăm... mười sáu... mười bảy...
Chúc Dao đang đếm, không nghe rõ Dạ Kình Thương nói gì.
chằm chằm. Trong khoảnh khắc, cậu ta có ảo giác như đang có hai con dao bằng băng cắm phập lên ngực mình.
Chuyện gì vậy?

Tiểu Thương, chúng ta đang tu tiên, nhưng điều kiện tiên quyết chính là chúng ta vẫn chưa phải tiên, chúng ta đều là người, nếu là người thì ắt có tình cảm. Trên thế giới này không có bất cứ ai vô duyên vô cớ mà lại
đối xử tốt với nhóc cả! Không cố gắng thì sẽ không có thu hoạch. Tiểu bá vương nguyện trả giá, nó tin tưởng ta vô điều kiện, cho dù trong lòng nó hiểu rõ sau này sẽ trở thành một tên tán tu gặp nhiều khó khăn, nó

Người cứ yên tâm, tâm tính của Bạch huynh rất kiên định, chắc chắn sẽ bình yên vượt qua lôi kiếp.

Chúc Dao chỉ cười đáp:
Ha ha!
rồi lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn bầu trời:
Ta nói này Tiểu Thương, nhóc chắc là mình không muốn cách xa ta một chút chứ?


Ngọc... Da9o!
Ngọc Ngôn thở dài một tiếng, nhìn cô với vẻ mặt
sao đồ đệ nhà mình lại ngốc như vậy chứ?
:
Sau khi Kết Đan chắc chắn sẽ xuất hiện kiếp 6lôi.

Ặc ặc...
Chúc Dao lập tức hiểu ra, má nhà nó, suýt nữa thì quên mất chuyện này, chắc là vẫn nhắm vào cô!
do huynh ấy là ngũ linh căn, người sợ huynh ấy bị kẻ khác bắt nạt, cho nên thà giao Thiên Tề Phong ra để nhận huynh ấy làm đồ đệ, dẫn huynh ấy rời đi. Ta... cũng là ngũ linh căn! Vì sao người không nói với ta một
tiếng rằng...
Cậu ta không nói hết câu, nhưng Chúc Dao hiểu được ý của cậu ta.
ức. Nó hết lòng hết dạ tin tưởng ta, một người bề trên, một người bạn, thậm chí là một người chị, vậy sao ta có thể không thương yêu nó nhiều hơn?!

Dạ Kình Thương sững sờ, vẻ mặt hoảng hốt, ngỡ ngàng, dường như hiểu ra, nhưng dường như lại càng mơ hồ hơn.
Ngọc Ngôn lẳng lặng nhìn cô một3 lúc, sau đó mới nói:
Kim Đan của nó đã hoàn thành rồi đó.


Ta biết mà.
Chẳng phải có thể nhìn thấy rõ còn gì?
cũng sẽ nghĩ cách, tìm cơ hội quay lại.

Nhóc xem đó, đây chính là sự khác biệt giữa nhóc và tiểu bá vương.
Chúc Dao vỗ bả vai của cậu nhóc, nghiêm túc nói:
Sở dĩ tiểu bá vương đi theo ta rời khỏi phái Húc Nghiêu là bởi vì nó tin tưởng ta. Nó cho rằng ta

Hai mươi... ba hay là bốn nhỉ, má nhà nó, sao có mấy con số cũng không nhớ được. Ta đếm tới mấy rồi?

Dạ Kình Thương cười, sự hâm mộ trong ánh mắt càng thêm nồng đậm:
Bà bà đối xử với Trí Viễn huynh tốt thật đấy?
Đáng tiếc từ xưa tới giờ chưa từng có ai hết lòng hết dạ với mình.
Ngọc Ngôn: Đám người quen của đồ đệ thật là đáng ghét!

Bảy, tám, chín, mười...
Chúc Dao kiên nhẫn đếm từng tia sét đánh xuống, đừng hòng lừa ta nhé, chín chín tám mươi mốt tia, tuyệt đối không thể đánh thừa một tia sét nào, bằng không thì cô chịu lỗ à.
gắng, cho dù thiên phú tệ hại, linh căn kém cỏi, cậu ta vẫn có thể vươn lên. Cậu ta chưa từng nghĩ tới việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác, đương nhiên cũng không hiểu được như thế nào là tin tưởng lẫn nhau. Cho
dù ban đầu cậu ta có kỳ ngộ, nhưng điều đầu tiên cậu ta nghĩ đến chỉ là giấu đi, đến lúc bất đắc dĩ mới nói với bà bà.
nội môn, nhưng vẫn bị khinh bỉ và kỳ thị chẳng khác đám đệ tử ngoại môn là bao. Về phần Bạch Trí Viễn, từ một thiên tài song linh căn rơi thẳng xuống dưới đáy vực sâu. Vận mệnh của hai người tương tự với nhau,
hơn nữa còn gặp được một bà bà đối đãi thật lòng với họ. Cậu ta cảm thấy đối phương còn đáng thương hơn cả bản thân mình. Dù sao thì cậu ta cũng đi từ tầng đáy lên, cho nên không hề mất đi thứ gì cả, nhưng Trí
Hàng vạn sinh vật không biết tên đang gào thét trong lòng.
Không phải là Trí Viễn huynh Kết Đan à? Tại sao kiếp lôi lại đánh xuống chỗ bà bà chứ? Hơn nữa hình như bà bà còn rất quen thuộc với việc này, đã sớm bày kết giới ra, sấm sét bổ xuống không hề chạm vào người bà
Dạ Kình Thương ngẩn người, sắc mặt tái nhợt.

Nhóc sẽ không đi!
Chúc Dao trả lời thay cậu ta:
Bởi vì nếu nhóc đi theo bọn ta, cũng đồng nghĩa với việc phản bội sư môn, chắc chắn sẽ bị môn phái truy đuổi.


Có gì thì cứ nói, đừng lề mà lề mề như đàn bà vậy chứ?

Dạ Kình Thương siết chặt bàn tay thả bên người, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Chúc Dao:
Bà bà... Thật ra ta vẫn luôn muốn hỏi người một chuyện. Khi người mang Trí Viễn rời khỏi phái Húc Nghiêu là

...
Là ý gì? Chẳng lẽ những tia sét này tự động bổ xuống bà bà ư? Cậu ta ngây ngẩn một lúc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cho rằng chuyện này là không thể kiếp lôi đại diện cho quy tắc thiên đạo, sao có thể đánh sai người cho
được?! Phải có năng lực kinh khủng tới mức nào mới có thể khiến thiên đạo chệch hướng?! Nhất định là do bà bà lo lắng cho Trí Viễn, nên tự nguyên chịu nỗi khổ kiếp lôi này thay cậu ta. Dạ Kình Thương càng nghĩ

Nhóc vừa nói gì đó?


Ta nói bà bà đối xử với Trí Viễn huynh thật tốt.


Tiểu Thương, nhóc hỏi vì sao ta không chọn nhóc. Cả hai đứa đều là ngũ linh căn, hoàn cảnh cũng không khác nhau nhiều. Thế nhưng nhóc có từng suy nghĩ xem điểm khác nhau giữa bản thân mình và tiểu bá
vương hay chưa? Từ trước tới giờ, hai đứa chưa từng đứng chung ở một vị trí. Trong lòng nhóc có từng cố gắng tin tưởng ai đó từ tận đáy lòng như tiểu bá vương chưa?


Vậy khi nãy người bố trí trận pháp là để...

Chúc Dao nhìn cậu ta, trong lòng xót xa, thở dài nói:
Làm nhiều thành quen đó, thiếu niên!

Dạ Kình Thương ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời vừa nãy còn trong xanh giờ đã bắt đầu sầm xuống, từng đám mây sét khổng lồ hội tụ về đây. Đó chính là kiếp lỗi khi Kết Đan! Chẳng lẽ là lo lắng Bạch huynh
không vượt qua được lôi kiếp ư?
càng thấy đúng, ánh mắt nhìn về phía bóng người đang ngưng tụ Kim Đan ngoài kia toát lên sự hâm mộ.
Thật ra khi ở trong tâm ma, Dạ Kình Thương cũng nghe thấy những lời Bạch Trí Viễn nói, kể ra hai người đều là những kẻ đáng thương, mang tư chất ngũ linh căn kém cỏi nhất. Cho dù cậu ta may mắn được nhận vào
Bạn nhỏ Dạ Kình Thương cảm thấy khó chịu, rốt cục là ai đang Kết Đan đây hả?
Trong lòng cậu ta đầy hoài nghi, một luồng khí lạnh căm căm từ bên cạnh phóng tới khiến trái tim cậu ta run lên. Dạ Kình Thương quay đầu lại, đập vào mắt là người đàn ông đứng bên cạnh bà bà đang nhìn mình

A?! Hå?!

Một tiếng nổ vang!
Nhưng càng mạnh mẽ, trong lòng cậu càng cảm thấy trống rỗng, nhất là khi thấy bà bà và Bạch Trí Viễn, cậu ta càng cảm thấy bản thân thiếu mất thứ gì đó, rồi cậu ta bắt đầu cảm thấy tự ti. Cậu ta vẫn không biết là

tại sao? Hóa ra thứ mà cậu ta thiếu chính là sự tin tưởng, mà mục đích thật sự của tâm ma cũng là để cậu ta thấy rõ được điểm này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.