Chương 315: Kỹ năng miễn dịch tâm ma


Dạ Kình Thương bên cạnh cũng không khác là mấy, tuy rằng nội dung khác nhau, nhưng phương thức đại khái cũng giống nhau.

Hóa 8ra đây chính là tâm ma, chỉ cần can thiệp toàn diện vào tâm lý một cách đơn giản, dùng mặt trái để dần nhừ tử. May là lúc trước cô đ3ã chuẩn bị dự phòng đủ cho hai người này, nên tâm ma mới không thể công

phá tới điểm giới hạn của họ nhanh như thế?
Kiểu này là đang tiết kiệm chi phí đó à?
Hình ảnh bên trong cũng đồng bộ, cả tiểu bá vương và Dạ Kình Thương cùng xuất hiện, nội dung cũng thống nhất. Chỉ là, so với thử thách lúc trước được hai người vượt qua, nội dung kịch bản lần này không thảm
thương giống thế, hai người cứ thể thênh thang tiến lên phía trước, hơn nữa thời gian còn phát triển đến mốc mấy trăm năm sau. Cả hai đều đã Kết Anh rồi, cơ mà Dạ Kình Thương chỉ đảm nhiệm vị trí chưởng môn
Cái gì? Nhanh thế à?
Ngọc Ngôn giơ tay rạch thẳng một đường, tức khắc tạo ra một con đường dẫn ánh sáng:
Ở đây không có linh khí, dìu nó ra ngoài Kết Đan.

Chúc Dao lúc này mới phản ứng kịp, cô mau chóng đỡ tiểu bá vương dậy, bước về phía lối đi:
Tiểu Thương, đi theo ta!


Dạ!
Dạ Kình Thương sững sờ thoáng chốc, rồi cậu ta lập tức hướng về phía cái bóng ba người mới biến mất trong hư không. Vừa bước vào, ánh sáng liền lóa lên, một khắc sau, họ đã về tới Tĩnh U Cốc.

Thừa dịp kết giới vẫn chưa hồi phục, mau chóng ra ngoài đi!
Chúc Dao chỉ về phía bầu trời còn lưu lại một cái lỗ thủng kết giới nho nhỏ, đỡ tiểu bá vương ngự kiếm bay ra ngoài.
Mới thoát ra khỏi kết giới, linh khí khắp bốn phía bắt đầu điên cuồng ập vào người tiểu bá vương.
thư thái tỉnh táo, cậu ta đột nhiên bật cười.
Dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó thoải mái nhẹ nhõm, tiếng cười của cậu ta ngày một lớn dần, rồi vang xa khắp nơi.

Ta chọn gì à? Ta không chọn bất kỳ cái gì cả.
Tiểu bá vương đột nhiên cất tiếng, đưa ra một đáp án ngoài dự liệu của mọi người:
Tại sao ta phải lựa chọn một vấn đề vô căn cứ như thế? Từ lúc mười tuổi ta đã biết Lão
ra.
Dạ Kình Thương đang nằm bên cạnh ngồi bật dậy, cậu ta thở hắt ra một hơi thật dài, cuối cùng đã tỉnh lại từ tâm ma.

Nhóc tỉnh rồi!

phái Húc Nghiêu, còn tiểu bá vương thì lại là bậc chỉ tốn của tán tu. Hai người đều có uy danh hiển hách, làm người lãnh đạo cao cấp.
Lúc Chúc Dao còn đang hoài nghi không biết đây là thử thách gì, thì phái Húc Nghiêu và thành Tán Du đột nhiên bị tập kích, khi thấy rõ mặt kẻ đứng đầu việc tập kích là ai, Chúc Dao thầm chửi thề một câu, đúng là
thứ chó má.
9Cơ mà nếu cứ lần lượt tiếp tục thế này, tâm thần sẽ nới lỏng, sẽ bị nội dung kịch bản ảnh hưởng, đến mức bị nhốt lại bên trong không6 thể ra nổi mất.

Sư phụ... Phải làm sao giờ?
Chuyện này quả thực là một hồi ác mộng liên hoàn không thể tỉnh lại, tuy biết5 rõ là giả, nhưng bản thân chìm sâu trong đó sẽ bị ảnh hưởng. Cô có thể nhìn ra số lần đổi cảnh ngày càng
nhanh thì hai người lại càng không phân biệt nổi đâu là thực đâu là ảo nữa.
Sự xuất hiện bất thình lình này đã khiến cho nội dung kịch bản đột ngột chuyển hướng, ở trong kịch bản cô bị mọi người mắng chửi như chó. Con đường sự nghiệp thênh thang tươi sáng của tiểu bá vương và Dạ Kình
Thương chợt dấy lên phong ba, các môn phái và đám tán tu đằng đằng sát khí bao vây Tĩnh U Cốc, một bên là đám đông muốn đòi lại công bằng, một bên là người mang ơn được đích thân cô dẫn dắt thành tài.
Hai thiếu niên lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
tưởng Lão Lão không làm như vậy, ta tin tưởng sự lựa chọn này căn bản không tồn tại, ta tin rằng tất thảy chỉ là một màn kịch hư ảo mà thôi.

Chúc Dao nhất thời cảm động, thằng nhóc này quả nhiên không hề ngốc, cậu ta có thể nhìn thấu bản chất của tâm ma.
Mỗi lần tiểu bá vương nói ra câu tin tưởng, trên người cậu ta lại xuất hiện thêm ánh sáng trắng, càng lúc càng chói lọi. Rồi đột nhiên rắc rắc một tiếng, tiếng trả lời thành tiếng vụn vỡ! Hệt như có thứ gì đập phá xông
màng chuyện tư, thì chính là vong ân bội nghĩa, lấy oán trả ơn. Lựa chọn ra sao cũng không đúng, lại chỉ là một câu hỏi thẳng thừng, rốt cuộc nên bỏ qua cho cô, làm một tên khốn bất nhân bất nghĩa? Hay là giết chết
cô, làm một tên khốn bất trung bất hiếu,
Lựa chọn nào cũng đầy tính xác suất hên xui, má nó chứ!

Bà bà...

Chúc Dao mừng rỡ, cô vội quay sang nhìn tiểu bá vương.
Đậu xanh, chuyện gì vậy? Rõ ràng người phá vỡ tâm ma là tiểu bá vương, mà sao lại cảm giác tình hình của cậu nhóc còn nghiêm trọng hơn trước, cơ thể cậu ta không chỉ đẫm mồ hôi, mà còn bắt đầu tứa máu!
Khuôn mặt quen thuộc cả nghìn lần kia, chẳng phải là cô à? Cô biến thành nhân vật BOSS phản diện từ bao giờ thế!
Trên màn hình, gương mặt tiêu bá vương và Dạ Kình Thương đầy vẻ khiếp sợ, cũng may là cô chỉ vụt xuất hiện trong chớp nhoáng, rồi sau đó rời khỏi hiện trường. Cô thật sự muốn đi tìm biên kịch của tâm ma để bàn
chuyện nhân sinh rồi đấy.
Không rõ do đâu mà Chúc Dao có linh cảm về đáp án của vấn đề này, liệu nó có liên quan tới việc rốt cuộc có thể trừ khử BUG hay chăng? Dạ Kình Thương sở dĩ trở thành BUG, là bởi sát nghiệt gây ra từ sự giết chóc của
cậu ta quá nặng, chỉ có giết với giết. Nhưng do cô cố tình chen chân vào, nên bây giờ cậu ta vẫn chưa đi trên con đường giết chóc, đôi tay cũng chưa hề vấy máu. Thế nhưng trước sự lựa chọn kia, cho dù đứng về bên
nào thì phỏng chừng cậu ta đã nhất định phải bước lên con đường cũ.
Vì sao cô lại không rơi vào tâm ma nhỉ? Nếu nói sư phụ là một tia thần thức, cho nên không bị ảnh hưởng, thì vì sao cô vẫn yên bình đứng chôn chân sờ sờ ở đây? Chuyện này không khoa học!
Ting!
Khung thoại lại đột nhiên nhảy ra.

Tiểu bá vương!
Con đừng làm ta sợ chứ.

Lão... Lão Lão..
Cậu ta cố gắng mở mắt, tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng nét mặt đau khổ tột cùng, linh khí trên người cũng hỗn loạn không thể nắm rõ!

Nó sắp Kết Đan rồi.
Ngọc Ngôn trầm giọng nói, người này vừa giác ngộ trong tâm ma.
Lão rồi, tuy rằng Lão Lão rất độc miệng, nhưng lại là người thật lòng quan tâm tới ta nhất, cho dù ta chẳng liên quan gì tới Lão Lão cả. Cả thế gian chỉ có mình người ấy giữ sự lương thiện thuần túy nhất, là thứ lương
thiện giới tu hành này chưa từng có. Trong mắt Lão Lão, dáng hình thế giới dường như cũng khác biệt. Lão Lão không chỉ dạy ta tu luyện, còn dạy ta cách làm người. Vào lúc tất cả mọi người bỏ rơi ra, chỉ có mình Lão
Lão nói với ta là không sao đâu. Một người như thế, mà các người dám nói rằng người ấy tập kích phái Húc Nghiêu và thành Tán Du ư? Đừng có nói đùa. Các ngươi hỏi ta chọn gì? Ta lựa chọn tin tưởng Lão Lão! Ta tin
Chúc Dao không thể lên tiếng, đây chắc là tâm ma cuối cùng của họ rồi. Đứa nào ra để mà má nó còn khó hơn cả thi đại học thể.
Cô chỉ có thể đăm đăm dõi theo sắc mặt của hai người, nhìn họ đưa ra lựa chọn cuối cùng, tiểu bá vương đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt đau khổ khác thường. Dạ Kình Thương bên kia cũng chẳng khác là bao, ngay cả chữ
BUG viết trên mặt cũng lúc ẩn lúc hiện.
Cô lại quay sang tiếp tục nhìn màn hình. Trên màn hình, Dạ Kình Thương đã tự sát, cơ thể bắt đầu trở nên trong suốt, đây là dấu hiệu của việc cậu ta sắp thoát khỏi tâm ma. Tiểu bá vương đứng ngay bên cạnh cậu ta,
điều kỳ lạ là mọi người có vẻ như không quan tâm quá nhiều tới Dạ Kình Thương đã gục trên đất, trái lại đều đồng loạt nhìn tiểu bá vương. Đây vốn dĩ là hình ảnh huyễn hoặc tự nảy sinh trong lòng hai người, cho nên
không có quá nhiều tình tiết.
Thứ âm thanh quái dị kia lại lần nữa vang lên, không giống lúc trước lôi kéo người khác vào vực sâu một cách lộ liễu, trái lại lần này chỉ có một câu bình thản ngân vang: Ta phải đứng ở bên nào mới đúng?
Đậu má! Cô không kìm được mà mắng người ra đề. Chuyện này khó chọn quá đi mất.
Đề này là để bẫy chết người đấy! Nếu lựa chọn che chở cho cô, người đảm nhiệm chức vị cao lại vì tình riêng bao che kẻ địch, vậy thì sẽ phụ bạc lại sự tin tưởng của người đối với họ. Nếu lựa chọn vì việc công không
Dạ Kình Thương trên màn ảnh trầm mặc mất một lát, sắc mặt thay đổi nhiều lần, mãi lúc sau cậu ta mới ngẩng đầu nhìn về phía đám đông tức giận.
Cô không khỏi liếc qua mấy lần, nín thở mấy bận, chờ đợi sự lựa chọn của cậu ta.
Cậu ta bỗng giơ kiểm lên, ánh mắt nặng trĩu, dường như đã đưa ra quyết định, cậu ta lớn tiếng nói:
Ta vốn mang ơn với bà bà, Dạ mỗ không thể ra tay với ân nhân, ta lại có tình nghĩa với các đạo hữu, cũng không thể
Âm thanh kia lại lần nữa vang lên: Nên chọn gì đây?
Đám người trong màn hình cũng đồng loạt hô: Người chọn cái gì?
Gương mặt tiểu bá vương trở nên hoang mang, cậu ta lơ đãng nhìn Dạ Kình Thương đã
chết
nằm trên mặt đất, sửng sốt một chút, lại ngẩng đầu nhìn đám người đang từng bước ép sát, trong mắt thoáng hiện ra chút
bội tình bạc nghĩa. Dạ mỗ không có phương pháp thành toàn hai bên, lại không thể đưa ra lựa chọn giữa hai phe, đành quên đi, dùng một mạng của ta hôm nay để bù đắp sai lầm.
Nói xong, thanh kiếm trong tay cậu
ta chuyển động, đâm thẳng vào người mình.
Chúc Dao sững sờ chết trận. Cậu ta ấy thế mà bỏ qua không lựa chọn, không nghiêng về bên nào, cứ vậy hy sinh bảo vệ bản tâm của mình. Nói cách khác, đích xác là cậu ta đã xử lý xong xuôi cho vừa lẽ đôi bên. Sau khi
một kiểm kia xuyên qua, linh khí trên người cậu ta hỗn loạn, rồi chớp mắt bình ổn lại, ngay cả chữ BUG trên mặt cũng mờ đi không ít, chỉ còn thấy dấu tích nhợt nhạt mơ hồ.
Chúc Dao bỗng chốc kích động, cái này gọi là trong họa có phúc đúng không?
Vẫn còn tiểu bá vương nữa!
Ngọc Ngôn thở dài:
Đây chính là khúc mắc trong lòng bọn chúng, nếu nhìn thấu thì tâm tính sẽ thăng cấp, tu vi tịnh tiến. Còn nếu không thể tự thoát ra.

Không thoát ra được sẽ ngỏm đó! Cô vất vả lắm mới trồng được củ cải nhỏ, vẫn còn chưa lớn cơ mà, sao có thể trơ mắt nhìn nó bị chó đào mất, bản thân lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn...
Ấy, gươm đã!
Chúc mừng cùng phát hiện ra kỹ năng ẩn giấu, miễn dịch tâm ma, đây là chức năng bị động. Nhận được danh hiệu: Hừ, cái phường vô liêm sỉ hóng hớt!
Miễn dịch tâm ma là cái quái gì? Còn cái tên kia rõ ràng là thêm vào sau đúng không. Còn nữa, điểm cần nhấn mạnh là cái câu cà khịa ở cuối kia hả? In đậm và tăng cỡ chữ là ý gì?
Cô còn chưa kịp chửi thề thì khung thoại trên đầu tiểu bá vương và Dạ Kình Thương khẽ rung. Hai màn hình chập vào giữa hai màn hình HD 51 inch biến thành loại 102 inch!
Chúc Dao dìu cậu ta ngồi trên một khoảnh đất bằng:
Tiểu bá vương, bây giờ con phải tập trung, hết sức bình tĩnh, không được nghĩ gì hết, dốc hết sức Kết Đan, có được không?



Vâng.
Tiểu Bá Vương gật đầu, khóe miệng trào máu, khoanh chân ngồi vững, bắt đầu dẫn khí vào cơ thể, đột phá Kim Đan, Linh khí ngũ hành ban nãy còn ào ào, bây giờ đã từ từ lắng xuống, bắt đầu có xu hướng tụ
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.