Chương 332: Bàn tay vàng rớt mạng
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2684 chữ
- 2022-02-04 04:37:56
nói dối xuất phát từ một tên Nguyên Anh trong một
phái mà suýt nữa ngồi lên chức chưởng môn. Vậy sau này họ có phả8i người khác đến tìm cách chiếm đoạt chức chưởng môn của phái khác không? Dã tâm của Lưu
Cây bút này sao nói gãy là gãy luôn được? Chất lượng kém quá đi mất.
Chúc Dao nghĩ lại, cô cũng không vận động mạnh gì, ngoại trừ hôm qua...
Chúc Dao lại bóp mặt nó, đẩy về chỗ cũ:
Vậy mi còn lãng phí linh khí giữ hình người làm gì?
Chế sống lâu quá à?
Thân hình Hạt Vừng lóe lên, biến lại thành hình thú nhỏ như con cún con, nằm rạp ra bàn.
Cô đứng bật dậy, xách Hạt Vàng còn đang tò mò cùng lao ra ngoài, đá văng cửa phòng Pháp Vũ.
Pháp Vũ giật mình, ngẩng đầu nhìn cô với vẻ ghét bỏ:
Ngươi tới đây làm gì?
chặt mày:
Lúc đó ta thấy rõ ràng ở đâm thứ gì đó vào người tên ngu ngốc kia, nhưng sau đó, ta không những không phát hiện ra ả sử dụng pháp khí như thế nào, mà ngay cả tên họ Tào kia cũng không sao, hệt như
chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn gắng gượng dậy được.
được bên trong là một con thú cái.
...
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, cho nên nó mới liều mạng canh giữ trong động. Chẳng lẽ Hạt Vừng đến thời kỳ động dục rồi sao?
cô đánh, hay là bị thương quá nặng, không thể đứng vững nữa.
Chủ nhân...
Vành mắt nó đỏ hoe đầy cảm động, bò qua bàn, muốn chui vào lòng cô:
Hu hu, ta đáng thương quá, lại bị rớt một cấp rồi.
Chúc Dao cũng nhớ ra, lúc ở trước điện, Phàn Chỉ San cứ muốn lôi kéo cô bái sư, tình huống đó quả thực rất kỳ quặc.
Dù sao mấy hôm tới, tốt nhất người đừng manh động.
Pháp Vũ trầm giọng nói:
Phía người của Linh Thiên điện... Ta sẽ nghĩ cách.
Cô đáp lại bằng một cái lườm:
Với tính cách khoe khoang của mi, học được cách đi đứng ngay ngắn từ bao giờ? Toàn nhảy nhót nghịch ngợm, lần này mi lại ngoan ngoãn đi bộ ra khỏi hang động, chắc chắn là không
bình thường, đúng không?
Càng không nói đến chuyện sau khi gặp cô, nó làm đủ trò động kinh, lăn qua lộn lại, kéo quần áo nhõng nhẽo, hóa thành hình người rồi mà vẫn muốn ôm lấy chân cô, không biết là vì sợ bị
bình thường. Sau đó nó trùng hợp vào trong hang động, Phan Chỉ San mới tưởng là mình đã đánh thức nó, cho rằng Hạt Vừng là thánh thú bảo vệ Linh Thiên điện.
Hạt Vừng cẩn thận vuốt ve vỏ trứng:
Trong này chắc hẳn là một thú giống hệt ta, hơn nữa...
Đôi mắt nó sáng lên, lấp lánh, trên thân thú đen nhánh chợt tỏa ra một vài tia sáng màu đỏ kỳ dị:
Ta có thể cảm nhận
Chúc Dao hơi sốt ruột, thực sự sầu não vì tình trạng này. Cơ thể là của Linh Thiên, dù cô có cố gắng thăng cấp tu vi như thế nào chăng nữa cũng vô dụng. Nếu là cơ thể của mình thì tốt biết bao, chí ít cô chỉ cần Kết Đan
là có thể gọi kiếm ý ra tu bổ kinh mạch giúp nó, còn bây giờ chẳng có cách nào.
Nói rồi nó bỗng run rẩy đứng dậy, há miệng ra, một tia sáng lóe lên, cạnh bàn đột nhiên xuất hiện một quả trứng cao bằng một người.
Hạt Vừng vuốt ve vỏ trứng như bảo bối, nét mặt phơi phới:
Chủ nhận, đẹp lắm đúng không?
gì đến thần thức.
Hạt Vừng im lặng hồi lâu, cười nói với vẻ thờ ơ:
Không sao, chỉ rớt mất mấy cấp thôi mà, Hạt Vừng vẫn có thể tu luyện lại.
Chủ nhân.
Hạt Vừng thò đầu lại gần, chớp chớp mắt với Chúc Dao, làm bộ đáng thương.
Chúc Dao giơ tay, vỗ đầu nó đập vào bàn, sau đó nhìn người đối diện:
Ngay từ đầu người đã biết mọi chuyện sẽ thế này?
Chẳng lẽ...
Chúc Dao cảm thấy tim chùng xuống, chợt nảy ra một suy nghĩ rất hoang đường.
Từ
số mệnh
rất hư vô mờ mịt, là một thứ giống như vận may, cơ duyên. Mỗi người có số mệnh khác nhau, giống như có người sinh ra trong gia đình giàu có, có người lại ăn bữa hôm, lo bữa mai. Người tu tiên cũng
cần phải có số mệnh nhất định, không thì dù thiên bẩm có cao tới đâu, tư chất hơn người tới đâu, nhưng không có người dẫn vào con đường tu tiên thì cũng là công cốc.
Đừng giả vờ giả vịt!
Chúc Dao nhận ra rõ ràng nó rất để ý:
Yên tâm, ta là chủ nhân của mi, ta sẽ nghĩ ra cách.
Một con yêu thú muốn thăng cấp không những vô cùng gian nan, mà nói là cửu tử nhất sinh cũng
không quá đáng, đâu dễ dàng tu luyện như nó nói.
Mẹ kiếp, ta không phải là em gái Thiên Thiên của ngươi, làm gì người được chứ?
Chúc Dao trợn tròn mắt:
Đứng dậy, ta có việc gấp cần nói với ngươi!
Lúc này Pháp Vũ mới đứng dậy, trừng mắt nhìn cô:
Nửa đêm nửa hôm chạy tới đây làm gì? Ngươi không ngủ được nhưng Thiên Thiên nhà ta vẫn cần nghỉ ngơi đấy.
Hơn nữa giới tu tiên vô cùng nguy hiểm, tuy linh bảo có ở khắp nơi, nhưng ngoài việc xem ngươi có năng lực lấy được hay không, còn phải xem ngươi có cơ may tìm thấy nó hay không.
Bởi vậy người có số mệnh càng mạnh, khi làm việc thường sẽ làm ít được nhiều, mà phần lớn những người phi thăng thành tiên, cũng đều là người mang số mệnh lớn. Đương nhiên số mệnh càng lớn càng tốt.
Số mệnh...
Nếu ta đoán không nhầm, Phàn Chỉ San có thể nhìn thấy số mệnh của mọi người.
Chúc Dao nghiêm túc nói:
Pháp lực đặc thù ngươi cảm nhận được kia chính là chiêu thuật có thể cướp đi số mệnh của người khác!
về.
Đồng tộc?
Chẳng lẽ là con Linh Dẫn thú chưa nở mà Pháp Vũ nhắc đến? Chúc Dao cũng không biết chủng loại của Hạt Vừng, vốn cho rằng vì nó đến từ Thượng giới, bây giờ xem ra nó cũng chỉ là con Linh Dẫn thú
Chúc Dao hết hồn, sửng sốt hỏi:
Mi biết đẻ trứng?
Không phải nó là con đực à?
...
Hạt Vừng nhảy dựng lên:
Không phải trứng của ta! À không, là trứng của ta. Nhưng không phải ta đẻ, nhưng mà là trứng ta tìm được.
Vậy ngươi phát hiện ra pháp lực đó kiểu gì?
Pháp Vũ nhìn cô với vẻ khó hiểu:
Ngươi hỏi việc ấy làm gì?
Con mẹ nó!
Nếu không nể tu vi của người cao hơn ta, ngươi có tin là ta đạp ngươi không?
Chúc Dao khẳng định:
Bà đây là nữ
Được rồi!
Chúc Dao ngắt lời nó, đứng bật dậy:
Nói điểm chính, sao mi lại bắt tay với đám Phàn Chỉ San?
Lúc ta vượt giới, nội đan bị tổn thương thể nên rớt mất một cấp. Khó khăn lắm mới tới được động linh khí kia, muốn mượn linh khí đậm đặc để chữa vết thương. Nào ngờ gặp con yêu thú cấp mười, chính là Bách Lý
Chúc Dao kiểm tra cho Hạt Vừng, mới phát hiện nó không chỉ đơn giản là rớt một cấp, mà ngay cả nội đan cũng sứt mẻ chi chít, tuy thân thể bên ngoài nhìn có vẻ không sao, nhưng linh khí bên trong lại vô cùng hỗn
loạn, hơn nữa còn không ngừng trôi mất. Nếu không kịp thời điều tức, cảnh giới của nó còn giảm xuống nữa, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ quay về cấp chín.
Hôm đó cô mượn cớ đánh nó để che đậy mấy chỗ kinh mạch rối loạn trong người nó, nhưng chỉ có thể tạm thời ngăn lại tốc độ giảm sút linh lực. Dù sao Chúc Dao cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, làm sao mà chữa trị
được yêu thú cấp mười tương đương với Hóa Thần giai đoạn cuối, tầng áp chế kia sắp bị phá vỡ đến nơi rồi.
Chủ nhân có thể thu ta vào thần thức, chúng ta có khế ước, vết thương của ta sẽ tự khỏi ngay được.
Chúc Dao lắc đầu:
Thân thể này là của Linh Thiên, sau khi trao đổi quyền sử dụng với cô ấy, ta chỉ có thể trốn trong đan điền. Làm thế nào mà đưa mi vào thân thức được?
Ngay cả thân thể mà cô còn không có thì nói
Mẹ kiếp!
Cô không nhịn được chửi bậy một câu, gãy từ bao giờ vậy? Sao cô không biết?
Đây là cái gì?
Hạt Vừng chống hai móng vuốt lên tay cô, ngó qua ngó lại.
Này, làm sao vậy?
Pháp Vũ hỏi.
Cô cười khan một tiếng:
Chiêu mà cô ta dùng với tên họ Tào, cũng từng dùng với ta.
Hả?
Pháp Vũ sợ hết hồn:
Ngươi... không phải ngươi cũng thích ở đấy chứ?
Hắn ta như chợt nhớ ra điều gì, lao thẳng đến cạnh Chúc Dao như một cơn gió, siết chặt lấy tay cô:
Vậy Thiên Thiên đâu? Thiên Thiên có
bị mê hoặc không? Trái tim cô ấy phải là của ta!
lúc trước.
Hạt Vừng tố cáo:
Ta biết hắn không phải con thú đàng hoàng tử tế gì, nhưng hắn ta nói sẽ đồng ý nghe ta sai khiến ba lần bốn lượt đến tìm ta. Sau đó còn bảo ta giúp bạn hắn ta một việc. Lúc đó vết thương
của ta chưa lành, lại không muốn để họ nhận ra, nên đã đồng ý. Không ngờ chủ nhân lại đang ở đây!
Cô sững người, đột nhiên nhớ ra lúc ở địa lao hôm qua, Phàn Chỉ San giơ thanh vũ khí BUG kia chém một phát, hình như có nghe thấy tiếng thứ gì đó bị gãy, lẽ nào là chém vào cây bút này? Nhưng rõ ràng cô đã tránh
được vũ khí đó rồi mà, bút còn ở trong ngực cô, chém phải cái gì?
Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ta vốn định liều mạng tu luyện ở Linh giới, muốn lên Thượng giới tìm ngài. Nhưng Nguyệt...
Nhưng thứ rác rưởi kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Thiên Thiên đâu.
Pháp Vũ nhíu mày:
Lúc trước ngươi che giấu thân phận, tuy ả không nhận ra, nhưng vẫn để ý ngươi. Hơn nữa còn thăm dò qua lời nói nhiều
lần, ta đoán trên người Thiên Thiên nhất định có thứ gì đó mà ả cần.
Hắn ta quay đầu nhìn Chúc Dao:
Bởi vậy ta mới suy đoán trên người ả có một thứ pháp lực gì đó có thể mê hoặc lòng người.
Chúc Dao chợt tái mét mặt, cả người lập tức thấy khó chịu.
Ngươi đừng hỏi nguyên nhân vội.
Chúc Dao nghiêm túc nói:
Ta chỉ muốn chứng minh suy đoán của mình.
Hắn ta nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn nói:
Lần đầu tiên ta gặp thứ rác rưởi ấy, ả đang cãi nhau với tên họ Tào ngu ngốc kia. Hình như thứ rác rưởi ấy còn có ý định giết người.
Dường như hắn ta nghĩ tới điều gì, nhíu
Chúc Dao cúi đầu liếc nó, nhấc bàn tay đang ấn kia lên:
Nói đi, sao mi bị thương?
Hạt Vừng sửng sốt hỏi:
Chủ nhân... nhận ra à?
Hả?
Muốn cưới linh thú của Linh Thiên, mi ngỏ lời với Pháp Vũ đi.
Không phải cô có bút thần ư, với chiếc bút thần kỳ kia, cô có thể tự mình tạo ra một thể xác khác.
Chúc Dao vui mừng lục lọi ngực mình, nhưng chỉ lấy ra được hai khúc gậy ngắn. Cô bỗng bối rối!
Chúc Dao lao tới túm cổ áo hắn ta:
Pháp Vũ!
Ngươi muốn làm gì?
Hắn ta lùi về sau theo quán tính, dùng hai tay ôm ngực.
môn phái đứng đầu, dần có xu thế hợp tác với nhau để chống lại Lưu5 Chử môn.
Mặc dù Lưu Chử môn là môn phái tu tiên đứng đầu giới tu chân, tài nguyên phong phú, nhưng nếu các môn phái khác liên kết chống đối thì cũng không dễ đối phó. Lúc I có thể chưa rõ ràng, nhưng thời gian dài,
Chúc Dao không biết vì sao Giới Linh lại để cô sống lại trong thân thể của Linh Thiên, chứ không cho một thể xác mới, kể cả các loại cây cối, bồ công anh như trước đây cũng được.
Đợi đã!
Mi trộm trứng của người khác?
Mi là đồ bắt cóc trẻ con. (---)
Không phải ta trộm, là ta nhặt được!
Hạt Vừng lập tức giơ móng vuốt chứng minh mình trong sạch:
Ta nhìn thấy nó đang nằm bơ vơ ở hang động kia. Sau khi phát hiện trong trứng có mùi của đồng tộc, ta mới nhất
Nói rồi hắn ta mặc kệ Chúc Dao có đồng ý hay không, xoay người đi thẳng ra cửa.
Chủ nhân...
Hạt Vừng lại yếu ớt gọi một tiếng, dùng vẻ mặt tủi thân để chứng tỏ cảm giác tồn tại của mình.
Ai biết thứ rác rưởi kia có kiêng dè nam nữ hay không? Thiên Thiên nhà ta tốt như vậy.
Hắn ta vẫn tỏ vẻ nghi ngờ.
Chiêu đó của cô ta không đánh trúng ta.
Chúc Dao hất tay hắn ta ra:
Nhưng... quả thực có chém phải thứ gì đó.
ảnh hưởng sẽ càng lúc càng lớn. Nếu không giải quyết, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ bị đẩy khỏi vị trí đứng đầu.
Linh Thiên điện, Ngọc Hoa các.
Pháp Vũ liếc mắt nhìn cô đầy khinh bỉ:
Ta chỉ tính được Tịch Thể chắc chắn sẽ đứng ra bảo vệ thứ rác rưởi kia, nhưng không ngờ hắn ta lại ngu xuẩn như thế, dám đưa người đi ngay trước mặt các môn phái.
Chẳng trách ngươi có thể yên tâm bảo Linh Thiên trở về
Chắc hẳn dạo gần đây Lưu Chử môn rất náo nhiệt, nữ chính cũng không có thời gian để ý đến chuyện ở Linh Thiên điện.
Chủ nhân, ta có thể...
Cô hiểu mà.
Mi chớp mắt với ta làm gì? Nhạc phu nhà mi vừa mới đi xong!
Chử môn này không thể co3i là nhỏ, đó chính là dấu hiệu của việc muốn thống nhất các phái đây mà.
Các môn phái bắt đầu đề phòng Lưu Chử mô9n cả âm thầm lẫn công khai. Ngoài mặt thì vẫn tỏ ra hòa hợp, êm ấm, nhưng sau lưng lại không ngừng giở trò mờ ám. Còn tiê6n môn cấp hai, cấp ba khác bắt đầu dựa vào các
Pháp Vũ nhướng mày:
Có ý gì?
Pháp Vũ.
Chúc Dao gằn từng chữ một:
Hôm đó trước khi cô ta chém ta, có nói với ta một câu, ta là người có số mệnh lớn.
Chúc Dao mặc kệ mấy câu độc mồm của hắn ta:
Ta hỏi ngươi, ngươi nói trên người Phàn Chỉ San có một loại pháp lực đặc biệt đúng không?
Ừ.
Tuy Pháp Vũ không rõ vì sao cô lại hỏi thế, nhưng vẫn gật đầu.
Nếu không muốn để họ nhận ra, sao mi không đổi nơi khác?
Nếu chỉ muốn chữa thương thì nơi nào mà chẳng được.
Hạt Vừng cười ha ha, ngượng ngùng gãi đầu:
Đương nhiên là ta có lý do không thể đi.
Lúc đầu Chúc Dao không ngờ rằng Phan Chỉ San là người tốt số, chỉ cho rằng đối phương được bao phủ bởi hào quang nữ chính mà thôi. Nhưng hào quang nữ chính bình thường không phải là một loại số mệnh. Nếu
số mệnh có thể hóa thành thực thể, rõ ràng chỉ số trên người nhân vật chính sẽ cao hơn người bình thường, có thể vượt qua cả đường cảnh giới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.