Chương 333: Để ta nghiên cứu một chút!
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2228 chữ
- 2022-02-04 04:37:54
Đồ rác rưởi không biết xấu hổ.
Trông Pháp Vũ có vẻ chỉ hận không thể lao ra cắn cho cô ta mấy phát:
Theo như ngươi nói, ả đối 8xử với Thiên Thiên như thế cũng là vì muốn cướp số mệnh trên người cô ấy?
Chúc Dao gật đầu:
Hơn nữa, số mệnh trên ngườ3i cô em Linh Thiên chắc chắn là cực kỳ vừa ý cô ta. Thế nên sau khi ta thay đổi tướng mạo, cô ta vẫn cứ dính chặt lấy ta. Không 9phải là cô ta nhận ra thân phận của ta,
mà là nhắm trúng số mệnh trên người ta.
Cô em Linh Thiên là miếng vá của thế gi6an này, số mệnh lớn khỏi cần nói.
Pháp Vũ im lặng, vốn tưởng rằng Phan Chỉ San không đủ tu vi, kẻ thực sự phải đề phòng 5là người đàn ông bên cạnh cô ta. Nhưng tình hình bây giờ đột nhiên đảo ngược, kẻ lợi hại nhất, khó đối phó nhất lại chính là
Phan Chỉ San. Nếu tiếp tục thế này, dù loại bỏ tất cả đàn ông sau lưng Phan Chỉ San, cô ta vẫn có thể tạo ra một nhóm mới giống như thể bất cứ lúc nào.
Chẳng lẽ không có cách nào phá giải được loại năng lực đặc thù này của ả sao? Cứ mặc ả cướp số mệnh của người khác?
Pháp Vũ siết chặt tay.
Vẫn không có?
Cô chưa từ bỏ ý định, chỉ huy các đệ tử đi qua đi lại, tiền trước lùi sau, lặp đi lặp lại hơn nửa tháng, thế mà vẫn vô ích, ánh sáng hôm đó không xuất hiện nữa. Ngay cả mấy tay đệ tử trai tráng bị cô bắt tham gia cũng đã
bắt đầu tỏ ra bất mãn, bây giờ họ cứ thấy cô là lập tức đi đường vòng.
Làm gì có chuyện đó?
Pháp Vũ hừ lạnh một tiếng:
Lúc ông đây vừa mới Kết Đan đã lĩnh hội được kiếm ý rồi.
Vậy sao ngươi không trực tiếp dùng kiếm ý chữa trị vết thương?
Kiếm ý có thể chữa trị vết thương à?
Sao hắn ta chưa từng nghe thấy? Thứ đó không phải dùng để tấn công à?
...
Ông ta tên là Tể Ngô.
Ta còn có việc đi trước, trưởng lão Ngô Tết
..
Đã nói là Tề Ngô.
sự nhìn thấy quầng sáng ấy là ở trên không trung, chứ không phải là chỗ hắn ta đứng.
Cảm ơn vị trưởng lão kia, ông ta chính là anh hùng cứu thế giới, ông ta tên là gì nhỉ?
Ôi, tạm thời bỏ qua, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra được nguyên nhân có thể nhìn thấy ánh sáng của số mệnh, vận dụng vào thực tế, đồng thời chế tạo ra một dụng cụ di động tiện mang theo. Thực ra qua nửa
tháng nghiên cứu của Chúc Dao, mặc dù cô có thể nhìn thấy quầng sáng ấy, nhưng việc đó lại có quan hệ mật thiết đến góc độ, cảnh vật xung quanh, vân vân... Nên khả năng việc này dính dáng đến một vài phương
diện vật lý và sử học.
Cô tính toán tất cả góc độ, khoảng cách, thời gian vv... Nhưng chỉ cần cô đổi sang chỗ khác, sẽ không nhìn thấy ánh sáng nữa. Hình như chỉ có ở cửa đại điện mới nhìn thấy mà thôi.
Ngay cả vị trưởng lão lúc trước cũng không nhịn nổi nữa:
Chưởng môn...
Ông ấy lớn tiếng chào hỏi từ xa, sau đó ngự kiếm bay đến, có vẻ muốn can ngăn trận trừng phạt thể xác biến tướng kéo dài cả nửa tháng mà cô đang thực hiện với các đệ tử.
Đứng im!
Chúc Dao đột nhiên hét lớn.
mệnh hay không, còn phải xem ngươi có chữa khỏi được cho Hạt Vừng không.
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài, nghiên cứu cách nhìn thấy số mệnh.
Pháp Vũ cúi đầu, nhìn con yêu thú nghe đâu là nhân vật chủ chốt kia. Nó ngẩng đầu lên nhìn lại hắn ta, mắt to trừng mắt nhỏ.
xuất hiện nữa.
Theo lý mà nói thì phải có chứ, chẳng lẽ đó không phải là số mệnh mà là ảo giác của cô?
Cô lại gọi thêm mấy đệ tử khác đến thử đi thử lại, còn không ngại gọi cả một trưởng lão Nguyên Anh. Sau buổi đại lễ nhậm chức hoang đường hôm đó, hiện giờ cô đã được công nhận là chưởng môn của Linh Thiên
Chúc Dao không tin, chắc chắn còn có nơi nào đó mà cô chưa xét đến. Thế là cô lại quay về cổng đài điện, quan sát cẩn thận bốn phía, đi tới đi lui vài chuyến, quan sát chỗ khác nhau giữa địa điểm cô mới bố trí và nơi
này.
Nếu thực sự phải tìm ra điểm khác nhau, thì chỉ có... mặt đất?
..
Trưởng lão bối rối, sao cứ có cảm giác mình sắp hết thọ về trời nhỉ?
Được rồi, mọi người giải tán hết đi. Hôm nay các ngươi vất vả rồi!
Chúc Dao nhớ kỹ vị trí của từng đệ tử, sau đó phất tay với họ. Đến khi mọi người cáo lui, cô lại nhìn trưởng lão, thành khẩn nói:
Thực sự cảm ơn ông,
trưởng lão Ngô Tề. Yên tâm đi, sau này ta không gọi họ đến nữa đâu.
số và góc độ sao?
Chúc Dao vội vàng túm lấy mấy thanh niên trai tráng, dựa vào trí nhớ loáng thoáng, sắp xếp các đệ tử vào vị trí đại khái, không sai lệch nhiều so với lúc trước. Sau đó cô để một đệ tử Kim Đan có tu vị cao nhất đứng
vào chỗ của Tịch Thể, rồi lại lùi về vị trí của mình.
Chúc Dao về tới cổng đại điện, đi đến vị trí Tịch Thể xuất hiện lúc trước. Nhưng cô đứng đó cả buổi mà trên người không xảy ra hiện tượng lạ nào. Cô cho rằng do vấn đề góc độ, nên giữa chừng túm lấy mấy đệ tử đi
ngang qua, bắt đứng vào vị trí giống vậy để làm thí nghiệm, sau đó cô lùi về chỗ
mình đứng lúc trước. Nhưng bất kể cô nhìn thế nào, thứ ánh sáng kỳ lạ hôm đó cũng không
Vầng sáng! Cô lại nhìn thấy vầng sáng đặc biệt kia, đúng vào vị trí trưởng lão cách mặt đất mấy thước, cô lại nhìn thấy quầng sáng đó. Tuy ánh sáng này nhỏ hơn ánh sáng trên người Tịch Thể lúc trước rất nhiều,
nhưng nó lại hoàn chỉnh, hệt như quanh người ông ta được phủ một tầng hiệu ứng, tạo thành một quầng sáng hình bầu dục.
Cuối cùng cũng tìm ra, Chúc Dao nhất thời có cảm giác muốn khóc, kích động cầm lấy tay trưởng lão:
Trưởng lão, quý tính của ông là gì?
cũng giống vậy, rồi kéo mấy đệ tử ra đứng vào vị trí kia.
Nhưng không ngoài dự đoán, vẫn không có gì.
Còn có điều gì cô chưa xét đến không? Có cẩn thận suy nghĩ, hôm đó là đại lễ nhậm chức, các môn phái đều có mặt ở đây, mặc dù đa số đều vào đại điện, nhưng người đứng ngoài cửa cũng không ít. Chẳng lẽ là do nhân
điện, không còn ai nghi ngờ nữa. Không biết Pháp Vũ dùng thủ đoạn gì, tên đầu sỏ gây chuyện Tào Tề đã bị đuổi ra khỏi Linh Thiên điện. Những đường chủ khác cũng tự biết mình có lỗi với Linh Thiên, nên thái độ với
cô vô cùng tốt. Tuy không biết trong đó có bao nhiêu phần là thật lòng, nhưng đương nhiên cũng không có ai ngang nhiên phản đối mệnh lệnh của cô.
Tuy vị trưởng lão kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng rất phối hợp đồng vào vị trí chỉ định. Vậy mà cũng vô dụng, cô không nhìn thấy ánh sáng ngày hôm đó nữa.
Ngươi không biết hả?
Chúc Dao liếc hắn ta từ trên xuống dưới:
Không sao, ta dạy ngươi!
Pháp Vũ không còn gì để nói, cảm giác bực bội này là sao chứ?
Chúc Dao nói đại khái những bí quyết quan trọng và phương pháp vận hành cho Pháp Vũ, sau khi xác nhận hắn ta đã hiểu, mới nhét con yêu thú trong tay vào ngực hắn ta rồi bỏ lại một câu:
Có thể nhìn thấy số
Nó bị thương?
Pháp Vũ liếc nhìn Hạt Vừng, ánh mắt chợt lạnh đi. Hắn ta vẫn cho rằng Hạt Vừng là thánh thú bảo vệ Linh Thiên điện, nên hơi bất mãn vì nó nhận Chúc Dao làm chủ, tuy cô và Linh Thiên dùng chung
một thân xác:
Nó không phải là yêu thú cấp mười à? Ta chỉ là một Nguyên Anh, làm sao mà chữa khỏi cho nó được. Chỉ cần linh khí truyền đi sẽ phản ngược trở lại.
Chẳng phải ngươi là kiểm tu sao? Bây giờ còn chưa lĩnh hội được cách gọi ra kiếm ý à?
Chúc Dao đáp trả bằng một ánh mắt khinh bỉ.
Chúc Dao rầu rĩ, thông thường người có thể tu thành đấng Nguyên Anh, chưa chắc đã có số mệnh lớn, nhưng so với đệ tử bình thường mà nói, thì chắc chắn số mệnh cũng không tệ. Nếu ánh sáng kia là số mệnh, mà
ngay cả trưởng lão Nguyên Anh còn không có, thì chứng tỏ phương pháp của cô sai ở đâu rồi.
Cô hồi tưởng lại tình huống hôm đó. Lúc ấy là buổi trưa, hơn nữa mặt trời còn đang lên cao nhất. Chẳng lẽ nguyên nhân ở thời gian hoặc thời tiết sao? Cô đành đợi đến lúc mặt trời lên đỉnh đầu giống vậy, thời gian
như còn thiếu mất một nửa, lẽ nào thứ đó chính là...
Cô chợt đứng bật dậy:
Ta nghĩ... ta có cách nhìn thấy số mệnh rồi!
Cái gì?
Pháp Vũ sửng sốt:
Nhìn thấy thế nào?
Sau đó hai bên đều khinh thường quay đầu đi chỗ khác.
Pháp Vũ: Vì sao ta phải cứu một con yêu thú hôi hám bằng bất cứ giá nào chứ? P/S: Của người khác mà!
Hạt Vừng: Vì sao ta phải để một tên mắt cá chết chữa trị cho mình bất kể hiềm khích lúc trước chứ? P/S: Đồ gà quét
Tạm biệt, trưởng lão Ngô Tề
...
Tề Ngô...
Chỉ còn một điều cuối cùng mà Chúc Dao vẫn chưa hiểu thì đã hiểu ra khi vị trưởng lão đó tự tiện xông vào. Hôm ấy Tịch Thế cũng từ xa bay tới, hơn nữa quầng sáng kia chỉ chớp mắt đã biến mất, cho nên vị trí cô thực
Trưởng lão sợ hết hồn, phanh kít lại giữa không trung.
Chúc Dao mở to mắt, nhìn chằm chằm vị trưởng lão trên không trung kia. Trong lòng cô đang điên cuồng gào thét bốn chữ
đậu xanh rau má
. Thế nào gọi là cùng đường thấy ánh sáng, thế nào gọi là cháy nhà ra mặt
chuột, thế nào gọi là bỏ đá xuống giếng, phi!
Chúc Dao không giải thích ngay mà quay đầu nhìn hắn ta:
Phương pháp thì ta chưa xác định rõ, nhưng trước đó ta cần người giúp một việc.
Pháp Vũ nhíu mày:
Chuyện gì?
Chúc Dao xách con yêu thú vẫn nằm bò trên bàn làm đồ trang trí lên:
Bất kể người dùng cách gì, xin đừng tiếc bất cứ giá nào, hãy giúp ta chữa khỏi cho nó!
Hồi lâu sau hai miệng cùng đồng thanh nói:
Xi!
Xi!
Ta cũng không biết, có lẽ là có.
Loại tà pháp của ả khó mà đề phòng, ai biết thứ rác rưởi kia sẽ sử dụng chiêu thức âm hiểm nào. Chúng ta cũng không thể nhìn thấy số mệnh.
Chúc Dao thở dài:
Đúng vậy, chúng ta cũng không nhìn thấy... Khoan đã!
Cô đột nhiên nhớ ra chuyện sáng nay lúc Tịch Thế tôn giả xuất hiện ở bên ngoài đại điện, cô đã nhìn thấy vầng sáng kỳ lạ kia, hơn nữa hình
Hả?
Trưởng lão hơi ngạc nhiên:
Ta là trưởng lão Tề Ngô của Giới Luật Các, chưởng môn...
Cảm ơn! Cảm ơn, ta xin thay mặt thế giới này cảm ơn ông, đồng chí!
Chúc Dao bắt tay thật chặt:
Nhân dân sẽ không bao giờ quên được công lao vĩ đại của ông. Ông vĩnh viễn sẽ là người vĩ đại nhất trong lòng mọi
người, cả đời này ta sẽ nhớ ông.
Cô ngồi xổm xuống sờ những phiến đá trắng dưới chân, cảm giác trơn nhẵn, sáng bóng, hơn nữa còn hơi chói mắt.
Đợi đã! Chói mắt?
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn mặt trời, lại nhìn chằm chằm vào phiến đá dưới đất, đây là... phản quang?
Chẳng lẽ là vì ánh sáng, Chúc Dao lập tức đứng lên, nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên quảng trường bên ngoài đại điện đều lát loại đá phiến vuông màu trắng, phản quang.
Cô lại nghĩ đến vị trí của mọi người, phát hiện họ vừa vặn đứng thành một vòng tròn, hơn nữa góc độ ánh nắng chiếu xuống chỗ cô đứng...
Chúc Dao lập tức thúc giục linh khí, vẽ một trận pháp lên hư không, tính toán vị trí của tất cả mọi người, thêm cả nguyên nhân ánh sáng. Một trận pháp cô chưa nhìn thấy bao giờ lập tức hiện ra trước mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.