Chương 334: Hạt vừng mở đường
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2102 chữ
- 2022-02-04 04:37:53
Cái gì?
Chúc Dao sửng sốt, tiếp tục nói:
Chỉ cần một viên đá Văn Lăng to bằng bàn tay là được, ngươi keo kiệt như vậy làm g8ì?
Pháp Vũ vẫn chỉ đáp lại hai từ:
Không có!
Mẹ kiếp!
Chúc Dao nóng nảy:
Có thể đây là cơ hội duy nhất 3để biết rõ thực lực thực sự của Phan Chỉ San đấy, coi như là vì Thiên Thiên nhà ngươi, phối hợp một chút đi được không?
9
Hắn ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô:
Ngươi tưởng đá Văn Lăng là đá lót hố xí nhà ngươi à? Muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu?6
Ba...
Đã nói là đồng sinh công tử, không rời bỏ nhau cơ mà?
Hai...
ngu ngốc, ôm quả trứng còn to hơn cả mình.
Chủ nhân!
Bỗng nhiên Hạt Vừng chạy đến trước mắt cô, vui mừng nói:
Trứng động đậy... Nó vừa động đậy. Chủ nhân có nhìn thấy không? Nó lại đang động này.
...
Sao lại có cảm giác như mấy ông chồng lần đầu tiên thấy đứa con còn đang trong bụng đẹp thế nhỉ. Quả trứng này cũng không phải do cô đẻ ra, bảo cô nhìn cái quái gì chứ!
Ta cất ngay, cất ngay đây! Cất đi ngay đây.
Móng vuốt của Hạt Vừng khẽ cử động, quả trứng yêu thú màu trắng kia lập tức biến mất:
Ta đi trước dò đường.
Nó nhảy lên, lao đi bắt nạt đám yêu thú cấp thấp hơn
mình. Ài, không thể đường hoàng nhìn ngắm vợ tương lai, cuộc sống thật cô đơn lạnh lẽo.
Lúc này Chúc Dao mới buông bàn tay đang bấm quyết ra, quay đầu lại đụng phải ánh mắt kỳ quái khó hiểu của Pháp Vũ:
Làm gì thế?
Ánh mắt trông thật đáng sợ.
Bỗng nhiên Chúc Dao nghĩ đến Thần Ninh, yêu thú cấp mười làm thương nhân cực kỳ thành công kia. Xem ra các yêu thú cũng có thiên phú buôn bán.
Làm sao bây giờ?
Chúc Dao truyền âm cho Pháp Vũ ở bên cạnh. Nơi này nhiều yêu thú cấp mười như vậy, dù hai người có Ẩn Tức phù cũng không dám chắc là hoàn toàn không bị phát hiện.
Phải đi vòng qua sao?
Ta làm là vì Thiên Thiên.
Pháp Vũ quay đầu nhìn cô, hòa bình thế giới thì liên quan quái gì đến hắn!
A... Được rồi, vì Thiên Thiên!
Thế là lúc này người nào đó mới bất đắc dĩ lên đường, bay thẳng về phía rừng Thiên Tế.
bọn chúng cũng không có tiền tệ thông dụng, cơ bản đều là dùng vật đổi vật, trái cây đổi linh thảo, linh thảo đổi trái cây. Nhưng linh quả và linh thảo đều là các loại mà các tu sĩ luôn mơ tưởng.
Đây quả thực là một hội chợ trao đổi đặc sản của yêu thú rừng rậm. Mà những yêu thú này không giống với tu sĩ, không hề có kiểu trả giá, thông thường đều rất hiền lành, đổi đồ xong là rời đi, hoàn toàn không tham
lợi nhỏ mà lấy thêm đổ! Thảo nào vừa rồi lúc bọn họ chưa đi vào lại không nghe thấy bất kỳ tiếng huyên náo nào.
Hắn ta hơi cau mày, hồi lâu sau mới nói:
Không phải chân thân của ngươi cũng là yêu thú đấy chứ?
Hả?
Ngươi dựa vào đâu mà kết luận như vậy?
Thảo nào lại giống như thế.
Khóe miệng hắn ta giật giật, hít sâu một hơi mới trầm giọng nói:
Trong rừng Thiên Tể, đâu đâu cũng là yêu thú cấp cao, nghe nói còn thường xuyên có các hiện tượng kỳ lạ, ngay cả tôn giả Hóa Thần cũng không dám
tuỳ tiện đi vào chứ đừng nói chi đến bến Vô Hối ở nơi sâu nhất trong rừng, chưa biết có cái gì đang chờ mình. Từ xưa tới nay, chưa ai có thể sống sót đi từ trong đó ra, một khi đã vào thì sẽ không có cơ hội để mà hối
hận nữa, cho nên mới gọi là bến Vô Hối!
Giống như cái gì...
Ngươi nói rõ ràng ra nhé, cô với con Hạt Vừng đần độn kia giống nhau ở chỗ nào?
Pháp Vũ không giải thích, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi vượt qua cô đi lên trước. Tỏ thái độ như thể ngoài Thiên Thiên nhà hắn ta ra, tất cả đều là cặn bã.
Bỗng nhiên thật muốn báo thù xã hội!
i
...
Nghe cũng có lý.
Đi thôi, chàng trai!
Chúc Dao nói với vẻ thành thật:
Vì hòa bình thế giới!
.
Hạt Vừng...
Chúc Dao hít sâu một hơi:
Nếu ngươi không cất quả trứng này đi, có tin ta sẽ đi tìm ít hẹ rồi đập nó ra chưng luôn không!
Hạt Vừng lập tức ôm trứng nhảy lùi lại mấy bước, tỏ vẻ lên án:
Chủ nhân... cô đúng là lòng dạ độc ác. Tốt xấu gì thì ta cũng rất si tình với cô, mấy kiếp cùng hội cùng thuyền, không oán không tiếc, lên trời xuống đất
cùng cô. Thế mà cô lại nỡ... nỡ... đối xử với quả trứng lẻ loi, con thú cô đơn bọn ta như vậy, hức hức hức...
Làm sao bây giờ? Chúc Dao quay đầu nhìn Pháp Vũ.
Hắn ta cau mày, lạnh lùng quay lại, vung tay ném cho cô một lá pháp phù kèm theo ánh mắt
ta biết đám cặn bã các ngươi không có cách mà
, còn bản thân cũng cầm một lá dán lên ngực, lập tức biến mất tại chỗ.
Ẩn Tức phù! Chúc Dao cúi đầu nhìn lại còn là Ẩn Tức phù cao cấp, cô cũng lập tức dán lên người mình, Pháp Vũ vừa biến mất lại xuất hiện trước mắt cô.
..
Mẹ kiếp, hóa ra cái này còn phải trả tiền, chẳng lẽ không thể tính cho cô em Linh Thiên hay sao?
Thiên Thiên là Thiên Thiên, ngươi là ngươi!
Dường như Pháp Vũ biết cô muốn nói gì, lập tức phủ đầu ngay.
Chúc Dao muốn hỏi thăm ông bà tổ tông nhà hắn ta!
Pháp Vũ đang định trả lời, đột nhiên sửng sốt, nghiêm túc nhìn về phía sau cô.
Sao vậy?
Cô đang định quay đầu, Pháp Vũ đột nhiên ấn 1 xuống sát đất, bùn vào đầy miệng.
Sao bọn họ lại ở đây?
Hắn ta trầm giọng nói:
Chẳng lẽ là đi theo chúng ta đến đây?
dụng thuần thục kiếm ý chữa thương, cô chỉ nói tỉ mỉ một lần là hắn ta đã hiểu hết. Tuy tốn nhiều thời gian hơn cô, từ đầu đến cuối mất hơn một tháng trời, nhưng kết quả vẫn khiến người ta rất vừa ý.
Sau khi đi vào rừng Thiên Tể, lúc đầu bọn họ ngự kiếm, sau đó đi sâu vào trong thì đổi thành đi bộ. Họ dùng súc địa thuật đi như vậy bốn canh giờ, đột nhiên Hạt Vừng ngừng lại.
Có vẻ nó phát hiện ra gì đó, trong không giống như đang đùa, toàn thân căng thẳng, chăm chú nhìn rừng rậm phía trước.
Ẩn Tức phụ cấp mười chỉ phái Quỳnh Vũ mới có! Nếu không đến quá gần thì có là tu sĩ Hóa Thần cũng không thể phát hiện ra.
Hắn ta lạnh lùng giải thích.
Cấp mười! Chúc Dao hơi kích động vì trông nó có vẻ rất trâu bò!
Pháp Vũ suy nghĩ một chút rồi nói thêm:
Lúc về nhớ thanh toán bằng linh thạch.
Pháp Vũ nói không sai, rừng Thiên Tế này quả thực là thiên đường của yêu thú. Hai người mới đi vào không lâu mà đã thấy ba con yêu thú cấp tám, năm con yêu thú cấp bảy và mười mấy con yêu thú cấp năm, cấp sáu
rồi. Đúng là tài nguyên thiên nhiên của khu rừng này quá phong phú, thế mới thu hút được bao nhiêu yêu thú tụ tập lại thế này.
Cũng may mà dẫn theo Hạt Vừng. Mặc dù bình thường nó không đáng tin lắm, nhưng mang nó theo để ra vẻ dọa dẫm, dọa nạt đám thú cấp thấp thì vẫn có tác dụng. Nhưng đây là nếu như nó không trưng ra vẻ mặt
Rừng rậm là sân nhà của Hạt Vừng, có nó mở đường, dọc đường hai người căn bản không gặp phải nguy hiểm gì. Thỉnh thoảng có một hai con yêu thú mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn nhảy ra định làm liều đều bị
nó dùng một vuốt đánh bay.
Hơn nữa vết thương của nó đã khôi phục, vết rách trên nội đan cũng biến mất, có điều nếu như muốn khôi phục lại cấp mười một thì phải tu luyện từ từ. Mặc dù Pháp Vũ độc miệng nhưng làm việc cũng đáng tin, vận
Pháp Vũ đen mặt:
Ngươi... ngươi định đi đến đó thật à?
Là thanh niên thì phải có tinh thần mạo hiểm chứ!
Chúc Dao vỗ vai hắn ta:
Không phải người nói đá Văn Lăng ở ven bến Vô Hối sao? Chúng ta không đến đó không được, đến lấy được nguyên liệu rồi lập tức rời đi
ngay. Mà Hạt Vừng vốn là yêu thú cấp mười một, mặc dù bây giờ bị tụt một cấp nhưng có uy thể yêu thú cấp mười của nó,lúc đi vào rừng Thiên Tổ cũng không có yêu thú nào dám tuỳ tiện tới gần đâu.
Ở, khoan đã!
Nếu đã có yêu thú cấp mười thì có thể an toàn không cần lo âu gì rồi, sao còn phải gọi hắn ta đi cùng làm chi?
...
Sao hắn ta lại cảm thấy như mình bị gài bẫy nhỉ?
Dán xong pháp phù, lúc này hai người một thú mới tiến vào rừng rậm phía trước. Họ vừa đi lên phía trước một đoạn, đưa tay vén một chục cây tươi tốt ra thì cả đám đều sợ ngây người.
Phía trước xuất hiện một chợ trời, hơi giống với chợ của tu sĩ, có điều bên trong đều là yêu thú qua lại. Có con đã hóa thành hình người, có con vẫn là hình thú, nhưng tất cả đều là yêu thú cấp mười.
Chợ trời này vô cùng đơn sơ, chỉ dùng cây cối dựng lên thành lều, dưới mỗi lều có người hoặc thú ngồi. Vả lại hàng hóa giao dịch cũng hết sức đơn giản, đơn giản đến mức... chỉ có trái cây và linh thảo. Hơn nữa, giữa
Ai...
Nhà cô không có hố xí, chỉ có bồn cầu thôi.
Đá Văn Lăng hiếm lắm à?
Sao cô nhở trước đây trong ch5iếc nhẫn sư phụ cho cô có một đống như kho hàng cơ mà. Lúc đó cô học luyện khí, còn hay đem ra đốt chơi.
Đá Văn Lăng chỉ có ở sâu trong rừng Thiên Tế, ven bến Vô Hối, theo truyền thuyết vài vạn năm mới sinh ra được một viên.
Hắn ta nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới:
Ngươi nói xem có hiếm hay không?
Vậy thì chúng ta đến bến Vô Hối tìm một khối.
Pháp Vũ lập tức nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc:
Ngươi biết đến Vô Hối là nơi thể nào không?
Không biết!
Nghe có vẻ rất lợi hại.
Không chuẩn bị chu đáo mà đi vào rừng Thiên Tể thì chắc chắn là tự đâm đầu vào chỗ chết!
Ngươi chờ chút đã!
Chúc Dao xoay người đi ra ngoài, một lúc sau lại chạy huỳnh huỵch về, trong tay ôm quả trứng của một con yêu thú sáu cánh:
Được rồi, ta chuẩn bị xong rồi!
Sao vậy?
Chúc Dao và Pháp Vũ cũng dừng lại.
Phía trước..
Hạt Vừng giơ một móng lên, chỉ phía trước:
Ta cảm thấy uy thể của yêu thú cấp mười, hơn nữa... không chỉ có một con.
Hai?
Hạt Vừng lắc đầu, giương cánh lên:
Rất nhiều... vô cùng nhiều.
Chúc Dao sửng sốt, yêu thú cấp mười, hơn nữa còn là cả đám. Khu rừng này đúng là sản vật phong phú! Yêu thủ có ý thức lãnh địa, nhớ ngày đó lúc cô nhìn thấy rừng yêu thú kia, trong rừng nhiều lắm cũng chỉ có
một con yêu thú cấp mười, nếu tình cờ gặp phải hai con thì chắc chắn chúng là một đôi. Nhưng Hạt Vừng lại cảm giác được phía trước có rất nhiều, đây không phải tiên pháp.
Chúc Dao đang chôn mặt trong bùn:
...
Con mẹ ngươi! Có thể buông đầu ta ra rồi nói không? Mẹ kiếp, ông đây đâu phải khoai tây, trồng vào bùn làm gì? Cô đang định đạp cho hắn ta vài cái thì Pháp Vũ lại không hề áy náy thả đầu cô ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.