Chương 336: Thiếu niên vẫn còn hai bộ mặt


Cả ba người kia cộng lại, cũng chẳng sáng bằng cô ta. Hơn nữa ánh sáng của ba người còn lại có vẻ không tròn vẹn lắm, hệt như bị thứ gì8 đó chặn lại, khuyết mất một lỗ. Đặc biệt là Trình Ngự Phong, gã đã chỉ còn một

nhúm nho nho, lại còn thoáng phập phù chớp tắt3 tùy lúc như sắp tàn lụi.
Nội đan? Lẽ nào là lúc chữa trị vết thương? Tâm trạng Chúc Dao sa sút:
Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Pháp Vũ lại không trả lời, hắn ta bước thẳng về phía cô, hai tay kết ấn, từng đạo pháp ấn bay ra từ tay hắn ta, bọc quanh người cô.
Chúc Dao cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng
ting
, cô bỗng nhiên hiểu ra tại sao đây lại là truyện người lớn rồi. Nữ chính thông qua phương thức âm dương trao đổi để cướp đoạt số mệnh của người khác. Thảo
nào bên cạnh cô ta có nhiều nam chính vây quanh tới vậy.

Từ lúc bắt đầu người đã không tin tưởng ta?
Quả nhiên là diễn viên xuất sắc, thể mà cô không nhìn ra bất kỳ sự khác lạ nào, toàn tâm toàn ý giúp em gái Linh Thiên giải quyết nữ chính. Lại chẳng ngờ hắn ta một mặt
vừa phối hợp, còn mặt khác lại vẫn tính toán xem làm thế nào để đuổi cô đi.

Grào...
Hạt Vừng cũng nhận thấy nguy hiểm, nó gào lớn một tiếng, biến hình về kích cỡ nguyên bản. Nhưng Pháp Vũ vẫn giữ vẻ mặt hằm hằm lạnh tanh, giơ tay làm phép. Giữa trán Hạt Vừng lóe lên thứ gì đó, nó
tức khắc gục luôn trên đất, cho dù có cố giãy giụa ra sao cũng không thể mảy may cử động, cả người nó chợt bùng cháy,lửa lan khắp toàn thân.

Vạn năm sinh ra một viên đá, ta cũng đâu nói chỉ có một viên đá! Nơi này đã tồn tại không biết mấy triệu năm rồi.
Pháp Vũ nhìn cô như kẻ ngu ngốc.

...
Muốn tần đồng đội sưng mặt, phải làm sao đây?

Ngươi muốn đuổi ta ra khỏi cơ thể của Linh Thiên?!
Chúc Dao mở lớn hai mắt.

Bao nhiêu ngày như vậy, ngươi cũng ở đủ lắm rồi.
Pháp Vũ hạ giọng nói:
Sao ta có thể để cho ngươi ở trong thân thể cô ấy mãi được.

nguyên nhân số mệnh hoàn toàn biến mất hay không, lúc cô liếc qua giữa trán của gã lại phát hiện ra một luồng tử khí.
Đang định nhìn rõ hơn thì Pháp Vũ lại đột nhiên vươn tay, một tát ẩn cô vào trong bùn.

Pháp Vũ, ta không phải...


Câm miệng!
Pháp Vũ dùng ánh mắt lạnh như băng hằm hằm nhìn cô, dường như hận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô mà không được.
Ngươi đã hiểu rõ về số mệnh, lại có thể làm ra loại pháp khí nghịch thiên quan
Má nó! Đã bảo là yêu thương đồng đội cơ mà?

Bọn họ sắp đi rồi.
Pháp Vũ trầm giọng truyền âm, mãi cho đến khi tiếng bước chân xa dần, hắn ta mới nới lỏng tay.

Pháp Vũ.
Cô chợt cảm thấy hơi hoảng hốt từ tận đáy lòng, cô chọc phải ai thế này:
Ngươi có từng nghĩ tới, nếu ta rời đi, Linh Thiên sẽ thế nào không?

Thần sắc của hắn ta lạnh hơn:
Nàng hiển nhiên sẽ do ta bảo vệ!

giờ sợi tơ đã lớn hơn đầu ngón tay. Đồng thời, ánh sáng trên ba người đàn ông kia đang hao hụt cực nhanh, chưa đầy nửa khắc, ánh sáng đã hao đi một phần năm. Đặc biệt là Trình Ngự Phong, ánh sáng lam nhạt của
gã chợt tắt lịm.
này do ngươi bày ra?

Pháp Vũ không trả lời, hắn ta chỉ lạnh lùng tiến về phía cô.
cũng có rất nhiều chủng loại thú đa dạng, tất cả đều là yêu thủ cấp chín, cấp mười, không hề có ngoại lệ.
Hơn nữa, vẻ mặt của cả đám đều nổi giận đùng đùng, cặp mắt đỏ sáng lên nhìn chằm chằm mấy người phía trước, tiếng gầm gừ nhỏ đầy phẫn nộ vang lên bên tai không dứt.
Nữ chính bỗng nhiên kêu lên một tiếng nghe rất đặc biệt, giọng the thé sắc bén, cực rõ trong tiếng thở dốc của mấy người. Chỉ là mấy người kia đang đắm chìm trong dục vọng của bản thân, chẳng ai chú ý tới, trái lại
còn phối hợp thở dốc vài tiếng, kết thúc vận động khẩu vị mặn dài một ngày một đêm.
sát số mệnh, ắt hẳn lúc trước ngươi cũng là đại năng một phương. Với bản lĩnh của ngươi, nhập vào cơ thể nàng là để cứu nàng? Trên đời này có loài ác quỷ nào không muốn chiếm lấy cơ thể con người? Những lời dối
trá của ngươi chỉ có thể lừa gạt Thiên Thiên thôi. Đến thời cơ thích hợp, chắc gì ngươi sẽ bỏ qua cơ hội đoạt xác?

Pháp ấn này là...
Bí kíp trục xuất linh hồn!
là nói nữ chính vẫn còn thứ khác?
Chúc Dao có vài việc nghĩ mãi không ra. Còn đám nam nữ tình cảm mãnh liệt kia đã bắt đầu mặc quần áo vào, chuẩn bị rời đi. Chúc Dao không kìm được nhìn về phía Trình Ngự Phong kia, không biết có phải do

...
Trên gương mặt Pháp Vũ hiện lên vẻ do dự.
Ba người Phàn Chỉ San, Tào Tề, còn có yêu thú Bách Lý bất chợt quay lại, bọn họ bay ra từ trong rừng rậm. Nhìn thấy Chúc Dao và Pháp Vũ phía trước, họ sửng sốt ra mặt.
truyển nối liền bốn người họ lại.
Nữ chính đang cướp giật vận mệnh à? Nhìn kỹ hơn một chút, tuy không rõ ràng, nhưng ánh sáng của ba người kia quả thực yếu đi một tầng. Hơn nữa, mấy sợi tơ nhỏ càng lúc càng lớn, mới ban nãy còn chẳng thấy rõ,

Là các ngươi!
Sắc mặt cô ta không đổi, trong mắt nhất thời hiện lên sát khí.
Chỉ một khắc sau, từng hình bóng nhanh chóng hiện lên, một đàn yêu thú lớn nhỏ lô nhô lao vụt ra, bao vây mấy người Chúc Dao lại. Trong đám yêu thú, có cả những loài mang hình người mặc quần áo khác nhau,
Gượm đã!
Chắc không chỉ dừng lại ở một loại phương pháp, hồi đầu không phải cô ta còn lôi ra được một thứ vũ khí BUG gì đó, còn chém trúng cô cơ mà? Lẽ nào sự cướp đoạt số mệnh này cũng phân biệt riêng nam với nữ? Hay

Thứ này ngay cả cấp một cũng không phải.
Pháp Vũ bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
Chúc Dao cầm pháp khí tiến tới trước mặt hắn ta, hắn ta hoài nghi nhìn thoáng qua, rồi nhất thời kinh ngạc:
Đây... chính là số mệnh?

Ngay lúc đó, ba sợi dây liên kết cũng biến mất trong không khí, trên người nữ chính, ánh sáng lục nhạt, lam nhạt, vàng nhạt lại tăng lên không ít, đặc biệt là màu lam nhạt, gần như chiếm cứ một nửa trong đủ loại ánh
sáng của của nữ chính.
Hắn ta càng nói càng sa sầm mặt mày, chớp mắt đã tràn đầy oán hận, hắn ta như đột nhiên biến thành một người khác.
Sai rồi, đây mới chính là bản tính của hắn ta, mấy ngày nay, hắn ta chỉ giả bộ thôi.
Cô gật đầu.
Sắc mặt Pháp Vũ càng nghiêm trọng hơn:
Hóa ra cô ta thật sự có thể cướp đi số mệnh của người khác.


Chờ chút đã.
Pháp Vũ lạnh lùng nhìn cô:
Ngươi xác định không mang thêm mấy viên đá Văn Lăng quay về, để phòng ngừa lỡ đâu à?


Không phải ngươi nói đá Văn Lăng vạn năm mới có một viên hả?
Chúc Dao liếc hắn ta, chẳng lẽ hắn ta còn thấy được viên đá thứ hai.
Chúc Dao lại lần nữa bùn đất lấm lem đầy mặt:
...

Chắc chắn tên này cố ý!
Té ra tên này trước giờ vẫn không tin tưởng à? Chúc Dao có đôi chút thất vọng, Pháp Vũ lại không nói gì nữa, nhưng thần sắc của hắn ta càng lạnh hơn, dường như đang suy nghĩ đối sách.
Chúc Dao tiếp tục quan sát Phàn Chỉ San qua kính viễn vọng, chỉ cần có thể thấy được số mệnh, thì cô tin chắc chắn có phương pháp ngăn cản bị cướp đi số mệnh, vậy thì...
Chúc Dao nhíu mày, nếu trước đó cô còn hoài nghi suy đoán của mình, thì hiện tại nữ chính đã hoàn to9àn xác nhận mọi phán đoán của bản thân cô.

Đó là thứ gì?
Pháp Vũ nhập định xong đã tỉnh lại, hắn ta nhìn chằm chằm kính viễn6 vọng trong tay cô, nói:
Đây không phải là pháp khí ngươi luyện chế ra đó chứ?

Vũ vẫn sẽ tốt bụng đi theo cô lần nữa.
Vì vậy cô không do dự, quay lưng bước về phía núi đá, mới bước được hai bước, đột nhiên hụt một bước, một lực hút cực mạnh truyền tới từ phía trước, cô không thể đứng vững, vậy là nằm đo ván trên đất, không thể

Đúng rồi đấy!
Chúc Dao quơ quơ kính viễn vọ5ng trong tay.
Pháp Vũ nhất thời sa sầm mặt mày:
Ngươi kéo ta đi xa tới chỗ này tìm nguyên liệu, là để luyện ra một pháp khí trông cũng không mấy hữu dụng này?


Hạt Vừng!
Chúc Dao lại càng hoảng sợ, cô nhìn về phía Pháp Vũ đột nhiên biến thành một người khác:
Ngươi đã làm gì với nó?


Nó quá khó chơi, ta chỉ bỏ thêm mấy trận pháp nhỏ vào nội đan của nó thôi.
Vẻ mặt hắn ta không thèm đếm xỉa, giọng nói càng lạnh lùng tê buốt.
Hắn ta chỉ một bãi đất phía sau cô:
Trên đầu người vẫn có một tảng nữa kìa?

Chúc Dao ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên cách đó không xa có một tảng đá Văn Lăng to gấp bốn năm lần viên đá lúc trước. Ngẫm lại nên phòng bị tránh hậu họa trước vẫn hơn, cô cũng không dám đảm bảo về sau Pháp
A, đó là gì vậy?
Vây quanh trên người nữ chính là ba sợi tơ mảnh có màu sắc khác nhau, nếu không nhìn kĩ thì không dễ phát hiện. Mà nơi bắt nguồn của ba sợi tơ mảnh đó, ấy vậy mà lại ở trên người ba nam chính. Nom hệt như dây
Nhác thấy hắn ta sắp lên cơn, Chúc Dao thở dài, cô nói:
Thanh niên à, đừng vội vàng được không.
Đồ
không thể dựa vào vẻ bề ngoài để đánh giá, người quan tâm nó cấp bảy, cấp tám, cấp chín làm gì, dùng được là
được rồi.

Công việc giảng giải của em gái Linh Thiên thất bại rồi!

Trên đời này, ta chỉ tin chính mình!
Pháp Vũ cử động tay, pháp chú vây xung quanh cô càng di động nhanh hơn. Cô cảm thấy có một luồng sức mạnh đang bạt mạng đánh văng cô ra khỏi cơ thể.
Pháp Vũ rút đi trận pháp xung quanh, bước ra ngoài. Chúc Dao lồm cồm bò lên đuổi theo, Ẩn Tức phù cao cấp thân trên người bỗng mất đi hiệu quả, hóa thành tro bụi. Thời gian vừa đúng lúc!

Quay về đi.
Đi ra ngoài một chuyến tọng đầy hai miệng bùn, Chúc Dao bày tỏ rất mệt mỏi.

Ngươi chắc chắn có thể bảo vệ được cô ấy?
Chúc Dao bật cười lạnh lùng, nếu hắn ta thật sự có thể ngăn cản nữ chính, cô cũng không cần phải tới thế giới này. Trước lúc cô tới đây, em gái Linh Thiên ấy vậy mà bị
nhốt tới chết ở trong Linh Thiên điện.
động đậy, tứ phía đều là trận pháp sáng bừng bừng. Trong lòng cô nôn nao căng thẳng, lại bỗng nhiên nhớ tới nhóm Phan Chỉ San vừa rời đi, lẽ nào bị phát hiện rồi? Cô quay lại định lên tiếng cảnh cáo.

Có trận pháp, mau...
Còn chưa nói hết câu đã thấy Pháp Vũ đang bình tĩnh nhìn cô. Vẻ mặt cáu kỉnh ghét bỏ cả thiên hạ bớt đi, vẻ âm trầm càng hiện rõ trên người hắn ta, Chúc Dao sửng sốt mất một lúc:
Trận pháp
Một người đàn ông áo đen bước ra từ trong bầy yêu thú, hắn ta vung tay lên.

Bịch
một tiếng, một thứ máu me đầm đìa rơi ngay trước mặt, khi thấy rõ đó là thứ gì, Chúc Dao giật mình thở mạnh.
Đó là một người, một người bị cắn xé tan tành thành nhiều mảnh, một trong những nam chính mới rồi còn theo nữ chính chơi trò 18+, Trình Ngự Phong.

Gã đã chết rồi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.