Chương 339: Đến lúc offline rồi
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2908 chữ
- 2022-02-04 04:38:11
gian vui vẻ nhất trong mấy kiếp này.
Mấy kiếp này?
Chúc Dao kinh ngạc, trợn tròn hai mắt, cô ta có ký ức của mấy8 kiếp. Nhưng hễ là luân hồi, đều phải qua sông Vong Xuyên cơ mà? Sao cô ấy vẫn còn nhớ được?
Linh Thiên cười, ánh 3mắt rất bình thản:
Bản thân ta cũng không nhớ rõ mình đã chuyển bao nhiêu kiếp. Từ khi ta có trí thông minh, đã biết mình9 tồn tại để ổn định thế giới này. Đó là nhiệm vụ và sứ mệnh của ta, ta
Phàn Chỉ San chợt biến sắc, rõ ràng bị câu nói
hút số mệnh của người khác
của hắn ta dọa sợ, mặt mũi lập tức tái mét, hốt hoảng đến mức quên cả phản bác.
Tịch Thể tôn giả đằng sau cô ta nhíu mày, tiến lên một bước gọi vũ khí của mình ra:
Bớt nói nhảm đi, hôm nay phải diệt trừ tai họa này. Ai ngăn cản sẽ phải chết!
Pháp Vũ không định tiếp tục nói nhảm với họ, dẫn theo các đệ tử của phái Quỳnh Vũ xông lên. Khắp không gian lập tức lóe lên ánh sáng thuật pháp.
...
Chúc Dao thu hồi thần thức, lấy lại tinh thần thoát khỏi nhận định. Cô em Linh Thiên đã tỉnh lại, Pháp Vũ đang ôm lấy cô ta khóc như một đứa trẻ. Hai tay hắn ta siết thật chặt, giống như một giây tiếp theo Linh
Thiên sẽ biến mất, miệng không ngừng gọi tên cô ta.
Không biết khi Pháp Vũ biết được chân tướng sẽ như thế nào? Chỉ có điều sự việc không thể cứu vãn được nữa rồi.
Chúc Dao thở dài một hơi, chợt nghe thấy tiếng động rất lớn, toàn bộ phái Quỳnh Vũ rung chuyển, trên không trung đột nhiên xuất hiện một từ trường khổng lồ. Tất cả mọi thứ đều bay ngược về phía bầu trời, đá núi,
gạch ngói... đủ thứ vụn vặt cũng bay lên theo.
Câm miệng!
Pháp Vũ trừng mắt với đám người, hai mắt đỏ ngầu:
Không ai được động vào một sợi tóc của nàng.
Người các môn phái vốn không coi Pháp Vũ ra gì, bọn họ nhao nhao lấy vũ khí ra.
Pháp chưởng môn!
Phan Chỉ San dẫn đầu tiến lên một bước, tỏ vẻ chính nghĩa:
Không phải các môn phái bọn ta muốn làm khó phái Quỳnh Vũ của ngài, nhưng ngài cũng thấy đấy. Hố đen tự dưng xuất hiện, đầu
Cô ta lắc đầu:
Đã đủ rồi. Tiếp theo đây... xin nhờ cả vào cô.
Chúc Dao cảm thấy lồng ngực bức bối không chịu nổi, nhưng vẫn gật đầu trước ánh mắt mong đợi của cô ta.
Cô ta đi từng bước đến khoảng sân rộng phía trước điện, ánh vàng kim từ trên người tỏa ra ngày càng sáng, rồi nhắm hai mắt lại. Đột nhiên một hình bóng khổng lồ xuất hiện giữa trời đất, chính là dáng vẻ của Linh
Chỉ có Pháp Vũ mặt cắt không còn giọt máu, dường như hắn ta đoán ra điều gì, bay vào trung tâm vầng sáng:
Thiên Thiên, nàng muốn làm gì? Mau dùng lại.
Nhưng Linh Thiên không đáp, vẫn đi tiếp về phía lỗ đen.
Thiên Thiên!
Pháp Vũ điên cuồng muốn cản cô ta lại, dùng mọi loại thuật pháp, nhưng đều vô dụng. Bất kể hắn ta làm gì, hào quang kia đều ngăn lại. Đầu tiên hắn ta dùng kiếm, sau đó đến pháp thuật, cuối cùng là
Là sao?
Có ý gì vậy?
Ta đến vì thế gian này, rồi tan biển cũng vì nó.
...
Chúc Dao sững sờ:
Nhưng... ta đã cứu cô, ta.
tiên là ở Linh Thiên điện, sau đó là phái Quỳnh Vũ. Điều này đủ chứng tỏ có người chọc cho trời nổi giận. Mà Linh Thiên điện truyền lại từ thời thượng cổ, chưởng môn các đời đều là người kế thừa mệnh trời. Linh
Thiên gần với trời nhất, vẫn luôn nghe theo ý trời, bởi vậy chưởng môn không thể thay đổi. Ta đã nói từ sớm, các ngươi nhận nhầm người, vốn phải lập lại trật tự, thế nhưng Pháp chưởng môn vẫn luôn ngăn cản.
Hôm nay chọc cho trời giận, nếu không sửa sai, e rằng đến lúc đó Pháp chưởng môn không gánh nổi hậu quả đâu.
Trận pháp bảo vệ núi của phái Quỳnh Vũ bị hố đen ảnh hưởng nên đã biến mất. Pháp Vũ cũng cảm nhận được, ngự kiểm bay ra, nhìn những người của các môn phái bằng vẻ mặt âm u.
Lỗ đen đột nhiên xuất hiện khiến các môn phái hoảng loạn, lại càng vững tâm muốn bắt bằng được Linh Thiên.
Quả nhiên Linh Thiên là ma nữ phải bắt được ả.
nương tựa vào sự phụ đã cứu mình. Nhưng cảm giác nương tựa đó theo tuổi tác ngày một lớn đã xảy ra sự thay đổi lạ lùng, biến thành tình yêu nam nữ.
Có điều tuổi thọ của Linh Thiên ở kiếp này đã hết, tư chất của Pháp Vũ lại không tệ, sau này chắc chắn có thể tu thành chính quả. Lúc Linh Thiên phát hiện ra, đương nhiên là không muốn hắn ta lỡ làng vì việc ấy. Cô
ta đã dùng nhiều cách để từ chối lời tỏ tình của hắn ta, thậm chí còn cố ý chèn ép, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa le lói trong lòng Pháp Vũ. Thậm chí để Linh Thiên đột phá Hóa Thần, hắn ta còn không ngại nhiều
Chúc Dao im lặng hồi lâu, nghĩ:
Nếu đã như vậy, sao cô không chịu tỉnh lại? Bây giờ ta không còn ở trong cơ thể cô nữa, hai người đều có tình cảm với nhau, chẳng phải nên HAPPY ENDING ?
Linh Thiên đột nhiên cười rạng rỡ, Chúc Dao tự dưng cảm thấy chua xót trong lòng.
Linh Thiên nói:
Thánh nhân... bởi vì thời gian của ta đến rồi.
Trước khi có tới, vì thế gian này, ta đã đóng băng chút sức sống cuối cùng. Nhưng... rốt cuộc ta lại không cam lòng, muốn gặp lại hắn.
Linh Thiên bước lên trước một bước, ôm lấy Chúc Dao một cái rồi lập tức buông
ra:
Cảm ơn cô, nếu không có cô, ta không thể gặp lại hắn lần cuối. Hy vọng cô đừng trách ta tự ý quyết định, ép cô phải bám lên người mình. Nhưng... thứ ăn trộm chung quy vẫn là thứ ăn trộm, thế này... cũng tốt...
Ý cô là tình trạng hiện giờ của cô là do ta rời khỏi cơ thể cô?
Chúc Dao hơi rối trí, vừa nhìn sang lại thấy cơ thể cô em mờ nhạt hơn lúc mới gặp khá nhiều:
Vậy... ta lại quay về, quay về rồi cô sẽ không sao chứ?
Thiên Thiên... nàng tỉnh rồi, rốt cuộc nàng cũng tỉnh rồi. Thiên Thiên... Thiên Thiên...
Linh Thiên vẫn đang mỉm cười dịu dàng, khẽ an ủi hắn ta, nói ra những câu sướt mướt như ở chốn không người.
Tiểu Vũ đừng lo, không phải ta bình an rồi sao?
Mà ngay từ đầu, Giới Linh đã dự định để cô hồi sinh vào vảy Thánh Long, như thể việc dùng sức mạnh Kim Tiên của cô để bảo vệ cơ thể của Linh Thiên cho đến khi thời cơ chín muồi sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đáng tiếc, Linh Thiên lại không thể buông bỏ Pháp Vũ được, cho nên lúc Chúc Dao đến thế gian này mới để cô hồi sinh vào thân thể cô ta.
Ai ngờ ma xui quỷ khiến cô lại bị Pháp Vũ đuổi ra khỏi cơ thể, quay về vảy Thánh Long.
Ừm, không sao! Sau này ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì?
Chúc Dao lặng lẽ xoay người ra khỏi phòng. Bấy giờ cô mới để mặc cho nỗi chua xót tràn ra khỏi đáy lòng, cảm giác vừa khó chịu vừa rầu rĩ, đôi mắt rưng rưng.
Tuy thời gian cô quen biết cô em Linh Thiên chưa lâu, trước sau chưa được một tháng, câu từ nói chuyện với nhau cộng lại chưa được ba con số. Nhưng sau khi thực sự nhìn thấy Linh Thiên tỉnh lại, trên mặt hiện lên
rất xa lạ, nhưng Chúc Dao lại cảm thấy cô ta chính là Linh Thiên.
Quả nhiên Linh Thiên bên cạnh nói:
Tuy biết rõ làm thể là vô nghĩa, nhưng cuối cùng ta vẫn không đành lòng...
Chuyện phía sau rất dễ đoán được, cô em Linh Thiên đưa đứa trẻ về Linh Thiên điện, nhận nó làm đệ tử, tự tay chỉ dạy, lấy tên là Pháp Vũ. Có lẽ vì cảnh ngộ khi còn bé mà tính tình đứa trẻ khá lầm lì, chỉ toàn tâm
Chúc Dao chẳng còn tâm trạng để ý đến chuyện giao chiến của bọn họ, cô ngẩng đầu nhìn lỗ đen ngày càng lớn. Rõ ràng tốc độ mở rộng của cái ở đây nhanh hơn cái nhìn thấy ở Linh Thiên điện. Cô thả thần thức ra, lại
phát hiện không chỉ ở đây, cách mấy trăm mét bên ngoài cũng có một lỗ đen giống thế này, dường như cứ cách một khoảng thời gian sẽ xuất hiện thêm một cái.
Thế gian này thực sự bắt đầu sụp đổ rồi.
Vô dụng thôi.
Linh Thiên lắc đầu, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời huyền ảo, trầm giọng nói:
Thế gian này bắt đầu sụp đổ rồi, thời gian của ta đã hết.
Chúc Dao đột nhiên nhớ tới bến Vô Hối, và cả cái hố đen trên Linh Thiên điện kia:
Ta không hiểu, chẳng phải thế gian này chỉ cần có cô ở đây là sẽ không sụp đổ ư?
Thánh nhân... ta vốn dĩ tới để tu bổ toàn bộ thế gian này.
Cô em nặng nề nói:
Dùng cách nói của cô, ta chính là một miếng vá, đã đến lúc chắp miếng vá này vào rồi.
Nói bậy.
Pháp Vũ lạnh lùng nhìn đám người, cuối cùng ánh mắt chăm chăm nhìn Phàn Chỉ San:
Trời giận gì chứ? Ai chứng minh được? Rõ ràng là mượn gió bẻ măng, đúng là một thay các ngươi vì nghĩ ra được cái
lý do vớ vẩn ấy. Linh Thiên không phải là chưởng môn, lẽ nào một con đàn bà dâm đãng lả lơi ong bướm, không biết xấu hổ như người mới là chưởng môn? Đừng có đùa, loại tiền nhân hút số mệnh của người khác để
tu hành như người, cũng xứng để nói về người kế thừa mệnh trời ư? Ta phỉ nhổ! Đừng làm bẩn mắt ta!
Không sai, ả đến đâu, hiện tượng quái dị xuất hiện đến đó. Chắc chắn là do ả làm.
Giết ả! Xoa dịu sự tức giận của thần tiên thượng giới.
Giết ả... giết chết ả!
Đứa trẻ này quá thông minh.
Linh Thiên cười khổ, không biết là vui vẻ hay tự giễu:
Lần đầu tiên gặp, hắn đã nhận ra ta. Thậm chí sau khi ta đầu thai, chưa bao giờ nhắc một câu nào đến chuyện lúc trước, hắn vẫn
khẳng định chắc chắn. Hơn nữa để ở bên ta, không biết hắn đã tìm ra cách gì, tự hủy đi tu vi Nguyên Anh, tu lại từ đầu cùng ta. Lại vì một câu nói không bình thường của ta mà một tay xây dựng phái Quỳnh Vũ. Tình
sâu nghĩa nặng như thế, ta làm sao mà không động lòng đấy.
chữ BUG, cô vẫn không khỏi buồn bã. Lúc này Chúc Dao mới hiểu được ý của Giới Linh khi nói thế gian này đang bên bờ sụp đổ.
Thì ra ngay từ lúc cô tỉnh lại, Linh Thiên đã chết rồi, thế gian này đã bắt đầu sụp đổ. Linh Thiên nói cô ta đóng băng chút sức sống cuối cùng, chỉ chờ thời cơ thích hợp để tỉnh lại, đánh thức chút sức sống ấy cũng là
hoàn thành sứ mệnh của Linh Thiên.
Dứt lời, hình ảnh hai đứa trẻ đang đuổi nhau thay đổi, biến thành bầu trời sấm vang chớp giật, mưa tuôn xối xả. Một đứa bé gầy còm cầm một con dao trong tay, đang giằng co với một bầy sói. Cả người nó toàn là
những vết thương sâu đến tận xương, máu me đầm đìa, cơ thể lảo đảo như sắp ngã, nhưng vẫn siết chặt con dao, giận dữ nhìn bầy sói. Nhưng một đứa trẻ làm sao mà chống chọi được bầy sói đói. Chẳng mấy chốc vết
thương trên người nó ngày càng nhiều, máu không ngừng túa ra, bị nước mưa xối nhuộm đỏ cả đất. Rốt cuộc nó cũng bị một con sói hất ngã xuống đất, cánh tay không còn sức để giơ con dao lên nữa, chỉ giây lát sau
Linh Thiên...
Chúc Dao nhìn về phía Linh Thiên đang đi ra khỏi phòng, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Linh Thiên lại cười rất thoải mái, ngẩng đầu nhìn lỗ đen trên bầu trời, hồi lâu mới quay đầu nhìn Chúc Dao:
Ta không hề tiếc nuối.
Chúc Dao siết chặt tay:
Biết đâu... còn có cách nào khác thì sao?
sẽ bỏ mạng trong miệng sói.
Đột nhiên một thanh linh kiểm từ trên trời lao xuống, bổ thẳng vào con sói đói đang cắn đứa trẻ. Linh kiếm tỏa ra kiểm khí đáng sợ dọa bầy sói rủ lên một tiếng rồi bỏ chạy thục mạng. Trận mưa như trút nước bỗng
ngừng hẳn, mây đen cũng nhanh chóng tan đi. Một cô gái mặc áo trắng xuất hiện trên bầu trời, diện mạo đẹp tuyệt trần, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, dường như đến gần thêm một chút là sẽ bị thương. Tuy tướng mạo
lần xông vào chỗ nguy hiểm để tìm kiếm cơ duyên cho cô ta, gần như là mang mạng sống của chính mình ra để hành hạ.
Nhưng hắn đâu biết, tuổi thọ của ta không bị chi phối bởi tu vi.
Linh Thiên cười khổ:
Ta phải xuất hiện ở kiếp sau, dù cơ duyên nhiều thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng với ta. Tu tiên... ta vốn dĩ không
bao giờ có khả năng thành tiền, nhưng hắn lại...
Cô ta hít sâu một hơi, như muốn tìm chỗ nỗi ưu tư đang trào dâng trong đáy lòng, hồi lâu mới nói:
Ta sợ hắn cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện. Bởi thế chỉ đành nói chuyện ta phải đầu thai cho hắn nghe. Ta tưởng
rằng sau khi thay đổi tướng mạo, chỉ cần mình không nhận, tự nhiên hắn sẽ hiểu ta không còn là ta nữa, thời gian dài sẽ phai nhạt đi.
Chúc Dao nhíu mày:
Hắn không tin à?
Thiên. Ánh sáng xung quanh cô ta ngày càng rực rỡ, cả người bay lên trời, một luồng linh áp hiền hòa nháy mắt bao phủ mặt đất. Những thứ vừa rồi bị lỗ đen liên tục hút vào chợt đứng im như bị bấm nút tạm dừng,
trôi nổi trên không trung.
Ngay cả đám người đang đánh nhau khí thế ngút trời cũng phải quay đầu lại nhìn cảnh tượng kỳ dị kia.
mãi mãi không thể rời đi hoặc phi thăng. Bở6i vậy cho tới giờ ta vẫn cố tình không muốn quá thân thiết với người khác. Nhưng... dù sao ta cũng là người, làm sao hoàn 5toàn tuyệt tình được đây?
Sắc mặt Linh Thiên nặng nề, dường như muốn cong khóe miệng, nhưng trên mặt lại chẳng hề có ý cười. Cô ta quay đầu nhìn Chúc Dao, tiếp tục nói khẽ:
Pháp Vũ là chuyện ngoài ý muốn. Lúc ta quen biết hắn, hắn
vẫn còn là đứa trẻ...
Cô đã cứu ta.
Cô em Linh Thiên vẫn cười:
Đương nhiên, nếu không phải cô bám lên người ta thì cũng không thể giữ lại một chút sức sống cuối cùng cho ta.
Thánh nhân... lúc cô tới, ta đã chết rồi.
Chúc Dao sửng sốt, vậy những hôm cô tới đây rốt cuộc là để bận rộn cái gì?
Bầu trời vừa rồi còn trong xanh, hệt như bị chọc thủng thành một cái hang. Những thứ vừa bay lên không trung đều bị hút vào trong cái hố đen sì đó. Lực hút khổng lồ khiển cho cả một quả núi trôi nổi cũng di
chuyển gần về phía miệng hổ.
Hiện tượng bất thường giống ở Linh Thiên điện!
Bầu trời chợt vang lên một tiếng hét kinh hãi, người ngựa của các môn phái đã vây lại.
dùng sức đấm. Nhưng kể cả khi nắm tay đã đầm đìa máu tươi, vẫn không thể phá bỏ được vầng sáng ấy. Sắc mặt hắn ta mới đầu còn hoảng loạn, rồi nổi giận, nhưng cuối cùng đã tuyệt vọng như tro tàn:
Thiên Thiên,
nàng màu dừng lại. Không phải nàng vừa đồng ý với ta không bao giờ đi nữa rồi sao? Không phải nàng đã đồng ý rồi sao?
Linh Thiên không hề đáp lời.
Sao nàng có thể nhẫn tâm đến vậy, nàng đã nói kiếp này sẽ không bỏ ta lại cơ mà? Nàng đã nói... vì sao, vì sao? Sư phụ!
Đôi mắt Pháp Vũ đỏ ngầu, tràn đầy vẻ tuyệt vọng và điên cuồng.
Bóng dáng Linh Thiên không hề có dấu hiệu dừng lại, đang từ từ tiến vào trong bóng tối. Pháp Vũ thấy thế cũng bay vào không chút do dự.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.