Chương 352: Bầy thú buồn rầu
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 3106 chữ
- 2022-02-04 04:38:17
Vốn cố định cố nín thở để không bị lộ nhưng trái tim cứ nhảy lên nhảy xuống liên hồi.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, hung hăn8g giơ chân đá một cái xuống dưới, ngồi dậy.
Hạt Vừng!
Chỗ này là đại lục Yêu Tiên.
Hạt Vừng đáp.
Cái gì?!
Đại lục Yêu Tiên:
Ngươi mang ta tới đây để làm gì?
Chẳng trách lục soát khắp tiên giới không tìm thấy tín hiệu của thân thể cố, hóa ra cô đã sang bản đồ khác từ lâu, chưa chuyển vùng thì tìm kiếm làm sao?
Hạt Vừng ngừng lại một hồi, vẫn không thèm mặt mũi ôm chặt lấy bắp đùi Chúc Dao, nước mắt nước mũi trào ra lau hết lên trên đùi cô:
Ta không tìm thấy tôn thượng và điện chủ cho nên mới định tới đại lục Yêu
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, xem ra cái độ thiện cảm thế giới khốn nạn kia cũng có tác dụng với yêu tiên rồi!
Đậu xanh rau má, tiên sư hai con thú khốn kiếp này nữa chứ, thả chủ nhân của ta ra, chủ nhân chỉ thuộc về một mình thủ thú ta thôi.
Hạt Vừng cũng điên cuồng phản kháng ở trong thần thức của cô:
Ta phải...
phải... phải hành chết hai con thú không có mắt này ngay lập tức!
Muội à, rất xin lỗi, đã quên nói cho muội biết tiên tu không thể tùy tiện đi lại ở đây được, không phải là Hồng đại ca đây muốn làm khó muội đâu.
Hồng Kỳ ngượng ngùng nhìn cô:
Đó là mệnh lệnh của Yêu Vương.
Đương nhiên ta biết muội chắc chắn không phải là người xấu, thế nhưng bọn ta không thể không dẫn muội quay về trước đã.
Muội không phải sợ đâu.
Hoàng Kỳ lập tức bổ sung:
Ta dẫn muội tới ở chỗ khác vài ngày, hỏi vài câu thôi mà. Chờ khi hỏi rõ, muội muốn đi ngắm phong cảnh thì ta sẽ dẫn muội đi.
Chúc Dao nhướng mày, cho dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nghe theo, thu hơi thở tiên tu vào. Ngay sau đó, hai luồng uy thể rợp trời kín đất, vô cùng kinh khủng đè ép tới, khiến người cô lảo đảo, suýt chút
nữa là ngồi bệt xuống.
Hai bóng người lập tức xuất hiện trước mặt của Chúc Dao, khi nhìn thấy rõ bề ngoài của bọn họ, khóe miệng cô giật giật mấy cái. Một người đó một người vàng. Đỏ thì đỏ tươi, ngay cả mái tóc cũng đỏ. Vàng thì vàng
Đột nhiên ta lại có tu vi.
Chúc Dao nhíu chặt mày, cô luôn cảm thấy phía sau mấy chiếc bánh từ trên trời rơi xuống như thế này sẽ là cạm bẫy:
Việc này quá kỳ lạ, trước tiên chúng ta trở về Lôi Thần điện để hỏi sự
phụ cái đã.
Chúc Dao theo thói quen định ngự kiếm, lúc này mới nhớ ra mình không có phương tiện giao thông, thế là đành kéo Hạt Vừng đang ôm đùi lên:
Ta không có pháp khí bay được, ngươi biển về nguyên
hình, mang theo ta quay về đi.
Vậy khi nào thì nó mới chấm dứt?
Hạt Vừng duỗi một ngón tay ra.
Một canh giờ?
một hướng khác, sắc mặt lập tức thay đổi, mặt cắt không còn một giọt máu. Thân hình nó lóe lên, đột ngột quay về trong thần thức của cô.
Sao vậy?
Vừa nói quay về là đã quay về luôn hả? Từ khi nào Hạt Vừng lại nghe lời như vậy?
Chủ nhân, người mau giấu khí tức tiên tu đi, mau lên!
Hạt Vừng cuống cuồng nói, trong giọng ẩn chứa sự lo lắng mà cô chưa bao giờ thấy.
Khi nhìn thấy cô rơi an toàn,5 lúc này nó mới biến thành hình người, ánh sáng trắng lóe lên, nó ôm chầm lấy đùi Chúc Dao, khóc tu tu:
Chủ nhân... Người dọa chết thúc thú rồi. Sau khi ta tỉnh giấc thì đã thấy người nằm
chỗ đó, không động đậy chút gì. Ta tìm khắp Lôi Thần điện cũng không thấy tôn thượng đầu, còn tưởng rằng người... U hu hu hu hu, tâm hồn của thú thú vô cùng hoảng hốt.
Là người mang ta ra khỏi Lôi Thần điện hả?
Chúc Dao kéo cái đùi bị ôm chặt ra, nhưng không có kết quả.
Vậy thì người ra đây đi! Hò hét cái quái gì ở trong thần thức của ta chứ! Chúc Dao cảm thấy bất lực.
Đúng rồi, tiên tu muội muội này!
Hai mắt Hồng Kỳ sáng rực, nhìn chằm chằm vào cô:
Sao muội lại ở đây vậy? Lạc đường hả? Muội muốn đi đâu? Hay là để ta đưa muội đi nhé?!
Ặc...
Chúc Dao lặng lẽ lui về sau một bước, xin thu hồi lại vẻ mặt biến thái kia được không? Chẳng phải tiến và yêu đã thể không đứng chung với nhau sao:
Ha ha, hai vị yêu đại tiên, ta tới đây để ngắm phong cảnh,
Đậu xanh rau má.
Chúc Dao cuống cuồng:
Quả nhiên vẫn nên nhốt người ở trong thần thức thì ổn hơn.
Chủ nhân...
Trái tim thủy tinh của nó vỡ nát:
Sao người có thể nói như vậy chứ...
Mũi Hạt Vừng cảm thấy cay cay, vành mắt đỏ lên, với trình độ diễn xuất của vua màn ảnh, mấy việc này quá ư là đơn giản. Khi nó đang định khóc lóc thảm thương, kể lể một hồi thì đột nhiên sững người lại, nhìn về
Đúng vậy, trái tim bé nhỏ của thú thú sắp nhảy cả ra ngoài rồi đó!
Vẻ mặt nó vô cùng uất ức, dùng sức cọ cọ lên bắp đùi của cô:
Chủ nhân không biết là khi đó đáng sợ đến mức nào đâu, người không thở, nhịp tim
cũng không có, thú thú định đi tìm tôn thượng, nhưng không tìm thấy ngài, muốn tìm lâu chủ nhưng cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Ta không còn cách nào khác mới mang người tới đây để tìm...
Nó nói được
một nửa thì dừng lại, khóc lóc kể lể càng thảm thiết hơn:
Cũng may mà chủ nhân đã tỉnh lại, nếu không thì thú thú sẽ trở thành đứa bé không có chủ, u hu hu hu hu...
Ừm.
Hạt Vừng theo thói quen biến thành con yêu thú sáu cánh kia, cõng Chúc Dao bay lên.
Ổ, chờ đã!
An ủi đâu rồi hả?
Hả? Cái gì cơ?!
Tên yêu tiên vàng bị đẩy, chân khuỵu xuống, suýt nữa ngã sấp mặt, lúc này mới tỉnh táo lại. Hắn ta đột nhiên tiến lên một bước, vẻ mặt thành thật nói:
Chào, muội khỏe chứ? Ta là Hoàng Kỳ, nguyên
thân là Tiên Kỳ thú của Vũ tộc, là sứ giả bảo vệ giới của đại lục Yêu Tiên, tu vi Trọng Tiên cấp mười bốn, có ba động phủ phong cảnh đẹp tươi, tiên khí dồi dào, cũng xem như là có được thành công nhất định. Với lại ta
còn có đặc quyền tự do ra vào Yêu Tiên cung. Hay là... chúng ta làm bạn trước nhé?
Sông Vô Tức chính là thiên hà chia cách hai đại lục.
Vẻ mặt Hạt Vừng nhăn như trái mướp đắng:
Trên sông Vô Tức, bất kỳ loại tiên pháp hay tiến thuật nào cũng sẽ biến mất, cho nên loại lưỡi dao gió này cũng sẽ
khiến pháp thuật mất tác dụng, bất kỳ loại pháp thuật nào cũng không có tác dụng với nó.
Lợi hại vậy sao? Hóa ra là phím xóa delete.
Tiên, xem có ai cứu được chủ nhân hay không.
Chờ chút đã.
Chúc Dao mơ màng:
Ngươi nói là ngươi tỉnh lại ở trong Lôi Thần điện?
Đúng vậy, đúng vậy!
Nó gật đầu:
Ta vẫn luôn ở trong thần thức của người, chỉ mới tỉnh lại trước đó, kết quả là vừa đi ra đã thấy chủ nhân nằm một chỗ, còn tưởng người đã gặp phải vấn đề gì, phục sinh thất bại nữa
sống lại chỉ là một người bình thường thôi, không có tu vi thì sao có thể thả ngươi ra khỏi thần thức được, phải không hả? Ngươi ngoan như vậy, là thú thú ngoan cả nghìn dặm mới tìm được một, độc nhất vô nhị ở
khắp trời đất này, nhất định sẽ hiểu cho chủ nhân á.
Chủ nhân vẫn yêu thương người đó!
Hạt Vừng ngẫm nghĩ, sắc mặt dễ coi hơn một chút. Ừm, nó chính là một thú thú ngoan như vậy.
Thật sự là vì không có tu vi hả?
Thật, thật mà! Ngươi phải tin ta chứ? Thú thú ngoan.
Được rồi, trái tim thủy tinh của nó đã được chữa lành:
Vậy... vậy bây giờ đi đâu?
Cô kể lại việc mình biến thành một thanh kiếm tiền cấp hai cho Hạt Vừng.
Hạt Vừa chăm chú nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, gương mặt tỏ vẻ đáng thương vì bị bỏ rơi:
Không ngờ chủ nhân quên thả ta ra ngoài...
Trái tim thú của nó vỡ nát, nó tức giận, nó muốn trút giận!
Ặc.
Sao cô lại cảm thấy chột dạ, thấy mình giống như một cô nàng cặn bã vậy nhỉ? Chúc Dao đưa tay lên xoa xoa đầu Hạt Vừng:
Chuyện này... thật ra không phải là ta không thả người ra đâu, ngươi thấy đó, khi ta
Dùng kết giới phòng ngự được không?
Chúc Dao hỏi tiếp, chỉ là lưỡi dao gió thì chắc là sẽ ngăn được chứ?
Hạt Vừng lại lắc đầu:
Lưỡi dao gió này không giống bình thường, nó do hơi thở trên sông Vô Tức biến thành, kết giới không có tác dụng gì đâu.
Có ý gì vậy? Nói tiếng người được không?
Sông Vô Tức là cái quần què gì?
Á đù...
Hạt Vừng đang bay sững sờ, một cái đầu thu khổng l3ồ kinh ngạc quay ra đằng sau, nước mắt lưng tròng nhìn cô:
Chủ nhân, cuối cùng thì người đã tỉnh lại rồi... Ôi!
Nó vừa khô9ng quan sát đường đã đâm sầm lên một vách đá dựng đứng, bịch một tiếng, rơi xuống dưới. Cũng may là ngay trước khi hôn lên mặt đất t6hì nó nhớ tới chủ nhân ở trên lưng mình, thân thể lộn một vòng,
dùng bụng đỡ Chúc Dao.
...
Điều gì đang diễn ra thế? Sao cô cảm thấy đây giống một buổi xem mắt vậy chứ?
Ta tên là Hồng Kỳ!
Yêu tiên đó nghe thấy yêu tiên vàng lên tiếng, lập tức chen vào một câu, vẻ mặt vô cùng hối hận, sao khi nãy hắn ta lại quên tự giới thiệu bản thân cơ chứ, đáng tiếc quá, mất hết cả tiên cơ rồi! Yêu
tiên đỏ âm thầm nhìn đồng bọn của mình với ánh mắt sắc như dao.
nghiền thành cặn bã.
Đúng rồi, muội có nhìn thấy một tên yêu tiên toàn thân đen nhánh, trên người có sáu cái cánh không hả?
Hoàng Kỳ đột nhiên hỏi.
Chúc Dao sững sờ, Hạt Vừng?
giờ đã ngắm xong rồi, gặp lại sau nhé.
Cô co cẳng lên định chạy,lúc này hai tên yêu tiên kia mới tỉnh táo trở lại, liếc nhau một cái, bóng người lóe lên, chặn trước đường đi của cô:
Muội không thể đi như vậy được.
Hai vị còn có việc gì sao?
Chúc Dao cố gắng duy trì biểu cảm hiền lành.
nhạt, ngay cả móng tay cùng màu vàng.
Hơn nữa cả hai đều là yêu tiên tu vi Trọng Tiên.
Sao lại là một tiên tu chứ?
Yêu tiên đó ngẩn người, nhìn chằm chằm vào Chúc Dao, càng nhìn càng tập trung hơn, càng nhìn thì hai mắt càng sáng lên, càng nhìn càng gi đầu sát lại gần.
Đó là cái gì?
Chúc Dao chỉ vào lưỡi dao gió lít nha lít nhít, dày đặc hơn cả tia hồng ngoại ở bên cạnh đại lục, cảm thấy bất lực.
Giới triều.
Hạt Vừng cũng muốn khóc mà không ra nước mắt:
Cứ một trăm năm sẽ xuất hiện một lần giới triều giữa đại lục Yếu Tiên và đại lục Tiên Tu, bất cứ ai đi vào trong đó cũng sẽ bị lưỡi dao gió gây thương
tích, băm vằm không còn chút dấu vết.
Bây giờ ta không có tu... cái đệch!
Chúc Dao thúc giục tiên khí theo thói quen, một tia sét màu tím hiện lên trên tay, cô cũng giật bắn người:
Điều này sao có thể xảy ra được?
Cô cẩn thận cảm giác, phát hiện ra tu vi
của thân thể đã thăng cấp thẳng lên Huyện Tiên, chuyện này quá phản khoa học thì phải? Chẳng lẽ bí quyết tu luyện của thân thể này là đi ngủ sao?
Chủ nhân?
Hạt Vừng đang chờ được an ủi thấy cô đột nhiên ngây người thì không kìm được đẩy đẩy, tiếp tục khen ta đi mà.
Hắn biến thành hình người sẽ như này.
Hoàng Kỳ thấy cô sững sờ, lập tức biến ra hình ảnh một người đàn ông ở trên không trung.
Quả nhiên là Hạt Vừng, trái tim cô run lên, bình tĩnh lắc đầu:
Ta vừa mới tới đó, không chú ý tới.
Thấy hai người nhíu mày, cô giả vờ lơ đãng, hỏi:
Con thú này là ai? Tại sao các vị lại muốn tìm nó?
Trên mặt hai người Hồng và Hoàng lập tức hiện ra biểu cảm chán ghét, Hồng Kỳ hừ lạnh một tiếng, oán hận đáp:
Con thú này quả thực là sự sỉ nhục của giới yêu tiên bọn ta, là điển hình của hạng vong ân phụ nghĩa.
Hạt Vừng lắc đầu.
Một ngày? Không phải là một tháng đó chứ?
Nó vẫn lắc đầu, yếu ớt nói:
Một năm!
Hi...
Chúc Dao không nhịn được nữa, duỗi tay ra lên tiếng chào hỏi.
Tên yêu tiên đỏ kia thở một hơi, gương mặt đỏ rần, toàn thân cảm thấy mất tự nhiên, kéo kéo góc áo, sau đó lại kéo ống tay áo, giọng nói lập tức nhỏ lại, run run nói:
Hơn... hơn nữa còn là... một... một cô... cô em.
Hắn ta quay đầu lại nhìn yêu tiên vàng ở bên cạnh, đẩy đối phương một cái:
Này, ngươi nói xem giờ phải làm sao?
Đứa bé... Ta là mẹ của ngươi đó hả?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, chẳng trách điện chủ và sư phụ đều không thể tra ra được ai là người mang thân thể của cô đi, Hạt Vừng là linh thú của cô, mang theo cô bay ra khỏi Lôi Thần điện thì đương nhiên trận
pháp bên ngoài sẽ không ngăn cản nó.
Việc Hạt Vừng mang thân thể cô đi chẳng khác nào một bàn thua phản lưới nhà. Thân thể của cô không biết nguyên nhân vì đâu lại đột nhiên có tu vi. Hạt Vừng tỉnh lại đúng lúc lâu chủ thiếu tin cậy bị lệnh Trừng
Phạt lôi đi, thấy Chúc Dao bất tỉnh nhân sự, lại thấy Lôi Thần điện không có ai, đầu óc nóng lên vội bấm gọi cấp cứu... Cái đệch, là mang cô tới đại lục Yêu Tiên. Việc này dễ giải quyết thôi, đi trở về là được.
Nhưng lúc đi tới biên giới đại lục thì cả hai đều cảm thấy choáng váng.
Quả nhiên vẫn định bắt cô lại! Xem ra dù độ thiện cảm thế giới có ảnh hưởng rất lớn nhưng vẫn không giống khi ở hạ giới. Cho dù hai người này rất khách sáo với cô nhưng không phải là không có bất kỳ lý do gì đã đối
tốt với cô.
Chúc Dao không có cách nào khác, chỉ còn cách đi theo hai người. Bây giờ đang ở trên địa bàn của họ, cô sao dám đối nghịch chứ. Huống chi tu vi của cả hai là Trọng Tiên, cô là Huyền Tiên, chỉ cần vài phút là sẽ bị
Cút!
Bà mày không có đứa con nào lớn như vậy.
Chúc Dao quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn phía xung quanh đều là núi cao rừng rậm, quái thạch dựng đứng, phong cảnh vô cùng lạ kỳ. Cô đã sống ở tiên giới nhiều năm nhưng chưa thấy nơi nào mang cảnh
sắc như thế này. Cô nhìn về phía Hạt Vừng, không nhịn được hỏi:
Đây là đâu?
chứ.
Ặc..
Cô có thể nói là mình đã quên sạch việc thu Hạt Vừng vào trong thần thức không? Trong mấy nhiệm vụ trước đó cô không mang theo nó, cho nên đã sớm quên là nó ở trong hòm đồ của mình:
Khụ khụ... Thân
thể ta không có vấn đề gì cả, nguyên nhân không tỉnh lại là vì linh hồn của ta xuất khiếu.
Ngươi thả đùi ta ra trước đã.
Ngươi là một gã đàn ông, ôm đùi ta như vậy chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ à?
Có gì từ từ nói.
Đừng mà.
Hạt Vừng lắc đầu quây quậy, hoàn toàn không biết xấu hổ là thứ quái quỷ gì:
Chủ nhân, người không biết tâm hồn bé nhỏ của ta đã bị tổn thương sâu sắc đến nhường nào đâu? Dọa chết bản thú thú rồi!
Xin người hãy đồng ý với ta, đừng để ta trở thành một đứa bé không có chủ.
Công chúa của bọn ta một lòng si mê hắn, hắn lại bội tình bạc nghĩa, trốn khỏi hôn lễ trước mặt mọi người. Vì thế đại vương của bọn ta mới ra lệnh cho cả giới yêu tiên truy bắt hắn về hỏi tội!
A...
Chúc Dao gật đầu, cố ý nhấn mạnh:
Bội tình bạc nghĩa à... Đúng là một con thú cặn bã.
Không ngờ rằng Hạt Vừng còn rất phong lưu nữa đó.
Không phải vậy!
Hạt Vừng cuống cả lên, giậm chân trong thần thức của cô:
Ông đây căn bản không hề thích nó mà! Ta không muốn cưới thú thú có hai chân!
Hai người Hồng và Hoàng anh một câu, tôi một câu, thay nhau mắng chửi Hạt Vừng.
Công chúa của bọn ta là đệ nhất mỹ nhân của giới yêu tiên đó! Hắn lại dám nhẫn tâm vứt bỏ người, chỉ dựa vào điểm này thì bọn ta đã không thể tha thứ rồi!
Đúng vậy, đúng vậy!
Hoàng Kỳ cũng hùa vào, mắng theo:
Ngay cả đệ nhất mỹ nhân mà hắn cũng không cần, vậy những con thú độc thân như bọn ta phải sống thế nào đây?!
Thú thú bọn ta cưới vợ dễ lắm hả?! Ông đây từ hạ giới đi lên, tu luyện mười vạn năm mà còn chưa từng sờ vào móng vuốt một thú thú cái nào cả, dựa vào đâu mà hắn dám từ chối cơ chứ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.