Chương 357: Bản mệnh cái mẹ gì?


Cầm thú số 3,Ngọc Cẩm:
...
Quần chúng vô tội nằm không cũng trúng đạn.


Kiếm Tiền muội, ta sẽ báo thù cho muội8!
Huyết Di thu lại thanh kiếm tiền rách nát, gọi vũ khí ra, mặt mũi hầm hầm nhìn ba người:
Hôm nay các ngươi đừng hòn3g chạy thoát.


Bởi vậy mới nói, rốt cuộc hắn ta lấy đâu ra sự tự tin này vậy?
Huyết Di đã bắt đầu lao đến tấn công Ngọc Cẩm, vung kiếm chém xuống, từng tảng băng lớn lập tức chồi từ dưới đất lên. Thế nhưng Ngọc Cẩm không hề nhúc nhích, chỉ vung tay lên, những tảng băng kia đã rào rào
sụp đổ, tan ra thành nước.
Huyết Di lại hóa ra hàng vạn linh kiếm ùn ùn ập xuống. Nhưng trong nháy mắt lao xuống, chúng lại đột nhiên chuyển hướng tấn công về phía Chúc Dao.
Hắn ta giơ ngang thanh kiếm, sát khí lập tức tỏa ra bốn phía:
Ba người 5các ngươi, ai lên trước? Đứng ra đây!

Khóe miệng Chúc Dao giật giật, quay đầu nhìn sư phụ nhà mình, sau đó... hai người cùng lùi lại.
Ngọc Cẩm bị đẩy lên đầu:
...


Cố gắng lên, thái thái sư tổ.
Chúc Dao làm tư thế cổ vũ.

Tại sao lại là ta?
Nói xem tình đồng môn ở đâu?

Ai! Ai bảo đối phương chỉ có một mình chứ? Hai chúng con bắt nạt một mình hắn ta thì không hay, một đánh một vừa đẹp mà.
Chúc Dao cười ha hả.
thở gì, giống như không tồn tại, nhưng lại mang theo uy thể khó tả, khiến người ta... không dám nhìn thẳng!
Ngọc Ngôn trầm giọng nói:
Thanh kiếm này không phải linh, không phải tiên, cũng không phải thần khí...


Vậy rốt cuộc là gì?
Thân xác lắc mình một cái đã biến thành pháp khí bản mệnh của cô là đủ huyền ảo rồi, sao còn phức tạp thể nữa?
Cuối cùng bên trên lóe lên chữ: Tải hoàn tất!
Chúc Dao trực tiếp thăng cấp thành Thượng Tiên. Còn thanh kiếm kia răng rắc mấy tiếng rồi bắt đầu vỡ vụn.

Kiếm Tiên muội...
Huyết Di đau lòng, chẳng biết lấy sức lực từ đâu ra, đột nhiên xông tới, muốn cướp thanh kiếm trong tay Chúc Dao:
Trả lại cho ta!

Bản thể và phân thân của hắn ta mỗi người mắng một câu, có vẻ rất thích thú. Cứ như kẻ vừa bất chấp luật đấu đơn, chuyển qua đánh lén nhưng bị úp hội đồng không phải là mình vậy.
Có còn liêm sỉ không?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, cô dùng suy nghĩ để điều khiển kiếm ý, phượng hoàng ánh chớp siết chặt móng vuốt, phân thân kia lập tức tan thành làn khói quay về người Huyết Di. Coi như hắn ta thông minh, sớm
Đợi đã!
Chứ?
Chúc Dao nhìn kĩ lại thì thấy hai chữ thể Tổng to tướng được viết ngay ngắn chính giữa thân kiếm... Miếng Vá!
Nụ cười trên mặt Chúc Dao cứng đờ, mặt đen lại. Cô lật tay ném thanh kiếm xuống đất
keng
một tiếng để trút giận, còn ra sức giẫm đạp mấy phát. Làm xong cô quay người đi vào trong nhà.
Giới Linh, cái đậu xanh rau má nhà anh!
Huyết Di hôn mê ba ngày mới tỉnh. Bất kể Chúc Dao nói thế nào hắn ta cũng không tin cô chính là thanh kiếm kia. Chúc Dao cũng lười giải thích, cô vốn định thả Huyết Di ra khỏi Lôi Thần điện như ý nguyện của hắn
Thì ra là muốn đánh lén, nhưng hình như chọn sai đối tượng rồi.
Ngọc Ngôn nhíu mày, phóng uy thể toàn thân ra, đừng nói là vạn thanh linh kiếm, ngay cả Huyết Di cũng bị đè xuống không động đậy nổi, thua trong chớp mắt!
Ài, đã nói rõ ràng là PK 1-1 rồi, thế mà người lại muốn một địch ba, hà tất phải khổ thế chứ?
Cô chợt có cảm giác cộng hưởng trước nay chưa từng thấy, dường như trái tim cũng đập từng nhịp theo âm thanh kia. Suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu, kiếm ý vừa rồi còn chưa kịp thu lại đã phóng lên cao, rít vang xé
rách bầu trời. Sau khi xoay một vòng trên không trung, kiếm ý đột nhiên nhập vào thanh kiếm trong tay cô.
Nháy mắt tiếp theo, tay Chúc Dao đã trống không, ánh sáng đỏ chui vào giữa trán cô. Cảm giác đè nén không thể phản kháng ở xung quanh cũng lập tức biến mất.
Ngọc Ngôn và Ngọc Cẩm nhìn nhau, cùng lắc đầu. Họ cũng không biết.

Tiểu tiểu đồ tôn này, người có thể tìm được pháp khí bản mệnh đã là có cơ duyên cực lớn rồi.
Ngọc Cẩm cười khẽ, đưa tay muốn xoa đầu Chúc Dao, an ủi mấy câu, nhưng lập tức nhận được đánh mắt lạnh lẽo
từ bên
cạnh bắn sang. Hắn ta đành phải thu móng vuốt về:
Đừng lo, kiếm này kết nối với suy nghĩ của con, có lợi cho việc tu hành.
Tuy cô đã là Thượng Tiên rồi.

Hả?
Là sao? Huyết Di bối rối:
Ngươi là... Kiểm Tiên muội?


Ừm.
Cô gật đầu:
Ta đã trở về hình người.


Ngươi đừng hòng lừa ta.
Huyết Di chợt kích động, nói với vẻ chê bai:
Hừ, Kiếm Tiền muội của ta sao có thể giống người được. Chắc chắn cô ấy có dáng người duyên dáng, sắc đẹp tuyệt trần, đôi chân cường tráng,
biết mình không đánh lại Ngọc Cẩm và sư phụ, cho nên ngay từ đầu đã nhắm vào cô. Hắn ta bày thuật phân thân ở nơi này từ trước, đợi sư phụ vừa cách xa cô là phát động tấn công.
Nhưng có lẽ hắn ta không ngờ cô lại phản ứng nhanh đến vậy, cũng lập tức gọi kiếm ý ra!
Chúc Dao không nhịn được, quay đầu nhìn bóng người cách có vài bước chân, hít sâu một hơi rồi quay đi.

Pháp khí bản mệnh?
Giống thần khí của sư phụ sao? Cô nảy ra một suy nghĩ, ánh sáng đỏ đột nhiên lóe lên, một thanh kiểm toàn thân đỏ tươi xuất hiện trong tay cô. Không giống những vũ khí khác mà cô từng sử
dụng, dường như thanh kiếm đỏ này có kết nối với suy nghĩ của cô, hệt như một bộ phận trên cơ thể.

Ủa? Sao ta không nhìn ra được phẩm cấp của thanh kiểm này?
Ngọc Cẩm cũng tò mò đi tới, nhìn thanh kiếm màu đỏ trong tay tiểu tiểu đồ tôn, càng xem càng thấy khó hiểu. Trên thanh kiếm này không hề có hơi
Huyết Di không còn động đậy được nữa, Chúc Dao đi tới lấy
thân xác cũ
trong tay hắn ta. Quả nhiên tỷ lệ phần trăm trên thân kiếm đã lên tới 90%. Ngay lúc vừa rồi, cô đã từ Kim Tiến lên Trọng Tiên.

Ngươi muốn làm gì?
Huyết Di hoảng hốt, nhưng hắn ta lại không nhúc nhích được:
Trả Kiểm Tiên muội cho ta!

Chúc Dao liếc mắt, giơ thanh kiếm gõ một phát vào đầu hắn ta:
Ngươi bị mù à! Có chuyện không thể từ từ nói được sao? Nhìn cho rõ đi, ta chính là thanh kiếm này.

Mẹ kiếp! Độc thân thì không phải là người à?

Làm phiền cao thủ rồi, phải nhớ tình hữu nghị là thứ nhất, so tài là thứ hai, đánh đủ thì dừng nha. Đi thôi, Pikachu!

Pikachu là cái quái gì?

Đợi đã!
Đứng im!
Chúc Dao không kịp ngăn cản, trong nháy mắt Huyết Di chạm vào thanh kiếm, lập tức bị bắn trở lại, phản lực cực mạnh khiến hắn ta ngất xỉu ngay.
Thân kiểm vốn sắp vỡ vụn đến nơi đột nhiên tỏa ra ánh đỏ rực rỡ.

Huyết Di, người bình tĩn9h chút. Thực ra ta chính là...


Câm miệng!
Hắn ta lạnh lùng trừng mắt với cô:
Ông đây không muốn nghe các ng6ươi nói nhảm.


...
Để ma ma!

Ông đây thèm vào sợ các ngươi, ông đây sẽ báo thù cho Kiếm Tiền muội.


Mấy người các ngươi căn bản không phải là đối thủ của ông.


Có bản lĩnh thì từng người bước ra đâu.

đến.
Tim cô run lên, lập tức hô to:
Nguyệt Ảnh!
Dừng tay!
Một khắc sau, con phượng hoàng mang theo ánh chớp lao từ chỗ cô ra, dùng móng vuốt đẩy ngã Huyết Di xuống đất. Tia sét trên người nó giật cho Huyết Di nổ tanh tách, khí đen vừa nãy còn phủ đầy trời đã nhanh
Ngọc Ngôn cũng thấy bất thường, sắc mặt sầm xuống, muốn tiến tới, nhưng đột nhiên phát hiện cả người không động đậy được, cả Ngọc Cẩm cũng vậy, hai người bị cố định ngay tại chỗ:
Ngọc Dao!

Chúc Dao cũng không biết là chuyện gì, thanh kiếm trên tay bắt đầu bong ra từng lớp một. Thân kiểm vốn to bằng nửa bàn tay bây giờ thu nhỏ lại chỉ bằng một đốt ngón tay, hơn nữa cả kiếm còn tỏa ra ánh sáng đỏ
như máu. Tiếng kiếm rung ù ù bên tai không dứt.
cánh tay mạnh mẽ, còn thật lòng thật dạ si mê ta, quấn quýt cùng ta đến tận chân trời...

Ê, ngươi đánh rơi liêm sỉ này!

Mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao chính là ta.
Chúc Dao phớt lờ hắn ta, xoay người bỏ đi.
Ngọc Ngôn tiến lên hai bước, đang định lấy kiếm tiền trong ngực ra. Huyết Di nằm dưới đất đột nhiên nhếch miệng lên cười, Chúc Dao lập tức có dự cảm không lành.
Một trận gió to thốc thẳng vào lưng, cô xoay người nhìn lại, không biết Huyết Di đã ra phía sau mình từ lúc nào, phân thân!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến lúc cô phản ứng lại, vũ khí của Huyết Di đã chém về phía mình. Thậm chí Chúc Dao còn nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên từ thân kiếm của hắn ta, cùng khí đen đang ùn ùn kéo

Ngọc Dao...
Ngọc Ngôn kéo đồ đệ của mình tới, kiểm tra một lượt. Chuyện vừa rồi quá kỳ lạ, ngay cả hắn cũng không thể kháng cự lại ánh sáng vừa rồi, điều này khiến hắn hơi hốt hoảng:
Sao rồi?


Sư phụ, ta không sao...
Bản thân Chúc Dao cũng hơi lơ mơ:
Nhưng... trong thần thức của ta... hình như có thêm một thanh kiếm.

Ngọc Ngôn giật mình, nhíu mày nói:
Pháp khí bản mệnh!

chóng biến mất. Cô thở phào nhẹ nhõm:
May quá!
May mà Nguyệt Ảnh dừng tay, không thì giờ này Huyết Di đã hồn phi phách tán rồi,

May cái rắm!
Huyết Di bị kiếm ý của cô đè chặt không nhúc nhích nổi, đành mạnh miệng:
Các ngươi lấy ít địch nhiều thì còn gì là hảo hán, có giỏi thì thả ông ra!


Có bản lĩnh thì một đầu một đi, Lôi Thần điện giỏi lắm cơ mà!


Này, không được đi, trả kiểm lại cho ta!
Hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Chúc Dao nhìn con số 95% trên thân kiểm, thử dùng tiện khí thăm dò, quả nhiên một luồng năng lượng khổng lồ đang tràn vào cơ thể cô với tốc độ nhanh đến mức như bỏ qua bluetooth, cắm thẳng dây mạng mà
truyền dữ liệu vậy. Chỉ số trên thân kiểm vẫn tiếp tục nhảy từ 95% lên 96%... 97%... 98%...

Vậy thì tốt.
Chúc Dao yên tâm. Thực ra cô đã muốn có một thanh vũ khí từ lâu, những ngày không có phương tiện giao thông mệt chết đi được. Hơn nữa, đây còn là vũ khí bản mệnh, tồn tại trong thần thức của cô.
Dù sau này Chúc Dao có thay thể xác khác, nó vẫn theo cô.
Vừa nghĩ sau này không cần phải đi nhờ nữa, cô lập tức thấy hơi kích động. Tuy thanh kiếm có màu sắc hơi quái đản, thân kiểm hơi nhỏ, thuộc tính hơi mơ hồ, ngay cả hai chữ viết trên thân kiểm cũng xấu...
ta, nhưng lệnh Trừng Phạt của đồng chí thái thái sư tổ Ngọc Cẩm lại bất ngờ sáng lên.

Người xin trợ giúp chính là tu sĩ Kim Tiên lúc trước đuổi giết Huyết Di, hơn nữa không chỉ có một mình gã, bây giờ cả tiên giới đều đang đi tìm Huyết Di. Hắn ta vẫn luôn muốn mang theo kiếm tiền chạy khỏi nơi này,

nhưng bây giờ ở lại Lôi Thần điện là an toàn nhất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.