Chương 358: Cùng đẩy tháp đi cô gái



Vậy vì sao con...
Ngọc Cẩm càng thêm khó hiểu:
Bây giờ hắn ta ra khỏi Lôi Thần điện, dù ta không gây sự với hắn ta, có lẽ các tiên 8môn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, chắc chắn ngày tháng sau này sẽ rất chật vật,

con làm thế...


Sư phụ huynh véo ta một cái được không?
Xin hãy nói cho cô biết, mình không nằm mơ đi!
Ngọc Ngôn siết tay cô thật chặt, tuy hắn nhìn thấy chữ BUG trên thân tháp, nhưng dòng chữ đỏ thì hắn không đọc được. Thấy đồ đệ tỏ ra căng thẳng, hắn không nhịn được kéo cô đến gần mình hơn, trầm giọng nói:
Trong một chớp mắt, những chuyện từ trước đến nay cô vẫn không nghĩ ra đột nhiên thông tỏ hết thảy, mọi đầu mối đều được liên kết lại với nhau. Nỗi hoảng loạn trong lòng Chúc Dao lập tức biến mất.
Cô hơi buồn cười nhìn xung quanh, vậy mà mất bao lâu mới đoán ra được, đúng là ngu ngốc.
Ngọc Ngôn thở dài, đưa tay xoa đầu cô theo thói quen, thấp giọng nói:
Ta đi cùng nàng.


... Vâng.
Chúc Dao ôm cổ sư phụ nhà mình, lần này nhất định không chia cách nữa.

Ngọc Dao...
Ngọc Ngôn ở bên cạnh đột nhiên quay đầu nhìn Chúc Dao, siết chặt tay cô.
Chúc Dao sửng sốt, trợn tròn mắt:
Sư phụ, không phải huynh cũng...

Kỳ nghỉ? Hóa ra thời gian vừa rồi Chúc Dao không nhìn thấy bất cứ cái BUG nào là vì cô còn đang trong kỳ nghỉ. Vậy cho cô đổi đi đổi lại thân xác làm gì? Má nó, có ai nghỉ phép mà ngày ngày vẫn phải mặc quần áo lao
động không hả? Chúc Dao lập tức nổi điên, cực kỳ muốn túm cái tên mặt dày phía sau hàng chữ đỏ kia ra!
phải có dũng khí gánh chịu hậu quả.

Ngọc Cẩm thở dài một tiếng:
... Con định giao hắn ta cho các tiên môn à?

Hắn ta nhớ hình như... tu vi của tiểu tiểu đồ tôn cũng đến Thượng Tiên rồi.
Xin hỏi, có thể chửi người được không?
Điều này không thể thay đổi chỉ vì hắn ta tốt với con. Con cũng sẽ không vì thế mà cho rằng hắn ta là người tốt.


Phạm lỗi là phạm lỗi, điều này không thể thay đổi chỉ vì có động cơ hay lý do đúng đắn. Giống như kẻ sát nhân không thể trở nên vô tội vì hắn ta đã từng cứu người, tội phạm hiếp dâm sẽ không được tha thứ chỉ vì

Ừm.
Hắn gật đầu
Không thể nào, sao sư phụ cũng nhìn thấy được? Giới Linh làm trò gì đây?

Chuyện giữa bọn họ, cứ để tự họ cấu xé lẫn nhau đi. Hai bên cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, nên con sẽ mặc kệ bọn họ.


Thái thái sư tổ...
Cô không nhịn được gọi Ngọc Cẩm đang nghiêm mặt đứng phía trước.
Ý gì đây? Chắc chắn đây không phải là đang chửi người ta đấy chứ? Tay cấu xé cừ khôi là chỉ chuyện của Huyết Di sao?
Ting!

Quyết định rồi à?

Chúc Dao gật đầu, bất kể lần này có phải là nhiệm vụ cuối hay không, nhưng để lấy được giấy thông hành xuyên không gian kia, cô nhất định phải đánh đổ cái tháp này.

Không!
Chúc Dao lắc đầu:
Con không phải quan tòa, không có quyền phán xét một người là đúng hay sai. Không chỉ riêng con mà ngay cả các tiên môn cũng vậy. Huyết Di đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng mỗi
một tiên nhân phi thằng kia, liệu ai có thể nói rằng họ chưa từng làm việc gì sai trái, tay họ chưa từng dính máu tanh? Bản thân họ còn như thế thì ai có thể đứng ra phán xét phải trái đúng sai của người khác? Ngay cả
người hắn ta đều có một nửa là do con.


Đúng là Huyết Di không có lỗi với con, nhưng hắn ta quả thực là một kẻ xấu.
Chúc Dao trầm giọng nói:
Ít nhất là trong mắt các môn phái và những người đuổi giết hắn ta, hắn ta là một tà tiên tay dính đầy máu.

Không biết nguyên nhân của tình trạng này là gì?
Ngọc Cẩm nghiên cứu cả buổi vẫn không nhìn ra được gì:
Ta thấy chúng ta nên quay về... Ủa? Người đâu rồi?

Hắn ta nhìn bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng hai người kia đâu.
dù con làm vậy, Huyết Di vẫn là Huyết Di, hắn ta sẽ không thay đổi vì những điều đó. Người chết trong tay hắn ta cũng không thể sống lại, tội lỗi hắn ta gây ra cũng không thể xóa sạch. Thậm chí sau này có thể hắn ta
còn lún sâu hơn, mạng người trên tay hắn ta sẽ càng nhiều thêm, hắn ta sẽ trở nên vô cùng xấu xa. Như vậy, nếu con thực sự bảo vệ hắn ta, con sẽ trở thành tên đao phủ đưa đao cho hắn ta. Mỗi một món nợ máu trên
Ting!
Đột nhiên trước mắt hiện ra một hàng chữ màu đỏ: Kết thúc kỳ nghỉ, thiếu nữ dũng cảm ơi, hãy bắt đầu cuộc hành trình cuối cùng đi!
Giới Linh:
Ôi, gái à! Nhớ cô chết đi được. Kỳ nghỉ thế nào? Chơi vui chứ? Có quà cho tôi không?

Khóe miệng Chúc Dao giật giật, quả nhiên tên này thèm đòn, còn dám nói cái bẫy kia là kỳ nghỉ. Cô hít sâu một hơi mới nén được lửa giận xuống đáy lòng, sau đó liếc nhìn khung thoại kia, thở dài một hơi:
Anh chắc
Màn hình mãi không có phản ứng, rất lâu sau, bên trên mới xuất hiện một câu hỏi.
Giới Linh:
Cô biết rồi?


Ngay từ đầu anh cũng đâu muốn giấu tội, đúng không?
Chúc Dao bĩu môi:
Giới Linh ơi là Giới Linh! Vào khoảnh khắc tới tìm tôi, anh cũng đã nói rõ cho tôi biết thân phận của mình, Giới Linh... Tam giới chi linh.

Cô vừa dứt lời, khung thoại đột nhiên lóe lên rồi biến mất, cả không gian đều thay đổi, như lớp màn sân khấu được vén lên, bốn phía xuất hiện cảnh tượng tuyệt đẹp. Dưới chân là biển hoa, xa xa là tiên sơn đất lành,

Ta cũng không biết nguyên nhân là gì.
Hắn ta thở dài nói:
Ta không hề ra lệnh mở tháp, thế nhưng Lôi Thần tháp lại tự mở ra. Hơn nữa cách mở còn...
Quá kỳ lạ!
Nếu nói Lôi Thần điện bây giờ là mở cửa tháp, vậy thì trước kia chỉ được tính là đào ra một cái lỗ mà thôi. Cả thân tháp như lột xác, phần màu trắng ngày càng ít đi, biến thành sắc màu lung linh đẹp mắt. Bây giờ
Chúc Dao hít sâu một hơi:
Không ra ngoài tâm sự à? Giới Linh.

Cô vừa dứt lời, không gian tối om đột nhiên sáng lên, một khung thoại QQ lơ lửng trong không trung, giao diện cũng rất quen thuộc.
Phía trước mặt cách cô năm bước đang từ từ xuất hiện một bóng người, áo trắng như tuyết, sắc đẹp tuyệt trần, chỉ khẽ mỉm cười đã khiến cảnh vật bốn phía lu mờ. Giới Linh mỉm cười bước từng bước về phía cô, hoa
cỏ bốn phía đều tự động dạt sang hai bên, nhường ra một lối đi, hơn nữa còn gập cành xuống như lặng lẽ làm động tác bái chào anh ta.

Vậy ý người là, con 3nên giữ hắn ta lại, dùng danh nghĩa Lôi Thần điện bảo vệ hắn ta. Sau đó đuổi hoặc giết hết những người đến gây chiến với hắn ta sao?
9 Chúc Dao hỏi lại.
Ngọc Cẩm nhíu mày không đáp.
không chỉ Lôi Thần điện, mà ngay cả khu rừng bên dưới cũng được ánh sáng soi rọi.
Ba người hoa cả mắt, không biết rốt cuộc hiện tượng này tốt hay xấu, chỉ có thể trơ mắt nhìn phần màu trắng ngày càng thu gần đến đỉnh, biến mất nơi chân trời, để lộ ra thân tháp rực rỡ, và một chữ BUG to đùng...
Trong khoảnh khắc tiến vào tháp, tầm mắt của Chúc Dao bị không gian đen kịt bao phủ, mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Cô hoảng hốt, tìm sư phụ theo bản năng, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.
Ting!
Hàng chữ đỏ trước mắt lại thay đổi: Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ quy tắc mã nguồn, nhận được phần thưởng tay cấu xé cừ khôi, danh hiệu của phần thưởng: Xí! Coi ta mù rồi chắc!
Lôi Thần tháp cũng biến thành BUG từ khi nào vậy? Rõ ràng lúc trước không có! Ý là bảo cô đẩy tháp à?
Coi đây là game online đấy hả?
Cô còn chưa kịp phản ứng, dòng chữ lại thay đổi lần nữa:
Mở nhiệm vụ cuối cùng, nội dung: đẩy tháp! Phần thưởng qua ải tư cách thông hành xuyên không gian (số lượng: 2).

Cái gì?
Một trận gió lạnh quét qua...
Hắn ta quay lại nhìn Lôi Thần tháp đang mở rộng, là một lâu chủ canh giữ tòa tháp hàng vạn năm, Ngọc Cẩm đột nhiên có linh cảm chẳng lành.

Con hiểu ý của lâu chủ, lúc đầu quả thực con có ý định giúp hắn ta. 6Tuy chúng con mới ở cạnh nhau chưa tới mười ngày, nhưng dù gì cũng có quen biết. Nếu thấy chết mà không cứu thì đúng là có phần vô lư5ơng tâm.
Cho nên, lúc trước thái thái sư tổ đưa hắn ta về, con không hề ngăn cản.
Chúc Dao thở dài:
Thậm chí có một khoảnh khắc, con còn muốn giữ hắn ta ở lại luôn Lôi Thần điện, để không ai tìm được hắn ta nữa. Nhưng...
hắn ta yêu đối phương. Mượn lời một Kim Tiên từng nói trước kia, gã và vợ gã vô tội biết bao nhiêu? Huyết Di chỉ vì một cái động phủ mà giết vợ người ta, dù việc này không liên quan đến con, nhưng con không thể
tán đồng hành động này. Tuy tiên giới dựa vào thực lực để leo lên, nhưng con không thể ủng hộ điều ấy. Trên đời này không có chuyện mạng người này quan trọng hơn mạng người kia. Nếu hắn ta đã có gan làm thì
cuộc đuổi giết Huyết Di lần này, chưa biết chừng cũng không phải là vì chính nghĩa thế gian.


Vậy con...
Ngọc Cẩm cùng nghe càng mơ hồ.
trên không trung trôi nổi những ngọn núi tiên vấn vít tiên khí, thêm một thác nước từ trên cao đổ xuống như tơ bạc, không khí tràn ngập mùi vị khiến người ta thư thái.
Cảnh sắc này đẹp hơn tất cả những nơi cô từng nhìn thấy trên tiên giới.
chắn muốn nói chuyện với tôi như thế này hả? Giới Linh?

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối.
Trong đầu cô hiện lên từng cảnh tượng như chiếc đèn kéo quân, từ ngày đầu tiên đến thế giới này, tất cả những chuyện đã xảy ra, dù một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót, gồm cả những việc cô đã quên... hoặc là
bị

quên.
Mę kiếp!
Thế quái nào trên thân tháp lại có chữ BUG cơ chứ?
Chúc Dao không nhịn được, suýt thì lao thẳng vào hàng chữ đỏ trước mặt. Cô trợn trừng mắt, đọc đi đọc lại mới xác nhận mình không nhìn nhầm! Thông báo nhiệm vụ trước thì cũng thôi, nhưng còn ghi rõ ràng là
nhiệm vụ cuối cùng, hơn nữa mấu chốt là phần thưởng qua ải lại là thông hành xuyên không gian! Cô không nhìn nhầm chứ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.