Chương 359: Giáo viên sinh học thăng sớm



Câm miệng.
Thấy anh ta dùng khuôn mặt này trưng ra biểu cảm mất tiết tháo như vậy, hình tượng trong lòng cô đang sụp đ8ổ kia kìa! Cô nhéo mặt anh ta, còn kéo một hồi:
Mau chóng thay đổi gương mặt này đi.



A! Đau đau đau đau đau.3..
Giới Linh xuýt xoa, lại không thoát khỏi móng vuốt của cô:
Chuyện này không thể trách tôi được! Tôi cũng vì cô mới9 thành ra thế này.


Bàn tay Chúc Dao thoáng khựng lại:
Ý gì đấy?

Con thỏ ấy rơi xuống đất, chui tọt vào trong bụi cỏ, sau đó lại nghe thấy mấy tiếng
xào xạc
vang lên bên trong. Những chữ
Tiểu Bạch
màu đỏ bật ra hết chữ này đến chữ khác như ánh đèn. Màu sắc ấy như thể có thể
lan truyền vậy, lập tức chiếm một vùng thảo nguyên rộng lớn trước mặt.
Sặc... Dường như, cô đã bất cẩn chọc phải thứ quái dị rồi!
Nà ní?
Tên!
Chúc Dao dụi mắt, hoa mắt rồi sao? Vì sao cô có thể thấy trên đầu con thỏ này có viết hai chữ
Tiểu Bạch
màu vàng thế? Hơn nữa bên dưới hai chữ còn có một hàng máu đỏ rực dài dài.

Không phải Dao Dao đã biết bản thể 6của tôi rồi sao?
Giới Linh cười đáp:
Bản thể của tôi không có hình dáng cụ thể, vì thế bây giờ
tôi
mà cô đang nhìn 5thấy chỉ là hình dáng đẹp đẽ nhất trong lòng cô.

Cô ngây ngẩn, lập tức hiểu ra anh ta đang nói điều gì? Dáng vẻ đẹp đẽ nhất trong lòng cô đương nhiên là sư phụ. Liếc nhìn đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, cô không nhịn được dâng lên sự hoài nghi:
Anh là linh
hồn của tam giới thật sao?

một con chứ đừng nói đến người. Ngay chính trên thảo nguyên mênh mông bất tận này cũng chỉ có vài con thỏ tai dài.
Chúc Dao ngoảnh đầu nhìn con thỏ đang ngồi xổm, không có chút cảm giác nguy hiểm đang nhàn nhã gặm cỏ bên cạnh cô. Cũng không biết nó là chủng loại gì mà không sợ người.
Còn lấy cái tên thông dụng nhàm chán như
Tiểu Bạch
...

Xem ra sự tôn đã vào mười tầng trên rồi.
Ngọc Ngôn thở dài một tiếng.
Chúc Dao lờ mờ nghe thấy nhắc nhở: Tìm tổ chức... thất bại!

Trước tiên cứ âm thầm quan sát tình hình đã!
Ngọc Ngôn cũng không có cách. Suy cho cùng toàn bộ nơi này đều quá lạ lẫm, chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.

Tôi vẫn luôn tin tưởng cô bạn của tôi ạ.


Chờ đã!
Nói cho rõ đã. Chúc Dao kéo phắt tay anh ta, lại đối diện với một đôi mắt quen thuộc. Vẫn cùng một gương mặt, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Sao thế?
Người phía trước vươn tay sờ đầu cô, mang theo cảm giác mát lành yên lòng.

...
Vì vậy, anh là người sẽ hãm hại bạn bè sao?

Dao Dao, tôi tin rằng chúng ta là bạn tốt. Đương nhiên, còn có một điều quan trọng hơn là...
Anh ta trầm giọng nói:
Cô có niềm tin và nguyên tắc vững chắc hơn bất ) ai khác, hơn nữa chưa bao giờ dao động. Cho
dù cô có ở tam giới lâu hơn nữa, cô vẫn luôn giữ gìn tấm lòng thuở ban đầu. Vì thể... cô là lựa chọn thích hợp nhất.


Nếu anh đã là tam giới, sửa những BUG kia đối với anh mà nói hẳn là dễ như trở bàn tay mới đúng. Vì sao lại kéo tôi đến sửa.

Anh ta lắc đầu:
Dao Dao, tôi có thể tính ra hết thảy mọi thứ của thế gian này, tôi nhìn thấu được hướng đi của mỗi con người, nhưng tôi lại không biết làm sao để chữa chúng. Mặc dù tôi biết BUG nằm ở đâu, nhưng tôi
lại không hiểu rõ cách thức sửa chữa cụ thể.

Cô lập tức hơi hoài nghi nên tiếp tục đi về phía trước hay không.

Làm sao đây?
Cô quay đầu nhìn sang sư phụ toàn năng.
Ngọc Ngôn nhíu mày:
Thảo nguyên này mênh mông vô bờ, bên ngoài một trăm nghìn dặm phía trước không có thị trấn nào, xem ra phải quay lại thôi.


Sư phụ...
Cô quay lại rồi.

Không cần sợ.
Ngọc Ngôn lại cho rằng cô quá mức lo lắng, kéo cô lại gần một chút:
Có vị sư ở đây.

Lúc này Chúc Dao mới phát hiện khung cảnh xung quanh đã thay đổi. Mở ra trước mắt là một mảng non xanh nước biếc, ngút ngàn vượt khỏi tầm mắt, không khác gì với tiên giới:
Đây là... bên trong tháp sao?
Bản
Chúc Dao liền thở phào một hơi, chuyện vẫn chưa nghĩ thông trước đây nhất thời đều đã thông suốt cả rồi. Bao gồm cả việc vì sao anh ta có năng lực to lớn đến vậy? Vì sao trên người cô vẫn luôn có những bàn tay
vàng kỳ quái? Vì sao Vong Xuyên, Bạch Nguyên và Mộc linh đều cực kỳ thân thiết với cô. Linh hồn của tam giới, tam giới hóa linh mà thành. Anh ta chính là thế giới này, cả tam giới đều là bản thể của anh ta. Cho dù là
lẽ trời hay vận mệnh cũng chỉ là một phần của anh ta mà thôi, đương nhiên anh ta có thể thay đổi.

Vì sao là tôi?
Chúc Dao nhíu mày:
Tôi không phải là nhân vật siêu cấp hay ưu tú gì, cũng không có tài hoa đặc sắc gì. Thậm chí ở trong thế giới của chúng tôi, tôi chỉ là một người bình thường không có bất cứ nét đặc
sắc gì, vớ được cả rổ trên đường. Nếu anh chỉ cần một người khác không gian đến giúp anh sửa lỗ hổng thì chẳng phải chọn người ưu tú sẽ tốt hơn à? Vì sao anh chọn tôi?

Giới Linh thu lại nụ cười, nhìn thẳng vào mắt cô, đặc biệt trịnh trọng và chân thành nói:
Bởi vì chúng ta là bạn bè.

Còn phải trở về, Chúc Dao lộ ra vẻ chán nản.

Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát rồi lên đường.

Bây giờ cũng không có cách nào khác, Chúc Dao xoay người ngồi xuống. Cũng không biết trong tháp này như thế nào nữa? Mật độ dân số thấp quá thể, bay lâu như vậy mà ngay cả sinh vật sống còn chẳng thấy được
Sư tổn Ánh mắt Chúc Dao lóe sáng. Hóa ra có thể tìm tổ chức, sao huynh không nói sớm:
Mau mau mau.

Hẳn niệm chú, trực tiếp thi triển pháp chú. Ánh sáng vàng lóe lên, ngay sau đó pháp chủ kia lại
soạt
một cái bốc cháy, hóa thành tro bụi.

...
Tình huống gì thế này.
Biết cậu ta sẽ đi cùng, Chúc Dao nhíu mày, tiếp tục lựa chọn lờ đi.

Bây giờ làm sao đây?
Cho dù phá tháp cũng không biết phá từ đâu đây!
Đột nhiên Ngọc Ngôn lôi ra một pháp chú màu vàng:
Sư tôn đã từng nói, nếu như ta vào được Lôi Thần tháp thì có thể dùng pháp chú này liên lạc ngài.


Vậy sao ban đầu anh không nói những điều này với tôi?
Chúc Dao nhíu mày, nếu anh ta thật sự coi cô là bạn bè, vì sao phải che giấu?

Bởi vì..
Anh ta thở dài:
Tôi muốn để cô nhìn rõ thế giới này, chỉ có tự cô thấu hiểu hết thảy mới có thể tìm ra phương pháp sửa chữa thích hợp nhất.

Quả thực, nếu như ban đầu cô đã biết Giới Linh chính là tam giới, thể thì xem chừng cô chỉ có thể cho anh ta một vài đề xuất sửa chữa, chứ sẽ không đặt bản thân vào để hiểu sâu sắc về thế giới này. Giống như chơi
đồ to thể à?

Nơi đây ắt hẳn là mười tầng dưới của Lôi Thần tháp.
Ngọc Ngôn trầm giọng đáp:
Sư tôn từng nói, tu vi thấp nhất trong Lôi Thần tháp đều là Thượng Tiên. Chúng ta phải cẩn thận.


Vâng.
Chúc Dao gật đầu, nhìn quanh bốn phía chẳng hề phát hiện ra bóng người nào. Trái lại nơi không xa phía sau có bóng đen chợt lóe, Nguyệt Ảnh cũng xuất hiện ở phía sau.
Chúc Dao ngạc nhiên:
Sửa chữa thật sự? Không phải tôi đã sửa rất nhiều BUG rồi sao?


Không, mọi thứ còn chưa bắt đầu.
Anh ta lắc đầu, càng cười rạng rỡ hơn:
Đợi cô nhìn rõ mọi thứ rồi, tôi sẽ giao phó tất cả quyết định cho cô, còn cô sẽ là hy vọng cuối cùng của tôi, người bạn của tôi.


Là sao?
Hy vọng cuối cùng gì chứ? Chúc Dao muốn hỏi rõ ràng, nhưng hình bóng của anh ta càng ngày càng nhạt nhòa, kéo theo cả không gian cũng tan đi tựa như phai màu.
Ngay tức khắc anh ta cười tít mắt đáp:
Đoán đúng rồi, không ngờ là người đẹp lại đoán ra nhanh như thế, thông minh ghê.
Không hổ là người tôi chọn?

Dẹp mẹ đê!
Chúc Dao trợn mắt, đáy lòng lại vẫn còn chút buồn bực:
Vì thế tất cả những gì anh nói với tôi trước đây đều là thật. Bao gồm cả khi mới đến thế giới này, anh nói thế giới của anh có vấn đề cũng là ý này?
.

Ừm.
Anh ta gật đầu.
Máu chảy ròng ròng...

Mẹ kiếp! Đau muốn chết...
Chúc Dao giơ tay dùng lực vung vẩy, quăng phắt con thỏ ra, nhưng trên tay đã lưu lại một vết thương sâu thấy xương.
Con thỏ đáng sợ vãi!
Làm một người lập kế hoạch trò chơi trực tuyến đạt tiêu chuẩn, cô không kiếm được vươn tay chọc nó một chút. Bỗng nhiên đỉnh đầu con thỏ lập tức phóng ra một hàng chữ: Thương tổn -1
Cô có một dự cảm không rõ ràng...
Ngay sau đó hai chữ
Tiểu Bạch
màu vàng trên đỉnh đầu con thỏ thoắt cái biến thành màu đỏ. Con thỏ hãy còn chuyên chú gặm cỏ lúc nãy xoay đầu không hề khách sáo ngoạm một phát trên tay cô.
game vậy, chỉ có đi sâu vào tìm hiểu trò chơi này, cô mới có thể tìm ra phương pháp sửa chữa cụ thể.

Thế bây giờ nhiệm vụ hủy tháp lại là sao nữa?


Đây coi như là bản đồ cuối cùng đi.
Anh ta trầm giọng đáp:
Chỉ cần cô đến được đỉnh tháp là có thể hiểu hết về tôi, lúc ấy... chính là thời điểm sửa chữa thật sự.


Là ý gì?
Chúc Dao hơi mù mờ.

Thầy thuốc không thể tự chữa cho mình.

Cũng nghĩa là mặc dù người bị bệnh là anh ta, nhưng bản thân lại lực bất tòng tâm sao?
Thế nhưng ở tam giới có nhiều người như vậy? Anh tìm đại một người cũng được, vì sao phải lặn lội kéo tôi từ một không gian
khác tới chứ?


Sinh linh của tam giới đều ở trong đó, tự bọn họ nhìn không thấy vấn đề của bản thân, sao có thể sửa chữa chứ? Bất cứ người nào trên thế gian đều không được. Thế nhưng cô thì khác.
Ánh mắt anh ta phát sáng:

đến từ không gian khác, hiểu biết và suy nghĩ của cô đều có khác biệt to lớn so với chúng tôi, có thể nhìn rõ thứ mà chúng tôi không nhìn rõ được.

Hai người xoay người bay lên trên, Chúc Dao vẫn một lòng suy nghĩ về lời nói ban nãy của Giới Linh cũng không để ý xung quanh. Mãi đến khi bay ra thẳng ra khỏi rừng rậm, đến một vùng thảo nguyên xanh bát ngát,
Chúc Dao thả thần thức quét quanh một vòng lại phát hiện thảo nguyên này rộng lớn lạ thường, thế mà thần thức của cô không bao phủ được hết. Nơi thần thức cô quét qua không có lấy một bóng người, cả hỏi đường
cũng không có cách nào để hỏi.

Ngọc Dao?
Ngọc Ngôn đang định hỏi thăm:
Sao mà...



Chạy thôi!
Chúc Dao kéo phắt sư phụ dậy, nhấc chân lao như điên về phía rừng rậm đã đi qua. Phía sau truyền tới một loạt tiếng vang loạt xoạt.

Vừa quay đầu nhìn, lật tức con tim bé nhỏ của cô giật bắn. Một mảng những dòng tên màu đỏ phóng vút lên trời, đuổi thẳng về phía bọn họ. Đó là thỏ sao? Vì sao thỏ có thể bay chứ? Là tai bọn mi dài chứ không phải

cánh mà! Giáo viên môn sinh học sẽ khóc mất!


Ngọc Dao...
Ngọc Ngôn kéo đồ đệ ngốc đang hoảng loạn dừng giữa không trung, trầm giọng dặn:
Đừng hoảng! Chuyện này cứ giao cho ta!


Hắn liền niệm chú triệu hồi sấm sét màu tím, xông về phía sau. Khi hắn sắp đánh thẳng vào giữa đàn thỏ điên loạn kia, bỗng nhiên một con thỏ ở phía trước dùng lực vẫy tai, vọt lên trước, há miệng nuốt chửng cả

sấm sét... nuốt chửng... chửng....
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.