Chương 368: Mở ra phó bản hai người
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2172 chữ
- 2022-02-04 04:38:45
Trái tim Chúc Dao càng lạnh lẽo, cô còn tưởng rằng Mai Tuyết giống như Ích Linh, là một đóa sen trắng tỏa ra siêu hormone thu8 hút, ai mà ngờ cô ta lại là một đóa sen đen lòng dạ hiểm độc. Đoán chừng từ lúc bắt đầu
cô ta đã nghĩ xong cách lợi3 dụng bọn đội trưởng Nam Cung rồi.
phần mạn ngực, có phần xương còn bị chôn trong đất, chỉ lộ ra từng phần đầu xương hướng lên trời.
Đây là thứ gì?
Khung xương màu đỏ, cô chưa từng thấy ở đâu luôn ấy nhỉ? Nguyệt Anh cũng tiến lên vài bước, cậu ta ngẩng đầu quan sát bộ xương kỳ quái trước mắt.
Thiều Bạch.
Đứa nhỏ gầy gò lảo đảo tiến lên phía trước, hai tay như cành cây khổ ôm chặt lấy hông cô, giọng khàn khàn nghe không rõ chữ của cậu ta truyền tới:
Trứng... Đừng sợ! Huynh sẽ bảo vệ muội, đừng sợ.
Chúc Dao khựng lại, trong ngực chợt nổ ầm một tiếng, cô quay phắt lại.
Nguyệt Ảnh ban nãy còn cao hơn cô một cái đầu từ từ co rút lại chưa được bao lâu đã thấp xuống tới thắt lưng cô, quần áo và đồ đạc trên người cậu ta cũng trở nên tàn tạ rách nát, cơ thịt trên mặt chảy xuống, hệt như
Tốt nhất là không phải!
Chúc Dao quay đi, hít sâu một hơi, cô không thèm để ý tới cậu ta nữa mà bay thẳng lên trên, gọi ra một con rồng lửa. Rồng lửa thình lình vạch ra một luồng sáng trên bầu trời.
Để ý kỹ phía dưới mới phát hiện chỗ này là một góc của tiên thành bị tàn phá, khắp nơi là tường đổ gạch nát, nếu đúng theo lời Nguyệt Ảnh nói, ngoại trừ hai bọn cô, chỗ này chẳng mảy may có bóng dáng ai cả.
Chúc Dao quyết định quan sát tứ phía, tìm được người khác rồi hẵng nói. Cô chọn một hướng để bay qua, Nguyệt Ảnh cũng mau chóng theo sau.
Thế nhưng càng bay càng thấy bốn phía tối thui, gió lại càng mạnh đến mức muốn thổi bay người ta, Chúc Dao bày ra kết giới phòng ngự cũng không có tác dụng gì, cô buộc phải dừng lại. Chúc Dao không khỏi lo lắng
.
Chúc Dao bỗng cảm thấy trái tim mình nhói lên một cái, cơn đau thấu xương xuất hiện, cõi lòng đau đớn, cô không nhịn được thốt lên:
Nhị ca...
Cô vừa dứt lời, cảnh trí bốn phía cũng bắt đầu vặn vẹo, hệt như bị thứ gì khuấy trộn. Bầu trời tối mờ mờ không thấy rõ, bốn phía hoang vu không có bóng dáng bất cứ thứ gì lại được thay bằng một mảnh xanh biếc rất
Thế nhưng khi trận pháp này mới khởi5 động, trong rừng ngoại trừ có Nguyên Giải châu thì còn có ma thú. Để tranh thủ nắm lấy thời gian bắt được Nguyên Giải châu rơi ra, cô ta cần mấy con tốt thí giúp cô ta đánh lạc
hướng ma thú, cho nên cô ta chọn trúng Nam Cung Trừng và Trung Cổ Lục.
một chút, chỗ này rốt cuộc là chỗ quái nào thế? Cô bay đã lâu như vậy mà không thấy được bóng người nào, hơn nữa xung quanh còn chẳng có một chút tiên khí nào cả. Sẽ không bị nhốt ở chỗ này đấy chứ?
Cô hít vào một hơi thật sâu, tập trung tinh thần, thả hết thần thức ra tìm kiếm. Trong phạm vi trăm dặm quanh đó, cô phát hiện tất cả đều là cảnh tượng giống hệt nhau, hoang vu trơ trọi. Đừng nhắc tới tiên, ngay cả
năng, mà tay lại quơ hụt.
Sư phụ!
Chúc Dao càng hoảng sợ hơn, cô lần mò tìm kiếm xung quanh, lúc này mới nắm được một bàn tay ấm áp, cô nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trước mắt vẫn là một khoảng mờ mịt:
Đây là... Chúng ta đã đến
Thần thức của cô đảo qua một chỗ cách đó mười mấy dặm, thứ cao như núi kia là gì nhỉ? Sao cô lại cảm thấy khí tức này quen thuộc thế? Trái tim Chúc Dao khẽ rung động, cô lập tức bay về hướng đó. Tới gần mới phát
hiện đó là một khung xương lớn, cũng chẳng biết đó là yêu thú gì mà xương to như vậy, ít nhất phải cao tới năm sáu tầng lầu. Điểm kỳ lạ là nó màu đỏ, tỏa ra ánh sáng như bảo thạch. Hơn nữa tất cả đều là xương ở
..
Nguyệt Ảnh không trả lời, chỉ cúi đầu túm chặt vạt áo của cô, hệt như lúc trước.
Chúc Dao bỗng chốc nổi giận, giẫy hai cái không gạt ra được, cô liền làm phép cắt đi chéo áo.
lương tâm bị chó tha rồi. Hơn nữa, trận pháp Diệt Tuyệt chỉ cách tiên thành không quá một nghìn dặm, chẳng biết có tiên nhân nào xui xẻo đi tới cánh rừng này hay không, mọi sinh linh theo đó mà bị hủy diệt cả rồi.
Lại càng không cần phải nhắc đến trong số đó có bao nhiêu yêu thú hoặc đám yêu tinh đã có linh trí nữa.
Chúc Dao đang đi liền khựng lại, ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén:
Là cậu làm à?
Đưa một mình cô tới chỗ này.
Nguyệt Ảnh sửng sốt mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sắc mặt cậu ta trắng bệch đi trong thoáng chốc, cậu ta ra sức lắc đầu nguầy nguậy:
Dao tỷ tỷ...
Thế nhưng Nguyệt Ảnh lại chẳng mảy may khôi phục lý trí chút nào, trái lại cậu ta còn ngẩng đầu nhìn cô, ôm lấy cổ cô, dùng đôi tay gầy gò nhỏ bé kia vỗ lên lưng cô.
Trứng, đừng sợ đừng sợ... Huynh bảo vệ muội, Nhị ca bảo vệ muội!
bị tát cạn nước trong thoáng chốc, cho đến khi cậu ta gầy sọp lại chỉ còn khung xương.
Bộ dạng như vậy...
Chúc Dao chết trân cứng đờ cả người.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?
Cô vừa ngoảnh đầu lại đã mau chóng sững sờ:
Nguyệt Ánh, sao lại là cậu?
Cô bỏ tay ra theo bản năng, giơ cao đốm lửa trong tay lên, ngó nghiêng tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách:
Sư phụ, Nam Cung Hoàng, Tiểu Thanh...
một con vật nhỏ, một gốc cây ngọn cỏ cũng chẳng có. Trong không khí không có tiên khí, không có linh khí, ngoại trừ gió đang không ngừng rít gào bên ngoài thì không có gì cả.
Gượm đã nào!
Nguyệt Ảnh! Đừng làm loạn nữa.
Cô gạt tay cậu ta xuống:
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao lại biến thành bộ dạng như này?
Cậu ta vẫn mắt điếc tai ngơ không nghe thấy, lại đột nhiên giơ tay ra rạch lên cổ tay, gió xung quanh chớp mắt dậy lên điên cuồng, hệt như dao sắc thổi về phía bọn cô. Nguyệt Ảnh lại dùng sức thả máu vào trong
Chúc Dao nhanh chóng làm mấy phép phá ảo cảnh, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả.
Nguyệt Ảnh vẫn nhỏ máu của mình ra, không ngừng cắt cổ tay mình.
Là một người đàng hoàng yên phận có chỉ số EQ vượt quá IQ Chúc Dao cảm thấy về sau nhất định phải tránh xa đóa sen đen này, không thì bị tính kế mưu hại là toi.
Chúc Dao nói hết chân tướng cho đội trưởng Nam Cung, sắc mặt hắn ta tối sầm, bộ dạng như chỉ hận không thể lập tức quay lại tìm đối phương đập cho một trận. Tiểu Thanh tức tới mức thâm đen cả lá cây, mâu
Nguyệt Ảnh! Cậu làm sao thế?
Đầu óc Chúc Dao bị khuấy đặc lại rối như tương hồ, cô ngoảnh đầu nhìn bộ xương màu đỏ kia một chút, chẳng lẽ nguyên nhân là do bộ xương? Có thể khiến người ta rơi vào ảo cảnh à?
Tất cả đều là ảo cảnh? Rõ ràng tu vi Nguyệt Ảnh cao hơn cô, vì sao cô không có việc gì, còn cậu ta lại thành ra như vậy?
Sao cô lại ở chỗ này? Cô nhớ lúc trước rõ ràng mình đang đứng trên bậc thang lên tầng ba, ngay bước cuối cùng chuẩn bị phi thăng thì một luồng ánh sáng trắng ập tới. Cô chỉ cảm thấy hơi choáng váng, sau đó đã tới
đây.
Rốt cuộc cậu muốn làm gì?
Cậu ta vẫn không trả lời, bàn tay nắm phần chéo áo của cô run run, dường như còn muốn tới kéo cô xuống tiếp. Hành động này khiến Chúc Dao nghĩ tới một việc cậu ta đã từng làm trước đây, cô liền né khỏi bàn tay
Phương pháp thu hoạch Nguyên Giải châu tuy có nhiều kiểu nhiều dạng, nhưng buộc p9hải ở trong rừng sâu, trong khu rừng đó lại có nhiều loài sinh vật, vị trí còn cực kỳ khó tìm. Cho nên cô ta mới tiêu diệt t6ất cả sinh
linh, đến lúc đó tìm Nguyên Giải châu sẽ tiện hơn rất nhiều.
Cậu điên rồi!
Nếu cứ tiếp tục thế này máu sẽ chảy khô mất. Xung quanh chỗ này chỉ là âm phong, lại còn chẳng phải là ma khí!
Chúc Dao nắm lấy tay cậu ta, ngăn cậu tự hại mình. Ngoảnh đầu nhìn bộ xương đỏ, cô ôm lấy Nguyệt Ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi chỗ đó.
tầng ba rồi à?
Cũng tối quá nhỉ? Nói gì thì nói đây không phải là tiên thành hả? Sao xung quanh chẳng có tí tiên khí nào.
Chúc Dao tiện tay bấm pháp quyết biến ra lửa, nhìn quanh một chút:
Nam Cung Hoàng và Tiểu Thanh đâu rồi?
Hai người họ chẳng phải đi phía trước à, sao lại không thấy?
Sư phụ, người...
của cậu ta, đang định cưỡi gió bay lên, phía sau lại truyền tới một âm thanh thật khẽ khó có thể nghe thấy.
Trứng...
Vậy bây giờ hai người họ tính sao đây?
Chúc Dao càng thêm nghiêm túc, đám ma thú kia chắc sẽ không đuổi theo đâu nhỉ.
Đừng lo.
Ngọc Ngôn lắc đầu:
Trận pháp dẫn dụ ma thú nhất định có hạn chế thời gian, lúc này đã mất hiệu lực rồi.
Chúc Dao xem xét một hồi lâu cũng không thấy gì kỳ lạ, cho đến khi cơn gió trong không khí ngày càng mạnh lên. Toi rồi, tìm sư phụ trước rồi hẵng nói.
Đi.
Cô gọi một tiếng, đang muốn làm phép bay lên, chợt cô bị túm chặt lôi trở lại. Nhìn Nguyệt Ảnh gắt gao nắm chặt vạt áo của cô, Chúc Dao nhíu nhíu mày:
Buông ra!
Con người của Nguyệt Ảnh vốn có màu mực, giờ còn tối sẫm thêm vài phần, bàn tay cậu ta từ từ siết chặt, hồi lâu mới rút lại bàn tay bị cô nắm nhẩm về. Khóe miệng cậu ta giật giật, lát sau mới nói:
Hắn không có ở
đây... Không có những người khác nữa...
không trung, tức giận lớn tiếng gào lên:
Cút đi, không được chạm vào muội ấy!
Đây là... cảnh tượng hệt như trong vực sâu U Minh. Cậu ta là Thiều Bạch?
Chỗ này thực sự là tầng ba hả? Nhóm sư phụ đi đâu hết rồi? Lẽ nào tầng ba còn có những lối cụt khác nhau?
Gió xung quanh ngày một lớn hơn, hơn nữa còn lạnh dần theo từng đợt, hệt như thổi tới tận xương khớp, khiến cho đủ loại âm thanh u u kỳ quái vang lên, làm cõi lòng người nghe thấy cũng đóng băng cả lại.
thuẫn này chắc hẳn ngày càng lớn thêm.
Dù sao lúc này không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn đối phương đã bay lên tầng ba rồi. Bọn họ không trì hoãn lâu, đợi vết thương của bạn học Nam Cung lành lại, họ nhanh chóng nhặt Nguyên Giải châu, bước lên
thang máy thăng cấp.
Chúc Dao vì lạnh quá mà tỉnh dậy, làn gió rét thổi tới, buốt như kim châm, lạnh đến thấu xương. Cô giật mình mở mắt ra, đâu đâu cũng mịt mờ u ám, bổn phía tối đen như mực. Cô túm lấy sư phụ bên cạnh theo bản
Cô ta âm thẩm đặt mắt trận dẫn dụ ma thú trên người họ, chỉ cần mọi người tách nhau ra, ma thú dĩ nhiên sẽ chạy về hướng đi của bọn Nam Cung. Nhóm cô ta chỉ cần quay lại nhặt Nguyên Giải châu lên là xong
chuyện, tiện lợi biết bao,
Hắn vung tay lên, đám hoa văn pháp trận mờ mờ bay ra từ trên cơ thể hai người đang nhận định.
Lúc này Chúc Dao mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một hồi, càng nghĩ cô càng thấy Mai Tuyết thật đáng sợ. Để có được Nguyên Giải châu, mà giết sạch sinh linh chu vi trăm dặm không thèm chớp mắt, đúng là
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.