Chương 369
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2069 chữ
- 2022-02-04 04:38:44
Mau ăn đi, nhân lúc sư tôn của muội chưa phát hiện ra.
Thiều Bạch vừa vuốt lại tóc cho cô vừa khẽ giọng nói:
Nếu bị hắn nhìn thấy thì lại phải...8
...
Đi tới phía trước xem sao đã.
Thiều Bạch nhắc nhở.
Chúc Dao mang bao thắc mắc trong lòng đi tới tiền điện của chủ phong, thấy có vài người đang chiến đấu trên bầu trời. Giữa đám ma khí hiện ra một khuôn mặt người, đó đúng là Mộc Mị Nhan đã chết, bên cạnh cô ta
Là tiếng chuông của phái Khâu Cổ.
Thiều Bạch đột nhiên lên tiếng.
Phái Khâu Cổ!
Sao có thể như thể được? Thế giới của thần tộc sao lại liên quan đến phái Khấu Cổ chứ?
Đó là... Ngọc Lâm Phong.
Thật sự là phái Khâu Cổ. Nhưng từ lúc nào mà thần mộc ngô đồng của tộc phượng hoàng lại ở ngay cạnh phái Khâu Cổ thế này?
Thiều Bạch và ho một tiếng:
Ngọc La, xảy ra chuyện gì vậy?
Thiều Bạch thần tôn.
Giờ củ cải nhỏ mới buông tay Chúc Dao ra, hành lễ với Thiều Bạch rồi nhíu mày đáp:
Là Mộc Mị Nhan, cô ta lại xâm nhập vào trận pháp bảo vệ núi trong phái.
đệ không chê hạt dưa của tỷ đâu.
...
Vậy ta còn phải cảm ơn đệ vì đã không chê ta đúng không?
Thôi vậy.
Sắc mặt Ngọc Ngôn giờ mới dịu đi một chút, cúi đầu nhìn Chúc Dao, sờ đầu cô theo thói quen, trong mắt hiện lên sự ấm áp quen thuộc. Hắn khẽ nói:
Vậy thì không có lần sau đâu, ngày mai...
Hắn không
được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, một lúc sau mới nói tiếp:
Lên núi sớm chút.
thương Tiểu Bát chút nào cả, Tiểu Bát số khổ quá...
...
Vậy thì đệ mau bỏ tay ra đi chứ!
Mộc Mị Nhan?
Chúc Dao giật mình:
Chẳng phải cô ta đã chết rồi sao?
Cô ta cấu kết với ma tộc thì làm sao có thể chết dễ dàng vậy được.
Củ Cải nhìn cô đầy khó hiểu, quan tâm hỏi cô:
Sư phụ, người làm sao vậy?
Hắn vừa nói dứt lời thì bóng người lóe lên.
Sư phụ, đợi đã...
Chúc Dao chưa kịp phản ứng, hắn đã biến mất rồi. Trong lòng cô càng thêm loạn hơn, Nguyệt Ảnh là Thiều Bạch? Sư phụ là sự tôn? Rốt cuộc thì chuyện này là thế nào?
quan gì đến con bé hết. Người cũng biết ta chỉ có một muội muội là Tiểu Thất thôi nên tất nhiên phải quan tâm đến nó. Mong người đừng bởi vậy mà trách cứ con bé.
Ngọc Ngôn tôn thượng? Sư phụ! Người đó thật sự là sư phụ, nhưng mà...
Chư... phụ...
Củ Cải đen mặt, kiềm chế hồi lâu mới kéo tay cô xuống:
Hay để con nhéo sư phụ thử xem nhé?
Đừng ép con phải khi sư diệt tổ.
...
Là người thật.
Còn bao lâu nữa?
Một tháng nữa ạ.
Chúc Dao giật khóe miệng:
Sư phụ, ta ở bên này cơ mà...
Huynh tha cho tảng đá kia đi.
Người trước mặt bỗ5ng khựng lại đôi chút, nhưng lập tức quay người lại thản nhiên như không, tiếp tục lên lớp với cái cây bên cạnh:
Hôm qua ta vừa mới nói với con xong, con đã hứa với ta những gì rồi? Giờ quên hết
Tiếng chuông cổ bỗng nhiên vang lên từ phía xa xa, vọng ra khắp những cây ngô đồng.
Chúc Dao sững người lại, tiếng chuông này là...
Muội thì khác.
Gương mặt Thiều Bạch trở nên dịu dàng chỉ trong nháy mắt, nhìn thẳng vào hai mắt cô, trong mắt hẳn phản chiếu ảnh ngược bóng dáng Chúc Dao, như thể cả đất trời này chỉ còn lại một mình cô vậy.
Hắn cầm tay cô đặt lên sườn mặt của mình và mỉm cười, cả thế gian như không còn màu sắc nào tồn tại ngoài nụ cười ấy:
Bởi vì muội là tiểu muội của ta, là muội muội duy nhất và quan trọng nhất.
Cảm ơn Thất tỷ!
Thằng bé nhảy cẫng lên hoan hô, ôm gói đồ ăn xoay người chạy thật xa, còn cố ý chạy về hướng ngược lại với lúc đến, như sợ cô đổi ý vậy.
Muội làm vậy nó sẽ càng hư đấy.
Thiều Bạch thở dài.
Boong!
Nói linh tinh gì đấy!
Thiều Bạch gõ đầu thằng bé một cái, song vẫn vô tình lấy đi gói đồ ăn vặt nó nắm trong tay thả lại cho Chúc Dao.
Thất... tỷ...
Tiểu Bát vội vàng chuyển hướng mục tiêu sang phía Chúc Dao, chỉ tay vào mấy gói to khác cô đặt trên tảng đá:
Tỷ có bao nhiêu đồ ăn thế kia rồi, cho Tiểu Bát một gói thôi! Tuy tỷ không xinh đẹp nhưng
Chúc Dao tiến lên một bước, nắm lấy tay của hắn:
Ngươi là ai?
Người trước mắt cô còn chưa kịp đáp lại, Thiều Bạch đứng cạnh đã tiến lên hành lễ với hắn rồi nói đầy khách sáo:
Mong Ngọc Ngôn tôn thượng trách phạt, những món ăn vặt này đều do tại hạ mang đến, không liên
Cổ? Nhưng chẳng phải hắn đã...
Sao vậy? Đến cả vi sư mà con cũng không nhận ra nữa ư?
Hắn nhíu mày, thở dài và nói:
Ngọc... Dao, tuy con là tộc phượng hoàng nhưng không thể vì thế mà lười biếng tu hành được.
Thiều Bạch lắc đầu, chìa tay ra:
Lấy ra đây.
Nhị ca...
Giọng nói của Tiểu Bát càng tội nghiệp hơn.
Lại phải gì cơ?
Hắn còn chưa nói hết câu, bóng người mặc áo trắng như tuyết xuất hiện ở vị trí cách đó không xa.
S3ư phụ
Quả nhiên là hắn cũng ở đây:
Nơi này kỳ lạ quá...
nhân phải không? Người yên tâm, tuy Mộc Mị Nhan cấu kết với ma tộc nhưng ngài là thần tộc phượng hoàng cơ mà. Với lại còn có Thiều Bạch thần tôn ở đây nữa, không có chuyện gì đâu ạ.
Trước hôn nhân?
Đây là lần thứ hai cô nghe thấy từ đó rồi:
Cái gì mà trước hôn nhân cơ?
rồi à?
Chúc Dao thở dài, đành tự thân vận động đi kéo người kia quay lại đúng hướng:
Ta ở đây cơ!
Kiểu mù mặt đến độ không phân biệt được chủng tộc thế này chỉ có thể là người đó thôi:
Sư tôn?
Hắn là thượng thần Việt
.
Cô bắt buộc người ta lúc nào cơ? Đừng đổ tội lung tung cho người tốt nha!
Cơ mà, kết hôn với sự phụ... đột nhiên cô có hơi hơi chờ mong chuyện đó là sao nhỉ?
Đúng vậy, chẳng phải đã quyết định xong là tháng sau tổ chức à?
Thiều Bạch cười càng thêm dịu dàng hơn. Hắn đang tính nói kỹ hơn thì bỗng như nhận ra điều gì đó, Thiều Bạch sa sầm mặt quay đầu lại nói bằng
giọng lạnh lùng:
Đứng lại đó!
loại bỏ cảm xúc khó hiểu này.
Chúc Dao quay đầu nhìn Thiều Bạch vẫn đang nghiêm mặt, chỉ những túi đồ ăn để trên tảng đá:
Nhưng huynh đối xử khác với muội còn gì?
Những món đồ ăn vặt này cũng là do hắn mang tới mà.
Tiểu muội, chúng ta qua đó xem sao?
Thiều Bạch vẫn bình tĩnh như thường:
Chắc là phía Ngọc La xảy ra chuyện gì rồi.
Cái gì cơ?
Củ cải nhỏ?
Huynh gọi ta là gì cơ?
Chúc Dao sửng sốt. Cho tới tận bây giờ, cô vẫn chưa từng nói tên của mình cho sự tôn biết, người gọi cô là Ngọc Dao chỉ có thể là sư phụ mà thôi! Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra thế này?
Hửm?
Hắn nhìn cô đầy khó hiểu,
Nhân dịp quốc khánh nên ưu đãi cho gặp boss à?
Nhất định là do cách cô mở máy không đúng rồi.
Hům?
Lúc đó, Tiểu Bát mới bĩu môi lấy một túi hạt dưa vừa tiện tay túm được từ sau lưng ra, tay vẫn cầm chặt lấy miệng túi:
Cho huynh, cho huynh, cho huynh cả đấy! Ta biết mà, Nhị ca chỉ thương mỗi Thất tỷ thôi, không
Ặc...
Sư phụ...
Người yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện người không giỏi nữ công gia chánh, bắt sư tổ thêu áo cưới cho người ra đâu.
Chúc Dao lắc đầu:
Tiểu Bát còn nhỏ mà.
Nhưng nó là phương mà không phải hoàng.
Thiều Bạch trầm giọng:
Nam nhi tộc phượng hoàng chúng ta ở tuổi của nó đã phải hiểu chuyện lắm rồi, nào có ai ham ăn như nó chứ? Rồi sau này làm sao có thể đọc bá
Thất tỷ..
Thấy Chúc Dao không nói gì, Tiểu Bát đành kéo tay cô, lắc qua lắc lại như làm nũng.
Chúc Dao nổi hết da gà lên, thằng nhóc ham ăn này chỉ vì một gói hạt dưa mà không cần mặt mũi gì nữa luôn. Chúc Dao bèn cầm một gói to nhét vào tay nó:
Cho đệ đấy!
Bóng người màu đỏ nho nhỏ đằng sau tảng đá đang tính chuồn êm nghe vậy thì cứng đờ người, dừng lại ngay lập tức, khuôn mặt bé nhỏ đáng thương quay lại:
Nhị ca, Thất tỷ.
Tiểu Bát!
Chẳng phải thằng bé đang ở cùng Mộc Linh à, tại sao nó lại ở đây? Đã vậy còn trong hình dáng một đứa trẻ nữa?
Không phải chứ sư phụ!
Ngọc La sững người, nhìn cô bằng vẻ mặt lên án:
Không còn bao ngày nữa đâu, giờ người có muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi.
...
Cái gì lung ta lung tung vậy:
Rốt cuộc thi là hôn lễ của ai với ai?
Cô còn chưa nói dứt lời, người đối diện đã mặt nhẵn mày nhíu, lạnh mặt đi tới gầ9n rồi quay đầu giảng giải với tảng đá bên cạnh:
Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con đã tích cốc, ăn nhiều đồ ăn của người phàm
không 6có lợi cho tu hành đâu.
Củ cải...
Chúc Dao giật miệng, đẩy Ngọc La đứng bên cạnh mình:
Hay con thử nhéo ta một cái xem nào?
Xem xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
Sư phụ?
Củ Cải rõ ràng là rất bất ngờ, cô nhìn Chúc Dao từ trên xuống dưới một lần, bỗng như nhớ ra gì đó nên tỏ vẻ thấu hiểu:
À, con biết rồi, dùng đúng từ của sư phụ thì người đang mắc chứng sợ hãi trước hôn
Muội sao thế? Sợ hẳn tức giận à?
Thiều Bạch cười, nhìn cô bằng ánh mắt trấn an:
Yên tâm đi, muội cũng sắp thành thân rồi mà, sao hắn có thể trách muội được chứ?
Thành thân?
Tình tiết kiểu gì thế này?
Sư phụ.
Chúc Dao vừa đặt chân xuống đất, một nữ tu mặc váy đỏ đi lên phía trước đón, khuôn mặt vui mừng nhìn cô:
Người tới rồi ạ.
Củ Cải?
Đúng là con bé này, sao có thể như vậy được chứ? Chẳng lẽ cô đang gặp ảo giác? Chúc Dao đưa tay nhéo mặt Ngọc La, sở hết má đến trán, có nhiệt độ bình thường này:
Đau không?
một phương được!
Chúc Dao chợt thấy nặng nề trong lòng. Cô không kiềm được mà nhớ lại cảnh Tiểu Bát bị nhốt trong không gian, cả ao đỏ rực máu, nhuộm đỏ cả vách núi. Trái tim cô không khỏi đau nhói lên, hít một hơi thật sâu để
Cô còn chưa kịp phản ứng gì, Thiều Bạch đã mang cô bay thẳng lên lá cây ngô đồng khổng lồ trên đầu. Không trung đằng trước đột nhiên xuất hiện vài ngọn núi di động cực kỳ quen thuộc, ngọn núi ở giữa là lớn nhất,
các ngọn núi khác đều di chuyển xung quanh nó, chỉ có mình ngọn núi ấy là lơ lửng trên chúng.
còn mấy hình bóng quen thuộc khác, nhìn kỹ thì là Tiêu Dật, Trình Thanh Điệu, Ngô Hoa...
Má... Sao tất cả BUG lại tập hợp hết ở đây thế này?
Thì đương nhiên là của người và sự tổ chứ sao, hai người đã đính hôn nhiều năm rồi mà?
Ngọc La nói bằng vẻ đương nhiên, sau đó nhìn qua nhìn lại rồi cẩn thận ghé sát tới nói nhỏ:
Sư tổ đã tổn mấy tháng để thêu
áo cưới cho người rồi, con đã nhìn lén rồi, đẹp lắm đó ạ!
Lâu vậy à...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.