Chương 370: Tâm ma kiếp thăng cấp
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2400 chữ
- 2022-02-04 04:38:42
bộ ở nơi này, vả lại tam giới đang chung sống hòa bình, ngoại trừ thỉnh thoảng có Ma tộc xuất hiện
quấy rối thì cũng xem như là yên 8bình.
Tất cả thế giới đều trở nên hoàn mỹ, dường như không còn những BUG sửa mãi không hết, cô không cần phải chết đi sống lại tiếp3 nữa. Sư phụ, Củ Cải, từ trên xuống dưới phái Khâu Cổ, còn cả Tiểu Lục, Tiểu Bát, toàn
hận!
Nhưng... ta chỉ cảm thấy áy náy với huynh.
Trái tim cô đau đớn:
Có đôi khi ta nghĩ nếu khi trước ta có thời gian nói rõ cho huynh hiểu, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho huynh thì sẽ như thế nào? Mọi chuyện có thay
đổi gì không? Như vậy thì hắn sẽ không nhập ma, có lẽ... có lẽ sẽ giống như Tiểu Bát, ta sẽ gặp lại hắn ở thế giới nào đó.
Cậu ta siết chặt bàn tay đang thả bên người.
Thế nhưng là... bây giờ khi bình tĩnh suy nghĩ lại, sao ta không có bất kỳ trách nhiệm gì về những việc cậu làm cho được?
Cô nghiêm túc nhìn gương mặt của Nguyệt Ảnh:
Ta coi cậu như đệ đệ, đã dùng hết sức để
dạy tất cả cho cậu nhưng cậu vẫn không thể học được. Cuối cùng cậu càng đi càng lệch hướng, ta tuyệt vọng về cậu nhưng sao lại không thất vọng với bản thân mình. Một đứa bé không được dạy dỗ tốt không chỉ là vì
Thiều Bạch của ta. Quá khứ đã là quá khứ từ lâu, dùng cách gì cũng không thể quay về được, cậu thấy có đúng không hả... Nguyệt Ảnh?
Thiều Bạch
ngây người, ánh sáng trong mắt lập tức biến mất, nhắm chặt lại, dường như có thứ gì đó đang dần dần sụp đổ, nước mắt ầng ậc chảy ra, rơi xuống tay cô, thiêu đốt trái tim cô:
Dạo... tỷ tỷ.
Tất cả mọi thứ diễn ra không phải là tâm ma của cô mà là của Nguyệt Ánh.
Ngọc Ngôn nhìn về phía bên phải của Chúc Dao. Cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Nguyệt Ảnh đã mở mắt ở cách đó không xa. Chỉ là cậu ta không hề nhúc nhích, hai mắt vô thần nhìn lên cao, giống như một cái
xác mất đi linh hồn vậy.
Chúc Dao nhíu chặt mày, có đôi chút do dự, nhưng cuối cùng cô không kìm lòng được, đi tới đó ngồi xuống bên cạnh cậu ta. Cho dù không biết vì sao mình lại tiến vào trong tâm ma của cậu ta, nhưng có một vài việc
thì không, sau này sẽ không chọc giận tỷ nữa, tỷ đừng bỏ mặc đệ mà, có được hay không vậy?
Nguyệt Ảnh...
Để thay đổi thật rồi mà.
Tay của cậu ta run run, giống như đang cố giữ lại chút hy vọng cuối cùng:
Đệ không giết Vương Từ Chi, để bắt đầu học cách đối xử tốt với người bên cạnh tỷ, đệ còn che chở cho Hạt Vừng khi
tâm ma cho cô.
Cho nên tất cả đều không hợp lý, chỉ còn lại một khả năng.
Nơi này đúng là rất tốt.
Chúc Dao lật tay kéo người trước mắt lại:
Đáng tiếc tất cả đều không phải là thật, từ lâu ta đã không còn là Tiểu Thất của Phượng tộc năm đó nữa rồi, còn cậu... cũng không phải là Nhị ca
bộ Phượng tộc, thậm chí còn cả tiểu bá vương9 và Dạ Kình Thương, bồ công anh Tiểu Thiển, Nấm đều xuất hiện với trạng thái tốt nhất ở trong cuộc sống của cô. Cô không cần quan tâm tới đ6iều gì cả, chỉ việc yên tâm
chờ tới ngày gả cho người mình yêu mà thôi.
Tất cả đều tươi đẹp, tuyệt vời giống như những chuy5ện trước đây chưa từng xảy ra bao giờ vậy, nhưng... mọi chuyện tươi đẹp quá!
Cảnh vật bốn phía bắt đầu vặn vẹo, thay đổi, phái Khấu Cổ biến mất, cây ngô đồng sụp đổ, giống như trở về ngày thế giới Thần tộc bị hủy diệt, cả đất trời hỗn loạn, bốn phía đều là tiếng rên rỉ của ba Thần tộc, từng
thân thể khổng lồ từ trên không trung rơi xuống.
Không bao lâu sau, mặt đất đã biến thành một khu vực hoang vu, xác chết xương khô chất thành núi, cô lại nhìn thấy bộ xương màu đỏ trải dài, cô nhận ra đó là xương cốt của Phượng tộc.
Trước đây.... Ta mở cửa trời vượt giới ra vốn là định giải cứu các huynh, thế nhưng kết quả khi vượt giới... hình như cũng không hay ho gì cả.
Muội...
Ta gặp được Tiểu Bát! Nó... sống không tốt. Những người khác dường như... sống cũng không được tốt!
...
Ta không thể lừa gạt mình, cũng không thể lừa gạt cậu được. Ta... không thể nào tha thứ cho cậu.
Chúc Dao thở dài liên hồi:
Những việc cậu làm khiến ta rất rất rất tức giận, hận không thể tát cho cậu hai phát, mãi
mãi không gặp lại cậu nữa.
Sẽ không đâu.
Hắn trầm giọng đáp.
Chúc Dao thở dài một tiếng:
Đúng vậy, không đâu! Với tính cách của hắn thì chắc hẳn sẽ không trơ mắt đứng nhìn ta chịu chết!
Tiểu muội...
Hắn tiến tới một bước, giữ chặt lấy tay cô, trên gương mặt tràn ngập vẻ bối rối:
Bây giờ chẳng phải chúng ta đang ổn lắm sao? Như vậy không tốt hả? Cứ tiếp tục như này có gì không ổn chứ?
nào đó, nhưng bất kể là tính cách hay là hành động của tất cả mọi người ở đây đều giống hệt như trong thực tế. Cuối cùng cô cho rằng đây chính là tâm ma của mình, nhưng tâm ma sẽ chỉ hiện thực hóa tất cả những
điều tốt đẹp nhất trong nội tâm của cô ra, cuối cùng cho cô một đòn trí mạng mà thôi. Tuy Chúc Dao ở đây đã lâu mà vẫn không hề cảm nhận được ác ý. Ngược lại mọi thứ đều tốt đẹp, tới mức khiến con người ta đắm
chìm vào đó, giống như muốn dùng vô vàn cách để giữ cô lại nơi đây. Điểm quan trọng hơn là cô biết rõ tâm ma của mình là gì, nó khác hẳn những gì nhìn thấy trước mắt, vả lại trước đây Giới Linh đã từng che giấu
vượt giới. Sau này... sau này đệ sẽ học làm người tốt, những việc Dao tỷ tỷ không cho đệ làm, đệ sẽ không làm đâu... Đệ... Đệ không làm Nguyệt Ảnh nữa, có được hay không? Sau này đệ là Thiều Bạch, có được hay
không vậy?
Trái tim Chúc Dao đau xót, thở dài một tiếng, không thể không phá vỡ tâm ma của cậu ta.
Sao hả, sợ à?
Thiều Bạch đi tới một bước, nắm lấy tay của cô:
Đừng sợ, nếu hắn dám bắt nạt muội thì cứ việc nói cho Nhị ca biết. Nhị ca sẽ mãi mãi đứng về phía muội, bảo vệ cho muội.
Lời nói của Thiều Bạch tha thiết, cho dù bên trong có ý trêu chọc nhưng mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng nghiêm túc. Cô dường như lại thấy cảnh Nhị ca tới đón mình ở bên ngoài ổ đại bàng, vừa cười vừa khóc nói
Tiểu
muội, ta đưa muội về nhà
trước đây.
Nguyệt Ánh, cậu là Nguyệt Ánh.
Chúc Dao nhìn Nguyệt Ảnh đã biến trở về hình dáng thật:
Cậu không phải là Thiều Bạch, còn ta cũng không phải là Tiểu Thất, không nên bị trí nhớ của kiếp trước trói chặt.
Nguyệt Ảnh ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dài trên gương mặt. Cậu ta đột nhiên cười thành tiếng, nhưng đó là nụ cười thê lương:
Nguyệt Ảnh? Đệ là Nguyệt Ảnh... Dao tỷ tha thứ cho đệ không? Cho dù để biết lỗi, sẽ
không chọc tỷ tỷ tức giận nữa thì tỷ... còn tin đệ nữa không?
Sư phụ?
Chúc Dao ngơ ngác:
Ta sao rồi?
Trong khi lên tầng ẩn chứa tâm ma kiếp, nàng rơi vào trong tâm ma chừng một tháng rồi.
Ngọc Ngôn giải thích.
Một tháng!
Chúc Dao sững sờ, nhớ lại những việc xảy ra trong tầm ma, đột nhiên quay đầu lại:
Nguyệt Ảnh đâu rồi?
Thiều Bạch kéo cô định đi ra ngoài nhưng Chúc Dao không hề có ý rời chân.
Tiểu muội?
Cô ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn lên gương mặt thân quen của Thiều Bạch, thẳng cho tới khi trong mắt hắn hiện lên vẻ bối rối khó phát hiện ra được thì cô mới chậm rãi rút tay về.
Nói xong hắn lại duỗi tay ra kéo cô, Chúc Dao vẫn tiếp tục tránh né.
Nhị ca.
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn vào sâu trong mắt hắn:
Thật ra ta có... có một câu luôn muốn nói với huynh.
Cô dừng lại hồi lâu mới nhấn mạnh từng câu chữ, nói:
Nhị ca, xin lỗi huynh!
Xin lỗi huynh... ta không phải là một muội muội tốt. Xin lỗi huynh... Ta không cứu được huynh. Xin lỗi huynh... Ta không tìm được lối thoát nào tốt hơn cho Thần tộc... Xin lỗi huynh... Vì ta khiến huynh nhập ma.
Nhưng... chung quy thì đệ là Nguyệt Ánh, không phải Thiều Bạch!
.
Tia sáng ở sâu trong mắt cậu ta cuối cùng đã hoàn toàn dập tắt.
Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy một bóng dáng màu trắng thân thuộc, đang lo lắng gọi:
Ngọc... Dao.
Đi nào, tiểu muội.
Thiều Bạch vươn tay về phía cô:
Đại điển song tu sắp bắt đầu rồi, tôn thượng đang chờ muội đó, Nhị ca dẫn muội tới hỉ đường.
Hắn tươi cười rực rỡ xán lạn, toàn thân như đang tỏa ra ánh nắng khiến cho người khác dù gặp lần đầu tiên cũng cảm thấy ấm áp. Giống như chỉ cần hẳn vươn tay ra là có thể nắm giữ cả thế giới vậy. Chúc Dao nhìn
chằm chằm vào ngón tay thon dài của hắn, ngẩn người.
Vậy để không làm Nguyệt Ảnh nữa.
Cậu ta ra sức lắc đầu, giống như đang rơi vào trạng thái điên cuồng:
Đệ không muốn mình bị vứt bỏ! Đệ là Thiều Bạch... Là Nhị ca của Dao tỷ tỷ, như vậy không tốt sao?
...
Chúc Dao sửng sốt, hóa ra đây chính là tâm ma của cậu ta. Bởi vì cô... cho nên cậu ta muốn xóa bỏ sự tồn tại của bản thân mình sao?
Dao tỷ tỷ.
Cậu ta nôn nóng lôi kéo ống tay áo Chúc Dao:
Tỷ nhìn đệ đi, để không phải Nguyệt Ảnh, đệ là Thiều Bạch... Nguyệt Ảnh chọc tỷ tức giận, Nguyệt Ảnh làm rất nhiều chuyện xấu xa. Thế nhưng... Thiều Bạch
đầu óc ngốc nghếch mà còn vì phương pháp dạy dỗ có vấn đề.
Nguyệt Ảnh sửng sốt, cuối cùng thì cũng phản ứng lại, chậm rãi quay đầu sang.
Chúc Dao thuận tay xoa đầu của cậu ta, tiếp tục nói:
Thế nhưng Nguyệt Ảnh à... Sai là sai, ta thừa nhận mình không dạy được cậu, nhưng những việc cậu làm quả thực khiến ta không thể tha thứ được, cho dù đến bây
không nên giữ trong lòng.
Nguyệt Ảnh.
Cậu ta vẫn không phản ứng lại, vẫn duy trì tư thế cũ.
Tốt!
Cô gật đầu nặng nề, nhìn hắn hồi lâu, sau đó mới nói:
Thế nhưng là quá tốt, tốt...
Như vậy thì không chân thật.
Vẻ mặt hắn lập tức trắng bệch.
Vốn Chúc Dao cho rằng nơi này chỉ là một thế giới ảo, thế nhưng cô đã nhiều lần sử dụng pháp thuật phá ảo giác mà hoàn toàn không có bất kỳ hiệu quả gì cả. Sau đó cô lại nghĩ rằng đây là loại pháp thuật biến hình
Tiểu muội...
Nụ cười cứng lại trên gương mặt Thiều Bạch, cuối cùng thì hắn cũng nắm được tay Chúc Dao, nhưng bàn tay run run lên:
Muội... Nói linh tinh gì vậy?
Ta không biết khi trước ép các huynh vào trong ba nghìn thế giới rốt cục là đúng hay là sai?
Chúc Dao hít sâu một hơi, đè nén cảm giác uể oải trong lòng xuống:
Thế nhưng... khi đó ta không còn lựa chọn nào khác
cả, nếu như bọn huynh tiếp tục ở lại thế giới sụp đổ đó, e rằng sẽ mất cả cơ hội chuyển thế, việc này quá bất công với những người vẫn luôn trấn áp Ma tộc như bọn huynh! Cho nên dù... ta đã sai nhưng ta không hề hối
Tiểu muội, sao vậy?
Thiều Bạch quay đầu, vẫn mỉm cười nhìn về phía cô, chỉ là trong ánh mắt có đôi chút bối rối.
Chúc Dao hít một hơi thật sâu:
Thiều Bạch, cảm ơn huynh! Huynh mãi mãi là Nhị ca của ta.
Hắn cứng người, nhưng ngay sau đó đã bình thường trở lại:
Muội nói linh tinh gì vậy? Ta đương nhiên là Nhị ca của muội rồi. Hôm nay là ngày vui của muội, nếu như muội không tới đó thì sẽ lỡ mất giờ lành đấy.
giờ thì ta vẫn không có cách nào để tha thứ cho cậu. Ta cũng là người, tim ta cũng làm bằng thịt, không chịu được những lần bị cậu đả kích, khiến ta từ thất vọng hóa thành tuyệt vọng về cậu... Ta đã không có dũng
khí để dạy cậu tiếp nữa rồi.
Cho nên Nguyệt Ảnh à... Đổi lại là cậu thì cậu có tha thứ được hay không?
Chúc Dao rụt tay về, vẻ mặt chân thành nói:
Cậu nói cậu biết lỗi rồi! Cậu đã hối cải rồi? Cậu không muốn làm Nguyệt Ánh trước kia nữa?
Bây giờ ta không có dũng khí để tin tưởng cậu, vậy cậu hãy làm cho ta xem đi, để ta xem cậu đã trở nên tốt đẹp đến mức nào? Từ hôm nay trở đi ta sẽ không trốn tránh cậu nữa, cũng sẽ không bỏ qua sự tồn tại của cậu
nữa. Thế nhưng... cậu không còn là đệ đệ của ta nữa. Chúng ta bắt đầu lại từ người xa lạ, để chúng ta xem cậu tốt đến mức nào... Cậu hãy cho ta dũng khí để tin tưởng cậu!
Dao... tỷ... tỷ.
Ánh mắt Nguyệt Ảnh bắt đầu có tiêu cự, tách ra một chút sương mù.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.