Chương 371: Vui lòng giao lưu có văn hóa
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2346 chữ
- 2022-02-04 04:38:41
Sư phụ, nơi này chính là... tầng thứ ba sao?
Chuyển cảnh gile vậy?
Không phải.
Ngọc Ngôn lắc đầu, vẻ mặt trầm xuố8ng:
Tầng một phía trên.
Ngọc Ngôn lắc đầu:
Sau này nói cũng được.
Là sao?
Đang nói cái quái gì vậy?
Đông Phương cô nương, cô chưa cảm ứng tiên khí trong cơ thể của mình sao?
Cảm ứng tiên... Con mẹ nó!
Chúc Dao vừa cảm ứng đã thấy không ổn, tu vi và tiên khí vẫn ở đó, nhưng không dùng được!
Thật ra mười tầng trên thế nào những người tầng dưới không thể biết được. Mọi người đều cho rằng tầng trên cũng chia thành mười tầng giống với tầng dưới. Thật ra tầng trên chỉ có một tầng thôi.
Chúc Dao và sư phụ đều sững sờ, một lúc sau Ngọc Ngôn mới nói:
Ý của ngươi là trên tầng này chính là thần giới?
Nhưng đạo hữu đừng buồn, không chừng thần giới có rất nhiều nữ thần đang chờ đợi chúng ta đấy! Đừng từ bỏ! Đạo hữu nói có phải không?
Không biết đạo hữu thích kiểu người như thế nào? Ta nói riêng cho đạo hữu biết, tuy ta là tộc thú, nhưng ta rất thích tộc có cánh.
Nguyên Giải châu.
Ngọc Ngôn tiếp lời:
Sau khi chúng ta lên đây, những viên Nguyên Giải châu lúc trước lấy được sẽ tự động dựng nên kết giới, mỗi một viên Nguyên Giải Châu đại khái có thể duy trì nửa ngày, nếu
mất kết giới...
Chúc Dao cảm thấy Nguyệt Ảnh bây giờ là một bắt đầu tốt, ít nhất cậu ta chịu thể hiện chính mình, chịu thật lòng lắng nghe cô giảng đạo lý, học làm một đứa trẻ ngoan, cũng không còn bỏ mặc mọi thứ xung quanh
nữa. Bây giờ Nguyệt Ảnh có thể bước ra khỏi cánh cửa đóng kín trái tim, Chúc Dao cảm thấy chỉ cần tiếp xúc với người khác nhiều hơn, mọi thứ sẽ tốt lên, dù sao tự kỷ cũng được, cố chấp cũng được, đều là do thiếu
Cấp mười! Con mẹ nó! Tất cả đều là người chơi cao cấp.
Sư phụ, bọn họ...
Chúc Dao đang định nói, nhưng khi ngẩng đầu lên thì lập tức sững sờ, trên đỉnh đầu sư phụ nhà mình cũng có một dòng chữ trôi nổi: Ngọc Ngôn (Cấp 10).
Sát khí của Nguyệt Ảnh biến mất, lập tức đổi cách nói khác:
Câm miệng!
Không được dữ dằn như thế, đổi kiểu khác.
cản được chúng.
Còn bao nhiêu Nguyên Giải châu?
Ngọc Ngôn hỏi.
Chúc Dao im lặng. Hai dấu chấm hỏi kia là cái quái gì vậy?
Đông Phương cô nương, cô tỉnh rồi à!
Một giọng nói mừng rỡ vang lên, Nam Cung Trừng vội vã chạy tới, bên cạnh hắn ta còn có Trung Cổ Lục, giờ đây đã khôi phục lại hình hài một người đàn ông cao to lực lưỡng.
và thấp thỏm nhìn những bóng đen xung quanh. Thế nhưng không có ai ngoại lệ, xung quanh họ đều có một lớp kết giới bán trong suốt, màu sắc mỗi người mỗi khác, có đỏ có xanh có vàng, trên đỉnh đầu bọn họ cũng
có một hàng chữ: Tiên nhân không biết tên (cấp 10).
Vẻ mặt Nam Cung Trừng như trái mướp đắng:
Đoạn đường từ đây đến nơi có ánh sáng đó, chúng ta không thể dùng bất cứ phép thuật nào, vì thế chúng ta chỉ có thể đi bộ thôi.
...
Tình hình là sắp trở về thời đại đồ đá à? Sao tầng này lại là tầng cấp phép thuật chứ!
Người bạn Tây Môn của ta...
Nam Cung Trừng nhiệt tình nói:
Tuy đạo hữu mãi không nói gì, nhưng không ngờ ý kiến của đạo hữu lại tương tự với ta! Ta càng nhìn lại càng cảm thấy thân thiết với đạo hữu, đúng rồi,
thì ra tên thật của đạo hữu là Nguyệt Ảnh à!
Tại sao bây giờ lại nhìn thấy được! Trước đây không nhìn thấy là vì cấp bậc bản đồ quá thấp à?
Chúc Dao vội vàng quay đầu nhìn về phía Nguyệt Ảnh, trên đỉnh đầu của cậu ta cũng có chữ: Nguyệt Ánh (Cấp ??)
Ta nói cho đạo hữu nghe, con cái của tộc có cánh...
Nguyệt Ảnh đột nhiên dừng bước, dường như đã mất hết kiên nhẫn, cậu ta quay sang nhìn Nam Cung Trừng, sát khí toát ra nồng nặc:
Cút!
Chúc Dao cảm thấy lòng như nghẹn lại.
Haizzz... Đây đã là người thứ ba rồi.
Nam Cung Trừng thở dài:
Kết giới mà biến mất thì những bóng ảnh màu đen khắp nơi xung quanh sẽ nhào tới tấn công, cũng không biết chúng nó là cái gì? Chỉ có kết giới mới
Nam Cung Trừng đi về phía trước vài bước với vẻ mặt nghiêm túc, sau khi tỏ ý bảo mọi người ngồi xuống, hắn ta mới nghiêm giọng nói:
Ta vừa đi nghe ngóng rồi, nơi đây đúng là tầng trên, nhưng lại có chút khác
biệt so với tầng trên trong truyền thuyết.
Đúng thế!
Nam Cung Trừng gật đầu, chỉ vào đường chân trời ở nơi rất xa kia:
Mọi người có nhìn thấy ánh sáng đó không?
Hướng mắt nhìn kĩ đường chân trời kia, đúng là có một đường ánh sáng lấp lánh màu trắng kéo dài từ trên xuống dưới thông thẳng tận chân trời, dường như chia bầu trời làm hai nửa, do cách quá xa nên từ đây chỉ
Có gì khác vậy?
Chúc Dao hỏi.
Nam Cung Trừng và bạn gay Trung Cổ Lục nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống vài phần, một lúc sau mới lên tiếng:
Mọi người đều tưởng Lôi Thần tháp chia làm mười tầng dưới và mười tầng trên, nhưng theo thông tin
Mày muốn chết thế nào?
... Lịch sự tí đi.
giao tiếp mà thôi.
Nhưng hình như, giao tiếp đối với Nguyệt Ảnh mà nói... thì hơi khó.
Hi, Tiểu Hoàng, Tiểu Thanh.
Chúc Dao vẫy tay chào hỏi.
Tiểu...
Nam Cung Trừng hơi giật khóe môi, nhưng rồi vẫn thở dài chấp nhận số phận:
Thôi bỏ đi, Tiểu Hoàng thì Tiểu Hoàng! Tâm ma kiếp của Đông Phương cô nương kéo dài lâu quá, trọn vẹn cả một tháng trời,
ta vừa nghe được thì không phải như thế. Tầng trên không phải có mười tầng đâu.
Không có mười tầng ư? Nghĩa là sao?
...
Nam Cung Trừng ngây ra, cậu ta làm sao thế?
Chúc Dao không thể không ra mặt giải hòa, cô đẩy người đang mất hết kiên nhẫn:
Nguyệt Ánh, nói chuyện đàng hoàng nào!
Cảnh tượng kinh hoàng tựa như phim xác sống kinh dị, một tiên nhân sống sờ sờ đã bị cắn nát như thế, Chúc Dao không khỏi bước về phía trước một bước, nhưng lại bị Ngọc Ngôn cản lại:
Không kịp nữa rồi!
Ngọc Ngôn kéo Chúc Dao lại, bịt lấy tai cô và ôm vào lòng, quả nhiên những âm thanh khủng bố xung quanh đã biến mất ngay lập tức.
>
Ba người đều là người của Lôi Thần điện sao? Tại sao hai người đều lấy chữ Ngọc làm đạo hiệu, còn đạo hữu lại tên là Nguyệt Ảnh?!
Mời ngươi xuống chầu diêm vương!
... Khéo léo hơn nữa.
Mấy trăm dặm.
Suy nghĩ Chúc Dao khẽ chuyển, xem chừng sắp đi thẳng tới đỉnh tháp luôn rồi:
Vậy cũng không phải xa lắm.
Cưỡi gió phi hành chắc chưa tới một tiếng đầu.
Không xa!
Nam Cung Trừng mở to mắt, sắc mặt có vẻ quái dị, dường như nhớ tới cái gì, hắn ta quay đầu nói với Ngọc Ngôn:
Ngươi không nói cho cô ấy biết à?
Đông Phương cô nương gọi Bắc Thần là sư phụ, nhưng xét về tuổi thì hình như cô là đồ tôn của Bắc Thần chứ nhỉ?
>
Tất cả người vào mười tầng trên đều không thể quay lại tầng dưới, cũng không có cơ hội ra khỏi tháp nữa, điều này chắc mọi người biết rồi?
Chúc Dao gật đầu.
Hả?
Chúc Dao ngẩn ra:
Chẳng phải chúng ta vừa ra khỏi tầng hai phía dưới à?
Sao lại lê3n tới tầng một phía trên rồi? Chẳng phải còn cách tới tám tầng nữa ư!
Ta cũng không biết tại sao.
Ngọc Ngôn cau mà9y, lấy ra miếng ngọc đã nhận ở An Lợi Đường, bên trên miếng ngọc đúng là đang hiện chữ
Tầng một phía trên
:
Hôm đó chúng t6a đã chìm vào tâm ma kiếp khi leo
Không đúng!
Nếu không thể dùng phép thuật thì kết giới này từ đâu ra?
Chúc Dao chỉ vào kết giới bán trong suốt màu xanh lá xung quanh?
Chúc Dao im lặng một lúc, lần này đúng là đi không được mà ở cũng không xong, cô quay đầu nhìn sang người nãy giờ vẫn giữ im lặng kia:
Nguyệt Ánh, đệ cảm thấy thế nào?
Nguyệt Ảnh ngẩn ra, dường như không ngờ Chúc Dao sẽ hỏi ý kiến mình, nhìn những ánh mắt đồng loạt hướng về phía mình, cậu ta không khỏi cúi đầu căng thẳng, một lúc sau mới nói:
Đi... đi thì vẫn còn một
Ban đầu ở tầng ba phía dưới, để đề phòng nên bọn họ lấy rất nhiều loại ngọc này.
Mười viên.
Nam Cung Trừng nói:
Khi chìm vào tâm ma, chúng ta đã dùng hơn nửa rồi. Số còn lại chỉ có thể duy trì thêm năm ngày thôi, nhưng từ đây đến nơi tiếp dẫn kia phải mất mười ngày.
Ta không có ý kiến!
Trung Cổ Lục kiểu sao cũng được.
Ngọc Ngôn cũng gật đầu đồng ý.
Cũng có nghĩa là, ngồi ở đây sẽ bị bóng đen kia tấn công, nhưng nếu đi thì trong năm ngày cũng không thể tới nơi được, đằng nào cũng nguy hiểm?
Ừm!
Nam Cung Trừng gật đầu, mặt mày sầu muộn:
Ta cũng không biết làm như thế nào nên mới muốn thương lượng với mọi người.
bọn ta lo lắng lắm đấy.
Ha ha, vất vả rồi.
Chúc Dao mỉm cười, quay đầu nhìn Nguyệt Ảnh đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cô cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói thêm:
Đúng rồi, hai người đang đi đâu vậy?
đuổi cô không chịu rời, còn sau này lúc thành ma, e là đã nhớ lại hoàn toàn, nhưng ký ức sâu sắc nhất vẫn là chuyện bị cô ép vào cửa vượt giới, vì thế mới sợ hãi cô sẽ vứt bỏ cậu ta như thế.
Cũng chính vì như vậy mà dù cô có giảng đạo lý hay nói nhiều chuyện với cậu ta thế nào thì cậu ta cũng không nghe vào, vì cậu ta vẫn luôn sống trong ký ức của kiếp trước, vì chấp niệm mà thành ma.
Vậy thì đi thôi! Để tiết kiệm Nguyên Giải châu, tốt nhất chúng ta nên cùng nhau hành động.
Chúc Dao đứng lên, sau đó nhìn những người vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất:
Đi thôi Nguyệt Ảnh.
Nguyệt Ảnh ngây người, sau đó gật mạnh đầu, lập tức đi theo, đôi mắt sâu thẳm kia dường như lóe lên ánh sáng khó có thể miêu tả.
Ngọc Ngôn còn chưa nói hết thì bên cạnh bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, một tiên nhân cấp mười cách đó không xa đang lăn lộn trong vũng máu, khắp nơi đều là bóng ảnh màu đen đang không ngừng tấn
công gã, mỗi một bóng đen bay qua lại cắn xé người gã và mang đi máu thịt bầy hầy, tuy đã rất cố gắng chống cự những gã vẫn không thể ngăn cản bóng đen ngợp trời kia.
tháp, vi sư tỉnh lại trước nàng, chắc là những người vượt qua kiếp tâm ma sẽ được 5đưa vào một tầng ngẫu nhiên.
Thì ra còn có thể nhảy cấp kiểu này cơ à! Chúc Dao nhìn xung quanh thì thấy ở đây cũng có những tiên nhân khác, có người thì nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất, có người đã tỉnh lại nhưng lại có vẻ mặt do dự
Ơ? Nguyệt đạo hữu sao lại đi nhanh thế? Dù sao giờ cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, đạo hữu nói chuyện với ta về Đông Phương cô nương đi mà?
Đúng rồi! Đạo hữu thành thân chưa? Có đối tượng chưa? Cả ngày đi theo hai người bọn họ có phải rất cực khổ không? Ta hiểu đạo hữu mà!
nhìn thấy một đường rất mảnh và nhỏ.
Nơi đó là con đường thông tới thần giới.
Nam Cung Trừng tiếp tục nói:
Từ đây đến đó khoảng mấy trăm dặm, chỉ cần đi tới đó là có thể đến được thần giới.
đường sống, hơn nữa để cảm thấy... những bóng đen này xuất hiện chắc chắn có nguyên nhân nào đó, nếu tra rõ thì có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm đâu.
Ta cũng nghĩ như thế!
Nam Cung Trừng vui vẻ vỗ đùi:
Thay vì ngồi ở đây chờ chết, chi bằng ra ngoài liều một phen, mọi người cảm thấy thế nào?
Vẻ mặt Nguyệt Ảnh lạnh như băng.
Đúng là không ngờ thật đấy, mọi người còn dùng cả tên giả nữa chứ.
Từ lúc nói ra, Chúc Dao cảm thấy Nguyệt Ánh đã dần dần thay đổi, ánh mắt nhìn mọi thứ đã chân thực hơn trước, không còn vẻ mơ hồ khó hiểu đến cô cũng không đoán được cậu ta đang nghĩ gì như lúc trước nữa.
Chúc Dao cảm thấy, sở dĩ Nguyệt Ảnh cổ cấp với bản thân là do ảnh hưởng từ ký ức của Thiều Bạch kiếp trước. Ban đầu khi cô nhặt được Nguyệt Ảnh, cậu ta đã bắt đầu xuất hiện những ký ức vụn vặt, vì thế mới bám
Hỡi con yêu thú thấp kém kia, đừng nói chuyện với ta nữa, địa vị dòng máu của tộc ta cao quý, không phải hạng thú như ngươi có thể đánh đồng, nếu ngươi dám nhiều lời hơn một chữ, ngươi có hai chân ta sẽ đánh
gãy hai chân, ngươi có bốn chân ta sẽ đánh gãy bốn chân, nghe rõ chưa?
Chúc Dao im lặng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.