Chương 372: Đúng là duyên phận
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2322 chữ
- 2022-02-04 04:38:40
Nguyệt Ảnh chơi gay cùng luôn rồi. Nguyệt Ảnh hoạt trông càng ngày càng cáu kỉnh, nhưng biểu cảm của cậu ta lại ngày một 8sinh động hơn, thậm chí còn lộ ra chút nhấn khí. Thấy hai người nhiều lắm cũng chỉ là
đấu khẩu, Chúc Dao cũng kh3ông tiện trông chừng, bởi vì mỗi lần cô nói chen vào, Nam Cung Hoàng ngược lại sẽ bị hành cho thê thảm hơn. Dần dà lâu n9gày cô cũng lười xía đến, ngược lại bạn gay chính cung của bạn
học Nam Cung rất bất mãn, thường dùng ánh mắt oán6 giận trách cứ nhìn cô.
Là ngươi à!
Nam Cung Trừng dĩ nhiên cũng nhận ra cô ta, hắn ta bực bội xông lên trước.
Ngươi...
Mai Tuyết ngẩn ra, lúc này cô ta mới nhận ra Nam Cung Trừng, bỗng chốc vẻ mặt cô ta đầy ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ:
Nam Cung tiên hữu, là ngươi! Tốt quá đi mất, những bóng đen đuổi tới nơi rồi, xin
Nam Cung tiên hữu mở kết giới, cứu lấy bọn ta.
Nhóm hai người Hoàng - Lục sững người, nhất thời gượng gạo ra mặt:
Ẩy, là lỗi của ta, xin lỗi Nguyệt tiên hữu.
Nam Cung Trừng tính tình vô tư dễ dãi, hắn ta gãi gãi đầu tỏ ra vô cùng áy náy.
Xin lỗi.
Trung Cổ Lục cũng nói theo:
Ban nãy ta quá nóng vội, tưởng là... Ài, đều là lỗi của Tiểu Hoàng! Nói năng lung tung.
Cái gì?
Nam Cung Trừng bị trúng liền hai mũi tên, sao tất cả lại biến thành trách nhiệm của hắn ta rồi? Bạn gay tốt cũng không thể bắn phát mở màn như thế chứ! Còn có, ai là Tiểu Hoàng cơ?
Sư phụ...
Ta không trách nàng đâu.
Ngọc Ngôn thở dài, ôm chặt cô hơn:
Nàng đã làm rất tốt rồi, trọng trách cứu vớt sinh linh đặt nặng ngay trên đầu, ai có thể tự tin làm được tốt hơn chứ? Cho nên, tuy rằng ta vẫn phiền não
chuyện tự nàng chủ trương hành động, nhưng... lại chưa từng trách móc nàng bao giờ.
nữa.
Nam Cung Trừng không đau không ngứa, hiển nhiên đã quen thành thói, hắn ta phủi phủi bụi bám trên người, bắt đầu nhật liêm sỉ rơi đầy đất lên.
Bọn đệ lại làm sao đây?
Chúc Dao kéo Nguyệt Ảnh ra phía sau, nghiêm túc hỏi.
Đáy lòng Chúc Dao hơi trùng xuống, cô kéo tay Nguyệt Ảnh:
Nguyệt Ánh, đệ nói xem nào, rốt cuộc ban nãy xảy ra chuyện gì?
Cậu ta còn chưa kịp đáp lời, Trung Cổ Lục đã tức giận nói:
Chẳng phải ban nãy Nam Cung Trừng nói rồi à? Cậu ta muốn cướp...
Câm miệng!
Chúc Dao lườm gã:
Ta hỏi Nguyệt Ảnh chứ đâu có hỏi người, chó độc thân chen mồm vào làm gì?
điệu của cậu ta cũng thay đổi:
Tỷ...
Một tiếng khẽ khàng dường như mang theo vô vàn ấm ức, từ trước tới giờ chưa từng thấy cậu ta như vậy, trái tim bấy lâu chưa hề tan chảy của cô lại nhũn ra rớt một nhịp.
Từ từ kể đi.
Nàng thật sự quyết định tha thứ cho cậu ta à?
Bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, một bàn tay thon dài chậm rãi đan xen với ngón tay cô, mười ngón tay đan nhau.
Chúc Dao quay sang nhìn sư phụ bên cạnh, gật đầu:
Ừm, thực ra nghĩ kỹ hơn một chút, Nguyệt Ảnh biến thành như vậy cũng có phần trách nhiệm của ta. Trước đây ta nhặt cậu ấy trở về, cũng không biết cậu ấy
chính là Thiều Bạch, thân phận cậu ấy lại như thế, khó tránh khỏi bị phái Ngô Tiên tìm tới làm phiền. Ta cho rằng nên để cậu ấy ở lại phái Khâu Cổ, cho cậu ấy một ngôi nhà. Đồng thời cũng có nhóc Củ Cải thật lòng
Ngọc Ngôn cúi đầu, chạm trán lên trán cô, dịu dàng thì thầm:
Ừ, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng.
Này! Hai người đủ rồi đấy.
Trung Cổ Lục khinh bỉ vạn phần liếc nhìn bọn họ, hai người đi tới đi lui lại đột nhiên ôm lấy nhau, chỗ này còn có chỗ đứng xem đấy có biết không?
Hai người họ lại sắp đánh nhau rồi, ngươi xác định mặc kệ không quan tâm hả?
Y chỉ về hướng hai người phía trước.
Nhưng mà...
Ngọc Dao.
Hắn giơ tay kéo cô vào lòng, xoa xoa đầu cô, thở dài một tiếng rồi nói:
Nàng không có khả năng làm tất cả mọi chuyện một cách chu toàn hoàn hảo, về những chuyện nàng đã làm, dù cho vi sư muốn nói...
Thì nàng cũng không bằng lòng nghe theo ta đúng không?
tiếng kêu chói tai đầy thảm thiết cắt ngang hắn ta.
Âm thanh vang lên cách phía trước không xa, hơn nữa còn là giọng nữ, tiếng người tu tiên giữa không gian yên tĩnh tối om này có vẻ vô cùng đặc biệt. Chúc Dao mơ hồ dậy lên dự cảm xấu, tiếng hát này vang lên đột
nhiên như thế,
Cái lời thoại bạo lực sắc tình như thể, làm sao mà nói ra được vậy? Đừng có ỷ vào tên ngươi là Nam Cung Hoàng nên mới nói mấy câu thô tục đó nhé! Nguyệt Ảnh nhà người ta vẫn còn là trẻ con đấy!
Nguyệt Ánh, quay lại đây.
Chúc Dao nhanh chóng vẫy vẫy tay, để tránh cho cậu ta bị tiêm nhiễm hư hỏng.
Sự cáu kỉnh thô bạo trên người Nguyệt Ảnh nhất thời giảm đi không ít, cậu ta nghe lời quay về, phút cuối còn không quên đạp Nam Cung Trừng trên đất một cước, lại khuyến mại thêm một cái lườm lạnh như băng
Ấy..
Sao lại có cảm giác mình trúng tên thể nhỉ.
Nguyệt Ánh, nói cho tỷ biết, vừa nãy có chuyện gì xảy ra? Đệ muốn thế nào?
Chúc Dao lại tiếp tục hỏi.
Nguyệt Ảnh sững sờ một chút, bắt lấy bàn tay cô, cậu ta hơi run lên, một lúc lâu sau cậu ta mới ngẩng đầu. Khuôn mặt không còn biểu cảm phẫn nộ ban nãy, trái lại ánh mắt cậu ta đã dịu hơn, bờ môi xệ xuống, ngữ
khẳng định chẳng phải chuyện tốt lành gì, họ định đi đường vòng bỏ qua.
Phía trước lại truyền tới tiếng bước chân chạy trốn dồn dập, một khắc sau, bóng dáng mấy người chật vật đã chạy từ phía trước tới, tổng cộng có bốn người, ai cũng bạt mạng chạy toán loạn, chỉ thiếu điều vừa ăn vừa
bò. Nhìn vóc dáng thì đoán chừng có ba nam một nữ.
Cái gì!
Trung Cổ Lục vừa nghe thấy cũng nhất thời nôn nóng, y tức giận ra mặt:
Đúng là quá hoang đường, Nguyên Giải châu vốn đã không đủ, mới đi được có hai ngày, nào có dư thừa để dùng lãng phí, không
được!
Ngọc Ngôn cũng hơi nhíu mày, đích xác là thế! Bọn họ hiện tại cũng chưa lạc đường mất phương hướng, hà tất phải lãng phí Nguyên Giải châu đi ra ngoài thăm dò. Dù cho Nguyệt Ảnh có phiền hà vì bị Nam Cung
Mấy người đó đều có dáng vẻ hoảng loạn mệt mỏi, vừa nhìn thấy bọn cô, cả đám hệt như xài thuốc kích thích mà chạy vọt tới, dừng bên ngoài kết giới của họ, liều mạng gõ lên kết giới.
Cứu mạng cứu mạng! Cầu xin các ngươi, cứu ta với!
Chúc Dao lúc này mới nhìn rõ mặt mấy người kia, vừa nhìn đã thấy thật khéo, ấy thế mà lại là bọn Marry Sue Mai Tuyết gài bẫy đám Nam Cung Trừng ở tầng hai, đúng là có duyên quá!
Chúc Dao ngoảnh đầu nhìn lại, cô thấy mặt Nguyệt Ánh đã đen như đít nồi rồi, cậu ta có vẻ rất tức giận tiến về phía trước. Mà bạn học Nam Cung đang sống chết ôm lấy chân cậu ta, vừa lôi lôi kéo kéo trên đất, vừa kêu
lên thảm thiết:
Đừng mà! Nguyệt tiên hữu, sao ngươi cáu kỉnh thế, phải đối xử dịu dàng với ta một chút chứ, á... Đau!
Mọi người:
...
Chúc Dao đời người ra một chút.
Nàng sợ hả?
Ngọc Ngôn tiếp tục nói:
Nàng không sợ chết đi hết lần này tới lần khác, sống lại lượt này tới lượt khác. Nhưng nàng lại sợ bọn ta bị tổn thương? Nàng lo lắng lỡ như bọn ta... gặp bất trắc, sẽ không thể
sống lại giống như nàng đúng không?
Sắc mặt Nguyệt Ảnh vẫn sa sầm, cậu ta ra sức trừng mắt lườm Nam Cung Trừng phía bên kia, khuôn mặt tỏ vẻ muốn dùng ánh mắt giết chết người, giết chết người, giết chết ngươi.
Đông Phương muội tử, chuyện này không liên quan tới ta.
Mặt Nam Cung Trừng nhăn nhó mếu máo như nuốt phải miếng mướp đắng:
Là Nguyệt tiên hữu không nên mang Nguyên Giải châu ra ngoài thăm dò một
mình. ở chỗ này quá nguy hiểm, cho nên ta mới ngăn cậu ta.
Cậu ta duy trì biểu cảm kia một giây, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ cứng nhắc trước đây, ngay cả giọng nói cũng không còn làm nũng nữa:
Đệ phát hiện để có thể cảm nhận được phạm vi của bóng đen này, chúng
chẳng có ảnh hưởng gì với đệ. Hơn nữa đi trên con đường này, kỳ thực những bóng đen kia vẫn luôn giảm xuống không ngừng. Để nghĩ nhiều nhất là hai ngày chúng sẽ hoàn toàn biến mất. Độ muốn chứng thực xem
rốt cuộc phía trước còn bao xa nữa mới có thể thoát khỏi đám bóng đen này, nên mới muốn ra ngoài thăm dò điều tra trước.
Cậu nói là những bóng đen kinh khủng kia không phải ở chỗ nào cũng có ư?
Trung Cổ Lục giật mình kinh ngạc:
Tốt quá rồi! Nói như vậy, trước lúc Nguyên Giải châu hao tổn hết, chúng ta có thể tới nơi an toàn.
Nguyệt tiên hữu, sao cậu không nói sớm hơn chứ!
Nam Cung Trừng vẫy đuôi xen vào:
Cậu ấy vậy mà có thể cảm nhận được những bóng đen kia hả, sau này chúng ta có hy vọng rồi.
Chúc Dao kéo Nguyệt Ảnh ra sau, lại bắt đầu lôi số nợ ra tính toán:
Ban nãy ai còn nói đệ ấy hồ đồ, hoang đường ấy nhỉ?
Trừng quấy rầy, thì đưa ra loại yêu cầu này cũng hơi quá đáng.
Trong lúc đó, ánh mắt mọi người đều thoáng hiện lên ý chỉ trích.
Nguyệt Anh không phản bác, cậu ta cúi đầu, không rõ biểu cảm, bàn tay nắm chặt hơi siết lại, khí tức mấy ngày nay yên ổn lại bắt đầu có động tĩnh, rồi lại khôi phục trạng thái tĩnh lặng.
Chúc Dao trầm mặc, siết chặt tay gắt gao ôm lấy người đứng trước, hơi thở của hắn mang theo khí tức lành lạnh, lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu, run rẩy nói:
Cho nên sư phụ tuyệt đối không thể có chuyện gì, một chút
xíu cũng không thể, bằng không...
chính ta cũng không biết bản thân mình sẽ làm chuyện gì đâu?
Chúc Dao ngoảnh lại nhìn Nguyệt Ánh, thấy thần sắc cậu ta vẫn tỏ ra bình thường, cậu ta lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng lúc trước, dáng vẻ như không muốn nói chuyện với đám ngốc vớ vẩn. Chúc Dao thở phào nhẹ
nhõm, bây giờ Nguyệt Ảnh giống hệt một đứa trẻ con, quá mức mẫn cảm. Cô thật sự sợ vì chuyện này mà khiến cậu ta mất đi dũng khí trao đổi với những người khác.
Cơ mà bóng đen kinh khủng kia có phạm vi hoạt động giới hạn, việc ấy khơi dậy lòng tin của thành viên trong cả đoàn. Nam Cung Trừng đang định tiếp tục thảo luận về hành động kế tiếp một chút, đột nhiên một
chăm sóc, đó là sự sắp xếp tốt nhất đối với cậu ấy, không ngờ lại trái ngược hẳn, cậu ấy thành ma.
Thế sự khó đoán trước.
Ngọc Ngôn trầm giọng nói:
Nàng vẫn còn quá nhiều điều băn khoăn do dự, tất cả mọi việc lại vô cùng nguy hiểm, trước đây nếu cố ý dẫn cậu ta theo bên cạnh, có thể cậu ta đã chết từ lâu. Rồi
lại có cơ hội nhập ma thôi.
Ấy... Bạn học Tiểu Thanh, ngươi nhìn ta làm cái gì cơ chứ? Mắc mớ gì đến ta đâu nhỉ, lật5 bàn! Đừng nói người chen chân là Nguyệt Ánh, dù cho không có cậu ta, thì hai người một người là hoa yêu, một người là yêu thú,
chủng tộc bất đồng cũng không có tiền đồ đâu đấy, thể đã được chưa?
A, có chỗ nào quái quái ý nhỉ?
Nam Cung Trừng cười khẩy một tiếng:
Chuyện lúc trước ngươi gài bẫy tính kể bọn ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi lại còn dám tìm tới tận của cơ đấy!
Mai Tuyết sửng sốt, trong mắt thoáng hiện lên cái gì đó, rồi cô ta nhanh chóng trở lại như thường, nước mắt rưng rưng một chút là tuôn ra lã chã, kỹ thuật này không cần bóp phanh giảm xóc:
Nam Cung tiên hữu, có
phải người hiểu lầm gì ta không. Ta có thể giải thích! Là do trước đây sau khi chúng ta tách ra đã xảy ra chuyện gì à? Lúc trước, sau khi chia tay các ngươi, bọn ta cũng rất lo lắng cho các ngươi, còn trở lại đi tìm các
ngươi nữa, chỉ là... Chỉ là không tìm thấy các ngươi mà thôi. Mai Tuyết tự biết thẹn với hai người, mấy ngày nay tới đây cũng ăn không ngon ngủ không yên. Hiện tại bọn ta gặp nạn, nếu ngài không để bọn ta vào, bọn
ta sẽ chết ngay tại đây mất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.