Chương 373: Đánh quái không thể ot
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2300 chữ
- 2022-02-04 04:39:03
tới trận pháp Diệt Tuyệt, bây giờ bọn ta có thể sống tiếp, cũng đủ để minh chứng bọn ta đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi. Ngươi 8không cần phải đóng kịch trước mặt bọn ta.
Sắc mặt Mai Tuyết cứng đờ, cô ta bối rối khi bị người khác vạch trần chân tư3ớng.
thành một luồng khói đen, chỉ thành khói mà không tản đi. Một khắc sau nó lại bắt đầu tụ về, chưa được hồi lâu đã tụ tập thành một cụm lần nữa, một khuôn mặt người hiện ra, đó là khuôn mặt của người lớn tuổi,
người đó có râu dài tóc bạc trông cực kỳ hiền lành, thoạt nhìn hơi quen quen.
Mai Tuyết cười khẩy lạnh lùng, không thèm để ý tới y.
Chúc Dao nhíu mày, cô tiến lên một bước:
Mai Tuyết, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
của người lại đã, cứ để máu trào ra thế này thì phiền toái lắm!
.
Phiền phức bây giờ, cũng không chỉ có một!
Ngọc Ngôn bỗng lạnh lùng cất lời.
Vốn dĩ bên cạnh Mai Tuyết có năm gã đàn ông, bây giờ chỉ còn lại ba. Nghĩ ngợi một chút cũng biết có chuyện gì xảy ra ấy chứ? Người phụ nữ này ngay cả người của mình còn lợi dụng, thì có gì mà không làm được.
Đông Phương muội tử nói đúng lắm, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm.
Trung Cổ Lục cũng xoắn xuýt lắm rồi, nhìn ngực Nam Cung Trừng chảy máu không ngừng, y run lên:
Phải nghĩ cách cầm máu
Chúc Dao cũng tức khắc lấy ra vũ khí
BUG
màu đỏ, cũng may là vũ khí bản mệnh của cô hệt như một phần cơ thể, không cần dùng tiên pháp vẫn có thể lấy ra. Chỉ có điều hiệu quả của kiểm giảm đi rất nhiều, không
thể tính là tiên khí, chỉ là một binh khí bình thường mà thôi.
Còn Mai Tuyết mới rồi định dùng kiếm cứa cổ, nay đã gác kiếm lên cổ Nam Cung Trừng, kết giới lập tức biến mất.
Má nó chớ!
Nhưng còn Nam Cung, hắn...
Trung Cổ Lục càng hoảng loạn.
Chúc Dao nắm thật chặt tay của người bên cạnh, cô ngoảnh về phía sau:
Nguyệt Ánh, để có thể cầm máu cho hắn ta không?
mình:
Chỉ cần ngươi cho bọn họ vào trong kết giới, đợi những bóng đen phía trước đi qua, Mai Tuyết bằng lòng lấy cái chết để tạ tội.
Cô ta vừa dứt lời, không chỉ mấy người đàn ông đứng bên cạnh cô ta, mà ngay cả Chúc Dao cũng kinh hoảng, chuyện này chẳng khoa học tí nào! Marry Sue mà cũng học được cách hy sinh cứu người á?
Có chuyện gì thế này? Giới Linh lại cho cô bàn tay vàng gì hả? Thế nhưng từ lúc cô vào trong tháp tới nay, chẳng có bất kỳ chỗ ưu đãi nào cả, ngay cả độ thiện cảm của thế giới dường như cũng mất hết hiệu lực rồi mà.
Sư phụ...
Cô kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh.
Chúc Dao ngồi xổm xuống giữ cổ tay hắn ta, quả nhiên khí huyết hao hụt vô cùng nghiêm trọng.
Đông Phương muội tử..
Nam Cung Trừng hận không thể đâm đầu chết quách đi cho rồi:
Đều tại ta ngu xuẩn! Lại bị đám tiện nhân kia tính kế chơi xỏ, ngay cả Nguyên Giải châu cũng...
Sắc mặt đám Mai Tuyết nhất thời trắng bệch cả ra, cô ta cũng rối rít bất chấp lắm rồi, cô ta 5đứng chắn trước mặt mấy người:
Nam Cung tiên hữu, chuyện lúc trước là lỗi của ta, không sai! Là ta lợi dụng các ngươi,
nhưng chuyện này chỉ là chủ ý của mình ta, không liên quan tới những người khác. Ngươi có thể mặc ta thấy chết không cứu, nhưng xin ngươi hãy cứu ba người bọn họ.
Cô ta chỉ về phía ba người đàn ông bên cạnh
Loáng cái khuôn mặt đó đã trở nên dữ tợn, nó thét lên chói tai, đánh về phía cô, Chúc Dao vung kiếm lên, lần thứ hai đánh tan nó.
Quả nhiên chưa được nửa giây sau, bóng đen kia lại lần nữa biến đổi lại. Hơn nữa hình như Chúc Dao không cẩn thận đã kéo sự chú ý của nó qua rồi, những cái bóng lại bắt đầu di dời mục tiêu, chuyển hướng tấn công
Những cái bóng này hình như đều có mục tiêu, chúng nhằm vào sự phụ cô, có cái nhằm vào Nam Cung Trừng, có cái xông về phía Trung Cổ Lục, cũng có nhiều cái nhắm tới Nguyệt Ảnh, chỉ ngoại trừ cô!
Chúc Dao có hơi sững sờ, cô nhìn ba cái bóng đen to nhất, chúng phân ra xông tới mấy người bên cạnh, lại đều vô cùng hoàn hảo sượt ngang qua cô. Đến một cái bóng quay đầu liếc nhìn cô cũng không có!
Còn có nằm viện.
Lúc này Mai Tuyết mới gật đầu hài lòng. Hóa ra mục đích của cô ta ngay từ lúc đầu là tới cướp Nguyên Giải châu, mấy lời cầu xin lúc trước đều là diễn trò.
CÔ.
Chúc Dao không phải thể tu, kiếm thuật không có tiên pháp trợ sức, cô chỉ được coi là người thường. Nhưng đối phó với một cái bóng thì cô vẫn thừa sức, chỉ là cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay. Thứ đó có
Làm gì hả? Ở nơi thượng tầng này còn có thể làm gì?
Mai Tuyết hừ một tiếng, mặt đầy vẻ khinh miệt, cô ta nháy mắt với gã đàn ông bên cạnh, đối phương tức khắc hiểu ý, bắt đầu tìm tòi trên người Nam Cung
Trừng, chưa được bao lâu đã lấy được một túi trông như túi đựng Nguyên Giải châu.
Ừ?
Ngọc Ngôn dùng kiếm đánh tan mấy cái bóng đèn trước mặt, hắn quay lại nhìn cô.
Chúc Dao còn chưa kịp giải thích, một cái bóng đen khác đã nhân cơ hội đánh úp phía sau lưng Ngọc Ngôn:
Sư phụ cẩn thận!
Chúc Dao dùng kiểm chém thẳng tới, bóng đen kia thoáng chốc bị đánh bay. Nó hóa
Bàn tay hắn khẽ chuyển động, kiểm bản mệnh đã xuất hiện trong tay, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước cách đó không xa, hạ giọng nói:
Tới rồi!
Vừa dứt lời đã có ba âm thanh cực chói tai đâm vào màng nhĩ, khiến người ta không khỏi thấy lạnh lẽo tận đáy lòng, là bọn bóng đen cắn người.
Nguyệt Ảnh không chần chừ, cậu ta tiến lên một bước, phất ống tay áo về phía Nam Cung Trừng, máu trên ngực đối phương liền ngừng trào ra.
Đây là...
Trung Cổ Lục sự ngây cả người, mặt y hệt như gặp phải quỷ:
Ngươi... Lẽ nào ngươi không bị phong bế tiên pháp?
Con ả độc địa này, thả ra.
Nam Cung Trừng giận đến run người, nhưng tầng này là vùng cẩm tiên pháp, hắn ta lại bị ba người không chế, căn bản chẳng thể nhúc nhích tí gì.
Thả ra? Vất vả lắm mới dụ được ngươi cắn câu, sao có thể khinh địch mà thả ra được chứ.
Mai Tuyết đá hắn ta một cước, nhìn về phía những người khác, nói:
Các ngươi đừng ai hòng nhúc nhích, bằng không ta sẽ
Không có thời gian giải thích đâu, những bóng đen kia sắp tới rồi.
Chúc Dao xoay người về phía trước, nắm chặt kiểm trong tay, theo sát bên cạnh sư phụ.
Trung Cổ Lục hiểu rõ giờ không phải là lúc hỏi đáp, y cũng đứng dậy chuẩn bị chiến đấu, ngay cả Nam Cung Trừng cũng hít sâu một hơi, lảo đảo đứng lên.
Tuyết rõ ràng bị bóng đen đuổi theo vẫn có thời gian diễn kịch ở chỗ này lâu như vậy.
Viên Nguyên Giải châu này đoán chừng đã được nhóm cô ta sắp đặt từ trước, dùng để ngăn chặn những bóng đen có mặt ở khắp mọi nơi bên ngoài kia, để tranh thủ thời gian cho nhóm cô ta đóng kịch. Mà bọn cô
Đã không còn thấy bóng dáng bọn Mai Tuyết nữa, chỉ là một điểm kia đâm vô cùng hiểm, ngực Nam Cung Trừng đã bị máu nhuộm đỏ. Nếu là lúc trước, vết thương cỏn con ấy không đáng kể, nhưng ở đây không thể
sử dụng tiên pháp, dù là tiền thân, thì chảy máu như thế kia cũng không cầm cự được.
Chỉ chốc lát sau.
Cạch một tiếng, phía trước dường như có thứ gì đó rơi xuống, nó kêu rắc rắc lăn mấy vòng trên mặt đất rồi vỡ vụn ra, lại là một viên Nguyên Giải châu bị dùng hết. Chúc Dao bỗng chốc hiểu ra, cô biết vì sao đám Mai
Ha ha ha ha...
Mai Tuyết ban nãy còn nhu nhược nay đã đổi lại biểu cảm, cô ta cười vô cùng càn rỡ và phách lối:
Ta không ngờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy, cứ thể bị ta lừa luôn, đáng đời các ngươi phải chết ở chỗ
này.
đen bay vờn xung quanh, thỉnh thoảng trong những cái bóng còn thoáng hiện mặt người, mỗi khuôn mặt đều dữ tợn và kinh khủng. Ngay lúc những cái bóng này bay lướt qua, cái giá rét thấu xương buốt óc cũng xộc
đến, dường như nó có thể khiến người ta bị thương vì giá rét.
Bốn người bọn cô ta cùng Nam Cung Trừng lùi về phía sau một khoảng an toàn, cô ta cười khẩy:
Các người tốt nhất nên tận hưởng nốt khoảng thời gian cuối cùng đi.
Cô ta bỗng nhiên dời kiếm, thình lình đâm thẳng vào lưng Nam Cung Trừng, xuyên thủng ngực hắn ta, Mai Tuyết rút kiếm chém ra một chưởng đánh người văng về phía bọn cô:
Đi thôi!
, cả đám đó liền quay lưng bỏ
Chúc Dao chợt cảnh giác hơn:
Chờ chút đã, Nam Cung Hoàng!
Đáng tiếc vẫn chậm một bước, tay hắn ta đã đưa ra khỏi kết giới, kết giới cũng thuận thể mở ra. Trong chớp mắt, tình thế lại đảo ngược, ba người mới bị Mai Tuyết đẩy ra cùng xông lên khống chế Nam Cung Trừng.
Nam Cung Trừng hừ một tiếng lạnh lùng, mặc kệ cả đám tiểu nhân kia, hắn ta tiếp tục nói chuyện với mọi người. Tiếng9 kêu inh tại khủng khiếp vang lên khắp xung quanh, càng lúc càng lớn, một trận âm phong ập
tới. Dường như có thứ gì đó đ6áng sợ đã qua bên này rồi.
chạy về phía trước.
Nam Cung!
Trung Cổ Lục vội vã đón lấy Nam Cung Trừng bị thương.
giết hắn ta luôn!
Thanh kiếm trong tay cô ta khẽ động, tức khắc rạch ra một vệt máu.
Nam Cung!
Trung Cổ Lục giận run người:
Uy hiếp người ta thì xem là bản lĩnh gì hả? Có bản lĩnh thì một mình đánh với ta đây này.
phỏng chừng cũng chưa phát giác ra ngay, cứ đi thẳng vào trong kết giới, viên Nguyên Giải châu này vốn không trụ được bao lâu, lúc bấy giờ đã tới cực hạn.
Nguyên Giải châu vỡ vụn trong nháy mắt, những bóng đen ùn ùn kéo tới, điên cuồng tấn công bọn họ. Tiếng la hét của chúng vang lên chói tai, khiến lỗ tai người ta vô cùng đau nhức. Khắp mọi nơi đều là những bóng
Mai Tuyết!
Ba người đàn ông còn định can ngăn cô ta, Mai Tuyết lại cố hết sức đẩy họ ra, chẳng biết cô ta lôi ra từ đâu thanh trường kiểm, tỏ ra đầy kiên quyết nhìn về phía Nam Cung Trừng, cô ta nói:
Nam Cung
tiên hữu, xin ngài giữ lời.
Nói xong cô ta đặt thanh kiếm kia lên cổ, mắt thấy cô ta sắp cửa cổ mình.
Này, này, người làm gì thế!
Má nó chữ, hắn ta đâu có nhận lời! Nam Cung Trừng sửng sốt, hắn ta theo phản xạ có điều kiện, giơ tay mau chóng ngăn lại động tác của cô ta.
Chúng ta có chết cũng phải chết chung.
Một gã đàn ông khác cũng ngay lập tức tỏ thái độ.
Tình cảnh trong chớp mắt lại vô cùng mùi mẫn, Mai Tuyết chậm chạp lắc đầu, kết hợp với nước mắt chưa khô hết lại nặn thêm mấy giọt, coi như một cảnh xứng đáng được gọi là bị thương:
Không! Ta không thể làm
Mai Tuyết, không được! Bọn ta chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Một người đàn ông mặc đồ xanh phản bác.
Đúng!
Gã đàn ông số hai cũng đáp theo:
Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, bây giờ chết cũng không sợ.
Thôi bỏ đi, bây giờ nói mấy lời này có tác dụng gì chứ?
Chúc Dao thấy hơi phiền toái, ban nãy động tác của Nam Cung Trừng là hoàn toàn theo bản năng, ai mà ngờ được Mai Tuyết lại quyết tâm lấy Nguyên Giải châu
đến thế. Cũng trách chính bản thân cô ngu ngốc, Mai Tuyết vốn là kiểu người tàn ác, sao có thể đáng thương tới cầu cứu tận cửa chứ, cô đã sớm nhận ra rồi mà.
liên lụy tới các huynh, là lỗi của ta, để một mình ta gánh chịu đi! Nam Cung tiên hữu, xin ngài hãy cứu lấy bọn họ.
...
Nam Cung Trừng sửng sốt mất một lúc, nhất thời hơi do dự, dường như chính hắn ta cũng không ngờ Mai Tuyết sẽ chết vì những người khác.
thể tụ lại vô hạn, chẳng thể giết chết hẳn, phải tìm một cách khác mới được.
Chúc Dao quan sát xung quan một chút, cô lại bị người ở phía sau làm cô kinh hoảng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.