Chương 374: Chân tướng của tầng cuối cùng


Cô quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng đen đang cắn chặt lấy tay mình, máu tươi đã chảy đầm đìa. Cái bóng chỉ lộ ra nửa gương mặt, nhưng vẫn có thể 8thấy thấp thoáng khuôn mặt vốn có. Chúc Dao sửng sốt.


Tỷ!
Nguyệt Ảnh cả kinh, bước nhanh qua.

Chúc Dao cắn răng, đổi tay, vung ki3ếm đánh tan bóng đen kia, nhưng tay cô đã bị cắn sâu đến tận xương, vết thương lần này có thể coi là nặng nhất từ trước tới giờ. Trước kia dù cô có9 bị thương nặng đi nữa, nhưng khi

Mẹ kiếp, chuyện này trách ta được à? Tất cả đều do ả Mai Tuyết kia quá âm hiểm có được không?

Trung Cổ Lực lườm hắn ta một cái.
Có vẻ bọn họ cố ý phớt lờ chuyện Nguyệt Ảnh là ma tộc. Dù sao mọi người cũng cùng nhau đi xa như vậy rồi, không xung đột thì tốt.

Ta không sao.
Chúc Dao cười:
Cảm ơn.
Không ngờ rằng những bóng đen này tuy hung mãnh nhưng vẫn không địch nổi ma khí. Chẳng trách vừa rồi Nguyệt Ảnh không nhúc nhích, xem ra không phải là cậu ta
đang ngẩn người, mà là những bóng đen kia nhận ra hơi thở trên người cậu ta nên không dám lại gần.

Ma khí!
Trung Cổ Lục kinh ngạc:
Lẽ nào... Lẽ nào ngươi là...

Lòng Chúc Dao càng lúc càng chùng xuống, suy đoán trước đó cũng ngày càng sáng tỏ. Mãi đến tận ngày thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng ra khỏi khu vực âm u kinh khủng kia. Trước mắt sáng sủa, rộng rãi, giống như từ
nơi u tối ra được thấy ánh mặt trời vậy, không khí mờ mịt bị quét sạch, một thảm thực vật xanh rì xuất hiện trước mặt họ.

Tốt quá, cuối cùng cũng thoát ra được.
Nam Cung Trừng vui mừng nói:
Không cần phải dây dưa với những bóng đen kia nữa, chúng ta an toàn rồi.

ấy cũng là người có tu vi, có thể cắn răng chống đỡ được. Nhưng hiện tại, tiên khí của cô đang bị áp chế,6 cơn đau có vẻ lại càng đau hơn, đến nỗi không cảm giác được tay mình nữa rồi.

Tỷ!
Nguyệt Ảnh bắt đầu hoảng loạn, vội vã giúp cô cầm máu,5 trong mắt cậu ta như có thứ gì đó đang cháy.

Ngọc Dao.
Gương mặt Ngọc Ngôn cũng hiện vẻ nôn nóng, bọn họ lại đang bị vây bởi tầng tầng bóng đen, không vượt qua được.

Không sao.
Chúc Dao trầm giọng nói.
Đừng phân tâm.
Giờ không phải lúc để lo lắng.
Chúc Dao bị thương tay phải, bây giờ ngay cả kiếm cũng không cầm nổi, nhưng không thể không đứng lên. Mẹ kiếp, bắt nạt cô không thuận tay trái phải không?
Nhưng thật sự là đau quá! Cô đang phải dồn toàn bộ máu thịt để ngăn cản đó.

Chưa chắc!
Chúc Dao siết chặt cánh tay bên người, càng lo lắng hơn.
Nam Cung Trừng sửng sốt, quay đầu nhìn cô:
Đông Phương muội, ngươi cứ yên tâm, nơi này sáng sủa như vậy, chắc chắn những bóng đen kia không qua được đâu. Chỉ cần đi qua khu rừng này là chúng ta đến nơi
tiếp dẫn ánh sáng thẳng thần, không còn gì nguy hiểm nữa rồi.


Không ai trong các ngươi cảm thấy những bóng đen kia kỳ lạ sao?

Mọi người nhìn nhau, lần này, ngay cả Ngọc Ngôn cũng khó hiểu.

Sư phụ, ta muốn hỏi một vấn đề. Lúc ở hạ giới, huynh có gặp một người giống Tử Mộ chưởng môn như đúc không?

Lòng Chúc Dao chùng xuống, giơ tay ra túm lấy cậu ta. Cô cố gắng quên đi đám ma khí khiến mình không kìm được run rẩy kia, trầm giọng nói:
Nguyệt Ảnh, không sao rồi! Tất cả mọi người đều ổn rồi.

Lúc này sự phẫn nộ trong mắt cậu ta mới lắng xuống, dần tỉnh táo lại như ban đầu, ma khí xung quang cũng dần trở về cơ thể. Cho đến tận lúc chúng biến mất hết, cậu ta mới cúi đầu nhìn cánh tay đầy máu của cô:

Tỷ...

Chỉ trong thoáng chốc, hiện trường lại trở nên yên tĩnh.
Xung quanh không còn bóng đen, nhưng lại có ma khí còn âm u đáng sợ hơn những bóng đen kia. Cả người Nguyệt Ảnh chìm trong ma khí, chỉ còn đôi đồng tử đỏ thẫm màu máu đang tức giận, khiến người ta không
lạnh mà run.

Toàn bộ oán khí của Minh giới đều giấu ở dưới đáy sông Vong Xuyên.
Ngọc Ngôn trầm giọng tiếp lời.

Ý của các ngươi là, sông Vong Xuyên dẫn oán khí vào trong Lôi Thần tháp sao?
Trung Cổ Lục nhíu mày:
Nhưng mà, cứ coi như những bóng đen khi nãy chính là oán khí thì chúng ta cũng đã đi qua rồi, chúng nó sẽ
không đuổi đến đây chứ? Hơn nữa, vừa nãy những oán khí kia bị Nguyệt đạo hữu đuổi đi xong cũng không thấy xuất hiện lại. Việc này thì có liên quan gì đến nguy hiểm mà người nói đây?


Đông Phương muội, rốt cuộc những lời ngươi nói là có ý gì?
Nam Cung Trùng sốt ruột hỏi.
Chúc Dao nhìn qua bốn người xung quanh:
Các ngươi có để ý là những oán khí biến thành bóng đen kia trông như thế nào không?

Mọi người:
...

bóng đen nào tấn công.
Cho dù là có bóng đen tình cờ đi qua thì cũng không nhìn thẳng về phía họ mà lảo đảo bay đi mất. Chúc Dao cho rằng do ma khí của Nguyệt Ảnh uy hiếp, hoặc là xung quanh đây có quá ít bóng đen. Nhưng ma khí của
Nguyệt Ảnh đã thu hồi hết, căn bản không để lộ một tí ti nào, mà những tiếng sắc nhọn khủng bố xung quanh cũng chả ít hơn là bao.

Ta có trông thấy...
Chúc Dao trầm giọng:
Ta thấy một bóng đen giống y hệt Tử Mộ, bóng đen này công kích sư phụ. Ta còn thấy...
Cô quay đầu nhìn về phía Nguyệt Ảnh:
Hứa Nặc Ngôn! Mà nó lại công kích Nguyệt
Ảnh.

Sư phụ và Nguyệt Ảnh cùng trợn to hai mắt, có vẻ hiểu ra điều gì đó nên sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Ngọc Ngôn nhíu mày, lạnh lùng nói:
Oản khí!

Mọi người cả kinh, Trung Cổ Lục tiến lên trước một bước:
Sao có thể như thế được? Không phải oán khí chỉ tồn tại ở Địa phủ Minh giới à? Tại sao lại xuất hiện trong Lôi Thần tháp chứ? Hơn nữa lại còn là tầng cuối
cùng của thẳng thần!

Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm, bên tay phải chợt bị người khác nâng lên. Cô không khỏi hít sâu một hơi:
A...


Đừng cử động.
vi sư phụ nào đó bất mãn trừng cô, bắt đầu quấn từng vòng vải trắng lên cánh tay bị thương.

Không sao đâu sư phụ, máu ngưng chảy rồi, không đến nửa canh giờ là ổn thôi.
Dù gì cũng là tiên thể, loại vết thương thế này sẽ liền nhanh mà.
Chúc Dao quay đầu lại nhìn khu vực tối tăm phía sau, lại nhìn một vùng xanh rì trước mặt, nhíu mày:
Các ngươi có biết... những bóng đen kia là gì không?

Nam Cung Trừng sững người:
Chúng là gì?


Sát khí âm lãnh tụ mà không tán, trùng sinh vô hạn, hơn nữa có nhiều bóng đen mang ác ý như vậy, ta chỉ nghĩ ra được một thứ duy nhất thôi.

Hắn liếc ngang:
Hửm?


Ặc... Huynh băng, huynh mau bằng đi!
Hu hu hu, sư phụ lại bắt nạt ta rồi.
Họ không dừng lại mà tranh thủ lúc bóng đen tản đi, mọi người mau chóng tiến về nơi cần đến. Vốn còn lo rằng sẽ gặp phải vài ba tốp bóng đen, nhưng kỳ quái là họ đi tiếp hai ngày đường mà không hề thấy nửa cái

Ta từng đi qua Vong Xuyên ở Minh giới.
Cố định nói là chính mình đã từng thấy Vong Xuyên:
Sông Vong Xuyên là thứ duy nhất nối liền tam giới. Nó chảy đến mọi ngóc ngách trong tam giới, dẫn những linh hồn
lạc lối kia trở về với Minh giới, chuyển thể vãng sinh. Vì lẽ đó, ba nghìn thế giới đều có sông Vong Xuyên. Nên dĩ nhiên, tiên giới cũng sẽ có.

Nam Cung Trừng càng thêm hoang mang:
Những bóng đen này thì có liên quan gì đến sông Vong Xuyên?

Dường như vì có máu kích thích, những bóng đen kia càng thêm điên cuồng, âm thanh kinh khủng ấy cũng càng sắc bén, từng tiếng, từng tiếng khiến người ta sởn gai ốc. Không biết chúng quan sát cái gì mà xoay
vòng quanh các cô hai lần, rồi mới bắt đầu công kích từ phía sau.
Chúc Dao chỉ có thể nghiêng người, cầm kiểm lên lần nữa. Lần này, vừa mới cử động, máu lại chảy nhiều hơn. Nguyệt Ảnh ở bên thấy cô sắp bị bóng đen nhấn chìm, bất chợt nắm lấy tay cô, hai mắt đỏ rực.

Chẳng trách... Chẳng trách chỉ có mình cậu ta có thể sử dụng pháp thuật.
Trung Cổ Lục lẩm bẩm, nơi này không thể sử dụng tiên khí, nhưng ma khí thì không bị hạn chế.
Nam Cung Trừng nhìn Chúc Dao cảm thán:
Thì ra là như vậy, Nguyệt tiên... đạo hữu, đa tạ. Nhiều bóng đen như vậy, ta còn tưởng chết chắc rồi!


Còn không phải tại ngươi ngu xuẩn à, nếu không lấy đâu ra lắm chuyện thể này?
Trung Cổ Lục tức tối.

Rốt cuộc là sao hả?
Nam Cung Trừng cuống lên.
Hứa Nặc Ngôn mà người nói là ai?


Là ai không quan trọng.
Chúc Dao lắc đầu:
Quan trọng là lúc còn sống, họ bị ai giết chết!

Trung Cổ Lục biến sắc:
Ngươi... Ngươi muốn nói những oán khí kia là những người từng bị chúng ta biết biến thành, cho nên mới liều mạng công kích chúng ta như vậy sao?

Ngay cả Nam Cung Trừng cũng biến sắc.
Chúc Dao thở dài, xem ra không giấu nổi nữa rồi:
Đúng vậy, Nguyệt Ảnh là ma tộc. Bóng đen khi nãy cũng là do đệ ấy đuổi đi, các ngươi định thế nào?

Trung Cổ Lục và Nam Cung Trừng sửng sốt.

Cút ngay!

Trong nháy mắt, khí đen từ người cậu ta bắn ra còn dày đặc hơn số bóng đen kia, trực tiếp nuốt lấy bọn chúng. Những bóng đen kia bỗng chốc kinh hoàng, tình thể đảo ngược trong nháy mắt. Những bóng đen còn lại
thì bắt đầu rít gào, vội vã chạy thục mạng về bốn phương tám hướng.

Đương nhiên là giết.


Sư phụ đích thân ra tay?


Quả nhiên!
Chúc Dao thở dài, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.
Ngọc Ngôn ngẩn người. Là một người mù mặt, hắn không nhớ nổi nhiều gương mặt, phải cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, dường như nghĩ ra điều gì đó, trầm giọng nói:
Có một tà tu cực kỳ am hiểu thuật biến hóa, hơn
nữa, có thể mô phỏng cả hơi thở. Hắn ta từng hóa thành Tử Mộ lôi kéo ta vào phái Khâu Cổ, nhưng sau đó bị ta phát hiện.


Sau đó thì sao?


Lúc đầu ta cũng không dám khẳng định, thế nhưng các ngươi có để ý thấy, sau khi những oán khí kia bị ma khí đuổi đi, tại sao những bóng đen khác không công kích chúng ta không?
Chúc Dao phân tích:
Bởi vì

những oán khí đó không tìm chúng ta! Chúng chỉ tìm chủ nợ.


Đây cũng là lý do vì sao, lúc mới đầu, khi những oán khí kia xông tới, chúng chỉ vậy lại công kích mấy người bọn họ, mà hoàn toàn né tránh cô. Bởi vì trên tay cô chưa dính tới mạng người, tất nhiên cũng không tồn tại

những oán khí trả thù. Sau đó là do cô chủ động công kích nên mới dẫn chúng tới.


Tại sao sông Vong Xuyên lại dẫn những oán khí này đưa vào Lôi Thần tháp. Hơn nữa, nếu như bên trong Lôi Thần tháp ngập tràn oán khí nhiều năm như vậy, tại sao chưa từng xuất hiện dấu hiệu tan vỡ?
Sắc mặt
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.