Chương 383: Không còn lôi thần tháp trên thế gian


Hắn ta hơi sững sờ, ánh sáng trong mắt cũng biến mất trong phút chốc. Hai người mang khuôn mặt vô hồn giống hệt Mai Tuyết, từ từ bay lên, 8Chúc Dao không nhịn được chạy lên trước vài bước, nhưng bọn họ

đã biến mất trong cột ánh sáng.

Sư phụ... Ngọc Ngôn!

Hắn vẫn thờ ơ.
Chúc Dao thấy tim mình đau nhói, một cảm giác hoang mang, hoảng hốt chưa từng có trào dâng. Cô đứng chắn trước mặt hắn:
Sư phụ?


Trảnh ra!
Giọng hắn lạnh như băng.
Tất cả mọi người đều bị bắn ra ngoài! Còn Lôi Thần tháp... hoàn toàn biến mất khỏi tiên giới.

ngưng tiếng gào gọi, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên. Sư phụ cũng không bước tiếp nữa, đột nhiên phù hiệu màu vàng xuất hiện trong không trung, bao quanh người Ngọc Ngôn, những ký hiệu đó
không phải là ấn chú, bùa pháp, cũng không phải là trận phù, mà giống một số
8
nằm ngang, đó là ký hiệu vô hạn!
Chúc Dao thấy hắn sắp bước vào trong ánh sáng tiếp dẫn, bất chợt nhớ tới đôi mắt vô hồn của Nam Cung Trừng và Mai Tuyết. Đó là ánh mắt hoàn toàn không có chút cảm xúc nào, dường như vạn vật thế gian
đều biến mất, trái tim cô như bị dao đâm, không được! Tuyệt đối không thể để sư phụ thành ra như thế, tuyệt đối không được! Trực giác mách bảo với cô rằng thần giới không phải là nơi tốt đẹp.

Ngọc Ngôn, huynh đứng lại cho ta!

Không có tác dụng, bất kể cô gọi thế nào đi nữa, hắn dường như đã biến thành một người khác, cứ đi thẳng về phía ánh sáng tiếp dẫn, không dừng lấy nửa bước.
Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Trong nháy mắt, mọi thứ khựng lại, cả thế giới như bị ngưng lại vào giây phút đó. Tiếng gió biến mất, Phật âm của ánh sáng tiếp dẫn cũng dừng lại, đến cả Nguyệt Ảnh đang đập thùm thụp ở bên ngoài cũng đã
Là ánh sáng, là ánh sáng tiếp dẫn đó!
Cô vội vàng đứng dậy, nhiều lần định kéo tay hắn lại, hoặc là chặn đường hắn, nhưng lần nào cũng bị đẩy ra, đôi mắt giận dữ đó khiến cô cảm thấy rùng mình ớn lạnh.
thân tháp.
Thỉnh thoảng lại có ánh sáng loé lên từ trong tháp, rất nhiều bóng người xa lạ xuất hiện trong Lôi Thần điện.

Sư phụ.

Bup!
Ngọc Ngôn như không nghe thấy, vẫn tiến6 bước về phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng tiếp dẫn trước mặt. Chúc Dao ra sức kéo hắn lại:
Sư phụ huynh đợi đã! Huynh làm5 sao vậy?

Hắn khựng lại, lúc này mới quay lại nhìn cô, thế nhưng nét mặt thoáng thay đổi, hiện lên một biểu cảm giận dữ xa lạ:
Buông ra!
Tay còn lại của hắn gạt tay cô ra.

Đừng qua đây!
Chúc Dao lớn tiếng ngăn lại, lại một đợt khí huyết trào lên, cô phụt ra một ngụm máu lớn.
Ngọc Ngôn khựng lại, nhìn cô cả người đầy máu:
Ngọc Dao, nàng.

lại gần cột sáng, chỉ còn cách ra sức đập tấm màn ngăn cách vô hình ở giữa:
Tỷ tỷ tỷ mau ra đây, đừng ngắn hơn nữa, tỷ...

Chúc Dao chưa bao giờ đau đớn đến thế, cái cảm giác đau từ trái tim đến thể xác, nhưng bất luận cô có gào gọi thế nào, trong mắt sư phụ vẫn chỉ có sự tức giận dành cho cô, không hề có thứ gì khác. Không
lòng bàn tay cô.
Ting!

Sư phụ...
Tỉnh lại đi, đừng để ta lại một mình.
Ngọc Ngôn vẫn đưa tay lên đẩy mạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, chớp mắt đã hất văng cô ra ngoài. Chúc Dao bị trọng thương, không còn đứng dậy nổi nữa, Ngọc Ngôn nhân lúc đó đi thẳng về phía trước.

Sư phụ... ta không sao, huynh đừng qua đây.
Nếu thêm một lần nữa, cô thật sự không dám đảm bảo là Giới Linh sẽ ra tay nữa đâu.

..
Ngọc Ngôn dừng chân, nhưng tay siết chặt, khẽ run lên, đến bản thân hắn cũng không biết vì sao mình lại ra tay với cô. Từ khi bước vào khu vực màu trắng đó, hắn không còn là mình nữa, như thể không

Huynh đứng lại cho ta!
Cô bò lên trước vài bước.
Hắn vẫn không dừng lại, đã chuẩn bị bước chân vào trong ánh sáng tiếp dẫn. Chúc Dao cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi, một nỗi sợ hãi khủng khiếp ập xuống, trái tim cô như bị người khác móc đi:
tiếng xương của mình vỡ vụn.

Tránh ra!


Tỷ!
Đột nhiên Nguyệt Ảnh3 phía sau lưng cô kêu lên hốt hoảng.
Chúc Dao quay đầu lại nhìn, một bóng người lướt qua bên cạnh cô, hướng thẳng về phía làn sán9g trắng. Cô đột nhiên cảm thấy như ngừng thở, giơ tay ra túm chặt người đó lại:
Sư phụ!

đúng! Không phải dành cho cô, mà là sự tức giận dành cho hành động ngăn cản hắn, trong mắt hắn không hề có bất kỳ ai.
Rốt cuộc ánh sáng đó là gì? Vì sao đến sự phụ cô cũng không chống lại được.
Một chưởng đánh ra không chút do dự, đánh thẳng vào lưng cô, cơn đau thấu tim xộc tới. Cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng chấn động, phụt ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả mảng áo trắng như tuyết của
người trước mặt.

Ngọc Dao!
Ngọc Ngôn hốt hoảng:
Nàng định làm gì? Nàng mau ra đây, không chỉ có ánh sáng tiếp dẫn đầu, mà cả khu vực màu trắng xung quanh cũng có vấn đề!


Hai người yên tâm.
Chúc Dao xua tay nói:
Ta sẽ không sao đâu, chỉ là đi gặp một người bạn cũ thôi.


Có điều trước khi đi...
Cô khẽ xoay tay, lấy ra thanh kiếm đỏ Miếng Vá, bước lên trước nhìn về phía ánh sáng tiếp dẫn:
Ta cần phải hoàn thành một nhiệm vụ nhỏ.

Cô đi thẳng vào trong ánh sáng đó, hai tay nắm chuôi kiếm hướng xuống dưới, dùng hết sức cắm thẳng vào ký hiệu vô hạn phía dưới cột sáng tiếp dẫn.
Chúc Dao cố gắng vung một chương, đưa sư phụ ra khỏi phạm vi của khu vực màu trắng, trở về trên bãi cỏ, thế giới vừa rồi bị khựng lại cũng khôi phục về trạng thái cũ trong chớp mắt.
Ngọc Ngôn sững sờ, đôi mắt vốn lạnh lùng không biểu cảm thoáng hiện nét mơ hồ, quay đầu lại nhìn Chúc Dao:
Ngọc Dao...

Lại một âm thanh nhắc nhở xuất hiện, khung nhắc nhở bung ra, chỉ có điều lần này không có lựa chọn, chỉ có một hàng chữ nổi bật màu đỏ:
Cảnh báo: Đang mở khoá hạn chế quy tắc nguồn!!! Xin xác nhận thao tác một cách cẩn thận!!!
còn khống chế được suy nghĩ của mình vậy:
Ngọc... Dao...


Ta biết...
Chúc Dao cười:
Giữa hai chúng ta, không cần phải giải thích.
Ta luôn tin huynh, giống như huynh tin ta vậy.
Cột sáng nối tới chân trời biến mất trong nháy mắt, giống như chưa từng xuất hiện.
Chúc Dao quay đầu nhìn hai người ở ven bãi cỏ, vẫy tay nói:
Chờ ta về nhà ăn cơm!
.

Giới Linh! Con mẹ nhà anh, anh mà để cho sư phụ tôi bước vào trong đó, bà đây sẽ tự huỷ hồn phách, vĩnh viễn không tha thứ cho anh đâu.

Ting!

Tránh ra!
Mặt hắn vẫn không chút cảm xúc, cứ như không thấy máu trên người mình, giọng nói ấy như đông cứng máu trong người cô.
Hắn không hề có ý định dừng lại, vẫn tiếp tục tiến bước. Chúc Dao ôm cứng eo hắn, chưa từng buông lỏng một giây, hắn vung tay lên lần nữa, lại một đòn giáng xuống tay cô. Chúc Dao thậm chí còn nghe được
Trời đất rung chuyển, đất và trời giống như thể bị ai đó bóc tách ra, bắt đầu sụp xuống từng mảng. Những vết nứt này lan tới cả Lôi Thần tháp, cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu thay đổi hình dạng, có một sức
mạnh vô hình nào đó đang kéo Ngọc Ngôn và Nguyệt Ánh ra ngoài, giống như khi bị cảnh sụp đổ, phải đánh bật hết mọi người ở bên trong ra ngoài.
Chúc Dao nhào tới, dùng hết sức lực toàn thân mình ôm chặt eo hắn:
Sư phụ, huynh tỉnh lại đi! Đừng qua đó! Huynh nhìn ta đi, ta là Ngọc Dao... Đừng để ánh sáng đó mê hoặc tâm trí.
Cuối cùng hắn cũng dừng chân lại, ánh mắt vốn nhìn chằm chằm vào cột ánh sáng đó từ từ hướng xuống, nhìn khuôn mặt cô.
Những ký hiệu đó cứ bao quanh hắn, quay từng vòng, không nhanh không chậm. Chúc Dao có một cảm giác quen thuộc, giống cảm giác mà ánh sáng tiếp dẫn mang đến cho cô.
Cô cắn răng, hít một hơi thật sâu, từ từ bò dậy, bước từng bước xiêu vẹo về phía trước, nhìn vòng ký hiệu vô hạn đó hồi lâu, rồi giơ tay ra nắm lấy. Những ký hiệu đó giống như đang sống, chúng uốn vặn trong
Những tiếng răng rắc chợt vang lên, cả khu vực màu trắng bắt đầu nứt ra, những vết nứt lan dần ra khắp bốn phương tám hướng, đến cả bãi cỏ bên cạnh, thậm chí bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện từng vết nứt
như bị đánh nát.
Cô còn chưa nói xong đã bị Ngọc Ngôn đẩy mạnh ra không chút do dự. Cô bị bất ngờ không kịp đề phòng nên ngã xuống.

Sư phụ!


Ngọc Dao!
Ngọc Ngôn muốn gọi đồ đệ ngốc nhà mình đi cùng, thế nhưng ở vị trí của cột ánh sáng tiếp dẫn vừa rồi đã không còn bóng dáng của đồ đệ nữa, chỉ còn lại một thành kiểm toàn thân màu đỏ sậm.
Một giây sau, hắn đã xuất hiện trong Lôi Thần điện, trước mắt là Lôi Thần tháp vươn thẳng lên trời cao, thế nhưng toà tháp trắng đang sụp đổ, những vết nứt lớn không ngừng toạc ra cùng ba chữ BUG lớn trên
Chưởng này nối tiếp chướng kia...

Tỷ!
Ở bên ngoài, Nguyệt Ảnh điên cuồng tấn công màn ngăn cách vô hình trước mắt, muốn xông vào. Thế nhưng, bất kể cậu ta có vận bao nhiêu ma khí đi nữa thì chúng cũng biến mất hoàn toàn trước khi kịp
Chúc Dao hơi ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt, đôi mắt hắn lạnh như băng.
Cô không do dự nữa, khẽ bóp nhẹ bàn tay, một tiếng
ting
giòn tan vang lên, vòng tròn ký hiệu cũng vỡ vụn theo âm thanh đó.
Hắn vẫn không đáp lời, mà đi thẳng về phía ánh sáng tiếp dẫn, đôi mắt càng lúc càng chăm chú như đang nhận được lời hiệu triệu.

Đừng qua đó, sư phụ!

Cô quay đầu nhìn người bên cạnh đã giận dữ muốn phát điện:
Nguyệt Ảnh ngoan, giúp tỷ trông chừng sư phụ... đừng để huynh ấy vào nữa, đệ cũng vậy!

Nguyệt Ánh siết chặt bàn tay đang buông thõng bên người, lâu sau mới gật gật đầu.
Chúc Dao giật mình sợ hãi, hai mắt mở lớn, chưa bao giờ sư phụ hung dữ với cô, cho dù là lúc huynh ấy tức giận. Tại sao bây giờ? Lẽ nào là vì ánh sáng tiếp dẫn? Cô đưa tay ra muốn che mắt hắn lại:
Sư phụ,
huynh làm sao thế? Đừng làm ta sợ, giờ không thể qua bên đó, ánh sáng đó.

đây chẳng có gì cả? Ánh mặt trời chói chang thiêu đốt mặt đất tạo thành những vết nứt khô khốc. Xung quanh hoang vu cằn cỗi, bốn bề bằng phẳng, không có gió, không có nước, không có cây cối, thậm chí
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.