Chương 387: Người quản lý nhà quả quả


Chúc Dao do dự một chút, kéo cô em còn đang cầm bánh bao vào phòng, khóa cửa cạch một tiếng:
Quả Quả, tớ có chuyện rất nghiêm trọng phải nói cho8 cậu biết. Người bên ngoài kia, hắn có thể... không phải

người bình thường.



Tớ biết mà!
Quả Quả vẫn rất bình tĩnh.
Linh nói. Sở di Giới Linh chọn cô là bởi có người đề cử, như vậy...

Anh là người để cử tội cho Giới Linh à?

Câu trả lời của người đàn ông kia là: đạp thắng cô vào lối đi.
Thứ đàn ông chỉ biết đùa bỡn như thế mà lại là quản lý thế giới? Cứ đợi đấy! Bà đây trở lại rồi sẽ phơi bày bộ mặt thật của tên tiểu nhân nhà người cho Quả Quả biết.
Hừ... ôi trời, cái mông của tôi!
Đạp đau phải biết!
Cô còn chưa nghĩ kỹ, Quả Quả đã kéo thẳng cửa ra. Người đàn ông đảm đang bưng một ly sữa bò trong tay. Mắt hắn sáng lên nhìn Quả Quả:
Sữa bò.

Quả Quả đón lấy, uống một hơi cạn sạch, cực kỳ khí phách. Sau đó cô ấy trực tiếp mở miệng hỏi:
Dao Dao nói anh là người quản lý thế giới?


..
Hỏi thẳng như vậy, người ta trả lời mới là lạ đó!
Chúc Dao:
...
Lúc nãy là cố tình làm khó cô sao?
Người đàn ông soàn soạt mấy tiếng, viết xong hai trang giấy rồi xé xuống, nhưng không đưa cho cô, mà dâng cho Quả Quả:
Xong rồi.

Quả Quả chuyển tay cho Chúc Dao.

Thấy một sinh vật kỳ lạ bên đường, tớ không chạy, chẳng lẽ còn ngồi xuống ăn cơm?

Ấy... nói có lý thật, đây mới là phản ứng bình thường của con người.

Vậy... sau đó thì sao?

Quả Quả nhìn cô với vẻ kỳ quái hồi lâu:
Ý cậu là, cậu chạy đến một thế giới khác tìm việc làm, thuận tay vớ được một anh giai nào đó, giải quyết vấn đề độc thân. Lần này trở về là muốn làm thị thực cho bạn
trai?


Ừm... có thể nói như vậy.
Giải thích khái quát tốt quá.
Sắc mặt người đàn ông lại càng lạnh lùng hơn, tiếp tục sửa lại:
Nửa tiếng.


Chết tiệt, anh chỉ muốn đuổi tôi đi thôi đúng không?


Hai mươi phút...


Ba tháng...
Chúc Dao nhở lại, hình như lần trước cô xuyên không, Quả Quả vừa mới đi du lịch về. Lúc đó, cô ấy còn hỏi cô một chuyện rất khó hiểu:
Người cá?

Cô nhớ ra rồi, lúc ấy hình như Quả Quả đã hỏi, trên đời liệu có người cá hay không? Lúc ấy cô còn tưởng cô ấy cũng xuyên không nên thấy được người cả chứ? Sau đó bạn chuyện sư phụ nên quên béng mất.

Chẳng lẽ... lúc đó, cậu thật sự nhìn thấy?


Mấy người?


Ách...
Chúc Dao yếu ớt đưa hai ngón tay ra:
Hai người.

Quả Quả trợn to mắt, soi cô từ đầu đến chân.

Anh thật quá đáng!
Chúc Dao xoay người đi về hướng cửa:
Quả Quả, kích hoạt giấy thông hành xong tớ sẽ quay về tìm cậu.

Sắc mặt người đàn ông kia lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, đi theo Dao Dao đến cửa.
Chúc Dao kéo thẳng cửa ra, nhưng chỉ thấy cầu thang quen thuộc, quay đầu nhìn người quản lý âm hiểm đó:
Tôi phải về thể nào đấy?


Cái gì?
Chúc Dao thấy cằm mình sắp rớt xuống:
Cậu... không cứu?


Đúng thế!


Tại sao?

Vậy thì con mẹ nó, anh cho về danh sách xem xét để làm gì!?

Thế hai người bên Dao Dao cũng không cần đâu.

Người đàn ông gật đầu ngay lập tức:
Được nha!
Trả lời cực kỳ sảng khoái.
Chúc Dao giật mình, đường đường là người quản lý thế giới, đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này, nấu cơm giặt đồ cho bạn thân mình, không biết là có dụng ý gì? Cô bỗng thấy thấp thỏm, không được, cô phải nghĩ
giải pháp.

Quả Quả, cậu làm gì đấy?

Biểu cảm Quả Quả lại càng kỳ lạ, như định nói gì, ngoài cửa lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Quả Quả, muốn uống sữa bò không?

Là giọng người đàn ông kia.

Có thể!


Vậy anh làm cho Dao Dao mấy tờ. Hai mươi mấy năm mới tìm được người đàn ông của đời mình, chẳng dễ dàng gì, không thể chia tay chỉ vì khoảng cách được.


Được thôi.

Đậu mả! Đúng là hắn! Một người bình thường, thân phận không đặc biệt, không đội trời đạp đất, cũng chẳng có ký hiệu đặc biệt gì trên người. Đáng lẽ có quay xổ số cũng chẳng trúng cô? Vậy sao cuối cùng cô
lại bị chọn xuyên không?
Hừ, hóa ra chỉ là để cô dọn ra ngoài, rồi hẳn nhân cơ hội tiếp cận Quả Quả. Phải biết Quả Quả còn là một cô em thích làm tổ trong nhà hơn cô.

Kích hoạt? Kích hoạt kiểu gì?
Chẳng lẽ sư phụ còn phải gửi tin nhắn xác nhận sao?
Người đàn ông nhíu mày một cái, sắc mặt càng thêm khinh thường:
Tiếp xúc với đối tượng thì sẽ tự động kích hoạt.

Nói cách khác, chỉ cần đưa giấy thị thực cho sự phụ và Nguyệt Ảnh là được, hai giờ cũng khá đủ.

Đúng rồi, lúc tớ đi du lịch, thấy hắn có một cái đuôi cá lớn, còn suýt nữa chết khô ven đường.


Nên ... cậu cứu hắn?

Quả Quả quay đầu nhìn cô một cái, bình tĩnh nói:
Không nhỉ?


C3ái gì?


Lúc anh ta mới tới là một con cá, hôm nay..
Quả Quả nhớ đến bữa ăn sáng một chút, chần chừ nói:
Là anh chàng ốc bươu nhỉ?

Anh chàng ốc bươu là cái quỷ gì? Hóa ra khi hai người làm quen, hắn còn chưa phải hình người? Quả Quả, thần kinh của cậu phải vững vàng lắ6m mới có thể bình tĩnh được như vậy! Gã đàn ông này chắc chắn
có ý đồ mờ ám với cậu đấy!
Chỉ thấy trên đó viết hai chữ nguệch ngoạc thật to: Thông hành! Dưới góc phải có phân biệt bằng tên Ngọc Ngôn và Nguyệt Ánh.

Cái này...
Như vậy là xong rồi? Thế cũng quá đơn giản nhỉ, sao nói thị thực, cơ cấu ban hành uy tín cái gì cơ mà? Dù sao cũng phải chỉ đạo cho bộ phận khác làm việc hay gì chứ?

Có hiệu lực tức thì.
Như đoán được cố định hỏi gì, người đàn ông giải thích, nhưng ánh mắt nhìn cô thì đầy khinh bỉ:
Xuyên không giữa các thế giới cần người dẫn dắt, chỉ khi cô trở lại, phát thị thực cho đối

Một người đàn ông bỗng dưng xuất hiện trong bồn tắm nhà mình, cậu không thấy kỳ cục sao?
Cậu còn bình thường không đấy?

Kỳ cục thật.
Quả Quả gật đầu, mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì, nói:
Cậu nói mà xem, một con cá như hắn, lúc đầu phơi thân ở chỗ không có nước, sao còn chưa thành xác khô mà lại chạy đến nhà tớ ngâm
nước?


..
Mấu chốt là ở chỗ này sao?

Dao Dao, cậu yên tâm, so với cậu, tớ vẫn biết chừng mực mà.


...
Sao lại có cảm giác bị khinh thường thể nhỉ?

Đúng rồi!
Người đàn ông gật đầu.
Chết tiệt, hắn trả lời thật kìa! Có cần dứt khoát đến thế không!?

Anh có thể làm thị thực giữa các thế giới chứ?


Sau đó tớ về nhà.


.
Sao cậu không vào thẳng nội dung chính đi?
Vậy sao hắn lại ở đây?


Đêm mà cậu dọn ra ngoài ở, hắn đột nhiên xuất hiện trong bồn tắm, không thấy đuôi cá nữa.
Quả Quả cầm chiếc bánh bao đưa lên mồm, há miệng ăn một miếng.

Ách... tạm thời thất nghiệp.


Đưa ảnh chụp ra đây.


..
Trời đất, còn phải có ảnh chụp nữa sao? Lật bàn! Giới Linh chưa từng nói qua nha!
Người đàn ông không trả lời, chỉ bước nhanh tới, chẳng biết hẳn đã làm gì, đóng cửa rồi mở ra, bên ngoài đã là lối đi trắng xóa.
Đậu má, lại biến thành của thần kỳ rồi!
Chúc Dao đang định đi vào thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Trong chớp mắt, cô như nghĩ thông được điều gì, quay đầu nhìn mặt người bên cạnh viết đầy ba chữ
cút nhanh đi
. Đột nhiên, cô lại nhớ tới lời Giới

Giới tính?
.

Nam.


Nghề nghiệp...

tượng kia thì mới có thể sử dụng được.

Nói cách khác, sư phụ và Nguyệt Ảnh chỉ có thể xuyên không cùng cô, thể cũng tốt.

Thị thực cần phải được kích hoạt trong vòng hai tiếng. Nếu không sẽ mất hiệu lực.
Người nọ vẫn nói một cách lạnh lùng.

Quả Quả...
Quả Quả nói gì người này nghe nấy, có lẽ là thật lòng với cô ấy? Nếu không cũng chẳng đến mức vừa thấy quả Quả, mắt đã sáng lên. Thế nhưng, là bạn thân duy nhất, cô vẫn phải dặn dò cô ấy mấy
câu, dẫu sao thân phận người này cũng không đơn giản.
Chưa kịp nói gì, người đàn ông đã chen miệng:
Nếu không kích hoạt sẽ tự động mất hiệu lực.


Một người là chồng, một người là em trai!
Chúc Dao vội vàng giải thích, thu lại cái vẻ mặt bắt cá hai tay đó đi!

Tên họ?


Ngọc Ngôn, Nguyệt Ánh.


Quả Quả!
Cô lắc vai cô ấy một trận:
5Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cậu biết hắn được bao lâu rồi? Hắn đã làm gì với cậu? Nói rõ ra đi!
Đây là người bạn thân duy nhất của cô, không thể để tên sinh vật nguy
hiểm kia kéo đi mất!

Đừng... đừng có lắc, tớ nói... Thật ra là ba tháng trước.
Quả Quả thở dài nói:
Lúc tớ đi du lịch về ấy, không phải đã nói cho câu chuyện này sao?


Không phải còn đến hai tiếng à?


Một tiếng.


Gì cơ?
Chúc Dao sửng sốt.

Này này này, có cần phải đổi nhanh thể không?


Rất cần.


Năm phút.


Thông tin gen, mảnh vụn linh hồn cũng được.


Ách... không có!
Ai lại mang theo gen và linh hồn của người khác theo mình hả!
Người đàn ông kia ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô một cái, đóng quyển sổ trên tay lại:
Tài liệu không đầy đủ, sẽ xem xét sau.

Quả Quả kéo cô ngồi xuống giường:
Hay nói một chút đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cậu?

Chúc bao quay đầu nhìn cô ấy một cái, do dự hồi lâu, khẽ cắn răng rồi mới kể hết chuyện mình xuyên không đến thế giới tu tiên cho cô ấy biết.

Chuyện là như vậy. Giới Linh nói đây là cục quản lý thế giới, tớ vừa đến đây thì tới người nọ. Cho nên hắn chắc chắn không phải người bình thường.


...
Đừng mà! Sao lại cho vào danh sách xem xét hả? Cô xuyên không cũng chẳng dễ dàng đâu? Chúc Dao khóc không ra nước mắt, nhìn bạn thân bên cạnh.
Quả Quả thấy tín hiệu cầu cứu, dứt khoát hỏi:
Nhất định phải có hình ảnh sao?

Người đàn ông kia lập tức trở nên dịu dàng ấm áp, ngượng ngùng nhìn Quả Quả một cái:
Cũng... cũng không nhất định.

Chúc Dao:
...
Này, thể mấu chốt là ở việc yêu xa à? Dù
cũng là thị thực giữa hai thế giới, giải quyết tùy tiện như vậy, cô chẳng có cảm giác thành tựu gì cả!
Người đàn ông kia móc ra một quyển sổ và bút từ đầu đó, soàn soạt viết mấy chữ. Vừa viết còn vừa ngẩng đầu lên:
Mấy người?


Gái, cô về nhanh vậy?
Giới Linh phấn khích chạy vội tới, nhìn hai trang giấy trên tay có một chút:
Cô thật sự lấy được rồi, đúng là lợi hại! Không hổ là cô gái tôi nhìn trúng.


Chúc Dao chỉ muốn nói:
A a...



Ôi!
Giới Linh đột nhiên kinh ngạc, vẻ mặt mừng rỡ như điên:
Người quản lý còn cho cô ấn ký của thế giới.



Ấn ký gì cơ?



Chính là thứ khống chế quyền tự do đi lại giữa hai thế giới. Thực chất thời gian cooldown của liên kết giữa các thế giới là một nghìn năm. Có ẩn ký này thì không còn thời hạn nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.