Chương 386: Cục quản lý thế giới thần bí
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1950 chữ
- 2022-02-04 04:39:08
Ừ ừ ừ...
Giới Linh gật đầu.
Không được!
Chúc Dao nhíu mày:
Dù sư phụ có tu vi cao, nhưng tiên giới là nơi như thế nào chứ?8 Chưa kể những tiên nhân từ Lôi Thần tháp đi ra, những kẻ bên ngoài sẽ cam tâm nghe lời sao? Trước kia, khi
Nghĩa là tôi không làm thị thực cho cô được, phải đi tìm quản lý của các thế giới khác.
Chết tiệt!
Chúc Dao vỗ đầu Giới Linh:
Không làm được, vậy anh nói vớ vẩn với tôi nhiều thể làm gì?
Ra đây ăn.
Vừa nói vừa chỉ lên bàn.
A.
Chúc Dao theo phản xạ đôi giày, rửa tay, ngồi xuống.
mua lúc trước.
Ăn cơm!
Người đàn ông kia bày chén đũa xong, cất giọng nói một câu. So với câu nói trước đó, thì tiếng này dịu dàng hơn nhiều.
Đây là cái gì?
Đây chính là pháp bảo mà các vị quản lý khác đưa tôi.
Giới Linh khoe khoang:
Nó có thể dự đoán và phân tích tất cả tình tiết trong tam giới trước thời hạn. Không những tìm ra được chỗ sơ hở, mà còn có
Đúng vậy. Cô có thể tự do lựa chọn, đi qua hai thế giới vô số lần nha.
Đó không phải là lời nói vớ vẩn để khuyến khích tôi thôi sao? Tôi xuyên tới xuyên lui, không phải do anh làm sao?
A a a a... làm sao biết được!
Giới Linh cười ha hả một tiếng, nhìn kiểu gì cũng có vẻ đổi trả:
Đúng rồi, giờ nhiệm vụ của Dao Dao đã thành công xuất sắc, giờ đi nhận thưởng thôi!
Chúc Dao ngẩn người:
Ý anh là giấy thông hành giữa các thế giới?
Này, tự dưng nghiêm túc vậy là thế nào? Nói thể khiến cô cũng thấy hồi hộp.
Người quản lý thế giới của tôi, rốt cuộc là ai?
nhiều chức năng khác nữa. Có nhớ mấy khung đối thoại cô thường xuyên thấy không? Đều là nhờ pháp bảo này hiển thị đấy. Việc nói chuyện với cô cũng là do nó kết nối.
Chết tiệt, hóa ra tất cả những khung đối thoại không đầy đủ, những bàn tay vàng đáng ăn chửi kia, tất cả đều do vật này làm ra? Bảo sao cô càng lúc càng thấy mình như xuyên không vào trong game. Vật này
thiên đạo ban đầu trên người hắn đã biến mất rồi, hơn nữa còn là cô tự tay bóp vỡ, đó là ký hiệu vô hạn trên người hắn.
Lúc ấy, cô chỉ không muốn sư phụ bị thiên đạo khống chế, đi vào ánh sáng thanh tẩy, nên tiện tay làm.
Ban đầu, để giết thời gian, Ngọc Cẩm đã ban lệnh Trừng Phạt, tuyên bố Lôi Thần điện là nơi quản lý và răn đe người trên tiên giới. Cuối cùng, Giới Linh thật sự biến nó thành nơi quản lý tiên giới.
Nghĩ lại cũng thấy thảm hại thật, hai người ở bên cô, một là chủ nhân tương lai của Ma tộc, một người thì sắp nhậm chức quản lý tiên giới, hóa ra cô tới thế giới này là chuyên để tuyển chọn nhân tài cho Giới
hẳn là máy tính công nghệ cao có trí tuệ nhỉ!? Người quản lý thế giới của cô, rốt cuộc là người thế nào? Sao càng lúc càng thấy ngạo mạn?
Tốt lắm!
Giới Linh hưng phấn nói:
Lối đi đến cục quản lý đã dựng xong.
Người khác có thể không làm được, nhưng Ngọc Ngôn chắc chắn có thể.
Giới Linh vừa xoa mặt, vừa hít hà nói:
Dù tiên giới hiện tại không phải nơi lý tưởng, nhưng tất cả tiền nhân đều nằm dưới thiên đạo.
Hừ, nói cứ như sư phụ tôi không...
Chúc Dao sửng sốt, chợt mở to hai mắt:
Chết tiệt, anh cố ý đúng không?
Đúng là người dưới tiên giới đều chịu sự khống chế của thiên đạo, trừ một người, đó là sự phụ. Vì
Giới Linh im lặng hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng nặng nề, nhìn Chúc Dao mà lòng run run, hồi lâu mới nói:
Tôi chỉ có thể nói... đó là một người... cực kỳ nghiêm nghị.
Nghiêm nghị! Nghĩa là không dễ nói chuyện, vậy cô còn xin được thị thực không?
Dùng sức vặn, chỉ nghe một tiếng két.
Bỗng dưng, một ánh sáng trắng bao lấy cô, khung cảnh trước mắt thay đổi, một căn phòng xuất hiện.
Không phải tớ đưa về!
Quả Quả vẫn rất bình tĩnh:
Tự hắn theo tớ về mà.
Quả Quả, cậu không sao chứ?
Chúc Dao sờ trán cô một cái:
Hắn đi theo cậu về nhà thì cậu giữ lại à? Lỡ là người xấu thì sao? Không được, tớ phải báo cảnh sát.
Căn phòng mang màu sắc ấm áp, ghế, bàn uống trà, tủ giày nhỏ, sofa, tivi đều đầy đủ. Giữa nhà còn có một người đàn ông đang đeo tạp dề làm bếp, tay cầm cây lau nhà, nghiêm túc kéo nó trên mặt đất, vừa
đẩy vừa lùi, đến cửa thì lạnh lùng nói một câu:
Nhấc chân lên.
A!
Chúc Dao lùi về phía sau một bước theo phản xạ, đứng trên miếng lót trước cửa.
Cô yên lặng đứng mười phút, ngơ ngác nhìn người đàn ông xa lạ đó lau nhà đến hai lần, còn lau bàn, lau kính, phơi quần áo, còn tiện tay làm luôn một bữa ăn sáng.
Chúc Dao:
...
Chờ tôi suy nghĩ một chút, phải bắt đầu chửi từ chỗ nào!
Cái cửa tiện thật đấy! Dán tờ giấy lên là đi được, đi thẳng đến chỗ người quản lý luôn, tiện như vậy có tốt thật không đấy?
Đừng nói nhảm, giấy thông hành đầu?
Cô đưa thẳng tay ra:
Nhanh lên một chút!
Ấy..
Sắc mặt Giới Linh cứng đờ:
Dao Dao, thật ra thì, nếu cô từ thế giới bên kia sang, tôi sẽ hết sức hoan nghênh, không cần giấy thông hành luôn. Cái khó là ở chỗ đi từ đây ra những thế giới khác, cái này
Yên tâm, đường đi tôi đã thiết lập sẵn.
Mặt Giới Linh đầy vẻ hứng khởi. Bỗng dưng, hai khung hình phía trước hợp thành một, rồi từ từ kéo dài ra, phía trên không ngừng hiện lên hai con số 1,0 quen thuộc.
Nhìn rất quen mắt, hình như là hệ nhị phân trên máy tính.
Lôi thần điện quản3 lý Lỗi Thần tháp thì còn được. Nhưng bây giờ không còn Lôi Thần tháp nữa, nếu những tiên nhân kia bắt tay lại với nhau... Hơn nữa Lôi9 Thần điện của chúng tôi có bao nhiêu người?
Một
người phun một ngụm nước miếng cũng dìm chết bọn họ ấy chứ, đừng nói là quản6 lý cả tiên giới.
Đương nhiên!
Mặt Giới Linh đầy vẻ kiêu ngạo:
Các thế giới đều có quan hệ tốt, luôn giúp đỡ lẫn nhau mà.
Giúp đỡ em gái anh ấy! Đây là hợp tác xây dựng thế giới hài hòa à? Vậy cô là cái gì? Sứ giả à?
Chờ một chút! Có gì đó không đúng!?
Chết tiệt!
Chúc Dao bỗng nhảy dựng lên, chỉ vào người đàn ông xa lạ đang gặm bánh bao phía đối diện:
Hắn ta là ai!?
Chúc Dao ngẩng đầu lên nhìn, mặt tối sầm, khóe miệng giần giật.
Biến thành cánh cửa là thế nào? Hơn nữa còn là màu hồng? Cánh cửa thần kỳ của Doraemon hả?
Dao Dao..
Giới Linh lại vỗ vỗ tay cô, ý bảo cô bỏ tay ra.
Chúc Dao liếc Giới Linh một cái rồi mới 5buông lỏng tay.
Giới Linh tủi thân xoa đầu:
Tôi không làm được, nhưng tôi có thể đưa cô đến chỗ những người quản lý khác mà!
Chúc Dao ngừng tay lại:
Đi kiểu gì?
Cô em xoay đầu lại, sửng sốt một chút:
Dao Dao, cậu đến đây lúc nào? Sao không gọi điện cho tớ, ăn cơm chưa?
Chưa...
Ấy, chờ đã! Sao lại thấy chỗ này hơi quen mắt nhi?
Hai cái ly trên bàn kia, sao lại giống cặp mà cô mua từ một cửa hàng vỉa hè thể? Còn khăn trải bàn hình hoa trên bàn trà, ghế sofa đầy vết xước, cả chậu hoa lan treo cạnh tivi, cũng giống loại chậu mà Quả Quả
mới cần thị thực. Cho nên nói là cô đi qua đi lại, thật ra không cần giấy thông hành. Thị thực là do các vị quản lý khác cấp cho cư dân của chúng ta bên này. Tôi không có quyền phát thị thực cho cô.
Nói tiếng người xem nào?
Có ý gì?
Dao Dao!
Giới Linh kéo Chúc Dao sang, trên mặt là sự nghiêm túc chưa từng có:
Sau cánh cửa này chính là cục quản lý. Năng lực của tôi chỉ hạn chế ở thế giới này, chuyện thế giới của cô, tôi không chen tay
vào được. Lấy được giấy thông hành hay không, chỉ có thể dựa vào mình cô thôi.
Hay là... tặng chút quà cáp trước?
Dù nói thế nào đi nữa, cô nhất định phải lấy được giấy thông hành qua các thế giới. Cô không muốn vĩnh viễn phải chia xa sư phụ. Chúc Dao hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần thật lâu rồi mới vặn tay nắm cửa.
Vừa dứt lời, cửa phòng bên trái kẽo kẹt mở ra, một cô em mặc đồ ngủ hình con gấu bước ra ngoài.
Quả Quả!
Chúc Dao trợn mắt.
Dĩ nhiên không phải!
Giới Linh bày ra vẻ mặt thành thật:
Dù tôi là linh hồn của tam giới, nhưng cũng chỉ là thế giới này mà thôi. Những nơi khác sẽ có những người khác quản lý, tôi không có quyền hạn đi vào,
muốn xuyên không qua hai thế giới, đương nhiên phải được sự đồng ý của các vị quản lý.
Đúng rồi, còn phải điền địa chỉ!
Giới Linh móc ra một cây bút từ đầu đó, cùng với một miếng giấy nhớ, dựa vào cửa viết mấy chữ, sau đó xé ra, vỗ một cái, dính vào cửa.
Đích đến: Cục quản lý thế giới.
Cô cầm điện thoại Quả Quả đặt trên bàn, gõ số 110, đột nhiên, điện thoại rè rè mấy tiếng, một tia lửa bốc lên, màn hình tối om.
Cái thứ tư.
Quả Quả bỗng nói.
Linh à? Cô là cái gì chứ? Quản trị nhân sự ?
Giới Linh, anh không tính cả tôi vào đấy chứ?
Chúc Dao lườm Giới Linh một cái, tôi không muốn làm việc cho anh tiếp đầu.
Bạn tốt Phong Quả Quả cực kỳ bình tĩnh liếc nhìn cô, hồi lâu mới nói:
Người qua đường... thích tìm chỗ chết?
Cậu tùy tiện dẫn người ngoài vào nhà quét dọn nấu cơm à?
Thích tìm chỗ chết là cái quỷ gì? Không sai, nơi này chính là nhà bạn thân Quả Quả của cô, trước đó cô mới chuyển ra ngoài.
Chúc Dao lúc này mới nghĩ - chắc chắn là cô mở cửa sai cách rồi, hay là quay về mở lại lần nữa?
Cục quản lý sao có thể là một căn nhà thế này!? Thậm chí còn có một phòng ngủ một phòng khách.
đã đề cử cô cho tôi, sự thật chứng minh hắn nói đúng.
Anh biết người quản lý thế giới kia.
Người quản lý?
Sao cô lại nhớ đến tổng thống, chủ tịch các thứ nhỉ? Thật sự có một bộ phận quản lý với cơ cấu như vậy sao?
Dao Dao, thật ra thế giới của cô cực kỳ rộng lớn, không nhỏ hơn ba nghìn thế giới cộng lại đầu. Những nơi mà các cô hiểu biết cũng chỉ là một phần nhỏ trong đó. Thế nhưng, khi tôi đi cầu viện, người quản lý
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.