Chương 43: Hóa giải khúc mắc trong lòng
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1656 chữ
- 2021-12-31 05:29:30
Muội nói dối!
Vương Từ Chi chau mày ngước mắt lên:
Nếu như lời muội nói thì sao muội lại trung pháp thuật kỳ lạ đó? Ai là người ra tay? Hơn nữa giờ muội có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, có thể thấy trước đây cũng là người tu tiên, vậy trước khi trúng pháp thuật đó thì muội tu hành ở đâu?
Ơ...
Thằng nhóc này sao tự dưng sắc sảo thông minh thế này làm gì?
Ta không thể nói với cậu được!
Tại sao?
Là vì...
Đã diễn thì phải diễn cho trót, nửa giả nửa thật mới là chân lý, Chúc Dao chớp chớp mắt, cô cổ bày ra vẻ bất đắc dĩ xen lẫn lo lắng:
Ta không muốn cậu bị liên lụy vào chuyện này, nếu cậu biết quá nhiều, e sẽ rước họa vào thân.
...
Quả nhiên Vương Từ Chi sững người, ánh mắt cũng dịu đi không ít, bỗng nhiên cậu như nghĩ đến chuyện gì đó, đưa tay xoa đầu cô:
Hai người đúng là rất giống nhau!
Giống nhau? Ai giống ai? Giống vị sư tỷ cậu từng nhắc tới trước kia sao?
Chúc Dao tiếp tục giả ngu.
Vương Từ Chi khẽ thở dài một hơi, dường như cậu không muốn nhắc tới đề tài này:
Được rồi, cho dù pháp thuật mà muội trúng phải đã được hóa giải, nhưng muội cũng không nên tùy tiện chạy lung tung, đặc biệt là tên Tiêu Dật này, muội không được tùy tiện qua lại với hăn, biết chưa?
Tại sao?
Không tại sao cả!
Vương Từ Chi không giải thích, cậu nắm tay cô đi ra ngoài:
Ta đưa muội về Ngọc Lâm Phong, nhớ kỹ sau này không được tùy tiện xuống núi.
Chúc Dao không khỏi trợn mắt nhìn Vương Từ Chi, bà đây chạy ra ngoài chẳng phải vì thằng nhóc chết tiệt cậu sao, nhưng thấy Vương Từ Chi không sao, Chúc Dao cũng yên tâm lại.
Song, bây giờ không sao không có nghĩa là sau này sẽ may mắn được như vậy.
Sau khi đến Ngọc Lâm Phong, Chúc Dao vẫn không nhịn được kéo Vương Từ Chi đang định rời đi lại.
Vừa rồi có phải cậu đấu pháp với Tiêu Dật ở sân luyện võ không?
Vương Từ Chi im lặng một lúc rồi gật đầu.
Chúc Dao không khỏi thở dài:
Cậu thấy với tu vi bây giờ của cậu có thể đánh thắng hắn sao?
Vương Từ Chị siết chặt nắm tay, căm hận đến nghiến răng nghiến lợi:
Không thể!
Vì thế cậu tìm hắn đấu pháp chỉ đơn thuần là muốn đâm đầu vào chỗ chết à?
Thằng nhóc này ngay cả tìm cái chết cũng nghiêm túc thế sao?
Muội thì biết cái gì chứ!
Sắc mặt cậu tái đi, trông khó coi hệt như bị nói ra nỗi lòng, cảm xúc bỗng bùng nổ đầy kích động:
Muội có biết cảm giác tận mắt chứng kiến người quan trọng nhất của mình chết ngay trước mặt mình như thế nào không? Khi đó, nếu không phải Tiêu Dật do dự, nếu không phải hạn do dự!
Còn cậu thì sao?
Chúc Dao nhắc nhở bản thân không được mềm lòng, phải lạnh lùng với cậu nhóc này hơn nữa.
Lần đầu tiên gặp Vương Từ Chi từ khi quay về, cô đã biết cái chết của mình trở thành khúc mắc lớn nhất của Vương Từ Chi, vì thế cậu mới bị kẹt lại cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn lâu đến vậy, gần như không có chút tiến triển.
Nếu cậu vẫn chấp nhất chuyện này mãi trong lòng thì khúc mắc này sẽ trở thành tâm ma, cuối cùng sẽ phá hủy con đường tu tiên của cậu.
Cách hóa giải khúc mắc tốt nhất chính là đánh đố nó.
Cậu nói vì Tiêu Dật do dự mới khiến người quan trọng nhất của cậu chết đi.
Nếu đã là người quan trọng nhất của cậu, vậy tại sao cậu lại trông chờ người khác đi cứu người đó? Lúc đó cậu đang làm gì?
Ta...
lúc đó ta đang duy trì kiếm trận!
Hơi thở của cậu có phần rối loạn, vẻ mặt vô cùng bối rối hoang mang.
Cũng có nghĩa là cậu hoàn toàn không thể đi cứu cô ấy?
Ta...
Ngay cả bản thân cậu cũng không cứu được, vậy tại sao lại đùn đẩy cho người khác đi cứu? Hay là cậu hoàn toàn không muốn cứu cô ấy?
Không, ta muốn cứu tỷ ấy.
Nhưng ta...
Nhưng cậu không có năng lực ấy sao? Ngay cả cứu người quan trọng nhất của mình mà cậu cũng không làm được sao?
Ta...
Từ Chi, rốt cuộc cậu hận Tiêu Dật không kịp thời ra tay cứu cô ấy, hay hận chính bản thân mình không cứu được cô ấy?
...
Vương Từ Chi sững người, tựa như vừa hiểu ra điều gì đó, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ tuyệt vọng.
Chúc Dao lập tức ra đòn quyết định:
Thực ra cậu luôn căm hận chính bản thân mình!
Cả người Vương Từ Chi bỗng suy sụp, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, trên khuôn mặt hiện lên biểu cảm không biết đang cười hay đang khóc:
Ta có thể làm gì chứ, ngoài hối hận ra, ta còn có thể làm gì?
Cậu tự mình đắm chìm trong tuyệt vọng thế này thì ta cũng không muốn nói nhiều nữa! Nhưng người đã cam nguyện chết vì cậu thì sao, cô ấy sẽ nghĩ thế nào hả? Cậu cho rằng cô ấy muốn thấy cậu tàn tạ thế này sao?
Vương Từ Chi ngẩng phắt đầu lên.
Chúc Dao vỗ vỗ vai cậu:
Nếu cậu cảm thấy do tu vi của mình không đủ nên mới không cứu được cô ấy, vậy cậu hãy tu luyện đến cảnh giới có thể cứu người đi, tên ngốc nghếch!
...
Vương Từ Chi không trả lời cô, nhưng trong ánh mắt vẫn là vẻ mê man bất tận, nhưng cậu cũng bắt đầu tự hỏi chính bản thân mình, sau cùng đành lê những bước chân nặng nề ra về.
Chúc Dao thở dài thườn thượt, những gì nên nói cô cũng đã nói rồi, cũng phải cho cậu ấy thời gian suy nghĩ.
Ít nhất trong thời gian suy nghĩ, cô không cần lo lắng cậu lại chạy đi tìm Tiêu Dật để tự tử.
Những việc kỳ lạ xảy ra trên người Tiêu Dật càng ngày càng nhiều, cô cũng không biết tại sao lại như thế? Chữ BUG kỳ dị trên khuôn mặt hắn, và cả dấu chấm than chói mắt trên đỉnh đầu mà không ai nhìn thấy kia, nó đang biểu thị điều gì với cô? Chúc Dao càng nghĩ càng cảm thấy, chuyện mình xuyên không và sống lại sau này không hề đơn giản như bề ngoài, hơn nữa còn có quan hệ chặt chẽ với Tiêu Dật.
Chúc Dao nằm mơ một giấc mộng, nhưng nó lại không giống như giấc mộng của cô, bởi vì cô tận mắt chứng kiến cuộc đời của một người khác trong mộng, hơn nữa đây còn là người khiến cô đau đầu rối não, đó là Tiêu Dật.
Tiêu Dật là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, không có thân thể phức tạp rung trời chuyển đất gì cả, hắn chỉ là một đứa trẻ bị gia đình vứt bỏ bởi một nạn đói mà thôi.
Hắn cũng giống như tất cả những đứa trẻ ăn mày khác, vì sinh tồn mà không từ thủ đoạn, làm đủ mọi chuyện trộm gà bắt chó, cũng trải qua tất cả những ánh mắt lạnh lùng và khinh thường của người đời, thậm chí vì một miếng ăn mà lao vào tranh cướp đồ ăn với chó hoang.
Mãi cho đến cái năm hắn mười tuổi mới được một đệ tử dẫn đến phái Khấu Cổ.
Tiêu Dật được chưởng môn nhận làm đồ đệ, mới đầu hắn rất được xem trọng, nhưng lại vì có mâu thuẫn với đệ tử nội môn Triệu Tiểu Bàn nên bị phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi nội môn.
Nhưng chuyện này thế mà lại thành toàn cho hắn, ở ngoại môn, hắn bị phạt canh giữ Sóc Nguyên Các.
Sóc Nguyên Các là một nơi chất đống tất cả phế liệu luyện khí trong phái suốt bao năm qua, ở đây, hắn may mắn có cơ duyên lấy được một khối phế liệu kỳ lạ.
Vì nhất thời thấy thú vị nên hắn bèn mang theo bên người, trong một lần bị thương ngoài ý muốn, máu của hắn nhỏ lên khối phế liệu này, không ngờ phát hiện ra khỏi phế liệu này thể mà lại là
Kim linh
, đó chính là linh khí thuộc tính Kim tinh thuần nhất trong trời đất hóa linh trở thành
Kim linh
từ thuở trời đất mới được hình thành.
Kim linh vừa mới sinh ra linh trí đã tiếp xúc với máu của hắn, vì thể trực tiếp nhận hắn làm chủ.
Còn gọi là Kim linh khí.
Vừa hay Tiêu Dật cũng có Kim linh căn, Kim linh do Kim linh khí hóa linh có sức mạnh điều khiển tất cả Kim linh khí trên thế giới, vì thế có được Kim linh cũng đồng nghĩa có được linh khí thuộc tính Kim của toàn thế giới.
Linh căn thuộc tính Kim lại là linh căn bền dẻo nhất trong ngũ hành, nó có tác dụng cực kỳ trọng yếu trong việc vận dụng pháp khí và điều khiển kiếm.
Thế là, nhờ vào Kim linh, Tiêu Dật lập tức mở ra vầng sáng thuộc về nhân vật chính, tu vi tăng mạnh, sau bốn năm đã Trúc Cơ.
Tiêu Dật còn ẩn giấu tu vi để tham gia giải đấu lớn nhất của môn phái, đồng thời đoạt vị trí thứ nhất, sau đó được Phượng Dịch tôn giả nhận làm đệ tử thần truyền,