Chương 59: Tiên nhân mất hết liêm sỉ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2167 chữ
- 2021-12-31 05:29:31
Sư phụ?
Phải làm gì bây giờ?
Bình tĩnh chờ đợi, xem xét mọi việc diễn ra.
Chúc Dao nghe vậy thì nằm yên tại chỗ, tiếp tục giả chết.
Ông lão tóc trắng vuốt bộ râu của mình, nhẹ nhàng đi tới.
Khi nhìn xuống mặt đất, lão sững sờ kêu lên:
Sao lại có tận ba người?
Ông lão nhíu mày, cảm thấy khó xử:
Vậy thì chọn tên nào có linh căn tốt nhất!
Lão đi tới trước người Lục Sát ở phía ngoài cùng bên trái, lẩm bẩm:
Hỏa Thổ song linh căn, tuy đây cũng là tư chất thượng hạng nhưng không phù hợp với công pháp của ta.
Thể là lão chuyển sang phía Tiêu Dật, hai mắt lập tức sáng rực, khuôn mặt tỏ vẻ mừng rỡ.
Sau khi dò xét linh căn, lão càng vui hơn:
Kim Mộc song linh căn, tốt, tốt, tốt quá rồi!
Lão nói ba chữ tốt liền nhau, đôi mắt híp lại thành một đường, sau đó mới chuyển qua phía Chúc Dao.
Chúc Dao cho rằng ông lão này hẳn là muốn chọn người nào có linh căn tốt nhất làm đệ tử, sau đó truyền công pháp của mình và Mộc linh cho đối phương, bình thường trên tivi đều như vậy.
Cô rất tự tin với tư chất của mình, điều tự hào nhất của cô chính là Lôi linh căn.
Quả nhiên ông lão cũng đưa tay dò xét tư chất của Chúc Dao, vẻ kinh ngạc lập tức xuất hiện trên khuôn mặt như dự đoán của cô.
Lão lập tức bật thốt:
Là Lôi...
Ông lão nhìn chằm chằm vào Chúc Dao, lại nhìn Tiêu Dật nằm giữa, sau đó vẫn quyết định đi về phía Tiêu Dật:
Vẫn nên chọn thằng nhóc này thì hơn.
Đê ma ma! Có cần phải bất công như vậy không? Chúc Dao không nhịn nổi nữa, nhảy dựng lên:
Chẳng phải sẽ chọn người có linh căn tốt nhất à?
Cô...
sao cô tỉnh lại được?
Ông lão giật mình, nhìn Chúc Dao đột nhiên đứng dậy với vẻ mặt khó tin:
Không thể nào, Kim Đan kỳ sao chống đỡ nổi uy thể của ta?
Mặc kệ nó đi?!
Chúc Dao không nhịn được, ném một ánh mắt khinh bỉ về phía ông ta.
Cô vốn là người tính tình nóng nảy, hận nhất là mấy hành động mờ ám.
Hơn nữa hiện giờ đối phương chỉ là một linh hồn mà
thôi, không thể làm gì được mình.
Chẳng phải ông muốn chọn người có tư chất tốt nhất sao? Giữa ta và cậu ta, tư chất của ai tốt hơn?
Ặc...
Khụ khụ!
Ông lão lúng túng ho khan hai tiếng:
Này cô bé, chở kích động như vậy.
Dù tư chất của cô rất tốt, nhưng ta thấy mình có duyên với cậu nhóc này, cho nên quyết định truyền cho cậu ta.
Ông đã chết rồi, có duyên thì làm được gì chứ?
Chúc Dao căn bản không tin mấy lời này.
Trong khi kiểm tra linh căn, cô đã cảm nhận được lão tỏ thái độ ghét bỏ mình và Lục Sát, đối xử với Tiêu Dật hoàn toàn khác.
Gần như ngay lúc nhìn thấy hắn, trên mặt lão đã tỏ vẻ mừng rơn.
Trừ phi...
Cô cẩn thận quan sát sợi linh hồn này:
Chẳng lẽ ông là gay à?
Gay à? Gay nghĩa là gì?
Ông lão ngớ người.
Chúc Dao càng ngẫm nghĩ thì càng thấy đúng:
Nghĩa là ông có đam mê khác lạ, thích người đồng tính đó!
Chúc Dao vừa nói xong, ông lão kia lập tức hoảng loạn:
Cô...
cô...
cô...
cô...
cô nói...
nói bậy!
Vậy thì ông đỏ mặt làm gì?
Mặt ông đã đỏ tới mức bộ râu trắng kia cũng không che được rồi đó.
Hôm...
hôm nay...
trời...
trời nóng!
Ông lão hốt hoảng, tay vung vẩy loạn xạ, giải thích:
Sao...
sao lão...
lão phu...
có thể coi...
coi trọng thằng...
thằng nhóc này được?!
Cô không hề nói lão coi trọng Tiêu Dật mà.
Hành động này có được xem như chưa đánh đã khai không? Hiện giờ Chúc Dao đã khẳng định trăm phần trăm, hóa ra lão là một tên gay chính hiệu, chẳng trách lại chướng mắt với cô và Lục Sát.
Cô...
cô nhóc này.
Ông lão giả vờ ho khan mấy tiếng, tỏ vẻ khó xử khi bị vạch trần giới tính thật của bản thân:
Lão phu thấy ngộ tính của cô cũng không tồi, có thể gặp mặt xem như có duyên, dù không thể kế thừa công pháp của ta, nhưng chỗ ta cũng có mấy vật báu, có thể tặng cho cô một món.
Lão định hối lộ mình đúng không? Đúng lúc cô đang không tìm được cớ để lấy Mộc linh.
Thật vậy chứ?
Đương nhiên là thật!
Vậy ta muốn Mộc linh.
...
Ông lão lập tức lúng túng, kinh ngạc nhìn cô:
Sao cô biết ta có thứ này?!
Ông đừng quan tâm sao ta biết, chỉ một câu thôi, cho hay không?
có thể trợ giúp đồ đệ của ta tu hành.
Nếu ông không cho, ta sẽ nói cho tất cả mọi người trong giới tu tiên biết ông là bê đê.
Ông lão lập tức mềm như bún:
Có...
có chuyện gì thì từ từ nói.
Lão cắn chặt răng, quay người vung ống tay áo lên, một làn sương tỏa ra xung quanh, có sáu chiếc hộp gỗ lập tức xuất hiện phía trước.
Cô bé, Mộc linh đã theo ta nhiều năm, nhưng ta vẫn không thể thu phục được nó, từ đó thấy được phải có duyên mới điều khiển được loại linh vật này.
Ở đây có sáu chiếc hộp, cô chọn một đi.
Nếu như...
...
ơ...
Không chờ lão nói hết, Chúc Dao đã đi tới cầm lấy chiếc hộp ngoài cùng bên phải.
Vẻ kinh ngạc trên mặt ông lão vẫn chưa tan đi, nhìn chằm chằm vào Chúc Dao vừa bình tĩnh chọn một chiếc hộp:
Cô...
cô...
cô...
Sao cô biết Mộc linh nằm trong chiếc hộp này?
Chúc Dao sạm mặt lại, có mà rất khó để không nhận ra được ấy?! Má nó, bởi vì chỉ có trên nắp chiếc hộp kia ghi hai chữ tiếng Trung giản thể
Mộc linh
, hơn nữa nó còn được viết hoa in đậm giống như ba từ
BUG
trên mặt Tiêu Dật vậy.
Dù cô muốn không nhận ra cũng gần như là chuyện không thể:
Chẳng lẽ trên đời này lại tồn tại người mang số mệnh như vậy!
Ông lão lẩm bẩm một mình, nhìn Chúc Dao với ánh mắt ghen tị, ước ao.
Chúc Dao không thèm để ý tới lão, mở hộp ra.
Điều hài hước là trong hộp chỉ có một cây nọ, vẫn là loại mầm non mới có hai chiếc lá.
Nó lắc lư thân cây trắng nõn nà như đang nhảy múa, hết uốn sang trái lại lắc sang phải.
Có lẽ là vì đột ngột bị cắt ngang, mầm cây nhỏ kia dừng lại, ngẩng đầu phát ra một tiếng hừ khẽ.
Chíp chíp chíp chíp?
Mi là gà hả? Chúc Dao yên lặng không nói, mầm cây nhỏ kia lại thẹn thùng co hai chiếc lá cây lại, giống như đang ngượng ngùng vậy.
Mi là Mộc linh hả?
Chúc Dao hỏi.
Mầm cây nhỏ kia chậm rãi mở lá cây ra, thân thể cong cong như để trả lời cô, sau đó lại
Chíp chíp..
mấy tiếng.
Quả là một cây non có linh tính, Chúc Dao không nhịn được, đưa tay chọc chọc lên lá cây, khen ngợi:
Đáng yêu quá!
Nói xong,
bụp
một tiếng, một đóa hoa hồng nhỏ nở rộ giữa lá cây.
...
Chúc Dao cảm thấy thật vi diệu.
Mầm cây nhỏ kia dùng hai chiếc lá cây bể bông hồng nhỏ ở giữa, dùng sức giật mạnh, hái bông hoa xuống khỏi thân thể mình, sau đó đưa về phía Chúc Dao.
...
Cảm...
cảm ơn!
Chíp chíp chíp chíp...
Sao cô lại cảm thấy Mộc linh này rất lạ, chẳng lẽ nó đối xử tốt như vậy với bất kỳ ai gặp mặt lần đầu sao? Chúc Dao xoay bông hoa hồng nhỏ được tặng trong tay, ông lão đột nhiên sáp tới gần, nghiêm túc nói:
Cô nhóc phải cẩn thận đó, tên Mộc linh này không hề giống như những gì nó thể hiện ra đâu.
Lão còn chưa dứt lời thì mầm cây nhỏ đột nhiên duỗi lá cây bên trái ra, lập tức biển lớn ngang một bàn tay, dùng sức và lên mặt lão.
Ông lão chưa kịp hét lên thì đã bị nó tát một phát bay xa mười mấy mét.
3
Mầm cây nhỏ biển về như cũ, lắc lư thân cây trắng nõn, tỏ vẻ đáng yêu với Chúc Dao:
Chíp chíp chíp chíp...
Cứ như thể kẻ đầu sỏ vừa tát bay ông lão khi nãy không phải là nó vậy.
Chúc Dao:
...
Thấy Chúc Dao không chú ý tới mình, mầm cây nhỏ cuống cả lên, tung người nhảy ra, rơi xuống thành hộp, dùng hai chiếc lá ôm lấy ngón tay cô, cọ cọ lên trên.
Chíp chíp chíp chíp...
Đáng yêu quá, thôi được rồi, cô đầu hàng.
Mi muốn đi theo ta hả?
Mầm cây nhỏ cong người lại:
Chíp chíp chíp chíp!
Chúc Dao cảm thấy hơi lúng túng.
Giờ đã lấy được Mộc linh, nhưng để ở đâu cũng là một vấn đề lớn.
Dù sao linh vật không thể để trong vòng tay chứa đồ, quan trọng hơn là không thể để Tiêu Dật phát hiện ra.
Cô nhóc, cô không thể mang Mộc linh đi.
Khi Chúc Dao đang do dự thì ông lão đột nhiên lại bay ra, vẻ hiền lành trên mặt biến mất không thấy đâu nữa, ngược lại còn tỏ ra lo lắng.
Mộc linh có ý nghĩa như thế nào? Nó nắm quyền khống chế tất cả khí của Mộc linh và linh thực trong thiên hạ, không có bất kỳ ai lại dễ dàng tặng một vật báu quý hiếm như vậy cho người khác, huống chi là một người tu luyện đã mấy vạn năm như lão, cho dù đã không còn trên đời nữa nhưng lão vẫn không cam lòng.
Ông lão vung cánh tay lên, chiếc hộp trong tay Chúc Dao lập tức bay ngược về trong tay lão.
Chúc Dao sớm biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, cho nên lười nói nhảm với lão, gọi phi kiếm của mình ra.
Ta lười nói chuyện với những kẻ lắm mồm không giữ lời hứa như ông, ra tay đi!
Có lẽ ông lão này khi còn sống là một kẻ có máu mặt, ít nhất cũng là tu sĩ Nguyễn Anh kỳ trở lên, rất có thể là tu sĩ thượng cổ.
Nhưng cho dù lão lợi hại đến mức nào thì giờ cũng chỉ là một sợi linh hồn mà thôi, cô không tin mình không đấu lại được.
Ha ha, tuổi còn nhỏ nhưng lại kiêu ngạo thật!
Ông lão nhìn Chúc Dao với ánh mắt coi thường, khuôn mặt bắt đầu méo mó, giọng nói trở nên u ám:
Đồ không biết trời cao đất rộng.
Lão đột nhiên vung một tay lên kết ấn, gọi ra một con rồng lửa.
Chúc Dao đang định ngăn cản thì ông lão lại xoay người, tấn công về phía cánh cửa kỳ lạ mà cô từng thấy ở trên bầu trời.
Chúc Dao sững sờ, sao lão lại nghĩ quẩn đánh cửa của mình vậy? Chẳng mấy chốc, Chúc Dao đã hiểu được mục đích của lão.
Cánh cửa kia dưới sự tấn công của lão không hề bị tổn hại, nhưng cũng không còn yên ổn như trước nữa.
Con dị thú trên cánh cửa đang giãy giụa, muốn rời khỏi đó.
Lão đang muốn thả con dị thú kia ra! Chúc Dao kinh hãi, chỉ thấy một cái đầu thò ra ngoài, sau đó quá nửa thân người bò ra, vừa giãy giụa vừa gào thét, mỗi khi thoát ra ngoài thêm một phần, thân thể nó lại biến lớn hơn.
Trái tim Chúc Dao đập thình thịch.
Dù cô đang đứng ở khoảng cách rất xa nhưng vẫn ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trên người con dị thú kia, từ đó có thể thấy được sự hung ác của nó.
Cuối cùng con thú kỳ lạ kia đã phá trận xông ra.
Nó ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài chói tai hơn cả lúc nãy.
Dù Chúc Dao ra sức chống lại nhưng vẫn khiến hai tai, hai mắt, hai mũi và miệng cô ứa máu.
Chúc Dao phun một ngụm máu ra, đứng cũng không vững nữa, lại ngã xuống đất, cơn đau đớn nhanh chóng lan ra khắp thân thể, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Uy thể này giống hệt như khi mới tiến vào đây, khi đó cô còn cho rằng là từ ông lão kia tỏa ra, hóa ra là của con dị thú này.
Con dị thú kia phát hiện ra cô, bốn chân nhảy lên lao thẳng tới.
Cái đềnh đệch, sao đám động vật này lại thích đuổi theo cô vậy, cô ghét động vật!