Chương 60: Vi sự chờ con ở ngọc lâm phong
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2242 chữ
- 2021-12-31 05:29:31
Cô...
Ông lão vô cùng giận dữ, sắc mặt chuyển sang tái mét.
Lão hít một hơi thật sâu, giống như đang cố gắng đè nén cơn giận của mình, hồi lâu sau mới cười lạnh nói:
Cô nhóc, chớ có đắc ý sớm như vậy.
Cô cho rằng có tu sĩ Hóa Thần kỳ ở đây thì sẽ thắng được ta sao? Các người đều phải chết ở nơi này.
Ông có ý gì?
Một linh cảm không lành xuất hiện trong lòng Chúc Dao.
Ông lão kia hừ lạnh một tiếng:
Cô nói xem di tích này là của ai?
Chúc Dao sững sờ.
Ông lão càng ngang ngược hơn:
Ta chỉ vô tình nhận được Mộc linh mà thôi, sau đó bị người khác ám hại nên mới mất mạng, đạo hạnh tiêu tan.
Tàn hồn của ta vô tình bị chiếc nhẫn không gian từ trên thượng giới rơi xuống cuốn vào, nhờ số trời run rủi thế nào cuối cùng sống lại trong di tích này.
Con dị thú bị phong ấn kia mới chính là chủ nhân của vùng trời này.
Ông...
ông nói gì cơ?
Trái tim Chúc Dao như bị bóp nghẹt.
Đây chính là dị thú ở thượng giới, cô cho rằng tu sĩ Hóa Thần kỳ của giới tu tiên có thể chiến thắng được tiến thú hay sao?
Sư phụ...
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nhưng không thấy bóng dáng của sư phụ và con dị thú kia đầu, chỉ có hai luồng sáng mặt trắng một đen thỉnh thoảng lại lóe lên.
Cô hơi bối rối, yêu thú trên đời này cần phải đạt đến cấp mười một, tương đương với tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, sau đó cần vượt qua lối kiếp phi thăng mới có thể đi đến tiên giới.
Nếu như con dị thú này từ trên thượng giới xuống đây, vậy ít nhất cũng là một con dị thú cấp mười một.
Dưới trường hợp bình thường, cô không nghĩ sư phụ sẽ thua, nhưng hiện giờ chỉ có một phần thần thức của sự phụ ở đây, không thể phát huy toàn bộ uy lực.
Ha ha ha...
Ông lão đắc ý cười lớn:
Cô nhóc, các người không có phần thắng khi phải đối đầu với con dị thủ này đâu.
Trái tim Chúc Dao như bị bóp nghẹt, trừng mắt nhìn ông lão gây tai họa kia, cơn giận lập tức bốc lên ngùn ngụt.
Hừ, bà đây nổi cáu rồi đó! Chúc Dao không quan tâm tới việc mình cầm thứ gì trong tay, cứ ném thẳng về phía đối phương.
Bịch
một tiếng, trúng mục tiêu.
Ông lão bị ném trúng ngã lăn ra đất.
Không có phần thắng khi đánh với nó, nhưng thừa sức làm thịt ông.
Khi Chúc Dao đang nôn nóng thì quên sạch các chiêu thức, chỉ vung tay lên đấm đá liên hoàn vào mặt ông lão kia:
Cái tội mồm thối này...
Cái tội nói năng những cuội này!
Ông lão chưa từng nghĩ tới việc cô bé trước mặt lại thiểu phẩm chất như vậy, dùng nắm đấm đánh tới.
Nhưng hiện giờ lão bị đánh không kịp trở tay, chẳng mấy chốc đã bị đánh sưng vù mặt.
Ối...
á...
chết mất...
đau quá úi...
mau dùng tay!
Đê ma ma.
Ông đã chết rồi, ta không ngại để ông chết triệt để hơn đâu.
Chúc Dao càng đánh càng hăng, không quên giơ chân giẫm lên mông lão, dùng sức nghiền ép xuống, đổ bê đế chết bầm!
Nhóc con, đau chết mất, sao cô có thể đối xử với người già...
Úi mẹ ơi, nhẹ thôi, nhẹ thôi!
Nói mau, phải làm thế nào mới phong ấn được con dị thú kia lại?
Ta cũng không biết phải làm thế nào.
Không chịu nói hả?
Tiếp tục đánh, mục tiêu: Mặt!
Ối trời ơi...
cô bé...
à không...
bà cô tổ của ta ơi, bà nhẹ tay chút được không, đau chết ta rồi!
Có nói hay không?
.
Ta...
ta không biết thật mà!
Tiếp tục đánh...
Dù cô đánh chết ta thì ta cũng không biết được!
Ông lão bị trận đánh hung hăng tàn nhẫn của Chúc Dao dọa sợ, hai tay ôm chặt đầu, vẻ mặt như đưa đám, nói:
Ta không am hiểu trận pháp, chỉ biết chỉ cần chạm vào cánh cửa là phong ẩn bên trên sẽ được kích hoạt, chứ không biết phương pháp xoay chuyển ngược lại.
Vậy sao khi bọn ta tiến vào, nó không phá phong ấn xông ra?
Chuyện này...
ta cũng không biết nữa.
Ông lão khóc không ra nước mắt:
Sau khi bị vây trong di tích này thì ta đã cảm thấy hối hận, bởi vì có trận pháp trên cửa nên không ai có thể vượt qua cánh cửa kia.
Ta ở đây đã
mấy chục vạn năm, có rất nhiều người đi vào nhưng đều bị con dị thú kia ăn thịt, mấy người các cô là người đầu tiên vào được đây đó.
Chúc Dao nghĩ đến hào quang nhân vật chính của Tiêu Dật, xem ra những gì ông ta nói không hẳn chỉ toàn là dối trá, chẳng lẽ chỉ có hắn mới có thể đi vào đây? Chúc Dao cầm lấy cái hộp rơi xuống bên cạnh ông lão.
Mộc linh vẫn đang đợi bên trong.
Mầm cây nhỏ, để ta dẫn mi rời khỏi nơi này nhé, mi có đồng ý theo ta không?
Chíp chíp chíp...
Mộc linh trong hộp giơ lá lên, làm động tác hoan hô.
Chúc Dao lập tức được an ủi, rút kiếm trên đất lên, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Không đánh lại thì chạy cùng với sự phụ, dù sao cũng đã chiếm được Mộc linh rồi.
Về phần mặt mũi...
đó là thứ gì, có ăn được không? Chúc Dao nhanh chân bước về phía trước, có một vệt sáng vàng đột nhiên lóe lên ở bên cạnh.
Cô quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy trên cơ thể Tiêu Dật tỏa ra tia chớp vàng chóe, một lớp ánh sáng vàng bay ra khỏi người hắn, chậm rãi ngưng tụ thành hình dạng một thanh kiếm.
Bề ngoài thanh kiếm kia vô cùng đặc biệt, toàn thân mang màu đỏ, giống như có máu tươi đang chảy vậy.
Kim linh!
Ông lão vừa lồm cồm bò dậy kinh ngạc nhìn thanh kiếm kia:
Đó...
đó là Kim linh! Nhưng...
tại sao nó lại có màu đỏ?
Đó là Kim linh? Chúc Dao đã sớm biết Tiêu Dật vì có Kim linh nên mới tu luyện được kiếm ý, nhưng giờ mới biết Kim linh mang hình kiếm.
Thế nhưng Tiêu Dật vẫn đang hôn mê, sao Kim linh lại chạy ra ngoài? Hơn nữa vừa nhìn là biết nó không có ý tốt.
Ánh sáng trên thân Kim linh ngày càng mạnh hơn, vẫn mang một màu đỏ quái dị.
Nó vốn do linh khí hóa linh mà thành, được công nhận là tồn tại tinh thuần nhất trên thế gian, nhưng xem dáng vẻ của nó hiện giờ thì chẳng thấy tinh thuần chỗ nào, ngược lại giống nhập ma hơn.
Chíp chíp chíp?
Mầm cây cũng bị ánh sáng đỏ lây nhiễm, thân non trắng nõn cũng bị ám màu đỏ, ngay cả lá cây xanh lục cũng bắt đầu đổi màu.
Thân thể nó lắc lư, sau đó bay lên, tiến về phía Kim linh.
Kim linh đang vẫy gọi nó!
Mầm cây nhỏ!
Chúc Dao hét lên nhưng Mộc linh không có bất kỳ phản ứng gì, như đang trong trạng thái mê muội vậy, nó bay thẳng về phía Kim linh.
Dưới tình thế cấp bách, Chúc Dao thu Mộc linh vào trong thần thức của mình, ngăn cách với Kim linh.
Lúc này ánh đỏ trên người Mộc linh mới tan đi, khôi phục màu sắc ban đầu.
Nhưng trải qua những chuyện khi nãy, hình như nó rất mệt mỏi, mầm cây như mất đi sức sống, chậm rãi co tròn lại.
Trực giác của Chúc Dao mách bảo cho cô biết Kim linh có vấn đề.
Kim linh mất mục tiêu còn ngang ngược hơn trước, bắt đầu hấp thu lượng lớn linh khí hệ Kim ở xung quanh.
Trong lúc này, cát bay đá chạy, gió nổi mây vần, cả bầu trời cũng bắt đầu chấn động.
Không hay rồi, trận pháp ở đây sắp bị phá.
Ảo ảnh ông lão lắc lư.
Đúng lúc này, một tiếng nổ ầm vang, một con dị thú từ trên trời rơi xuống, trên thân thể khổng lồ đầy những vết máu.
Sau đó có một bóng người màu trắng bay xuống theo, áo trắng như tuyết, không dính chút bụi.
Sư phụ.
Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được muốn tặng người vài lời khen.
Ngọc Ngôn lạnh lùng nói:
Rời khỏi đây đã.
Chúc Dao đang chạy tới lập tức dừng lại, xem xét kỹ thì phát hiện ra hơi thở của sư phụ đang rối loạn, thân thể lắc lư lảo đảo.
Sư phụ...
Người bị thương rồi.
Con yêu thú kia lại đứng lên, toàn thân phóng ra uy thế mạnh mẽ hơn trước, hét lớn về phía Ngọc Ngôn.
Dường như nó đã bị chọc giận, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hắn, Khi nó đang định bổ nhào tới thì đất trời rung chuyển, khu vực hoang vu trước mắt khi nãy lập tức thay đổi, nhưng họ vẫn ở trong di tích.
Cung điện nhanh chóng sụp đổ, một cột sáng vàng phóng thẳng lên, phá vỡ mái cung điện đâm vào trời cao, linh khí hệ Kim từ bốn phương tám hướng bay thẳng về phía đó.
Con dị thú kia thiếu chút nữa đã bị cột sáng cuốn vào, đứng cũng không vững, đành phải nhảy tới nhảy lui, rời khỏi phạm vi của cột sáng.
Kim linh?
Ngọc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn cột sáng đột nhiên xuất hiện, nhíu chặt mày.
Hắn dùng một tay kết ấn, không phải để công kích mà để gọi một thanh phi kiểm tra, vẫn không quay đầu lại, chỉ dùng ngữ khí nghiêm khắc chưa bao giờ thấy:
Ngự kiểm rời khỏi đây mau, thanh kiếm này sẽ bảo vệ con đi tới lối vào bí cảnh.
Sư phụ?
Kim linh khí mất khống chế, chỉ e toàn bộ bí cảnh sẽ bị chôn vùi.
Ngọc Ngôn nói,
Nhớ cho kỹ, phải dùng hết sức bay ra ngoài, không được do dự!
Vậy sư phụ thì sao?
Rõ ràng là hắn đã bị thương.
Cuối cùng Ngọc Ngôn cũng quay đầu lại, đưa tay xoa đầu cô, nét mặt vẫn lạnh lùng như trước:
Đi mau, ta chỉ là một sợi thần thức, cho dù biến mất cũng không sao.
Sao có thể không sao được?!
Người coi con là trẻ con ba tuổi hả? Thần thức thuộc về bản thể là một bộ phận của nguyên thần.
Nguyên thần thiếu sót, sao bản thể lại không có việc gì được?
Sư phụ không đi thì con cũng không đi.
Ngoan nào.
Sắc mặt Ngọc Ngôn trầm xuống:
Vi sư chờ con ở Ngọc Lâm Phong.
Người thôi đi, con không phải là trẻ con nữa!
Ngọc Ngôn còn định nói gì đó thì con dị thú kia đã thoát khỏi sự trói buộc của Kim linh, cố chấp đánh về phía Ngọc Ngôn.
Má nó, con thú chết bầm.
Đi mau!
Ngọc Ngôn vung tay lên, Chúc Dao bị đẩy ra ngoài mười mấy mét, sau đó hắn quay người đỡ đòn tấn công của dị thú.
Thanh linh kiếm bị Ngọc Ngôn gọi ra đứng trước mặt Chúc Dao.
Chúc Dao siết chặt tay, cô không thể giúp được gì, thế nhưng bảo cô bỏ rơi sư phụ ở đây, rời đi một mình thì cô không làm được.
Chắc chắn là còn biện pháp khác.
Chúc Dao nhìn xung quanh, phát hiện ra ông lão bị cô đánh thành đầu heo kia đang vác theo Tiêu Dật, lén lút di chuyển dưới một cột đá.
Đồ bê đê chết bầm.
Chúc Dao nhặt một cục đá lên ném về phía đó,
bếp
một tiếng, trúng phóc!
Ối!
Ông lão hét thảm một tiếng:
Cô nhóc, ta đã đưa Mộc linh cho cô rồi, cô còn muốn gì nữa?
Ông đang lén lén lút lút làm gì vậy?
Sắc mặt ông lão lập tức thay đổi, sau đó trở về bình thường:
Ha ha, cô nhóc hiểu lầm ta rồi.
Ta sợ cậu bé này bị thương nên kéo cậu ta ra ngoài.
Chúc Dao không tin những lời này, lạnh lùng trừng mắt với lão, sau đó bóp tay răng rắc:
Ông có nói không?
Ông lão nuốt nước miếng cái ực, đàng hoàng đáp:
À thì...
cô nhóc, cô thấy rồi đó, Kim linh nổi điên không thể dừng lại ngay được, sớm muộn gì cũng xông ra khỏi bí cảnh.
Đến lúc đó bị cảnh sẽ sụp đổ, nếu như Kim linh vẫn không chịu dừng thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ giới tu tiên.
Ta thấy vị tu sĩ Hóa Thần kỳ kia tu vi cao thâm, nếu như dùng toàn lực đánh cược thì vẫn còn có thể ngăn cản...
Chúc Dao hung hăng trừng mắt với lão.
Ông lão rụt cổ lại:
Ấy...
Ý ta là ở dưới cây cột này có một trận pháp dịch chuyển không gian.
Cho dù giờ vẫn chưa có tác dụng gì, nhưng nếu bị cảnh sụp đổ hay Kim linh nổi điên tới mức mạnh nhất, phép tắc vùng trời này sẽ bị buông lỏng, khi đó là có thể dịch chuyển không gian để thoát ra bên ngoài.