Chương 61: Chúc dao phiên bản 3.0
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2389 chữ
- 2021-12-31 05:29:32
khi độ lôi kiếp phi thăng sẽ phải vất vả đấy.
Nếu thần thức không đầy đủ thì đâu chỉ đơn giản là vất vả thôi, cho dù Ngọc Ngôn có là người mang Lôi linh căn đi chăng nữa, e rằng cũng sẽ bị sét đánh cho tan tác.
Chúc Dao cảm thấy trái tim mình quặn đau từng cơn, quả nhiên sư phụ đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết nên mới vội vã yêu cầu cô rời khỏi đó.
Chúc Dao hít một hơi thật sâu, cô cố gắng kiềm chế cảm giác bất lực đang trào lên trong lòng:
Lão già, có biện pháp nào để ngăn cản Kim linh mất khống chế không?
Trừ phi có một nguồn linh lực có thể đối kháng được với Kim linh, cưỡng chế trấn áp nó.
Trong số chúng ta, chỉ có tên Hóa Thần kỳ kia là đủ năng lực ngăn cản Kim linh khí bạo động.
Linh khí bạo động...
Chúc Dao thì thầm mấy chữ này, cô rất muốn...
Chúc Dao đã quyết định, cô thúc giục linh lực triệu hồi một sợi dây leo kéo Lục Sát ở gần đó về phía này, quả nhiên tên bê đê chết bầm này không cứu phụ nữ.
Cô đặt Lục Sát ở bên người Tiêu Dật, không thèm quan tâm tới vẻ mặt ghét bỏ của lão già, tháo mặt dây chuyền ngọc mà sư phụ dùng để ẩn náu trên cổ xuống, đặt ở trong túi của Lục Sát.
Bên ngoài Thức Vân Khải có trận pháp ngăn cản tu sĩ có đẳng cấp cao hơn Kim Đan đi vào, cho nên sư phụ chỉ có thể ẩn náu trong chiếc dây chuyền mặt ngọc này.
Chỉ cần đưa mặt dây chuyền này ra ngoài bí cảnh, thì sư phụ sẽ bị ép ra ngoài.
Chúc Dao khoanh chân ngồi xuống, cảm ứng Lôi linh khí thân thiết nhất với cô.
Giờ thì...
Khiển linh khí bạo động điên cuồng hơn nữa đi nào! Đúng vậy, cô muốn dẫn dắt linh khí vào trong cơ thể.
Từ khi cô bắt đầu tu tiên tới giờ chỉ có một lần duy nhất hấp thu Lôi linh khí quá mức, lần đó cũng dẫn đến Lội linh khí bạo động.
Sau này kể cả khi cô đã kết đan, sư phụ cũng chỉ cho cô hấp thu linh khí từ tia sét màu tìm kia, Không phải chỉ là bạo động linh khí thôi sao? Kim linh là cái beep gì!
Bà đây cũng biết nhé! Chúc Dao chỉ vừa nghĩ đến, Lôi linh khí với cái đuôi lóe sáng đã điên cuồng lao vào trong cơ thể cô, cuồn cuộn không dứt.
Trong kinh mạch lập tức truyền tới cơn đau nhức quen thuộc, Chúc Dao chỉ có thể cắn răng chịu đựng, liều mạng vận chuyển Kim Đan của mình để nén linh khí.
Ngay lúc này, bầu trời vốn dĩ đã âm u giờ đen kịt như đêm khuya, sấm sét bắt đầu nổ vang, tầng tầng mây dày bắt đầu cuộn trào.
Ngọc Ngôn lập tức phát hiện ra sự bất thường của đồ đệ, quay đầu kinh ngạc nhìn Chúc Dao đang ngồi trên đất, đồ đệ ngốc của hắn muốn làm gì vậy?
Mau dùng lại!
Ngọc Ngôn vung kiếm đánh bay con dị thú khó chơi kia, bay thẳng về phía đồ đệ, nhưng bị tầng tầng lớp lớp Lôi linh khí cản lại không cho hắn tới gần, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Ngọc Ngôn xuất hiện vẻ phẫn nộ xưa nay chưa từng có:
Ngọc Vượng, con mới luyện thành Kim Đan, không chịu được nhiều Lôi linh khí vậy đâu.
Chúc Dao nhìn sư phụ, không nhịn được cáu tiết chửi đổng lên:
Dục Vọng muội muội người ấy...
Chết tiệt, người phải nhớ kỹ tên đồ đệ của mình chứ!
Nghe lời ta.
Chúc Dao vẫn không quan tâm, đồ đệ cũng có lúc khó bảo chứ bộ.
Cô tỏa thần thức ra xung quanh, tôi linh khí càng điên cuồng xông vào cơ thể cô.
Một tia sét màu trắng to lớn như một con rồng khổng lồ xuất hiện, xông thẳng lên bầu trời, như muốn phá nát bầu trời vậy.
Ngọc Vượng!
Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, quyết định thúc đẩy linh khí toàn thân phá vỡ ánh sét, cưỡng chế kéo đồ đệ ra.
Toàn bộ bị cảnh bỗng chốc trở nên vặn vẹo!
Chính là lúc này!
Lão già kia vui mừng, lập tức kích hoạt trận pháp.
Trận pháp tỏa ra hào quang, bóng dáng ba người bên trên bắt đầu tiêu tán, không bao lâu sau đã bị đưa ra ngoài.
Ngọc Ngôn đang định xông vào cứu người thì thân hình bỗng chốc lóe sáng rồi biến mất tại chỗ.
Chúc Dao liền thở phào, may mà còn kịp.
Nhưng Kim linh thì vẫn không chịu dừng lại.
Cô có thể cảm nhận được tu vi của mình đang điên cuồng tăng lên, thế nhưng mỗi khi tăng lên một phần thì cơn đau trên cơ thể lại mạnh hơn một lần, mạch máu toàn thân nứt vỡ, cô đau đến mức không còn cảm nhận được chân tay của mình nữa, thế nhưng cơn đau như thể bắt nguồn từ trong thần thức lại không hề thuyên giảm.
Chúc Dao đã nhìn thấy Kim Đan của mình dần nứt ra vỡ vụn.
Cô dựa vào chút ý thức cuối cùng còn sót lại cố gắng khống chế Lôi linh khí cuốn lên cột sáng bên cạnh Kim linh.
Gràoooo...
Một tiếng gầm vang lên, con dị thú kia lại chui ra từ một ngóc ngách nào đó.
Nó không tìm thấy đối thủ lúc trước lại càng trở nên điên cuồng hơn, vì vậy nó quay ra gào thét với
người sống
duy nhất còn lại ở đây, tức Chúc Dao.
Chúc Dao nào có lòng dạ để quan tâm tới nó, quay lại quát.
Im mồm!
Cô vừa dứt lời, một tia sét bổ thẳng về phía đó, tạo thành một vụ nổ rung chuyển đất trời.
Nhưng tia sét đó lại không đánh trúng được con dị thú, mà đánh lên trên mặt biển bị ngăn cách gần đó, khiến phân nửa lượng nước biển khô cạn, một khu vực chân không khổng lồ xuất hiện.
Meo meo...
Dường như con dị thú bị đòn đánh tàn bạo kinh hoàng này làm cho phát sợ, ngay cả tiếng kêu cũng thay đổi.
Nó nằm phủ phục trên mặt đất, kẹp chặt đuối, cả người run cầm cập.
Hai chân trước đưa lên ôm lấy đầu, không dám ngẩng lên nhìn cô.
Chúc Dao đã không còn sức lực nào để quan tâm tới con thú ngu đần này nữa, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ, linh khí trong cơ thể cô đã đạt tới giới hạn, tu vi vọt thẳng lên đến Kim Đan đại viên mãn, hơn nữa linh khí vẫn đang điên cuồng tăng lên.
Kim Đan của cô không chịu nổi áp lực linh khí lớn như vậy liền vỡ vụn.
Chúc Dao hiểu phương pháp giữ mạng tốt nhất hiện giờ chính là ngưng tụ Nguyên Anh.
Nhưng mà...
Đậu má, cô đâu có biết làm thế nào để ngưng tụ Nguyên Anh, sư phụ vẫn chưa dạy tới bài đó mà! Chuyện này có gì khác việc trầy da tróc vảy mới thi đậu vào trường trung học phổ thông yêu thích thì thầy giáo lại nói ngôi trường này dạy chương trình đại học! M nhà nó, cuộc đời cô có thể bớt khốn nạn hơn được không?!
Cho nên Chúc Dao chỉ có thể để Lôi linh khí dốc toàn lực cuốn chặt lấy Kim linh khí đang bạo động, nhìn hai loại linh khí va chạm vào nhau rồi chậm rãi tiêu tán.
Mãi đến khi toàn bộ cột sáng bị tia chớp trắng bao trùm, cột sáng kia như bị thổi bay, ngay cả những tia chớp hỗn loạn cũng biến mất tăm mất tích.
Xung quanh lập tức rơi vào yên tĩnh.
Chúc Dao ngã xuống đất, giờ khắc này cả người cô đẫm máu, cũng không còn sức lực dẫn dắt linh khí vào trong cơ thể nữa.
Ấy thế mà cô vẫn còn sống, quả nhiên là người tốt sẽ được ông trời phù hộ! Cho dù hiện giờ không thể động đậy nhưng Chúc Dao vẫn thầm giơ ngón tay cái khen ngợi ông trời.
Cả người cô như một đống bùn nhão nhuốm máu nằm sõng soài trên mặt đất, trơ mắt nhìn Kim linh lơ lửng giữa không trung, ánh sáng lóe lên vài lần rồi biến mất ở đường chân trời, chắc là nó đã quay về bên Tiêu Dật.
Chúc Dao cảm thấy mình nên ngủ vài ngày vài đêm mới có thể đỡ được thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Lúc quay lại nhìn liền thấy vùng phía bên phải của cô bắt đầu sụp đổ, dưới mặt đất là một khu vực màu đen kịt, không thể nhìn rõ thứ gì, nó như một cái miệng khổng lồ đang nuốt lấy bí cảnh này.
Chúc Dao đột nhiên nhớ tới những gì mà gã giao nhân kia đã nói: Vùng đất Đoạn Tuyệt! Đệch, nếu sớm biết mình còn sống thì vừa rồi cô còn sĩ diện hão, cưỡng chế đưa sư phụ ra ngoài làm gì chứ! Bây giờ hối hận liệu có kịp không? Sư phụ...
người mau về đây cứu con! Đáng tiếc là hiện thực đã chứng minh, trên Taobao cũng không bán thuốc hối hận.
Khu vực sụp đổ trước mặt nhanh chóng mở rộng về phía Chúc Dao đang nằm, sau đó cô rơi xuống một vực sâu, không ngừng rơi xuống dưới, nhưng cô lại không hề cảm thấy đau.
Chúc Dao thẩm thấy may mắn, hên là rơi xuống vực, cùng lắm thì cô chỉ bị mất cái tay thiếu cái chân mà thôi.
Căn cứ theo định luật người xuyên không rơi xuống vực chắc chắn sẽ không chết, kiểu gì cô cũng không chết được.
Chúc Dao vừa nghĩ như vậy thì một bảng thông báo quen thuộc xuất hiện trước mặt, vẫn là những chữ viết ngay ngắn, thẳng hàng quen thuộc.
Chúc mừng bạn đã chết, đây là thời điểm sống lại.
Xin hãy lựa chọn: Yes or Yes! Móa...
Lừa bà mày nữa hả! Định luật rơi xuống vực không chết đâu rồi? Bà đây vẫn chưa chết, bà đây vẫn còn sống, bà vẫn còn thở đây này.
Thế nhưng bảng thông báo kia hoàn toàn không để ý tới sự phản đối của Chúc Dao, bắt đầu điên cuồng spam trước mặt cô.
Tức chết mất! Để tránh gặp phải bi kịch lần trước, Chúc Dao quyết định nhắm mắt lại.
Thế nhưng...
vì cái quần què gì mà nó lại spam trong đầu mình chứ! Không chọn, bà đây nhất quyết không chọn.
Tới khi bảng thông báo spam kín tầm mắt, Chúc Dao vẫn không chịu lựa chọn.
Cuối cùng bảng thông báo kia cũng chịu ngừng lại, sau đó một hàng chữ đỏ chói, ở cuối có dấu chấm than hiện lên.
Hết thời gian lựa chọn, chuyển sang hình thức lựa chọn ngẫu nhiên! Đếm ngược bắt đầu.
10...
9...
8...
7...
Đù má, nhân tính ở đâu chứ? Mi có tin ta
hỏi thăm
cả họ hàng nhà mi không? 3...2...1...
Một giây sau, Chúc Dao lại thấy được hình ảnh chết bầm lần trước! Nhân vật chính Chúc Dao
bị
tử vong! Câu chuyện đến đây là hết...
hết cái con m nhà mi đó! Hất bàn
Khi đôi mắt Chúc Dao nhìn thấy ánh sáng, cô lập tức kiểm tra cơ thể mình, một đôi tay dài, một đôi chân dài, vô cùng bình thường, không phải của một đứa trẻ, trong miệng cũng không bị nhét bất kỳ đồ vật đáng ngờ nào.
Cô thử tìm bốn phía xem có thứ gì có thể phản chiếu hình ảnh được không, trùng hợp ở phía trước có một tảng đá bóng loáng, hơn nữa còn đang tỏa sáng.
Chúc Dao lập tức chạy tới, soi mình trên tảng đá.
Tốt quá, đầy đủ tất cả! Hình ảnh trên tảng đá là một thiếu nữ vẻ ngoài đoan trang, mặc một bộ áo dài màu xanh đen, tóc không dài lắm, được cuốn gọn lại trên đỉnh đầu.
Nét mặt tỏa ra khí chất hào hùng, quan trọng hơn là cao chừng một mét bảy! Chúc Dao đã làm người lùn mấy chục năm vô cùng thỏa mãn với điều này.
Khuyết điểm duy nhất chính là bộ ngực vẫn phẳng lì hệt như trước, thậm chí khi sờ lên còn bằng phẳng hơn hai cái bánh bao nhỏ lúc trước.
Chúc Dao thầm chửi thề, liệu có phải toàn bộ dinh dưỡng đều dùng để tăng chiều cao cho nên ngực mới phẳng như vậy không.
Tiểu huynh đệ, xin hỏi có phải trên tảng đá này ghi phái Khấu Cổ không?
Khi Chúc Dao đang kiểm tra thân thể mình thì có một người thanh niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh, đưa tay vỗ vai cô.
Đương nhiên không phải! Phái Khâu Cổ ở...
Chúc Dao vừa nói vừa ngẩng đầu lên, những lời tiếp theo bị ba chữ lớn trên tảng đá kia làm cho cứng họng.
Đệch, đúng là phái Khấu Cổ.
Tiểu huynh đệ?
Người thanh niên kia thấy cô ngẩn người, lại vỗ lên vai cô:
Thật ngại quá, ta là tán tu nên không biết chữ.
Ta đang muốn xin gia nhập phái Khấu Cổ, nghe nói ở đây có trận pháp dịch chuyển không gian nên mới tới xem.
Vị huynh đệ này có thể nhìn giúp ta xem có đúng hay không được không?
Ấy, đúng là nơi này.
Trấn Chúc Dao túa đầy mồ hôi lạnh, không ngờ cô sống lại ngay trước cửa nhà mình.
Cảm ơn tiểu huynh đệ.
Thanh niên kia đáp lễ với Chúc Dao xong liền đi về phía bên phải tảng đá.
Trận pháp sáng lên, cơ thể anh ta bắt đầu mờ dần nhưng vẫn không quên nói lời tạm biệt cô:
Tiểu huynh đệ, cáo từ.
Cáo từ.
Chúc Dao đáp lễ lại, lập tức cảm thấy khó hiểu, vì cái quái gì mà anh ta lại gọi cô là tiểu huynh đệ nhỉ? Cô lại soi mình lên tấm đá bóng loáng, áo dài xanh, vấn tóc, hóa ra là mình mặc trang phục nam, lại thêm dáng người cao nên đối phương nhìn nhầm.