Chương 62: Kiểm tra cơ thể mình
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2234 chữ
- 2021-12-31 05:29:32
Không...
không...
không thể nào, nhất định là do cách kéo quần của cô không đúng, sao trên cơ thể cô lại có thêm một bộ phận được, lại lần nữa nào!
Chúc Dao kéo ra...
Khép lại! Chắc chắn là do cô hoa mắt rồi! Dụi dụi mắt, lại kéo ra.
Khép lại.
A!!!!
Chúc Dao hét lên thảm thiết.
Tại sao cô lại biến thành một người đàn ông chứ? Tại sao chứ hả? Ông trời ơi, hãy nói cho con biết lý do đi.
Chuyện này quá phản khoa học rồi! Để cô sống lại bên cạnh một tảng đá là có ý bảo cô đập đầu chết quách đi hay sao? Chúc Dao cảm thấy vô cùng khó chịu, cô cảm nhận được một cách sâu sắc ác ý của toàn thế giới dành cho mình.
Này cái vị kia, chúng ta cùng thảo luận cuộc sống!
Chíp chíp...
Một luồng sáng xanh lóe lên, một cục gì đó màu xanh lá nhảy ra ngoài.
Chúc Dao giật bắn khi nhìn thấy cái cây nhỏ vẫn sống nhăn mà không cần đất đột ngột xuất hiện trước mặt mình.
Yêu nghiệt phương nào?
Cái cây nhỏ đó lập tức nhảy về phía trước, uốn cong thân cây nhỏ nhắn, cọ cọ lên chân cô:
Chíp chíp chíp...
Âm thanh này quen thuộc quá...
Mi là Mộc linh đó hả?
Chíp chíp chíp!
Cây nhỏ gật đầu.
Sao mi lại ở đây? Hơn nữa còn tăng trưởng đột ngột như vậy?
Chúc Dao giật mình nhìn chằm chằm vào nó, trước đây khi còn trong hộp, nó chỉ là một cái mầm non nho nhỏ, chỉ có hai chiếc lá cây, sao đột nhiên đã phát triển thành một cái cây con con rồi.
Chíp chíp chíp chíp chíp chíp...
Mộc linh cổ vung vẩy nhánh cây, hình như đang muốn giải thích gì với cô.
Đáng tiếc là cô nghe không hiểu gì cả.
Thôi được rồi, mi còn sống là tốt rồi!
Trong tình huống khẩn cấp lúc đó, cô chỉ đành đưa nó vào trong thần thức của mình, không ngờ nó cũng sống lại theo cô.
Chúc Dao sờ lên lá cây nhỏ của Mộc linh, nó sẽ không phát triển thành một cái cây lớn đó chứ.
Chíp chíp chíp!
Mộc linh duỗi hai nhánh dây mây nhỏ xinh ra, cong thành hai nửa hình cung, sau đó ghép lại với nhau tạo thành hình trái tim.
Nó...
nó đang khen ngợi cô sao? Chúc Dao cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng vuốt ve lên chiếc lá bé xinh của nó, thế nhưng lại cảm thấy ướt ướt.
Meo meo...
Một con thú nhỏ mặt mày dữ tợn chui ra từ trong đám lá cây, không ngờ đó lại là con dị thú kia.
Hành động của Chúc Dao lập tức biến từ vuốt ve thành đập đánh theo phản xạ có điều kiện.
Bộp một tiếng, con dị thú kia lăn lông lốc mấy chục vòng, văng ra xa mấy mét, và phải thân cây mới dừng lại được.
Meo...
meo...
Con dị thú phiên bản mini tỏ vẻ tủi thân, bò dậy.
Hình như nó bị đau, tập tễnh bước về phía cô.
Chúc Dao lập tức trở nên căng thẳng, cả người cô tiến vào trạng thái đề phòng, cô vẫn chưa quên sự hung tàn của con dị thú này khi ở trong bí cảnh.
Chúc Dao gọi phi kiểm của mình ra theo thói quen, nhưng lại đột nhiên phát hiện trong cơ thể không có một chút linh lực nào.
Mẹ kiếp, lại là di chứng chết bầm sau khi sống lại.
Cô quay người nhặt một tảng đá bên cạnh lên, cho dù không có linh lực thì cô vẫn còn thể lực:
Đừng tới đây! Nếu tới nữa, ta...
ta sẽ đập chết mi đó!
Con dị thú kia sững sờ, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô, nhìn một cách rất chăm chú...
Sau đó trong mắt nó ầng ậng nước, cứ như thể sắp khóc đến nơi.
Chúc Dao ôm tảng đá:
...
Này, người mới chính là kẻ bắt nạt người khác đấy nhé, mi tỏ cái vẻ đó là định ăn vạ đấy à?
Hu hu...
hu hu hu hu hu...
Quả nhiên con dị thú kia nằm lăn ra đất, bốn cái chân đạp bành bạch liên hồi, bắt đầu gào khóc.
Hu hu...
Đừng khóc nữa!
Hu hu hu hu...
Ta không đập mi đâu.
Hu hu hu hu hu hu...
Không đập nữa thật đấy, được chưa?!
Hu hu hu hu hu...
Đủ rồi đấy!
Hu hu hu hu hu!
Câm mồm!
...
Tiếng khóc nín bặt.
Sao cứ phải để người ta nổi cáu chứ? Chúc Dao cảm thấy đầu đau như búa bổ, đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh con dị thú phiên bản mini kia, ngón trỏ chọc chọc dí dí lên cái đầu của nó:
Nói đi, sao mi lại ở chỗ này?
Meo meo...
Tại sao lại muốn đi theo ta?
Meo meo...
Rốt cục mi muốn làm gì?
Meo meo...
Meo meo cái đầu mi ý!
Chúc Dao giơ tay lên đập cho nó một cái:
Đừng có giả vờ giả vịt nữa, đừng tưởng ta không biết là mi có thể nói chuyện.
Lão già trong bí cảnh từng nói con dị thú này từ trên thương giới xuống đây, mà yêu thú khi đạt tới cấp mười là có thể biến hình, con thú này ít nhất cũng là yêu thú cấp mười một, không thể không biết nói chuyện.
Con dị thú dùng hai chân trước xoa lên chỗ đầu bị cô đánh, vẫn nhìn cô với vẻ tủi thân, yếu ớt kêu:
Đau...
Mặt Chúc Dao sa sầm, giơ tay cốc thêm cái nữa nghe
cọp
một cái rồi cười lạnh:
Có tin ta sẽ khiến mi đau hơn nữa không?
Sắc mặt con dị thú tái nhợt, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, sợ sệt nhìn cô, đôi con ngươi đảo láo liên:
Ta cũng bị rơi vào vùng đất Đoạn Tuyệt, cho nên mới xuất hiện ở đây.
Nói láo!
Chúc Dao lại đập cho nó cái nữa:
Có biết bao nhiêu thứ rơi vào vùng đất Đoạn Tuyệt, sao chỉ có mình mi ở đây? Mi nghĩ ta ngốc lắm hả?
Nó cúi đầu xuống ra vẻ đã biết lỗi:
Ta rơi xuống trước, cũng...
cũng trốn vào trong thần thức của cô, cho nên...
Chúc Dao nhíu mày, chuyện này rất có khả năng.
Khi đó cô đã thoi thóp hơi tàn, nếu có kẻ muốn thừa cơ hội tiến vào thần thức thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Vậy sao mi lại biến thành thế này?
Vừa nói tới đây, con dị thú kia càng tủi thân hơn:
Ta cũng không biết, tu vi của ta vẫn còn, thế nhưng trong cơ thể không hề có linh lực.
Đó là vì chưa sạc điện! Chúc Dao lập tức hiểu ra tình hình của nó cũng như mình, bị sét đánh một cái là ổn thôi.
Vậy sao mi lại ẩn nấp trong Mộc linh?
Chúc Dao tiếp tục tra hỏi:
Nếu như đã ra tới đây, sao mi không nhân cơ hội ta chưa chuẩn bị mà chạy càng xa càng tốt hả?
Ta...
ta muốn đi với cô.
Con dị thú kia ngượng ngùng cào đất.
Vì sao?
Cô rất mạnh!
Hai mắt nó lập tức sáng lấp lánh như đang nhìn thần tượng.
Từ trước tới giờ nó chưa từng gặp ai có thể cải tử hoàn sinh
, cho dù ở trên thượng giới cũng không có ai làm được.
Hơn nữa nó còn ngửi được mùi của Thiên Đạo khi cô gái này sống lại:
Chỉ cần đi theo cô, ta chắc chắn có thể quay về thương giới sớm hơn.
Ta sẽ giúp đỡ cô, thậm chí có thể ký kết khế ước trở thành dị thú của cô nữa.
Chúc Dao chỉ đáp lại hai chữ:
A ha!
Bất kể nó có biểu hiện thân thiện đến đâu thì cũng vẫn là yêu thú, trước đây còn đối địch với cô, đánh nhau thừa sống thiếu chết.
Mà điều khiến cô không thể tha thứ được chính là nó đã làm sư phụ bị thương, chuyện này không thể bỏ qua được.
Tạm biệt!
Cô...
cô đừng đi mà!
Con dị thú kia cuống cuồng, ôm chặt lấy chân cô, bị kéo lê cả đoạn đường:
Ta có ích lắm đó, ta là yêu thú cấp mười một, rất ít yêu thú ở giới này đấu lại được ta.
Vẫn tiếp tục đi...
Mũi ta rất thính, có thể tìm linh thảo giúp cô...
Không cần!
Ta có thể tìm linh khí giúp cô...
Không cần!
Ta còn có thể thu phục yêu thủ giúp cô nữa đó!
Chả có gì đặc sắc!
Ta...
ta còn có thể ủ chăn ấm cho cô nữa!
Cút!
Chúc Dao cảm thấy mình bị con dị thú kia bám dính lấy rồi, cô đi tới đâu nó theo tới đó, vừa đeo bám vừa phát ra tiếng kêu rên hết sức tủi thân.
Cô không thèm để ý tới nó, dù sao thì hiện giờ nó cũng không có linh lực, không thể làm gì được cô.
Chúc Dao thu Mộc linh vào trong thần thức, định đi tới Ngọc Lâm Phong, ít nhất cũng phải báo tin bình an cho sư phụ đã.
Căn cứ theo kinh nghiệm lần trước, chắc giờ cũng đã qua một trăm năm rồi.
Lần trước khi cô bị yêu hổ giết chết, sư phụ đã hủy diệt toàn bộ rừng Úc U trong cơn giận dữ.
Lần này cô cố tình đẩy sự phụ ra khỏi Thức Vân Khải, có lẽ hắn còn giận hơn cả lần trước nữa.
Điều khiến cô lo lắng nhất chính là Vương Từ Chi, thằng nhóc đó trước giờ luôn bồng bột, làm việc không quan tâm tới hậu quả.
Cô sợ mình vừa rời mắt là cậu ta lại đi tìm Tiêu Dật đòi chết.
Chúc Dao càng nghĩ càng lo lắng, sau khi xem xét xung quanh thì nhận ra đây là một trong số những nơi bố trí trận pháp dịch chuyển của phái, thật ra còn cách phái Khâu Cổ rất xa.
Cô nhìn ba chữ lớn
Phái Khâu Cổ
trên tảng đá bên cạnh, sau đó tiến vào trận pháp dịch chuyển.
Trận pháp sáng lên, Chúc Dao được đưa tới một hòn đảo, trên bầu trời có mấy ngọn núi lơ lửng, cảnh tượng này vô cùng quen thuộc với cô.
Quay về rồi.
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao nhất lơ lửng giữa không trung, chỉ trong phút chốc đã thấy yên tâm hơn nhiều, dường như có thể chạy như bay trở về ngay bây giờ, ôm chặt lấy vị sư phụ ngốc nghếch vô tâm hay troll đồ đệ kia.
Nhưng vấn đề quan trọng xuất hiện rồi đây...
Cô phải về bằng cách nào? Hiện giờ đan điền rỗng tuếch, không có lấy một chút linh khí, căn bản không thể bay lên nổi! Chúc Dao ngẩng đầu lên nhìn đám đệ tử bay tới bay lui trên bầu trời, cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Giờ chỉ có cách chờ đợi tên đệ tử nào đó phát hiện ra cô, rồi dẫn cố lên núi, sau đó mới tìm cơ hội quay về Ngọc Lâm Phong được.
Trên trời có rất nhiều người bay qua bay lại, nhưng cô chờ đợi hồi lâu cũng không có một ai chú ý tới hòn đảo nhỏ này, tất cả đều đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
Đặc biệt là bóng trắng kia, bay nhanh khủng khiếp, cô còn chưa nhìn rõ hình dáng của đối phương, vào một cái đã biến mất không thấy đâu nữa.
Lại vào một cái, trở về.
Ơ ơ ơ! M nhà nó, trở về thật rồi nè! Nhoáng một cái, một bóng người mặc quần áo trắng như tuyết xuất hiện trước mặt cô, trên khuôn mặt như phủ băng tuyết ngàn năm kia tỏa ra khí lạnh ngùn ngụt, dường như chỉ cần đứng gần hắn thôi cũng sẽ bị đóng băng.
Ngọc Ngôn nhìn chằm chằm vào thanh niên xa lạ trước mắt, hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Đồ đệ?
Không đúng, sao lại là đàn ông? Nhưng trên người kẻ này đúng là toát lên hơi thở thuộc một phần thân thức của mình.
Cô đồ đệ kia của hắn luôn ngốc nghếch, hơn nữa còn có đủ trò đi tìm đường chết, nói không chừng chỉ đang hóa trang mà thôi.
Sư phụ, Chúc Dao cảm động muốn bật khóc, quả nhiên vẫn chỉ có sự phụ đáng tin, lại tới đây nhặt cô về.
Giọng cô ứ nghẹn, đang định xông lên ôm chân sư phụ.
Su...
Lời còn chưa dứt, Ngọc Ngôn đã đột ngột bước nhanh tới, đứng cách Chúc Dao mấy bước, chậm rãi đưa tay giữ chặt lấy cổ áo cô, sau đó...
Kéo soạt một cái, động tác nhanh gọn dứt khoát, không hề do dự chút nào.
Chúc Dao bị xé áo:
...
Bằng phẳng?! Ngọc Ngôn có chút băn khoăn, kiểm tra ngực Chúc Dao thêm hai lần, sau đó mới chậm rãi rời mắt xuống nửa thân dưới của cô.
Chúc Dao giữ chặt lấy quần mình theo phản xạ, hét toáng lên:
Nếu người dám cởi quần con, con sẽ dám khi sự diệt tổ đó!
Cho dù cô đã biến thành đàn ông nhưng cũng không cần thiết vừa gặp mặt đã lột sạch cô ra chứ! Ngọc Ngôn nhíu mày rồi rụt tay lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào chàng trai xa lạ trước mặt, vẫn chưa dám khẳng định.