Chương 68: Không có chuyện gì thì bóc phốt đi
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2294 chữ
- 2021-12-31 05:29:33
Muốn kết anh, chỉ có thể bỏ đi Mộc linh căn vô dụng kia mà thôi.
Nhân vật chính đúng là nhân vật chính, đi đến đâu cũng được BUFF.
Nghĩ lại trước đây vì giúp hắn che giấu đóa sen Thiên Mạch đó mà bị yêu thú đánh cho tơi tả, suýt nữa thì toi mạng luôn, nhưng đến cuối cùng hắn lại là người được lợi.
Cô là con ghẻ đúng không? Chắc chắn là thế rồi! Tử Mộ thấy mọi người đều đã tập trung đông đủ rồi, bèn sai người mở cửa điện, nghênh đón đồng đạo từ các môn phái khác đến chúc mừng.
Chỉ giây lát sau, cùng với tiếng thông báo to rõ ràng, người của các môn phái lần lượt đi vào, có trưởng lão Nguyên Anh của các phái, cũng có rất nhiều đệ tử tinh anh bị phái đi làm chân sai vặt, tất cả đều đem theo những món quà đáng giá đến.
Đầu tiên bọn họ hành lễ với ba vị tôn giả trước, cũng nói vài câu khách sáo với Tiêu Dật ở bên cạnh, rồi mới đi theo đệ tử được chưởng môn sắp xếp dẫn đường đi vào bên trong.
Quy trình rập khuôn, thống nhất, đơn điệu, Chúc Dao nhìn mà phát chán, cười đến nỗi cơ mặt cứng đờ.
Thế nhưng, với tư cách là một trưởng lão có tiếng không có miếng, cô có nhiệm vụ làm đẹp đội hình.
Ngay cả chiêu trốn đi tè hiệu quả trăm phần trăm trước đây cũng không có tác dụng, bởi vì sau khi Trúc Cơ thì không cần phải ăn uốngọtè gì nữa.
Sau ba canh giờ duy trì trạng thái có qua có lại mới toại lòng nhau nhàm chán, cuối cùng Chúc Dao cũng hiểu được tại sao vị sư phụ nào đó lại ghét tham gia hoạt động tập thể của môn phái đến vậy rồi.
Nhạt nhẽo quá, muốn xảy ra chuyện gì đó quá, bóc phốt cũng được mà.
Bỗng có tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến Chúc Dao đang chán đến mọc nấm ngồi không vững, suýt chút thì trượt xuống.
Đậu má, xảy ra chuyện thật rồi này! Ông trời, ông chiều chuộng con thế này thì con sẽ hư đấy! Loại rung chuyển kỳ lạ này kéo dài đúng một khắc mới dừng lại, ngoại trừ các tu sĩ Nguyễn Anh vẫn còn ngồi nguyên vị trí thì hầu hết các đệ tử đều đã ngã xiêu ngã vẹo hết rồi, trong điện là một khung cảnh hỗn loạn.
Yên lặng!
Một luồng uy áp của Nguyễn Anh kỳ bao trùm lên cả đại điện, những người có mặt mới yên tĩnh trở lại.
Tử Mộ đứng giữa điện, trầm giọng nói vọng ra ngoài:
Đã xảy ra chuyện gì?
Chưởng môn!
Một đệ tử vội vàng chạy vào, sắc mặt vẫn còn kinh hãi:
Trận pháp bảo vệ núi, không biết tại sao lại đột nhiên sập xuống rồi.
Phải biết rằng, trận pháp bảo vệ núi là lớp phòng vệ cực kỳ vững chắc của phái Khấu Cổ.
Sắc mặt Tử Mộ trắng bệch, nhanh chóng phi người ra ngoài, sắc mặt của phong chủ các phong cũng không được tốt, lần lượt đi theo phía sau.
Là một trưởng lão có tiếng không có miếng, Chúc Dao cũng không phải là ngoại lệ, cô cũng theo mọi người đi tới quảng trường bên ngoài chủ phong,
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bầu trời luôn xanh thẳm bỗng nhiên dao động, một thứ gì đó giống như lớp màng trong suốt đang tan ra từng mảng, giống như đang từ từ bị xé rách vậy.
Tử Mộ nhíu chặt mày, vừa kinh ngạc vừa tức giận, gọi đệ tử trông coi trận pháp đến:
Rốt cuộc là kẻ nào dám phá huỷ trận pháp bảo vệ núi của phái Khâu Cổ ta?
Đệ tử...
không biết.
Đệ tử đó chắp tay đáp:
Trước khi trận pháp bị sập, không có bất kỳ kẻ nào xuất hiện xung quanh trận.
Ngươi chắc chắn là không có ai?
Tử Mộ hỏi.
Đệ tử kia nghĩ kỹ lại, một lần nữa quả quyết lắc đầu:
Ngoại trừ đệ tử, chắc chắn không có người khác xuất hiện.
Tử Mộ im lặng.
Trận pháp bảo vệ núi của phái Khấu Cổ được mệnh danh là trận pháp đứng đầu trong giới tu tiên, bởi vì trận pháp này không phải do ai khác, mà do chính vị kia của Ngọc Lâm Phong đích thân bổ trí.
Trong giới tu tiên ngày nay, ngoại trừ bản thân hắn ra thì gần như không còn ai có năng lực cưỡng chế phá trận, trừ khi phá hủy được mặt trận.
Nhưng hôm nay, trước mặt các môn phái, phải Khâu Cổ đã bị vả cho sưng mặt rồi.
Sợ rằng nếu không điều tra được nguyên nhân, từ nay trở đi phái Khấu Cổ sẽ trở thành trò cười của giới tu tiên mất.
Sư huynh, trận pháp sắp sụp đổ hoàn toàn rồi, bây giờ việc giữ vững trận pháp cấp bách hơn.
Tử Duyên tiến lên một bước, nhắc nhở Tử Mộ đang trong cơn thịnh nộ.
Lúc này Tử Mộ mới cố gắng nuốt xuống cục tức này, quay đầu ra lệnh cho đệ tử bên cạnh:
Mau đến Ngọc Lâm Phong mời thái sư thúc tổ của con đến đây.
Rồi ra hiệu cho mấy vị phong chủ và trưởng lão Nguyên Anh cùng thi pháp giữ vững trận pháp, ngăn không cho nó tiếp tục sập xuống.
Lúc Chúc Dao ra tay mới hiểu tại sao trận pháp này lại được xưng là trận pháp đứng đầu trong giới tu tiên.
Nó cần một lượng linh khí cực lớn mà cô không thể tưởng tượng nổi, linh khí truyền đi giống như nước nhỏ giọt xuống biển, hoàn toàn không có hiệu quả.
Vốn dĩ cô cũng rất tin tưởng vào tu vi của mình, nhưng thoáng chốc đã bị hiện thực tàn khốc và bôm bốp vào mặt.
Đến lúc sắp không kiên trì được nữa, đệ tử đi mời Ngọc Ngôn một mình quay trở lại, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
Bẩm chưởng môn, thái sư thúc tổ lập trận pháp quanh Ngọc Lâm Phong, đệ tử không vào được.
Vậy hạc giấy truyền tin thì sao?
Hạc giấy cũng không vào được.
Chúc Dao âm thầm bất lực, sư phụ đang bày trò gì vậy?
Tử Mộ vốn đã đang sứt đầu mẻ trán, nay lại càng sứt đầu mẻ trán hơn, vốn dĩ cái vị thái sư thúc này đã khó chơi từ trước, sau khi thu nhận đệ tử có tốt lên một xíu, có vẻ hắn sắp đi đúng đường rồi thì không hiểu sao hai đồ đệ lại nối gót nhau chết hết, lúc bình thường làm mình làm mấy một tí ông ta cũng có thể hiểu được, nhưng tại sao cứ phải lên cơn vào giờ phút quan trọng này cơ chứ? Tử Mộ cũng muốn khóc cho hắn xem rồi, đúng lúc không biết phải làm thế nào, bỗng nhiên Tử Mộ liếc mắt thấy cậu thanh niên sáng láng ở bên cạnh, bỗng nảy ra một kế.
Chàng trai không được người đời chấp nhận
ơi, thời điểm phái Khấu Cổ cần người đến rồi.
Chúc Dao chợt lạnh sống lưng, quay đầu lại vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Tử Mộ.
Lão già này định làm gì?
Ta nói, Tương sư đệ không được người đời...
khụ.
Tí nữa thì nói hớt Tử Mộ giả vờ họ mấy tiếng giữ trật tự:
Nghĩ thấy đệ và thái sư thúc của ta có chút ít qua lại, chi bằng làm phiền đệ đi mời thái sư thúc đến đây một chuyển?
Ặc...
Mời thì mời, con mắt ông không ngừng giật giật là có ý gì:
Ta đi một chuyến cũng được, chỉ là một khi ta rút tay ra thì trận pháp giữ núi này sẽ...
Sắc mặt Tử Mộ đen lại, giờ mới nghĩ đến điều này.
Bao nhiêu Nguyên Anh bọn họ cùng nhau truyền linh khí vào trận pháp mới giữ cho nó không nhanh sập xuống, nếu không cả phái Khấu Cổ này sớm đã rơi xuống biển rồi.
Bây giờ mà rút một người ra thì chắc chắn là xong phim.
Để bản tôn!
Một giọng nữ lạnh lùng truyền tới.
Chúc bao quay đầu nhìn, sau lưng là ba vị tôn giả Hoá Thần kỳ, người lên tiếng là Phượng Dịch tôn giả.
Tử Mộ ngây người, hình như giờ mới nhớ ra ba vị tôn giả cũng ở đây, âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Biết sao được, bọn họ đã không quan tâm đến mọi chuyện từ lâu, ông ta cũng quên mất đối phương đã Hoá Thần rồi.
Làm phiền ba vị tôn giả.
Có sự tham gia của ba vị tôn giả Hoá Thần kỳ, trận pháp đang sập xuống lập tức ổn định trở lại, chỉ là tổn thất vẫn rất lớn.
Phượng Dịch vung tay về phía Chúc Dao, Chúc Dao chỉ cảm thấy bỗng có một luồng sức mạnh đánh bật cô ra.
Đi làm việc của ngươi đi!
Phượng Dịch lạnh lùng mở miệng, thậm chí còn không thèm quay đầu lại, nét mặt cực kỳ kiêu ngạo.
Chúc Dao sờ mũi, đang định nhanh chóng chạy đến Ngọc Lâm Phong kéo sư phụ tới đây thì bất ngờ có chuyện xảy ra.
Trận nhân cách đó mấy chục bước mới đây còn yên ổn, bỗng thấy một luồng khói đen bốc lên, luồng khói đen dày đặc không toả ra xung quanh mà chậm rãi ngưng tụ thành hình một đám có đến hơn mười con yêu thú khổng lồ.
Tiếng gầm gào phút chốc vang đến tận mây xanh.
Là yêu thú cấp sáu!
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
Đệ tử của phái Khấu Cổ theo ta nghênh chiến.
Tiêu Dật, người duy nhất không tham gia duy trì trận pháp hét lên, phóng uy áp của mình ra, xung quanh mới có thể trấn tĩnh trở lại, tiện tay gọi ra thanh kiếm mang theo bên người, vung về phía con yêu thú ở gần hẳn nhất.
Chúc Dao nhất thời cũng bị giam chân lại, cô gọi linh kiếm ra, triển khai kiếm trận nhằm vào con yêu thú đang xông vào đám người duy trì trận pháp, nhưng con yêu thú này lại hết sức quái dị, sau nhát kiếm của cô lại biến thành một đám khói đen.
Nhìn xung quanh, những con yêu thú ngã xuống không có con nào là không hoá thành khói cả.
Rốt cuộc đây là loại yêu thú gì? Hơn nữa những con yêu thủ này hình như đã tìm đúng mục tiêu, gần như chỉ tấn công vào mấy người đang duy trì trận pháp không thể di chuyển.
Mà bên cạnh mấy người đó, chỉ có Chúc Dao ở gần họ nhất, cũng có tu vi cao nhất.
Tuy rằng yêu thú cấp sáu không là gì với cô, nhưng cô cũng không thể nào đối phó được với số lượng lớn.
Chúc Dao cắn răng, chỉ có thể gọi Hạt Vừng ra.
Hạt Vừng, xử lý!
4 O Quàoooo...
Hạt Vừng vừa xuất hiện đã trực tiếp đè chết một con yêu thú dưới mông, chiếc đuôi quét một cái lại quật ngã được một con nữa.
Sau đó quay đầu nhìn cô cực kỳ đắc ý.
Meoooo...
Meo cái con em gái mày, ngoan ngoãn mà làm thú đi, học tiếng mèo kêu làm cái gì hả?
Hạt Vừng bị áp chế tu vi, nhìn qua chỉ là yêu thú cấp chín, nhưng thật ra đã là cấp mười một rồi, đi đánh yêu thú cấp sáu giống như thái rau vậy.
Có nó tham gia, thể cục bỗng chốc đảo ngược, cuối cùng có thể đảm bảo an toàn cho đám người không thể cử động.
Chúc Dao thở hắt một hơi, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười ghê rợn, bỗng cô có một dự cảm chẳng lành.
Ha ha ha ha ha, cuối cùng ta cũng tìm được cơ hội rồi...
Chúc Dao quay đầu nhìn, chỉ thấy con yêu thú bị cô giết hoá thành khói đen đang ngưng tụ lại thành hình một người đàn ông, đúng lúc đứng sau lưng Phượng Dịch.
Không hay rồi! Chúc Dao chưa kịp nhắc, người đàn ông đã tung một chưởng dày đặc khí đen về phía Phượng Dịch.
Phượng Dịch phun ra một ngụm máu, còn chưa kịp đánh trả đã ngã xuống.
Tất cả xảy ra quá nhanh, không một ai kịp phản ứng, Chúc Dao còn chưa kịp xoay người thì Phượng Dịch đã ngã xuống rồi.
Sư phụ!
Tiêu Dật sợ hãi hét lên, muốn chạy qua đó nhưng lại bị đám yêu thú cản lại.
Người đàn ông kia không để mặc cho Phượng Dịch nằm dưới đất, mà cực kỳ dịu dàng đỡ cô ta dậy, cẩn thận từng li từng tí ôm cô ta vào lòng, hắn cúi đầu, ghé sát khuôn mặt đầy vết hằn màu đen vào bên tại Phượng Dịch lẩm bẩm một câu, rồi cùng Phượng Dịch hoá thành làn khói đen, biến mất nhanh như lúc hắn xuất hiện.
Giọng nói của người đàn ông rất nhỏ, nhưng đủ để cho các tu sĩ Nguyễn Anh có mặt đều nghe rõ.
Y nói:
Cuối cùng cũng tìm được muội rồi.
Trong đầu Chúc Dao bỗng nhảy ra ba chữ: Fan não tàn?
Cùng với sự biến mất của người đàn ông, mấy con yêu thủ xuất hiện bên đó cũng hoá thành từng đám khói đen biến mất.
Hơn nữa còn có ý thức bảo vệ môi trường đến nỗi xác của những con yêu thủ đã chết cũng mang hết đi, biến mất sạch sẽ không còn dấu vết.