Chương 69: Phân đội giải cứu


Tử Mộ âm thầm truyền tới ánh mắt cầu cứu.

Chúc Dao khóc không ra nước mắt, đừng nhìn tôi, giờ tôi đi thế nào được, không lẽ phải hét lên sao?

Hình như có thể thử..


Ngọc Ngôn tôn thượng cứu mạng!
Chúc Dao lập tức bị dì Tuyết
nhập:
Tôn thượng, người mau ra đây đi, ra đây ra đây ra đây đi! Đừng có trốn trong đó không lên tiếng, con biết người đang ở nhà.
Còn trốn nữa là cô sẽ ngỏm thật đấy.

Dì Tuyết: Nhân vật trong phim Tân Dòng Sông Ly Biệt.

Vừa dứt lời, một tia sáng trắng loé lên, Ngọc Ngôn đã lạnh lùng đứng trước mặt cô.

Đậu má, ra thật này! Không chỉ có Chúc Dao, mà ngay cả Tử Mộ cũng bị giật mình, không ngờ Tương sư đệ kêu gào một lúc thật sự có thể mời người đến đây thật.

Quả nhiên cậu chàng này đúng là
đối tượng ấy ấy
của thái sư thúc nhỉ, chắc chắn là như thế rồi! Ngọc Ngôn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đồ đệ của mình, khuôn mặt vốn đã không chan hoà ấm áp gì, lúc này lại càng là khí lạnh tràn ra bốn phía.


Sư...

Tôn thượng!
Chúc Dao bị hắn làm cho giật mình, suýt nữa bị lộ tẩy, chỉ có thể nhe răng ra cười hì hì với hắn.


Đệ tử Tương Du, bái kiến Tôn thượng.
Chúc Dao ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng, quan trọng là còn nhấn mạnh hai chữ đệ tử.


Ừ.
Lúc này Ngọc Ngôn mới gật đầu, sắc mặt cũng hoà hoãn hơn một chút.

Sáng sớm ngày ra bị đệ tử gọi ầm ĩ đã không thoải mái rồi, mà đồ đệ ngốc lại vì một kế hoạch ngu ngốc mà không chịu nhận sư phụ, đáng giận quá ấy chứ.

Câu này của Chúc Dao đã nhắc nhở mọi người, theo đó, âm thanh chào hỏi đồng loạt vang lên.


Đệ tử bái kiến thái sư thúc.



Đệ tử bái kiến thái sư thúc tổ
Nhưng hắn lại không trả lời bất cứ ai, chỉ ngẩng đầu lên trời nhìn trận pháp bị hủy hoại không ra hình thù gì nữa.


Thái sư thúc.
Tử Mộ nén sự kinh ngạc lại, nhớ đến chuyện quan trọng:
Đại trận pháp bảo vệ núi của phái Khấu Cổ bị người ta phá huỷ, con và mọi người đã dốc toàn lực nhưng cũng không thể ngăn trận pháp sập xuống.

Mong thái sư thúc kịp thời ra tay sửa chữa, cứu phái ta khỏi hiểm nguy.
Ngọc Ngôn gật đầu, một tay kết ấn, lại vung tay còn lại lên, trận pháp đang không ngừng hút linh khí của mọi người ngay lập tức ngừng lại, cũng ngừng sập xuống.

Tất cả những người đang sử dụng pháp thuật đều bị bắn ra ngoài.

Chúc Dao và một đám bạn nhỏ đều kinh ngạc.

Sư phụ làm thế nào vậy, đó là ẩn gì? Tại sao lại mạnh như vậy? Dạy con đi dạy con đi! Hai mắt Chúc Dao rực sáng nhìn sư phụ nhà mình.

Đáng tiếc đã bị bơ luôn rồi, Ngọc Ngôn chỉ vươn tay nhét cho Chúc Dao một cái túi giấy.


Mắt trận dưới đáy hồ bị hư hại rồi.
Ngọc Ngôn chỉ nhẹ giọng nói một câu, sau đó hoá thành một tia sáng trắng bay xuống đáy hồ.

Chúc Dao đứng đực mặt cầm lấy túi giấy mà sư phụ nhà mình nhét cho, cô mở ra xem.

Cái thứ hình dạng dài dài, màu đỏ tươi này, là sợi cay
!
Sợi cay (48%), một loại đồ ăn vặt, đóng gói hình sợi hoặc miếng, thành phần chủ yếu gồm bột mì và ớt.

Sao lại nhét cho cô một túi sợi cay chứ, ngất...

Đợi đã, hai ngày trước, cô lạ giường không ngủ được, hâm hâm thể nào cô lại hỏi sư phụ có biết làm sợi cay không.

Sau khi nhận được đáp án phủ định, hình như cô có thuận miệng nói ra cách làm thì phải.

Lần này sư phụ bế quan là vì..

Đáp án đúng là khiến người ta shock quá đi mất! Sư phụ người nói thật đi, rốt cuộc người muốn luyện kỹ năng sinh hoạt đến trình độ nào?

Đại điển thăng cấp và tiết mục và mặt kết thúc rồi.

Đứng trước vụ án lãnh đạo cấp cao bị bắt cóc lần này, các lãnh đạo cấp cao khác của phái Khâu Cổ đã tổ chức một cuộc họp khẩn, trải qua nghiên cứu và bàn bạc, hội nghị đã nhất trí quyết định, thể diện này không thể để mất, cho nên nhất định phải đánh trả.

Đầu tiên, hội nghị xác nhận danh tính của kẻ tình nghi phạm tội, là một người đàn ông đã yêu đơn phương Phượng Dịch tôn giả từ ngàn năm trước.

Họ tên đầy đủ: Thẩm Trạch; nghề nghiệp: Tà tu; tu vi: Nguyên Anh đại viên mãn.

Kẻ này vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Phượng Dịch tôn giả, nhưng vì bị từ chối nên lòng sinh oán hận, nhân cơ hội là đại điện thăng cấp lần này, hắn tạo ra hỗn loạn để bắt cóc Phượng Dịch.

Hành động này khiến người người căm phẫn, lại càng vi phạm nguyên tắc cơ bản của giới tu tiên là tự do yêu đương, sẽ phải chịu sự lên án của xã hội và sự trừng trị nghiêm khắc của lẽ trời.

Các lãnh đạo cấp cao khác của phái Khấu Cổ cũng bày tỏ sự tức giận đối với hành vi này, đồng thời nhanh chóng thành lập một phân đội có nhiệm vụ truy bắt tên tội phạm này trong thời gian ngắn nhất có thể, à không, là xử ngay tại chỗ! Đồng thời cứu thoát người bị hại vô tội - Phường Dịch tôn giả.

Đối với kế hoạch lần này, Chúc Dao tỏ ra hết mực ủng hộ.

Nhưng mà!

Má nó, sao lại là mình!

Phái cô đi là có ý gì? Đối với kế hoạch lần này, trưởng ban chấp hành kiêm lãnh đạo tối cao của phái Khấu Cổ là bạn Tử Mộ đã giải thích như bên dưới.


Tương lão đệ này!
Tử Mộ vỗ vai Chúc Dao, thành khẩn nói với cô:
Tình hình lúc đó đệ cũng thấy rồi, sự việc xảy ra quá nhanh, chỉ có đệ nhìn rõ mặt của đối phương, lại nói, có lẽ hiện giờ Phượng Dịch tôn giả đang bị thương rất nặng, mà vừa hay đệ với tôn giả cùng là Mộc linh căn, đệ có khả năng chữa khỏi cho tôn giả nhất.


Chúc Dao đau khổ, sao cô phải che giấu thân phận, còn cố ý nói mình là Mộc linh căn nữa chứ, giờ nuốt lời còn kịp không?
Yên tâm, chỉ cần vết thương của tôn giả hồi phục, tên tà tu đó có giải thể nào cũng không thể gây khó dễ cho các đệ được.
Ai nói là không gây khó dễ được? Mấy phút trước còn không phải hắn khiến cả đám tu sĩ Nguyễn Anh lẫn Hóa Thần bị xoay mòng mòng à? Chúc Dao không nhịn được khinh bỉ.


Phượng Dịch tôn giả nhờ cậy hết vào đệ đấy!
Không đợi cô phản kháng, Tử Mộ đã quyết định dứt khoát rồi.

Tổ hành động đặc biệt giải cứu Phượng Dịch tôn giả chính thức thành lập, do ba người Chúc Dao, phong chủ Ngự Thú Phong Tử Đãn và đệ tử của Phượng Dịch tôn giả Tiêu Dật hợp thành.

Kế hoạch là đi tới căn cứ địa của tà tu, tiếp cận thành Vực Thương của vùng đất Man Hoang, nghe ngóng nơi ở của Thầm Trạch đồng thời tiến hành giải cứu.

Hai tay Nghệ Nhiễm tôn giả kết ấn, nhanh chóng mở cửa trận pháp dịch chuyển:
Vị trí của thành Vực Thương khó tìm, để tránh cho các vị đi nhầm đường, bản tôn sẽ trực tiếp đưa ba vị đến ngoài thành, nhớ kỹ đó là địa bàn tà tu, hành sự phải cẩn thận.


Chúc Dao còn chưa kịp bày tỏ thái độ thì đã bị Tử Đãn hăng hái kéo vào trong trận pháp dịch chuyển rồi.


Đợi đã, ta còn chưa...
Cô còn chưa đồng ý mà, này, tốt xấu gì cũng phải cho cô nói một tiếng với sự phụ đã chứ.

Đáng tiếc là dù cô có vùng vẫy thế nào thì cũng đấu không lại một tên mập.

Khung cảnh trước mắt vừa thay đổi, ba người các cô đã đứng trên một bãi cỏ dại.

Chúc Dao:
...
Từ đầu đến cuối cô vẫn chưa nói một câu nào, tại sao lại bị phải đi làm một nhiệm vụ nguy hiểm thế này cơ chứ? Mà điều khốn nạn hơn nữa đó là...

cô liếc liếc tên đồng đội heo vĩnh viễn bên cạnh, muốn khóc quá đi mất.

Lần này cô lại phải chết sao? Chắc chắn là thế rồi.

Tiêu Dật có phải là BUG thật hay không cô không biết, nhưng trên người hẳn chắc chắn có một loại hiệu ứng gọi là
làm chết hết đồng đội
, đặc biệt là luôn gây tổn thương cho cô ở mức trên 100%.

Nhất thời Chúc Dao cảm thấy sống cũng thật đau khổ.


Này sư đệ, mau nhìn xem.
Bạn Tử Đãn mập mạp thúc cánh tay thô như cái đòn gánh vào người Chúc Dao, khiến cô đứng cách đó không xa suýt nữa bị ông ta đẩy cho ngã sấp mặt.

Tên mập chỉ chỉ về phía trước nói:


Chắc đó là thành Vực Thương nhỉ?


Chúc Dao lặng lẽ lùi về sau hai bước, duy trì khoảng cách an toàn, nhìn theo tay ông ta, cách khoảng một dặm về phía trước là một toà thành cổ, tường thành đổ vỡ đầy rêu xanh, mang lại cho người ta cảm giác cổ xưa, thế nhưng cả toà thành lại lơ lửng trên không trung.

Thỉnh thoảng lại có hai ba người cưỡi các loại yêu thú hoặc dùng các loại pháp khí kỳ lạ bay tới cống rồi đi vào trong thành.


Chúng ta lập tức vào trong nghe ngóng tin tức về sư phụ đi.
Tiêu Dật gấp gáp nói, giơ tay gọi phi kiếm ra.


Đợi đã!
Chúc Dao ngăn cản:
Không thể ngự kiểm!
Sắc mặt Tiêu Dật thay đổi, đang muốn nổi đoá.

Tử Đãn lại cười nói:
Tương sư đệ nói đúng.
Ông ta chỉ những người đi vào trong thành:
Đây là nơi tụ tập của bọn tà tu, chỉ người tu tiên mới dùng kiếm, ngươi mà ngự kiếm bay vào đó thì thân phận tu tiên sẽ lập tức bị bại lộ.

Ngươi không phát hiện đám người vào thành không có ai dùng kiểm sao?
Lúc này Tiêu Dật mới bình tĩnh lại, thu hồi phi kiểm trong tay.


Nhưng linh thú của ta thì có thể.
Tử Đãn gọi vật cười của mình ra.

Đúng vậy, chính là con heo đó.


Sư đệ, nếu như không chế, ta cho đệ ngồi nhờ một chuyến nhé?
Tử Đãn ngồi trên lưng con heo của mình, nhiệt tình vươn cái
móng heo
về phía cô.

Cô chế đấy!


Được thôi.
Đời này cô vẫn chưa cưỡi heo bao giờ, hình như cũng có thể chịu đựng một chút.


Nhưng mà Tiểu sư đệ thì...

Ta ngự khí.
Tiêu Dật móc ra một cây sáo ngọc, biến thành cỡ có thể đứng được.

Vừa đứng trên cây sáo ngọc ấy đã khiến cho người ta có cảm giác tiên phong đạo cốt.

Quả nhiên, sao không hổ danh là công cụ đắc lực giúp nâng cao đẳng cấp.


Được, vậy chúng ta vào thành thôi!
Tử Đãn lên tiếng tuyên bố, vung tay lên, thân hình ục ịch cúi thấp xuống thành hình vòng cung...

hất Chúc Dao xuống.

Chúc Dao:
...


Tiêu Dật:
...
Đề ma ma, sao bảo là hai người cùng ngồi mà.


He he he he...
Tử Đãn xấu hổ:
Thật ngại quá, lão đệ, ta quên mất không thay đổi kích thước của linh thú.
Khoé miệng Chúc Dao giật giật, vậy ông anh mời người ta lên ngồi làm cái quái gì hả? Ôi cái mông của tôi...

Ôi đau quá! Tử Đãn biển con linh thú mình đang cười to ra gấp đôi, lúc này Chúc Dao mới lại bò lên, hơn nữa còn sợ hãi mà ngồi xa xa ra.

Biết làm sao được, ai bảo cô nghèo rớt mồng tơi chứ, cô không ngừng trùng sinh, định mệnh một nỗi cho dù là bảo bối gì thì với cô cũng đều là vật phẩm tiêu hao một lần.

Hiện giờ trên người cô trừ một thanh linh kiểm thì đến một pháp khí cũng không có, vốn là muốn vơ vét một ít ở chỗ sư phụ, nhưng không ai cho cô cơ hội đó cả!

Hai người ngự thú, một người ngự khí, chẳng mấy chốc, phân đội giải cứu đã đến thành Vực Thương.

Đến gần, toà thành này lại càng toát lên vẻ cũ kỹ.

Trên tường thành còn lưu giữ không ít những dấu tích của việc chiến đấu, thế nhưng trên đó cũng khắc chi chít các ký hiệu kỳ lạ, dày đặc phủ kín cả bức tường thành.

Tử Đãn giải thích với cô, những ký hiệu trên tường là khắc ấn từ thời thượng cổ, các bức tường vây quanh thành Vực Thương đều có, không ai biết là người nào lưu lại, chỉ là khắc ấn quá mạnh, không ai có thể công phá.

Ở trong thành muốn ra ngoài thì đi đường nào cũng được, nhưng bên ngoài muốn vào thành chỉ có cổng thành là con đường duy nhất.

Chỉ có thể ra mà không thể vào, có thể nói đây là một toà thành không có ai có thể công phá.

Đây chính là nguyên nhân tại sao tất cả các tiên môn đểu biết tà tu tụ tập ở thành Vực Thương, nhưng lại không có người đến vây đánh.


Kẻ nào?
Nhóm của Chúc Dao vừa đi đến gần cổng thành thì bị một tên tà tu mặt mày u ám, chỉ có một mắt, hắn nhìn từ trên xuống đánh giá ba người, cảnh giác hỏi:
Đến thành Vực Thương làm gì?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.