Chương 73: Haha bí thuật thượng cổ


Tiêu Dật giơ tay sờ, đột nhiên phát hiện khoảng trống đó phát ra ánh sáng bạc:
Chỗ này có thể phát sáng.
Ba người đều ngẩn ra.

Chúc Dao nhìn khoảng trống hình vuông phát sáng, đột nhiên quay lại nhìn chín miếng khác bên cạnh, trong đầu có gì đó đứt phựt, đột nhiên vang lên một tiếng
đinh
.

Đờ phắc, đây là một bức ghép hình, thảo nào cô lại thấy hình vẽ rối tung rối mù, thì ra là bị làm xáo trộn.


Tránh ra!
Chúc Dao đẩy Tiêu Dật bên cạnh khoảng trống ra:
Đây hẳn là một trò...

thứ cơ quan.
Chúc Dao suýt nữa nói là trò chơi, cô ngồi xổm xuống ẩn vào một miếng bên cạnh khoảng trống, vừa đẩy, còn chưa dùng lực, miếng hình vẽ đó đã tự động di chuyển sang khoảng trống bên cạnh, mà nơi hình vẽ vốn ở đó, lại phát ra ánh sáng bạc.

Chúc Dao nhìn tóm phiến đá còn lại, bắt đầu chăm chú ghép hình.

Chưa đến mười phút, một bức hình hoàn chỉnh đã ghép xong.

Chúc Dao đẩy miếng cuối cùng đến vị trí chính xác của nó, trên khoảng trống cuối cùng cũng không phát ra ánh sáng nữa.

Mặt đất bắt đầu rung động, trên bức hình hoàn chỉnh đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ như trận pháp, bên trên còn có những ký tự không rõ đang di chuyển.


Làm được rồi!
Tử Mộ vui mừng nhìn Chúc Dao:
Không ngờ đệ còn tinh thông thuật cơ quan trận pháp thời thượng cổ.
Trò chơi IQ thấp này mà thượng cổ nỗi gì chứ? Chúc Dao cười lại với ông ta một cái:
Ha ha, bình thường thôi.
Cô sao có thể nói từ ba tuổi cô đã bắt đầu chơi trò này rồi?
Đây là trận pháp dịch chuyển không gian.
Tiêu Dật kinh ngạc đi lên trước một bước:
Sư phụ nhất định ở đầu bên kia trận pháp.


Nói xong liền đi vào trước, Duệ Ngọc bĩu môi, mặt tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẫn đi vào theo.

Tử Đãn gật đầu với Chúc Dao, đi vào trong trận pháp.

Ánh sáng đỏ chói rực lên trong phút chốc, cảnh vật trước mắt đều bị ánh sáng đỏ che lấp, một chốc rồi lại dần dần nhạt đi.

Nhìn lại, bọn họ đã đến một nơi xa lạ, xung quanh u tối, mơ hồ có thể nhìn thấy bức tường đổ nát trước mắt, im lặng không một tiếng động, yên tĩnh tới mức cảm thấy kỳ dị.

Chúc Dao gọi một ngọn lửa lên, xung quanh mới trở nên rõ ràng hơn.

Trước mặt là một tòa thành, nhưng lại là một tòa thành bỏ hoang.

Nhìn kiểu dáng tòa thành, chắc đã lâu đời lắm rồi.

Hơn nữa trên bức tường còn khắc các loại phù chú kỳ lạ, hơi giống với loại văn tự trên tường thành Vực Thương.


Lẽ nào đây là tòa thành ngầm.
Duệ Ngọc lẩm bẩm trong miệng:
Thì ra thành Vực Thương có thành ngầm thật.
Ba người nghe thấy câu đó đều sửng sốt, thật ra tòa thành ngầm là một truyền thuyết, tương truyền thành Vực Thương là nơi ở của một đại môn phái tu tiên thời thượng cổ, trong phái tinh thông bí thuật thượng cổ, đặc biệt là trận pháp, sau này môn phái sa sút.

Thời điểm diệt môn, những đệ tử may mắn sống sót hợp lực đưa một phần của môn phái xuống dưới lòng đất, để tránh sự truy sát của kẻ thù.

Nhưng mà bao nhiêu năm nay, không ít người đã đào ba tấc trong thành Vực Thương cũng không ai phát hiện ra tòa thành đó, lâu dần, mọi người đều cho rằng truyền thuyết này chỉ là chuyện bịa.

Truyền thuyết này, lúc Tử Đãn phổ cập cho Chúc Dao cũng đã từng nhắc đến.

Nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, đường đường là một thành trì được giấu kín bởi môn phái tu tiên nổi tiếng với bí thuật trận pháp, sao có thể để người khác tùy tiện đào là đào được:

Nhưng đường đường là lối vào của một tòa thành ngầm, vậy mà chỉ dùng một bức ghép hình, cũng quá tùy tiện rồi.

Chúc Dao cảm thấy thật ba chấm...


Lão đệ, có thể cảm nhận được phương hướng của Mộc linh khí không?
Tử Đãn hỏi.

Chúc Dao nhắm mắt, chốc lát rồi mở mắt ra, tiểu Mộc linh đợi lâu quá nên đã ngủ mất, thật không đáng tin.


Ở đây cũng có loại khói đen đó.
Vẻ mặt Tiêu Dật đột nhiên trở nên lạnh lùng, chỉ vào một luồng khói đen trước mắt cách đó không xa.


Xem ra tên ác tặc đó đúng là trốn ở đây.
Thân hình béo mập của Tử Đãn run lên:
Chúng ta theo ngọn nguồn của luồng khói đen đó đi tìm.
Chúc Dao nhanh chóng đuổi theo cùng với mọi người, khói đen cũng ngày càng dày hơn.

Mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi hôi khó ngửi, giống như là có gì đó thối rữa.

Mấy người càng đi càng sâu, dần dần rời xa thành ngầm đi tới một đường hầm.

Đường cũng ngày càng hẹp, nửa khắc sau, khói đen trước mắt dày đặc đến mức không nhìn rõ phương hướng.

Mùi hôi thối đó nồng đến gai mũi, cảm quan của người tu hành vốn đã mạnh, Chúc Dao không nhịn được cảm thấy buồn nôn, vội vàng phong bế lại bộ phận khứu giác mới cảm thấy đỡ hơn.


Lão đệ, cẩn thận!
Chúc Dao đang mò mẫm đi về phía trước, đột nhiên bị Tử Đãn kéo về sau hai bước.

Cẩn thận nhìn lại, phía trước là một cái hố sâu rất lớn, diện tích của cái hổ phải lớn gấp bốn, năm cái sân bóng đá.

Trong hố sâu, khói đen đang không ngừng tuôn ra, mà dưới luồng khói dày đặc là một hồ nước đen, giống như dung nham núi lửa đang sủi bọt, trong nước có những khối máu lớn nhỏ đang trôi nổi, nhìn kỹ thì toàn là thi thể yêu thú đã phân hủy hoặc đang phân hủy.

Chúc Dao hoảng sợ lùi về sau hai bước, may mà có Tử Đãn kéo cô lại.

Vỗ ngực bình tĩnh lại, vừa đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt cười nhạt của Duệ Ngọc.

Trong lòng Chúc Dao lạnh lẽo, vừa nãy Duệ Ngọc đi ngay trước cô, kết quả người kéo cô lại là Tử Đãn.

Cô ta rõ ràng biết ở đây có một cái hổ, lại không nhắc nhở cô, cô ta cố ý! Nữ vương này không có ý tốt!
Đây chắc là nơi luyện chế con rối yêu thú.
Tử Đãn phân tích nói, quay người đưa mọi người đi vào một con đường nhỏ:
Thẩm Trạch không có ở đây, xem ra chỉ có thể chia nhau ra tìm thôi.
Bọn họ tổng cộng có bốn người, phân thành hai tổ chia nhau đi tìm.

Tổ Tiêu Dật và Duệ Ngọc quay về thành ngầm tìm, Chúc Dao và Tử Đãn tiếp tục đi sâu vào trong động.

Chúc Dao chỉ đành đi vào đường hầm chật hẹp này, trong đường hầm vẫn có khói đen bao phủ, Chúc Dao đành thả thần thức ra, cẩn thận thăm dò đường, điều kỳ lạ là con đường này vô cùng dài, dùng thần thức Nguyên Anh của cô cũng không thể do thám đến tận cùng, hơn nữa càng vào sâu bên trong càng tối.

Chúc Dao cầm một quả cầu lửa, đi một canh giờ trong đường hầm vẫn không thấy điểm cuối, cuối cùng cảm thấy có gì sai sai, kéo người trước mặt.


Sư huynh, huynh có cảm thấy...

chúng ta vẫn đang đi vòng quanh?
Tử Đãn sửng sốt:
Những nơi vừa nãy chúng ta đi qua, ta cố ý lưu lại một tia linh lực, ta vốn không cảm thấy linh lực tương tự dao động.
Tuy Tử Đãn có hơi mập, nhưng khi làm việc quan trọng từ trước đến nay không bao giờ qua loa.

Nhưng Chúc Dao vẫn rất nghi ngờ, cô đã giẫm phải hòn đá trơn ba lần rồi, suýt nữa thì treo chân, hơn nữa cảm giác mỗi lần giẫm phải đều giống nhau, cô lấy liêm sỉ ra đảm bảo độ chắc chắn là cùng một hòn.


Sư huynh, huynh thử phóng thích vài linh lực xem.
Cứ tiếp tục đi như vậy cũng không phải là cách, Tử Đãn gật đầu, theo lời cổ phóng thích một tia linh lực.

Hai người không đi tiếp mà đứng nguyên tại chỗ.

Nửa phút sau, Tử Đãn đột nhiên trợn trừng mắt, vẻ mặt không dám tin:
Không thấy linh lực đâu nữa?
Tia linh lực ban nãy tiêu tán không thấy bóng dáng, đường đường là linh lực đánh dấu của một tu sĩ Nguyễn Anh phóng thích, vậy mà lại biến mất một cách kỳ lạ như vậy.

Quả nhiên bọn họ vẫn đi vòng quanh ở đây.

Chúc Dao biển quả cầu lửa trong tay lớn hơn chút, khiến cảnh vật xung quanh trở nên rõ ràng.

Việc đầu tiên là đá hòn đá dưới chân ra, sau đó cẩn thận đánh giá đường hầm kỳ lạ này.


Trên đây có khắc phù văn!
Tử Đãn chỉ tường đá bên phải đường hầm, Chúc Dao tiến lại gần xem, lại là kiểu văn tự kỳ quái trên tường thành, hoàn toàn không hiểu được.

Chúc Dao giơ tay định phủi bụi xem cho rõ ràng, thì phù văn đột nhiên phát ra một tia sáng, cô lập tức cảm thấy tay tê tê, giống như bị giật điện, mà quả cầu lửa dùng để chiếu sáng trên tay kia cũng lập tức tắt ngúm.


Bức tường đá này có thể hấp thụ linh khí.
Chúc Dao lập tức rút tay lại.

Tử Đãn triệu ra một Thanh Phong Quyết, đi thẳng vào đường hầm, đường hầm lúc nãy còn tràn đầy gió bụi lập tức bị thổi sạch, trên hai bên tường, khắc chi chít cùng một loại phù văn.


Xem ra chỉ cần sử dụng pháp thuật mà tiếp xúc với phù văn, sẽ lập tức bị hút mất linh lực.
Tử Đãn chỉ vào phía trước nói:
Chúng ta đi thêm lần nữa, xem có nơi nào khác thường không?
Chúc Dao gật đầu, cứ bị vây ở đây cũng không phải chuyện hay, còn phải tìm lối ra nữa.

Quả nhiên hai người đi được một lúc thì phát hiện ra điều khác thường, đường hầm này là do từng viên đá hình hộp chữ nhật màu vàng giống nhau xây nên, nhưng viên đá trên bức tường trước mắt lại là hình lập phương, hơn nữa còn là màu xanh, vô cùng bắt mắt.

Đây không phải muốn nói cho người ta lối ra đích xác ở đây sao? Chúc Dao lập tức cảm thấy lo lắng cho IQ của người tạo nên đường hầm này, người ta không phải bị mù màu chứ.

Tử Đãn ấn vào viên đá màu xanh, điều động linh lực, quả nhiên không bị hấp thụ.

Viên đá màu xanh đột nhiên chấn động vài cái, phù văn trên đá màu vàng xung quanh lập tức chuyển động như sống dậy, trên cả mặt tường hợp lại thành một hình vẽ trận pháp, phát ra ánh sáng màu đỏ.


Thì ra ở đây còn một đường hầm nữa.
Tử Đãn nhìn Chúc Dao:
Đệ khá quen thuộc với những trận pháp này, hay là đệ đi trước đi?
Chúc Dao >< , huynh nhìn đầu ra là ta quen thuộc hả? Nhưng mà đi trước cũng được, tên mập này như một quả cân to đi trước mắt, chắn tầm nhìn lắm.

Thế nên cô không phản đối gì mà trực tiếp đi xuyên qua bức tường trận pháp.

Đằng sau trận pháp lại là một đường hầm nữa, hơn nữa còn cùng kiểu với cái trước, Chúc Dao lập tức cảm thấy mệt mỏi, sao cứ có cảm giác đi trong mê cung vậy.

Gọi quả cầu lửa chiếu sáng, Chúc Dao mở toàn bộ thức thần, tiếp tục dò đường, đặc biệt là để tầm quan sát sự khác nhau trên các bức tường xung quanh.

Nhưng lại không tìm thấy viên đá hình lập phương, sự thay đổi duy nhất là, đường hầm này càng đi càng hẹp, đi vào bên trong, đến cô cũng phải cúi đầu đi qua, chứ đừng nói là Tử Đãn có thân hình phát triển theo hướng ngang, sắp có thân mình thành hình tròn rồi.

Nửa canh giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng đi đến điểm cuối, đó là một bức tường, bên trên khắc ba hình vẽ, một cái là hình phượng hoàng, một cái là hình rồng, còn một cái là hình rùa.

Vị trí của ba hình vẽ này rất rời rạc, giống như tùy ý khắc lên vậy.


Lão đệ, đây là cơ quan trận pháp gì vậy?
Tử Mộ tò mò hỏi.


Ta cũng không biết.
Có mỗi ba hình vẽ, cô làm sao biết được đây là trò chơi gì.


Ấy, ở đây có một cái hộp đá!
Chúc Dao quay người xem, quả nhiên dưới chân có một hộp đá hình hộp chữ nhật, dùng thần thức quét qua, không có dấu vết trận pháp gì cả.

Mở ra xem, chỉ thấy trong hộp toàn những bức điêu khắc như gạch sứ, hình dạng lớn nhỏ như ở trên tường đá, nhưng lại có thêm hình vẽ con hổ.

Dây thần kinh trong đầu Chúc Dao lại vang lên một tiếng
đinh
.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.