Chương 74: Không cẩn thận đã hại ngươi


Yêu cầu năng lực...

trình độ tiểu học! Chúc Dao tốn mười giây là xong, cô mệt mỏi nhìn bức tường lại sáng lên ánh đỏ lần nữa.

Lần này không phải trận pháp xuất hiện nữa, toàn bộ bức tường như bị phân chia thành các hình lập phương nhỏ, sau đó chúng tách ra hai bên, để lộ ra con đường phía sau.


Chúng ta mau đi qua thôi!
Chúc Dao chui qua trước, cô đi được hai bước mới phát hiện phía sau không có chút động tĩnh nào, quay đầu lại thì thấy một quả cầu thịt to lớn đang kẹt trên tường, một thân thịt béo cố sức muốn lách về phía cô.

Chúc Dao:
...



Ha ha, ta lại bị kẹt rồi.
Tử Đãn áy náy nhìn cô, ra sức muốn lách vào trong.

+ Đúng là một tên mập sổ khổ, Chúc Dao tiến lên giúp lôi ông ta ra ngoài, nhưng cô phát hiện cô không kéo nổi.


Hay là huynh dùng thuật Thuần Di đi vào xem sao?
Chúc Dao đề nghị.

Tử Đãn gật đầu, búng tay một cái, một lát sau lại lắc đầu:
Không được, bức tường này có thể hấp thụ linh lực, bây giờ ta bị mắc bên trong, pháp quyết còn chưa thành hình thì linh lực đã tản đi hết rồi.
Đê ma ma, con đường này còn phân biệt đối xử thuộc tính ư, người mập không phải người chắc!
Lão đệ, đệ vào trong trước đi, ta thấy điểm cuối con đường này chắc là ngay phía trước thôi.
Tử Đãn nói:
Đệ tự đi vào trước xem tôn giả có ở trong đó hay không, nếu không có trong đó thì để quay lại giúp ta cũng không muộn.
Chúc Dao do dự một hồi mới chấp nhận ý kiến của ông ta, mặc dù ông ta bị mắc kẹt ở đây, không có năng lực phản kháng, tuy nhiên con đường này có thể hấp thu linh lực, không thể phát động pháp thuật có lực công

kích quá lớn, Tử Đãn là tu sĩ Nguyễn Anh đại viên mãn, đòn công kích bình thường cũng không thể làm ông ta bị thương.

Một mình Chúc Dao tiếp tục đi về phía cuối con đường, Tử Đãn nói quả không sai, điểm cuối của con đường này ở ngay phía trước.

Thần thức của cô thăm dò được phía trước đã không còn đường nữa.

Chưa đến một nén hương sau, cô đã đến điểm cuối.

Đó là một căn phòng trống không, sạch sẽ đến mức đừng nói là bài trí gì, đến cả bụi cũng chẳng có hạt nào, Chúc Dao hơi thất vọng, cô đã vất vả mệt nhọc cả nửa ngày rồi nhưng đến cùng lại chẳng có thứ gì.

Trong nháy mắt cô có cảm giác như mình bị đùa giỡn.

Cô thở dài một tiếng, định quay lại đi cứu tên mập đang bị mắc kẹt kia thì mặt đất uỳnh uỳnh vài tiếng rồi nứt ra thành một lỗ hổng rộng mấy mét.

Chúc Dao phản ứng nhanh, lập tức ngự kiểm bay lên, còn chưa kịp thở phào thì một lực hút cực mạnh đột ngột ập đến, cô bị hút xuống dưới.

Đê ma ma, không phải vậy chứ.

Chúc Dao bị kéo xuống, không lâu sau liền rơi bộp một cái ngã chổng vó, ôi cái eo của tôi!
Ngươi không cần tốn công tốn sức, bản tôn tuyệt đối không đồng ý.
Một giọng nói lạnh lùng truyền vào tai cô.


Phượng Dịch!
Mẹ ơi, cuối cùng đã tìm thấy đóa hoa cao ngạo lạnh lùng này rồi.

Cô gái đang ngồi thiền ở chính giữa mở mắt, khuôn mặt lạnh lùng của cô ta hiện lên sự kinh ngạc:
Ngươi?

Ta tìm người mãi đấy.
Chúc Dao xoa xoa cái eo bị đau:
Ta là Tương Du, chưởng môn bảo ta gọi người về nhà ăn cơm! Nhầm, ông ấy bảo ta đến cứu người.
Nói quen rồi.


Ngươi là trưởng lão mới tới của Ngự Thú Phong?
Phượng Dịch hỏi.

Chúc Dao gật đầu, mau cảm ơn đi.


Ngươi tới đây cũng chỉ phí công thôi.
Phượng Dịch nói, đừng nói là cảm ơn, ngay cả một cái liếc mắt cô ta cũng không cho cô, thật là chán ghét cặp thầy trò này.


Ta đã có thể tìm đến đây, sao lại là phí công cơ chứ?
Nếu biết cô ta không muốn có người đến cứu thì cô tuyệt đối không đến đâu.


Ta nói này...

tôn giả à, chúng ta thu dọn rồi mau chóng cuốn gói khỏi đây thôi!
Tên mập kia vẫn đang bị mắc kẹt ở trên đó.

Phượng Dịch nhíu mày, dường như không vừa lòng với giọng điệu tùy tiện của cô:
Ngươi nghĩ rằng nơi này là nơi có thể tùy ý ra vào dễ dàng như vậy sao?
Cô ta lạnh lùng liếc cô một cái:
Con đường này bố trí đầy cơ quan, nếu không thông thạo đường đi thì nửa bước cũng khó thoát.
Cơ quan, cô ta đang nói mấy trò chơi ghép hình và cờ vây ư? Đừng có xem thường chỉ số thông minh của cô có được không, tốt xấu gì thì cô cũng là sinh viên đã tốt nghiệp đại học rồi đó.


Càng đừng nói đến phù chú bốn phía có thể hấp thu linh lực, chúng ta hoàn toàn không thể công kích.

Thậm chí...
Tầm mắt cao ngạo của Phượng Dịch lướt qua cô, cô ta lại nhìn chăm chú vào vị trí phía sau cô:
Ngay cả trận pháp thượng cổ trên cánh cửa kia cũng rắc rối phức tạp, không thể phá giải.
Chúc Dao quay lại nhìn cái gọi là trận pháp thượng cổ kia, khóe miệng cô lập tức giật giật.

Phượng Dịch nhắm mắt lại, dường như đang chế giễu cô không biết tự lượng sức mình:
Mỗi lần Thẩm Trạch tiến vào, trận pháp kia sẽ thay đổi.

Ta đã dùng ngũ hành sĩ thuật, trận pháp yếu lĩnh, nhưng đến nay vẫn không thể phá giải.

Trừ phi người biết bí pháp thượng cổ, nếu không không thể ra ngoài.


Chúc Dao thở dài một hơi:
Ta biết!



Cái gì?
Phượng Dịch đột ngột mở trừng mắt.

Chúc Dao nhìn chằm chằm cánh cửa trước mắt, cô lập tức kích động đến nỗi muốn xông lên phá cửa.

Có ai không biết chơi sudoku đâu chứ, trận pháp là phép cộng trừ trong các số hàng đơn vị, tôi shock!
Ngươi biết cách giải trận pháp thượng cổ này thật sao?
Cuối cùng đóa hoa cao ngạo lạnh lùng cũng chịu nhìn cô, chỉ có điều trong mắt cô ta vẫn mang theo hoài nghi.

Chúc Dao không để ý đến cô ta, cô đi đến phía trước bảng sudoku thô sơ kia suy nghĩ đáp án.

Sudoku được xem như một trò chơi con số tương đối đơn giản, trong toàn bộ chín ô vuông có thể điển các số từ 1 đến 9, chỉ cần ba chữ số trên ba hàng dọc, ngang, chéo cộng lại với nhau bằng 15 là hoàn thành, bình thường các con số được điền trước trong ô là các gợi ý.

Là một người thiết kế game, cô cũng thường thiết kế loại trò chơi nhỏ này vào trong game để làm cửa qua màn khác.

Vì vậy, cái sudoku cỏn con trước mặt này hoàn toàn không đáng là gì.

Cô gần như chỉ nhìn lướt qua một cái đã biết đáp án.

Chúc Dao vận linh lực, viết chữ số còn thiếu lên trên.

Phượng Dịch cũng đi đến, nhìn dáng vẻ chăm chú của cô ta, xem ra đã thật sự tin tưởng cô biết cách mở cánh cửa này như thế nào.

Chúc Dao viết xong chữ số cuối cùng những cánh cửa lại hoàn toàn không có phản ứng gì, kỳ lạ, sao lại không động đậy? Chẳng lẽ phải dùng lực đẩy cửa.

Cô đành đẩy cửa, tuy nhiên cánh cửa vẫn không nhúc nhích tí nào.

Ôi, mất mặt quá.


Không phải chứ, đáp án không sai mà.
Chúc Dao cũng không hiểu.

Phượng Dịch thở dài một tiếng, lắc đầu, ánh mắt cô ta nhìn cô càng thêm lạnh nhạt, rõ ràng cô ta tự cảm thấy hối hận vì đã tin cô, liền quay người định ngồi trở lại.

Chúc Dao cẩn thận nhìn chữ trên của một lần nữa, cuối cùng cô phát hiện có gì đó không đúng.


Sao cái chữ này trông kỳ vậy nhỉ?
Chúc Dao vuốt nét chữ kia, lẩm bẩm một câu.

Chữ cô viết và ba chữ lúc đầu ở trên ô vuông hoàn toàn không phải một kiểu, lẽ nào ô sudoku này còn phân biệt nét chữ, cao cấp đến độ này ư?
Đó là phù văn.
Phượng Dịch lạnh lùng trả lời:
Phàm là chế tạo bùa pháp thì đều cần dùng đến phù văn ẩn chứa pháp lực.
Ngay cả phù văn ngươi còn không hiểu mà lại dám tuyên bố có thể phá thuật thượng cổ? Mắt Chúc Dao sáng lên, vậy nghĩa là không phải phân biệt nét chữ, mà là phân biệt thể chữ.

Sao không nói ngay từ đầu! Cô đổi thể chữ là được...

Không đúng, hình như cô chưa được học vẽ bùa chú bao giờ.


Ừm...

tôn giả, người có thể đổi mấy con số tôi viết này thành phù văn không?
Lúc cần đến mới thấy hối hận vì mình chỉ hiểu biết chút ít.

Phượng Dịch nhíu mày, thật ra cô ta không muốn để ý tới tiểu bổi hoang tưởng tự đại này, nếu không phải nể mặt cậu ta đến cứu mình, hơn nữa nơi này chỉ có thể vào không thể ra ngoài, thì cô ta đã quẳng con người quá đáng này ra ngoài từ lâu rồi.

Phượng Dịch vung tay lên, một cơn gió mát thoáng qua, chỉ thấy mấy chữ Hán Chúc Dao vừa viết dần dần vặn vẹo biến hình, mặc dù vẫn là con số lúc trước nhưng lại có thêm vài phần phiêu dật phóng khoáng.

Gần như là sau khi con số cuối cùng biến hình xong, toàn bộ cánh cửa kẹt một tiếng, từ trong khe cửa lóe lên ánh sáng màu bạc, sau đó uỳnh uỳnh mở sang hai bên.

Chúc Dao yên lặng không nói, quả nhiên nhắm mắt cô cũng có thể giải được sudoku!


...
Phượng Dịch kinh ngạc nhìn về phía cậu thanh niên có chút ngốc nghếch kia.

Chúc Dao đã quen với sự kinh ngạc này rồi, thật ra không phải những cơ quan này quá khó, cũng không phải bọn họ không thể giải được mấy kiểu cơ quan này, mà là bọn họ quen dựa dẫm vào phương diện phù thuật trận pháp, nghĩ những chuyện đơn giản thành phức tạp lên mà thôi.


Đi thôi!
Chúc Dao vẫy tay ra phía sau: Tốt nhất là chúng ta nên rời khỏi đây nhanh một chút, nếu bị phát hiện thì không hay đâu.
Phượng Dịch chậm rãi đứng dậy, khó hiểu nhìn cô một cái, nhưng vẫn theo cô đi lên.

Có lẽ tên nhóc này chỉ may mắn nhất thời mà thôi, bí thuật thượng cổ của tòa thành dưới lòng đất này thực sự quá nhiều, một người sao có thể giải hết toàn bộ được.

Nhưng trong phút chốc tiếp theo, cái nhìn khinh thường của cô ta với cậu thanh niên đã phải thay đổi, từng cái từng cái cơ quan được mở ra, bọn họ thuận lợi đi hết con đường vốn dĩ đầy rẫy cơ quan phức tạp.

Vẻ mặt của cô ta cũng chuyển từ khinh thường lúc đầu sang ngày càng thán phục.


Ngươi...

sao lại biết phương pháp giải trừ?
Chẳng lẽ tên này chính là truyền nhân môn phái thượng cổ đã biến mất kia sao?
Người muốn học à?
Chúc Dao quay đầu nhìn cô ta một cái, thuận miệng trả lời:
Không sao, ta dạy người!

...
Cô ta đường đường là một tu sĩ Hóa Thần, sao có thể muốn...


Không phải lo lắng, thật ra cái này rất đơn giản.
Trò chơi trẻ con như sudoku nhắm mắt cũng có thể tính ra được mà.


Nhưng mà phải ra ngoài rồi mới tính tiếp được, chúng ta quay lại cứu tên mập kia trước đã.
Chúc Dao lại bổ sung thêm một câu.


..
Hóa ra cậu ta thật sự muốn dạy mình! Sắc mặt Phượng Dịch liên tục thay đổi trong nháy mắt, không còn là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng như ban nãy nữa.

Chúc Dao giải hết bốn năm bảng sudoku, cô hơi nghi ngờ, liệu có phải từng có người xuyên không nào khác đã đến thế giới này rồi không, nếu không thì tại sao lại có thể thiết kế ra các cửa ải quen thuộc đến vậy.

Cuối cùng hai người cũng trở lại được căn phòng trống không lúc trước, có lẽ là vì cô đã giải được các cơ quan có liên quan đến nhau nên mặt đất rạn nứt đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, không nhìn ra nổi dáng vẻ đã từng có một cái hố lớn chút nào.

Để tránh xảy ra bi kịch như lúc trước, lần này Chúc Dao nằm bò như con cua lên bức tường xung quanh để di chuyển đến con đường đối diện.

Phượng Dịch đi theo phía sau không hiểu tình hình hiện tại, cô ta cho rằng
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.