Chương 75: Tu vi như cáp quang


Tên mập ở ngay phía trước.
Chúc Dao giả vờ họ mấy tiếng, cô cố gắng kiềm nén tiếng cười khoái trá, làm bộ vội vàng chạy như bay về phía tên mập, cuối cùng lúc nhìn thấy Tử Đãn vẫn mắc kẹt trong trường, cô không nhịn nổi nữa mà bật cười ha hả.


Ha ha ha ha ha...
Xem ra cả đời này chỉ cần cô gặp Phượng Dịch thì sẽ nhớ tới nữ thần của.

Phượng Dịch ở đằng sau ngẩn người, cô ta nhìn Tử Đãn tiến thoái lưỡng nan đằng trước, hình như đã biết được lý do vì sao tên này lại thất lễ như vậy, cô ta không khỏi nhếch môi cười.


Lão đệ, đệ đừng cười ta nữa.
Tử Đãn vẫn bị kẹt trong tường, ông ta cứ tưởng mình mới là nhân vật chính bị cười nhạo, thế nên trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ:
Ta đã bị kẹt gần một canh giờ rồi, mau đây ta ra nhanh chút đi.
Đây đúng là một sự hiểu lầm đáng yêu.


Huynh...

huynh đợi đã! Ha ha ha ha ha...
Phải làm sao đây, cô không ngừng lại được.

Phượng Dịch lắc đầu, trực tiếp giơ tay lên vận linh lực đánh ra một chưởng, đấy bay Tử Đãn đang không thể động đậy được ở trên tường ra ngoài, làm ông ta lăn quay hai vòng mới dừng lại được.

Tử Đãn mập mạp không bị tổn hại gì bò dậy, ông ta phủi bụi đất trên người rồi mới chắp tay hành lễ:
Đa tạ sư thúc.

Ừ.
Phượng Dịch gật đầu, xem như là đáp lại.

Chúc Dao cũng cười đủ rồi:
Chúng ta đi thôi.
Không biết bên Tiêu Dật thế nào, họ không gặp phải Thẩm Trạch không có nghĩa là phía bên kia cũng may mắn như vậy.


Đợi đã!
Phượng Dịch đột nhiên cau mày lại, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét.


Đang có người đến chỗ này, là Thẩm Trạch.

Đến đúng lúc lắm!
Tử Đãn hừ lạnh một tiếng, đang lo không tìm được hơn thì hắn đã tự chui đầu vào lưới.


Sư huynh!
Chúc Dao kéo ông ta một cái:
Dù sao thì đây cũng là địa bàn của hắn, tốt nhất là chúng ta đừng tấn công chính diện thì hơn.

Huynh vừa bị tường đá kia hút không ít linh lực rồi, lúc này chưa chắc đã là đối thủ của hắn, huống hồ tôn giả cũng bị thương nữa.
Tử Đãn quay đầu nhìn Phượng Dịch một cái, ông ta gật đầu, nhiệm vụ của họ là cứu tôn giả Phượng Dịch ra ngoài, hơn nữa nơi này cũng không thích hợp để trị thương cho tôn giả.


Gần đây có một con đường khác.
Phượng Dịch ngập ngừng nói:
Có điều trận pháp thượng cổ trên con đường ấy còn phức tạp và khó giải hơn...

Tôn giả yên tâm, với sự tinh thông của lão để về những cơ quan này thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Chúc Dao còn chưa kịp mở miệng, Tử Đãn đã vỗ rung khuôn ngực đầy thịt của mình rồi.

Nè nè nè, đừng có mà đồng ý nhanh thế chứ, nếu như đến lúc đó không phải là sudoku với cờ vây thì ở đó mà sốt ruột.

Phượng Dịch gật đầu, quay đầu nhìn lại bức tường mà tên mập vừa bị mắc kẹt, cô ta ấn một cái lên viên gạch có màu sắc khác biệt, bức tường lập tức xuất hiện một trận pháp, hóa ra trận pháp được giấu trong đó, chẳng trách cô không nhìn thấy.

Phượng Dịch quả không hổ là Hóa Thần kỳ, thần thức của cô ta rất mạnh, cho dù là con đường được giấu sau trận pháp cũng có thể tìm ra được.

Ba người đi qua trận pháp ấy không lâu thì nghe thấy tiếng động khác thường, sau đó là âm thanh chạy bằng bằng của rất nhiều yêu thú, động tĩnh cực kỳ lớn.

Xem ra Thẩm Trạch đã phát hiện Phượng Dịch bỏ trốn, vì vậy hắn mới thả nhiều con rối yêu thú ra truy tìm cô ta.

Ba người bàn bạc một lúc rồi quyết định đi tìm Tiêu Dật tập trung trước, sau đó ra khỏi tòa thành dưới lòng đất này rồi tính tiếp.

Phượng Dật nói không sai, quả thật con đường này có nhiều cơ quan hơn con đường lúc trước, ba người đi được khoảng thời gian nửa nén hương đã gặp phải một cái.

Với lại cơ quan không còn là trò xếp hình và cờ vây cấp thấp nữa, mà là pikachu và game bắn bóng! Không đúng, là trò sudoku nhiều ô hơn, thậm chí ô 5x5,7x7 cũng xuất hiện rồi.

Độ khó cũng tăng thêm một chút, không phải là chín ô đơn giản nữa.

Nhưng đối với một sinh viên tốt nghiệp khoa khoa học tự nhiên như Chúc Dao mà nói, mấy trò chơi này cũng chỉ là khác biệt giữa tổn hai phút với tốn ba phút mà thôi, cô hoàn toàn không cần tốn quá nhiều sức lực, nếu không phải trò sudoku ban đầu là một loại trò chơi con số có nguồn gốc từ thời cổ đại thì cô thật sự nghĩ rằng cũng có đồng hương xuyên không đến đây.

Tuy nhiên Tử Đãn và Phượng Dịch lại càng kinh ngạc hơn, họ chăm chú nhìn cô tựa như đang nhìn vật thể lạ vậy.

Phượng Dịch thì thôi đi, còn Tử Đãn dùng hết những từ ngữ khoa trương nhất để tán thưởng cô, không biết ông ta giỏi ăn nói như vậy từ bao giờ.

Chúc Dao không ngừng kiềm chế khóe môi đang muốn cong lên của mình, ừm...

khen một câu nữa đi, cô không ngại đầu, khen câu nữa đi...

Đợi đã làm được mấy câu đố toán học của học sinh cấp một này thì có gì đáng để vui mừng cơ chứ! Trong nháy mắt Chúc Dao lại cảm thấy mất hứng.


Chắc phía trước là trung tâm của tòa thành dưới đất này rồi.
Phượng Dịch chỉ vào bảng sudoku 5x5 cuối cùng, giọng điệu lạnh nhạt lúc trước của cô ta dịu đi rất nhiều, ánh mắt nhìn Chúc Dao cũng thêm vài phần khen ngợi, chỉ có điều cô ta vẫn cao ngạo như cũ.

Chúc Dao tốn mất ba phút để giải bảng sudoku 5x5 cuối cùng, bức tường đóng chặt mở sang hai bên, quả nhiên nơi đó là thành phố bị chôn vùi mà bọn họ nhìn thấy lúc đi vào, bây giờ chỉ cần tìm thấy trận pháp xếp hình kia thì có thể trở lại thành Vực Thương.

Ba người đang định ra khỏi con đường thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
Đợi đến khi ta tìm thấy sư phụ, giải quyết tất cả mọi chuyện, ta sẽ đưa nàng rời khỏi thành Vực Thương này, đi đến một nơi thế ngoại đào viên.



Chàng thật sự đồng ý đưa ta rời khỏi nơi này sao?
Một giọng nói yêu kiều vang lên.

Hai hình bóng một trắng một đỏ xuất hiện ở cửa ra của con đường.

Lòng dạ Chúc Dao sôi lên ùng ục, cô bỗng nhiên cảm thấy có một vở kịch máu cún sắp bắt đầu lên sóng.

Chúc Dao lặng lẽ liếc nhìn Phượng Dịch đứng bên cạnh, quả nhiên sắc mặt cô ta lập tức trắng nhợt.


Khụ khụ...

Tiêu sư đệ!
Chúc Dao chủ động lên tiếng chào hỏi, đang ở trong doanh trại địch, nội chiến gì đó vẫn nên không có thì hơn, ai bảo cô là một cái bia đỡ đạn cơ chứ.

Tiếc là đối phương không nể mặt cô, hoàn toàn không quan tâm đến cô, mà còn chủ động ôm lấy cô gái áo đỏ trước mặt, tiếp tục bày tỏ tình cảm chân thành sâu sắc:
Đương nhiên là thật rồi, đến giờ phút này rồi sao ta có thể buông bỏ nàng được.
Duệ Ngọc nghe thấy vậy bèn đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu xuống.


Nè nè nè, Tiêu Dật! Tiêu Dật!
Chúc Dao vẫy tay, làm ơn, muốn diễn cảnh máu cún cũng phải xem tình hình chứ, Phượng Dịch đang ở đây đó!

Thế nhưng Tiêu Dật vẫn không có phản ứng, hắn càng ôm Duệ Ngọc chặt hơn, bắt đầu...

động tay động chân.

Xấu hổ quá đi mất!
Cậu ta không nghe thấy!
Tử Đãn thở hổn hển, chỉ vào lối ra phía trước của con đường:
Ở đây vẫn còn một trận pháp chưa được giải.

Đoán chừng có tác dụng ngăn cách hơi thở, vì vậy chúng ta có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ không nhìn thấy chúng ta.
Chúc Dao cẩn thận nhìn kỹ lại, quả nhiên có vài con số gần như trong suốt lơ lửng trên không trung của lối ra, lại là một cái sudoku nữa.

Cô đang định giải, nhìn kỹ lại...

Má nó, cái bảng sudoku này to thật đấy, các ô vuông choán lên cả trên vách tường.

Chúc Dao lau mồ hôi lạnh, không mất nửa tiếng không giải xong cái này.

Chúc Dao yên lặng thắp một ngọn nến cho Tiêu Dật.

Vở kịch bên ngoài vẫn đang tiếp diễn, hơn nữa còn là một vở kịch ướt át 18+.

Mới đầu Tiêu Dật chỉ ôm Duệ Ngọc, càng ôm tay càng hướng xuống dưới, dần dần hướng đến vị trí không thể miêu tả.

Màn kịch lập tức trở nên nóng bỏng.

Tiếng thở dốc liên tiếp truyền đến.

Mặt hai người khác trong động lập tức đen như đít nồi.


Hừ! Vô liêm sỉ!
Tử Đãn không chịu nổi nữa, mắng một câu.

Phượng Dịch không phản bác, chỉ chuyển tầm mắt đi nơi khác, sắc mặt không rõ ràng.


Cái đó...
Chúc Dao nhìn thấy sắc mặt Phượng Dịch có chút khó coi, cô mở miệng khuyên một câu:
Thực ra Tiêu Dật rất lo lắng cho tôn giả, lúc đầu chưởng môn chỉ phân phó ta và sư huynh Tử Đãn đến cứu người, nhưng hắn quyết liệt yêu cầu nên mới được đi cùng đến đây.
Cùng là phụ nữ, cô chỉ có thể cố gắng hết sức an ủi cô ta một chút.

Phượng Dịch không hổ là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, cô ta nhẫn nhịn không tức giận mà chỉ nhíu mày chặt hơn.


Tiêu Lang, chúng ta không tìm sư phụ của chàng à?
Duệ Ngọc quấn chân lên eo Tiêu Dật, vừa thở gấp vừa hỏi.

Tiêu Dật đang cao hứng, thuận miệng đáp:
Bây giờ không vội.
Mặt Phượng Dịch lại đen kịt lần nữa.


A...
Đừng có tự mình chôn mình như vậy chứ, Chúc Dao cũng há mồm.


Ha ha, thực ra hắn rất để ý đến an nguy của tôn giả.

Tiêu Lang, ta và sư phụ chàng, ai quan trọng hơn?
Duệ Ngọc lại hỏi.


Đương nhiên là nàng!

...
Được rồi, cô đã cố gắng hết sức:
Khụ, kệ đi, dù sao thì mạng là mạng của người, người khác có để ý hay không cũng chẳng liên quan gì, đúng không?
Chúc Dao khuyên hai câu rồi không xen miệng vào nữa, cô nghiêm túc giải sudoku.

Vừa giải, cô vừa nghe âm thanh đưa a bên tai không ngừng truyền đến, đến choáng mất thôi.

Phượng Dịch không nói chuyện, nỗ lực duy trì hình tượng đóa hoa cao ngạo lạnh lùng của mình, chỉ có điều bàn tay bên người càng lúc càng nắm chặt lại đã tiết lộ tâm trạng của cô ta.

Chúc Dao đã biết quan hệ sư đồ bọn họ không bình thường từ lâu rồi, mặc dù vẫn chưa đến mức rõ ràng, nhưng gian tình tuyệt đối không ít.

Tình cảnh tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình yêu phản bội, không dám qua đó cũng là chuyện bình thường.

Phượng Dịch điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, mặc dù cô ta biết đồ đệ của mình luôn đào hoa, nhưng phần lớn đàn ông thiên hạ này đều như vậy.

Tuy nhiên, tà khí trên người con gái kia chỉ rõ ả ta là tà tu, vì sao đồ đệ lại dây dưa với ả ta?

Trước kia cô ta không để ý chuyện riêng của hắn, nhưng không ngờ hắn lại đến mức không biết xấu hổ như thế này, nháy mắt, một cơn thịnh nộ bành trướng trong trái tim cô ta, tâm trạng luôn bình tĩnh lúc đầu đã trở nên rối loạn.

Mãi cho đến lúc người tinh thông cơ quan trận pháp bên cạnh lên tiếng khuyên ngăn, cô ta mới bình tĩnh lại.

Cô ta cúi đầu nhìn người phá trận vẫn ngồi chồm hổm trên đất viết viết vẽ vẽ, tên này nói không sai, mạng là của mình, người khác có để ý hay không, lo lắng hay không thì có liên quan gì đến cô ta? Cô ta nhắm mắt lại, cơn sóng vừa dậy lên dưới đáy lòng lập tức lắng xuống, đã vậy cô ta còn thấy bình tĩnh hơn cả lúc trước.

Một câu nói thuận miệng của Chúc Dao đang tập trung giải bảng sudoku lại có thể phá hủy tình cảm không dễ gì sinh ra với Tiêu Dật trong lòng Phượng Dịch, không những vậy còn sinh ra kháng thể, tình cảm ấy sẽ không còn đâm chồi nảy lộc nữa.

Bảng sudoku sắp giải xong, vở kịch miễn phí bên ngoài cũng hạ màn.

Hai người đã mặc quần áo chỉnh tề ôm nhau ngồi trên mặt đất.

Không biết có phải Chúc Dao gặp ảo giác hay không mà cô cứ cảm thấy linh khí giữa hai người đó dày đặc, đặc biệt là mặt mày Tiêu Dật càng phơi phới hơn.

Không đúng! Tu vi của Tiêu Dật đạt đến Nguyên Anh tầng ba từ lúc nào? Hai ngày trước hắn vẫn là Nguyễn Anh sơ kỳ tầng một giống cô mà thôi, vậy mà trong thời gian hai ngày ngắn ngủi hắn tăng hai cấp liên tiếp, tu vi của hắn truyền đi bằng cáp quang à?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.