Chương 76: Quần chúng không rõ chân tướng


Vậy rốt cuộc thi tình cảm của hắn đối với Duệ Ngọc là thật hay giả đây? Chúc Dao nghĩ mãi mà không thông, nhất thời cảm thấy hơi đau đầu.

Kỳ thực những chuyện đầu đá ngầm như thế này không phải là sở trường của cô.

Thay vì ngồi ngẫm nghĩ những chuyện này thì chỉ bằng ngồi giải sudoku còn hơn.

Cô đang định nhờ Tử Đãn chuyển con số cuối cùng của sudoku thành phù văn, thì bất thình lình bên ngoài vang vọng tiếng thét cực lớn, một con yêu thú cấp sáu không biết từ đầu chui ra lao sầm sập đến chỗ Tiêu Dật và Duệ Ngọc.

Đương nhiên một con yêu thú cấp sáu nhỏ nhoi không thể làm bọn họ bị thương được, hai người chỉ lách người chớp nhoáng một cái đã tránh ra xa khỏi nó ba tấc, Duệ Ngọc thi triển một lưỡi dao gió, lập tức chém con yêu thú đó đứt làm hai.


Thẩm Trạch, cuối cùng ngươi cũng chịu lộ diện!
Duệ Ngọc cười lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn luồng khí đen phiêu đãng bay trên không trung.

Một người đàn ông gầy guộc như bộ xương khô xuất hiện từ trong luồng khí đen kia, không ngờ người đàn ông có da mặt thô ráp, ẩn bên dưới làn da là những vết sẹo màu đen lại là cái gã Thẩm Trạch đó.

Chúc Dao hồi tưởng lại khoảng thời gian trước lúc hắn bắt cóc người tại phái Khâu Cổ, rõ ràng bộ dạng trông không giống như thế này.

Tại sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại thành ra như vậy chứ?
Phượng Dịch đâu? Phượng Dịch đang ở đâu? Các người giấu nàng ấy ở đâu rồi hả?
Hai mắt Thẩm Trạch vằn những tia máu đỏ, khuôn mặt điên cuồng, vặn hỏi liên tục.

Duệ Ngọc năm thấy dáng vẻ của hắn, thoắt cái đôi mắt trở nên hung ác:
Ta đã nói với người từ lâu rồi, đó là công pháp chưa hoàn thiện của ma tộc thượng cổ, có thể làm cơ thể biến chất, làm sao con người có thể luyện được? Song người lại gượng ép tu luyện vì cô ta, lại còn ra tay với cả ta! Rồi biến thành cái bộ dạng người không ra người ngợm không ra ngợm như vậy, đáng đời ngươi lắm.

Câm mồm! Câm mồm lại!
Thẩm Trạch càng điên cuồng hơn, hắn ngưng tụ khói đen trong lòng bàn tay, thoắt một cái đã hoá thành bốn con yêu thú tấn công về phía họ.

Duệ Ngọc và Tiêu Dật mỗi người hai con, nhẹ nhàng giải quyết bọn chúng lần nữa.


Ngươi không thích nghe, ta càng nói!
Duệ Ngọc nhếch mép cười lạnh, khinh thường không buông tha hắn:
Ngươi xem xem bản thân ngươi bây giờ đi? Đừng nói là Phượng Dịch tôn kính của giới tu tiên, mà giờ ngay cả người bình thường trông thấy ngươi cũng cảm thấy buồn nôn.



Không, không thể nào, Phường Dịch sẽ thích ta, nàng ấy sẽ thích ta!
Thẩm Trạch đã hoàn toàn phát điên phát rồ, hắn cào xé da mặt lỏng lẻo của mình.

Như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hắn móc ra một thứ từ bên hồng, lẩm bẩm một mình:
Ta có thứ này, nhất định nó sẽ trị khỏi cho ta, chỉ cần ta gom đủ người là có thể luyện thành thân thể không bị biến chất.

Thuỷ linh!
Hai mắt Tiêu Dật sáng rỡ, không kìm được thốt lên kinh ngạc, niềm vui mừng vụt thoáng trên khuôn mặt hắn.

Chúc Dao cũng nhận ra thứ đó, vì trong khoảnh khắc hắn lấy ra Thủy linh, Mộc linh trong thần thức cô đột nhiên kêu lên hai tiếng
chíp chíp...
, rồi bất ngờ tỉnh giấc.


Nói mau, nàng ấy đang ở đâu, bằng không, ta sẽ giết chết các ngươi!
Thẩm Trạch thoắt cái đổi sắc mặt, thôi thúc luồng khói đen bao quanh cơ thể tấn công bọn họ, Tiêu Dật và Duệ Ngọc kịp thời lách mình tránh được đòn đánh.

Nhưng mặt đất vừa tiếp xúc với luồng khói kia, lập tức bị ăn mòn tạo thành một cái hố lớn, nó ngấu nghiến mất một nửa ngục tối, trong hố vẫn còn sủi lên bọt khí đen.

Chúc Dao sợ giật bắn người, vừa rồi cô căn bản không nhìn rõ hắn đã thúc đẩy loại linh khí gì nữa, rốt cuộc đây là cái gì?

Tiêu Dật và Duệ Ngọc buộc lòng phải bay lên không trung, Thẩm Trạch tiếp tục tấn công thêm một đợt nữa, mặc dù hắn chỉ là Nguyễn Anh viên mãn, so về tu vi thì còn kém xa Duệ Ngọc, nhưng không biết có phải do công pháp hắn tu luyện quá quái dị hay không, mà Duệ Ngọc cũng phải chật vật để cản tránh những đòn đánh của hắn, đặc biệt là làn khói dày đặc màu đen kia, cả hai người họ đều không dám lại gần nó.

Tuy nhiên sự áp chế của cảnh giới là tuyệt đối, thời gian càng dài, Thẩm Trạch càng lộ ra sự mệt mỏi, hơi thở cũng bắt đầu mất ổn định.

Hắn giơ tay hoá ra thêm mười con yêu thú, cầm chân hai người họ, còn bản thân lùi về sau một quãng ngăn, lấy ra Thuy linh, thôi thúc linh khí, dự định hồi phục linh lực bị thiếu hụt.

Duệ Ngọc nhìn ra được ý đồ của hắn.

Khuôn mặt cô ta lạnh như tờ, thình lình hóa ra hàng trăm nghìn thanh bằng, phóng như mưa về phía Thẩm Trạch, Đại đa số thanh bằng bị yêu thú cản phá, nhưng có một thanh băng cực nhỏ xuyên qua được đám yêu thú, đánh trúng vào Thuỷ linh trong tay Thẩm Trạch một cách chuẩn xác, đồng thời đóng băng Thuỷ linh.

Duệ Ngọc nhếch mép cười nhạt, thu tay một cái, ngay lập tức Thuỷ linh bèn bay ngược về phía cô ta.


Trả Thuỷ linh cho ta!
Thẩm Trạch giận dữ hoá điên, hô biến thêm một luồng khí đen, thẳng tay đánh vào Thuỷ linh, băng lạnh lập tức bị phá bỏ, nhưng khí đen không hề tan biến mà phi về phía Duệ Ngọc, cô ta chỉ đành lùi về sau tránh né.

Thuỷ linh rơi từ trên không trung xuống.

Đúng lúc Chúc Dao cũng vừa giải được câu đố sudoku cuối cùng, trong đường hầm quá chật hẹp, cô thật sự rất lo lắng, ngộ nhỡ Thẩm Trạch ném một luồng khí đen về phía cô, bọn họ sẽ chết chùm mất.

Quan trọng nhất là, Thuỷ linh bé nhỏ, ta đến đây! Chúc Dao định bụng bước ra ngoài, bất ngờ có một bóng người lướt ngang qua bên người cô, Thuỷ linh đang lao vun vút xuống đất bỗng được Phượng Dịch bắt lấy.

Chúc Dao cạn lời.


Sư phụ!
Tiêu Dật mừng rỡ bước đến gần cô ta hai bước.


Phượng Dịch...

Nàng về rồi ư Phượng Dịch!
Thẩm Trạch là người vui mừng hơn cả, ngay cả da mặt nhão xuống cũng rung rung lên, mê mẩn nhìn Phượng Dịch trên không trung.

Phượng Dịch nhíu chặt mày, tuy vậy cô ta không để ý đến Tiêu Dật, chỉ lạnh lùng nhìn đăm đăm vào một người đã hoàn toàn không còn lý trí ở dưới kia, trong giây lát uy lực của Hoá Thần kỳ được giải phóng toàn bộ.

Chúc Dao mới vừa đặt chân ra khỏi đường hầm,
rầm
một tiếng đã bị áp lực nện xuống dính chặt người vào mặt đất.

Khốn nạn, muốn báo thù cũng đừng ra tay không phân biệt địch - ta chứ! Thẩm Trạch cũng bị uy lực của Hóa Thần kỳ ép cho đến mức quỳ khuỵu xuống.

Tuy vậy dường như hắn không cảm nhận được bất cứ đau đớn nào, vẫn cứ ngẩng đầu nhìn Phượng Dịch si mê, vừa gọi tên vừa vùng vẫy muốn đứng dậy chạy lại gần cô ta.

Sát khí càng lúc càng hằn sâu trên khuôn mặt Phượng Dịch, cô ta gằn từng từ từng chữ:
Ngươi - đáng chết!



Phượng Dịch...
Thẩm Trạch vẫn cố chấp ngắm nhìn cô ta, giống như chẳng hề nghe thấy lời cô ta nói, thậm chí còn để lộ nụ cười quỷ quái tột cùng.

Phượng Dịch dứt khoát gọi ý kiếm của mình ra, cô ta vung tay chém xuống không hề nương tay, ánh kiếm đỏ rực phóng thẳng về phía Thẩm Trạch.

Trái lại Thẩm Trạch không chút phản kháng, thậm chí cũng không né tránh, hắn bị ý kiếm của Phượng Dịch xuyên qua lồng ngực, song khóe miệng lại vẽ ra nụ cười quỷ quái, hơn thế nữa nụ cười ấy còn càng lúc càng thêm sâu:
Vậy cũng tốt, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi, ha ha ha...
Bỗng chốc cơ thể hắn bùng lên một ngọn lửa, không những thế đó còn là ngọn lửa màu đen, dưới gầm trời đâu đâu cũng hiện hữu nụ cười quỷ quái của hắn.

Nhất thời, Chúc Dao có một dự cảm không lành.

Trong khoảnh khắc Thẩm Trạch bị ngọn lửa đen thiêu đốt thành tro bụi, một tia sáng đen bất ngờ vượt qua Thuỷ linh trong tay Phượng Dịch, thình lình hổ đen cực lớn xuất hiện ngay sau lưng cô ta.

Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, hố đen kia đã hút cô ta vào trong.


Sư phụ!
Tiêu Dật kinh hãi hét lên, vươn tay ra phía trước, nhưng chỉ bắt được không khí.

Khổn thật, Thuỷ linh!
Đừng mà!
Chúc Dao phi người lao vút lên không trung, vừa hay tóm được...

Thuỷ linh trong tay Phượng Dịch.

Sau đó, cùng rơi xuống hố với Phượng Dịch! Phượng Dịch trợn lớn hai mắt, nhìn cô một cách không thể tin nổi.

Chúc Dao đang định mở lời, đột nhiên có một tấn thịt mỡ đập vào lưng cô, suýt nữa khiến cô hộc máu mồm.

Chết tiệt, tên béo này, làm cái gì đó? Giây phút rơi vào hố đen, có một áp lực cực lớn truyền về phía ba người, khiến họ cùng mất đi ý thức.

Mấy ngày nay tâm trạng của Ngọc Ngôn không được tốt cho lắm, đứa đồ đệ ngốc nghếch kia của hắn quyết định che giấu thân phận chờ thời vì muốn tìm kiếm Thuỷ linh.

Mặc dù hắn không mấy yên tâm, nhưng may mà cô ở trong môn phái của mình, hắn cũng có thể trông nom được, cho nên để cho cô tự do bay nhảy.

Tuy nhiên được mấy bữa đầu, đồ đệ còn ngày ngày thông báo tình hình tìm kiếm cơ hội với hắn, dạo gần đây đột nhiên bặt vô âm tín.

Bốn ngày trôi qua rồi mà vẫn không thấy bóng dáng đồ đệ ngốc đầu.

Ngẫm nghĩ một phen, hắn quyết định bảo Tiên Hạc đi gọi cô thử xem sao.

Kết quả Tiên Hạc bay một vòng phái Khấu Cổ rồi lại phải bay ngược trở về.

Đồ đệ thì vẫn chẳng thấy tăm hơi.

Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa bèn mở thần thức, trong chốc lát quang cảnh của phái Khấu Cổ được thu hết vào tầm mắt, thế nhưng hắn vẫn không thấy bóng dáng đồ đệ đầu.

Không ở trong phòng, không ở Ngự Thú Phong, càng không ở phái Khâu Cổ.

Ngọc Ngôn cảm thấy trong lòng hồi hộp, hình như hắn...

lại làm mất đồ đệ nữa rồi.

Còn trước mắt Chúc Dao vừa mới bừng tỉnh dậy là một mảng màu trắng xám, cô không kìm được đập thùm thụp vào lồng ngực.

Cô biết mà, cô biết kiểu gì đi theo cái thằng nhóc Tiêu Dật kia cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp, mang theo BUFF
đồng đội chết sạch
, làm tấm bia đỡ đạn vững chắc cho hắn.

Cho nên đây là tình tiết Chúc Dao ver 4.0 ư?


Huynh tỉnh rồi à?
Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai, ngữ điệu mang theo đôi nét do dự.

Chúc Dao quay đầu nhìn, ấy vậy mà người đó lại là Phượng Dịch, không phải chứ, cả đội sống lại luôn à? Không đúng, Chúc Dao nhìn quanh tứ phía, đúng lúc bắt gặp cục mỡ tròn như quả bóng đang đè bẹp lên chân cô.

Tên béo!

Nói như vậy, cô vẫn chưa chết sao? Chúc Dao chậm tiêu nghĩ đến một khả năng, vậy là cô vẫn chưa chết, phút chốc buồn vui lẫn lộn, cô không biết phải phản ứng lại như thế nào.

Cảm động chết tôi rồi.


Vì...

vì sao huynh phải nhảy theo ta vào đây chứ?
Phượng Dịch bỗng mở miệng hỏi một câu quái lạ, nhìn cô trân trần, như thể đáp án của câu hỏi này rất quan trọng với cô ta vậy.


Hả?
Chúc Dao ngoảnh đầu lại.

Phượng Dịch đổi sắc mặt, tiếp tục hỏi:
Ta và huynh không thân không thích, càng không có bất kỳ tình cảm gì.

Vì sao huynh lại...

Không cứu người thì chẳng lẽ trơ mắt nhìn người chết à?
Chúc Dao trợn mắt, những câu như vậy mà cũng hỏi được à, đương nhiên mục đích của cô là vì Thuỷ linh rồi, còn cứu Phượng Dịch chỉ là thuận tay mà thôi.

Phượng Dịch bị lời cô chặn họng, mặt thoắt cái biến sắc, cô ta còn định bụng hỏi câu gì đấy nhưng Tử Đãn bỗng tỉnh dậy, thân hình mập mạp bất thình lình rung liền hai cái rồi ngẩng đầu lên.


Lão đệ?
Tử Đãn hoảng hốt:
Đệ không sao chứ?
Khoé miệng Chúc Dao giật giật:
Nếu như huynh nhích người ra khỏi chân ta, ta sẽ không sao.
Chân ta sắp bị đè gãy mất rồi đây này! Lúc này Tử Đãn mới phát hiện mình ngã ngay vào đôi chân bé nhỏ của cô, ông ta nhoẻn miệng cười ngại ngùng, lúc này mới lồm cồm bò dậy.


Đệ có biết đây là nơi nào không?
Tử Đãn ngơ ngác đưa mắt nhìn khoảng không trắng xám trước mắt.

Chúc Dao xoa xoa bóp bóp cái chân bị đè đến tê rần của mình:
Chắc chắn là tên Thẩm Trạch kia đã giở trò gì lên Thuỷ linh, nên chúng ta mới bị dịch chuyển đến đây.

Nghĩ kỹ thì ở đây chẳng phải nơi tốt đẹp gì cho cam.


Nơi đây hoang vắng một vùng, bầu trời mặt đất một màu trắng xám, không tồn tại bất kỳ sự sống gì, cho nên cô mới nhầm tưởng rằng mình lại chết thêm một lần nữa, trở về khoảng thời gian học tập kỹ năng sống lại kia nữa chứ.


Nơi này, không có linh khí.
Phượng Dịch mở lời.


Cái gì?!
Tử Đãn sửng sốt, lập tức trợn lớn hai mắt:
Sao có thể thế chứ, sao trên đời này lại có thể tồn tại một nơi không có linh khí được? Chỉ là linh khí mỏng hay dày mà thôi, trừ phi chúng ta đã đến...

lẽ nào!
Hai mắt Tử Đãn càng trợn to hơn nữa, vẻ không thể nào tin nổi ngập tràn trên khuôn mặt.

Phượng Dịch gật đầu đồng tình, khuôn mặt cô ta phút chốc cũng trở nên trắng xám.


Hai người nói rõ ra xem nào, rốt cuộc thì đây là đâu?
Ở đây vẫn còn một quần chúng không rõ chân tướng là cô đây này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.